Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 542: BẢY CÂY

Một cây dù trong suốt, ở giữa ngã tư đường cong cong, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, mỉm cười.

“Đi thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ Đường Khả Hinh vào trong lòng, sau đó đi về phía trước.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, im lặng không lên tiếng, tựa vào trong ngực của anh, cũng dịu dàng đi về phía trước.

Trong phòng ăn, Bruce, Gordon, Sophie, Joey, Ellen, tất cả bọn họ đều tò mò đứng ở trước nhà hàng, nhìn Đường Khả Hinh cùng một người đàn ông đẹp trai giống như điêu khắc, đi tới cây cầu nhỏ, cũng ngây người. . . . . .

Ellen càng im lặng nhìn Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên, hai người rất thân mật dựa chung một chỗ, lộ ra mấy phần nghi ngờ.

Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía các đồng nghiệp, vui vẻ giới thiệu với tất cả đồng nghiệp, nói Trang Hạo Nhiên là bạn bè của mình từ xa đến, hôm nay vô tình gặp gỡ, muốn nghỉ ngơi hai ngày tại nhà hàng.

“Hi” Trang Hạo Nhiên đẹp trai nhiệt tình nở nụ cười, nhìn mọi người chào hỏi.

“Hi. . . . . .” Sophie và Joey sững sờ nhìn Trang Hạo Nhiên, không nghĩ tới, trên thế giới còn có người đàn ông phương Đông đẹp trai như vậy, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt, trái tim đập thình thịch. . . . . .

“Soảng .. . . . . . ” Âm thanh tiếng chén đĩa trên khai bị đập vỡ truyền đến!

Tất cả mọi người giật mình quay sang, không ngờ nhìn thấy Niky a một tiếng, lại duỗi năm ngón tay, kinh ngạc ngẩng khuôn mặt kêu to: “He come back !!”

Cô nói xong, cả người giống như bị mất hồn, lảo đảo xoay người, chạy vào trong! !

Trang Hạo Nhiên sửng sốt!

Phốc! ! Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Đường Khả Hinh càng không nhịn được vui vẻ cười to, vẫn đứng ở trong đám người, nhìn Ellen luôn dịu dàng im lặng, ánh mắt cô lập tức sáng lên đi tới, lập tức nắm tay Ellen, kéo anh đi về phía Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng nhìn Đường Khả Hinh rất quen thuộc tự nhiên nắm tay Ellen đi về phía bên này, anh hai mắt ngưng tụ.

“Tổng Giám đốc! !” Đường Khả Hinh lập tức kéo Ellen đi về phía Trang Hạo Nhiên vui vẻ nói: “Giới thiệu với anh một người, anh ấy gọi là Ellen, là đầu bếp phòng ăn Bách Hợp chúng tôi, là một đầu bếp giống như nhà ảo thuật, em ở nước Anh, anh ấy quan tâm em rất nhiều.”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt, hai tròng mắt tản ra một chút mất mát và lạnh nhạt, anh khẽ mỉm cười, vươn tay nói: “Hi! Ives!”

“Hi! Ellen. . . . . .” Ellen cũng mỉm cười vươn tay, bắt tay với anh.

Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều có tâm sự.

Đường Khả Hinh hoàn toàn không chú ý, chỉ thật vui vẻ đưa tay, nắm nhẹ cánh tay Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Vào phòng ăn chúng tôi xem đi, không phải anh mới vừa nói mệt mỏi? Đi thăm phòng ăn chúng tôi, em sẽ dẫn anh đi nghỉ ngơi?”

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười gật đầu.

“Đi thôi!” Đường Khả Hinh vui vẻ dắt Trang Hạo Nhiên bước đi.

Trang Hạo Nhiên vừa đi vào trong, vừa nghiêng mặt nhìn Ellen một cái, hỏi: “Đầu bếp này do em thu nhận?”

“Đúng vậy!” Đường Khả Hinh kéo Trang Hạo Nhiên đi vào trong phòng ăn, vui vẻ mỉm cười nhìn anh nói: “Xem xem phòng ăn chúng tôi ! ?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn thiết kế cả phòng ăn, phòng ăn trang nhã, hết sức tôn trọng kiểu cổ, không chút nào rối loạn thiết kế hiện đại, nhất là ghế nằm màu tím bên cửa sổ, để mấy bộ sách, ngoài cửa sổ chính là cây lá đỏ ướt sũng, mưa phùn tung bay, hết sức rất khác biệt, thiết kế để ý đến tình cảm, anh gật đầu hiểu rõ, cười nói: “Rất đẹp. . . . . .”

“Có thật không?” Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, vui vẻ hỏi.

Trang Hạo Nhiên nghe âm thanh vui vẻ, liền có chút nghi ngờ nhìn cô, cười hỏi: “Chẳng lẽ em tham gia thiết kế phòng ăn này?”

“Dĩ nhiên! ! là em sơn tường, một số ván gỗ là em đóng đinh đấy! !” Đường Khả Hinh thật kích động cười nói! !

Trang Hạo Nhiên nhìn nét mặt con bé này hả hê đắc ý, bật cười nói: “Có thật không?”

“Thật, thật, thật!” Đường Khả Hinh vội vàng đáp lời, mới muốn nói chuyện, lại nghe được âm thanh bên ngoài phòng ăn có khách vào, liền hưng phấn nhìn anh cười nói: “Có khách sắp tới, em có thể bận một lúc, em dẫn anh quán trọ gần đây nghỉ ngơi trước. . . . .”

Cô nói xong, liền kéo Trang Hạo Nhiên muốn đi ra ngoài. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng kéo cô lại. . . . . .

“Thế nào?” Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn anh.

“Đừng phiền toái như vậy! Anh sợ nhất chuyện phiền toái! Anh ngủ phòng của em là được! Nếu như em không ngại. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.

Đường Khả Hinh sững sờ, lập tức bật cười nói: “Dĩ nhiên không ngại! Vào đi!”

Cô nói xong, liền kéo Trang Hạo Nhiên đi ra cửa sau phòng ăn, đi tới trước một mảnh đất trống, đi về phía gian phòng nhỏ ở giữa, nói: “Gần đây em tương đối bận rộn, thường ngủ rất khuya, thức rất sớm, cho nên không có quan tâm tới gian phòng, anh đừng để ý. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, đi theo cô đi vào gian phòng nhỏ, nhìn gian phòng nhỏ hơn mười mét vuông, để giường nhỏ đơn giản, bên cạnh là bàn đọc sách cũ, cùng đèn bàn kiểu cổ, kế bên là giá sách, cùng lò sưởi trong tường, gần cửa sổ có một cái ghế nằm, để một cái áo khoác màu xanh dương, mấy bộ sách tiếng anh. . . . . . Anh vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa cởi tây trang xuống. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức đi tới phía sau anh, đón lấy tây trang cho anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cảm thấy động tác dịu dàng, xoay đầu lại nhìn cô.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, hiển nhiên có chút vui vẻ, cầm tây trang của anh, treo lên giá quần áo. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô gái trước mặt, treo lên tây trang của mình, bởi vì giá quần áo có chút cao, liền muốn nhón chân lên, anh đột nhiên xúc động mỉm cười.

Đường Khả Hinh giống như con kiến nhỏ vui vẻ cần lao, mỉm cười đi về phía giường của mình, vừa vén chiếc chăn màu xanh dương, vừa nói: “Mùa xuân nước Anh mặc dù ấm áp, nhưng so với thời tiết nam phương ở trong nước, vẫn có chút lạnh, thậm chí có lúc rất ẩm ướt em cũng không chịu nổi, bị bệnh đến mấy lần, Ellen sợ em bị cảm, cho em thêm một cái chăn để đắp lúc trời mưa hoặc có dòng nước lạnh. . . . . .

Lần thứ hai, Trang Hạo Nhiên đã nghe được tên Ellen ở trong miệng Đường Khả Hinh, hai mắt ngưng tụ, tay nhẹ đóng cửa phòng, ngón cái nhấn nhẹ khóa tâm.

“Lại trời mưa, phòng của em ẩm ướt nặng, cho nên gần đây Ellen mang thêm cho em rất nhiều củi có chứa mùi thơm, em muốn biết nó có tên là gì, anh ấy luôn trêu chọc em, không chịu nói cho em biết. . . . . .” Đường Khả Hinh xếp chăn xong, lại nở nụ cười đi về phía trước lò sưởi trong tường, ngồi xổm xuống, vươn tay kéo nhẹ cửa sắt nhỏ, đi vào bên trong đốt thêm mấy cây củi, nhớ tới đêm ở Luân Đôn, Trang Hạo đốt củi cho mình như vậy, hai tròng mắt của cô hơi ngưng lại một lát, mới tưới nhẹ một chút nhiên liệu, bật que diêm, bắt lửa, ném vào. . . . . .

Phừng một tiếng, cả lò sưởi trong tường nhất thời sáng lên, ánh lửa chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, kích động của Đường Khả Hinh, còn có đôi mắt to sáng ngời, cô sâu kín nói: “Đêm hôm đó, anh đốt củi cho em như vậy. . . . . .”

Sau lưng nhẹ nhàng ấm áp, cô sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng, ôm nhẹ cô, đi đến bên trong ném vào thêm một cây củi, mới sâu kín nói: “Nếu là đêm đó thì đốt tổng cộng bảy cây. . . . . Em mới vừa để thiếu một cây. . . . . .”

Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cô.

Hai người tại lẳng lặng nhìn nhau, củi cháy tí tách vang dội, một mùi thơm dần dần tràn ra, tràn ngập cả không gian.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên!

Ellen đứng ở bên cửa, mặc đồng phục đầu bếp, tay cầm khăn lông trắng, hai mắt lộ ra mấy phần bối rối, trải qua giãy giụa, nhưng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gõ cửa, chậm rãi nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Em và Ellen quan hệ thế nào?”

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Cái gì quan hệ thế nào? Em và anh ấy không có quan hệ nào cả!”

“Không có?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên bật cười, hỏi.

“Đúng vậy.” Đường Khả Hinh nói nhanh với anh: “Thật không có quan hệ! Thế nào?”

“Anh ấy thích em cũng viết trên trán!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhắc nhở cô.

Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng im lặng cúi đầu cười cười.

Tiếng gõ cửa, tiếp tục truyền đến.

Đường Khả Hinh mới vừa muốn đứng dậy. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại nắm nhẹ bả vai cô, chậm rãi đứng lên, đi về phía cạnh cửa, tay cầm khóa tâm, ngưng mặt mở cửa, nhắc mí mắt, quả nhiên nhìn thấy Ellen. . . . . .

Ellen nhìn thấy anh, cũng dịu dàng mỉm cười, nói: “Hi!”

“Hi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn anh, cũng không khách khí cười đáp.

“Khả Hinh here?” Ellen vẫn hết sức phong độ lễ phép cười hỏi.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn anh một cái, vừa nhẹ nhàng cài cúc áo sơ mi trước ngực, chậm rãi mỉm cười tránh người ra, nói: “Yes. . . . . .”

Đường Khả Hinh mỉm cười đi ra, đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì?”

Ellen nhìn hai người bọn họ, trầm ngâm một lát, mới cười cười, lấy từ điển tiếng anh Khả Hinh thường xài, nói với cô: “Bên bán hàng đưa tới một nhóm gia vị, bởi vì phía trước kẹt xe, muốn cô đi ra ngoài ký tên, sau đó trực tiếp mang gia vị về.”

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn trong màn hình, liền cười nói: “Tốt! ! Tôi thay quần áo, lập tức đi ngay!”

“Anh đưa em đi.” Trang Hạo Nhiên hơi xắn ống tay áo, mỉm cười nói.

“Anh?” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười nói: “Xe thể thao của anh cũng không ở chỗ này?”

“Tới Cambridge, chỉ có một loại công cụ giao thông là trai đẹp!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đi ra ngoài, đi qua bên cạnh Ellen, hai tròng mắt thâm thúy nhìn anh một chút.

Ellen đứng ở một bên, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh mỉm cười đóng cửa lại, rất nhanh thay đổi lại áo len màu đen cổ chữ V, quần short jean màu xanh dương, mang ủng ngắn màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác cánh dơi màu xanh dương đậm phong cách England đang lưu hành, buộc tóc thật cao, mới vừa đi ra phòng ăn, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đội mưa bụi nho nhỏ, từ phía trước bụi cây, đẩy một chiếc xe đạp màu bạc, đi tới mình, đẹp trai thoải mái nói: “Lên xe!”

Ellen đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh, cô chưa bao giờ chấp nhận ngồi xe đạp của một người đàn ông, bao gồm mình.

Đường Khả Hinh đứng ở hành lang, nhìn Trang Hạo Nhiên đã đẹp trai ngồi lên xe đạp, chân đạp nhẹ trên mặt đất, nhìn phong cảnh đầy xuân sắc phía trước, gọi: “Lên xe !”

Cô khẽ mỉm cười, nhưng vẫn từ bên cạnh cửa nhà hàng, cầm một cây dù trong suốt, chống lên, sinh động giống như con chuồn chuồn, đi về phía ba-ga sau xe, mới vừa muốn ngồi lên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng mỉm cười, ôm nhẹ Đường Khả Hinh ngồi lên đòn ngang ở trước mặt mình, mới nói: “Tới Cambridge, ngồi xe như vậy, ngắm phong cảnh mới vui vẻ.”

Đường Khả Hinh che dù, ngồi ở trước mặt của anh, ngẩng đầu lên, dịu dàng mỉm cười nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh. . . . . .

“Đi thôi. . . . . . Dựa sát vào anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, đôi tay nắm chặt tay ghi đông xe đạp, chân đạp mạnh bàn đạp, cho xe đạp nhẹ nhàng, lưu loát lao đi ở trong mặt cỏ.

Đường Khả Hinh kêu lên một tiếng, dựa sát vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nhìn anh cởi xe đạp, lưu loát chạy qua cây cầu nhỏ, thuận lợi xuống dốc, quẹo trái chạy tới con đường nhỏ hoa nguyệt quế, phía trước cây cối xanh rờn, mưa phùn mờ mịt, hai bên người đi đường và xe cộ lui tới, mình lại vững vàng ngồi trên xe đạp, vui thích hưởng thụ tốc độ, cô không nhịn được vui vẻ cười lớn, nói: “Thật vui vẻ! Em không biết, xe đạp còn có thể ngồi như vậy! Anh có té ngã hay không? Có thể làm té em hay không?”

Trang Hạo Nhiên nhanh nhẹn cởi xe đạp, chạy tới phía trước, bất đắc dĩ cười nói: “Sẽ không! Có anh ở đây, sẽ không có chuyện, yên tâm đi. . . . . . Anh chính thức dẫn em đi một chuyến Cambridge . . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, che dù, mặc dù đội mưa phùn trút xuống cũng rất vui vẻ tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, chậm rãi vươn tay quét qua một chút gió ướt át, cảm thấy giữa ngón tay cũng vui thích, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, thật sự hưng phấn nở nụ cười nói: “Thật vui vẻ nha! Thậtsự rất vui vẻ nha! Đã thật lâu, thật lâu em không có buông lỏng mình thế này.”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, cởi xe đạp chạy tới con đường lớn hoa anh đào, cúi xuống nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng hồng của Đường Khả Hinh, cặp mắt to sáng ngời giống như viên kim cương, hai mắt anh lộ ra dịu dàng, chậm rãi cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô.

Mưa phùn mông lung, khắp nơi xanh xanh, thổi qua cây dù trong suốt, còn có bóng dáng hai người giao nhau chung một chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK