Chương 318: ANH LÀM SAO THẾ ?
“Phủ Thủ tướng !” Đường Khả Hinh nhìn về phía tài xế, căng thẳng nói.
Tài xế không thể tin nổi quan sát bộ dáng Đường Khả Hinh từ trên xuống, không xác định hỏi: “Cô nói lại lần nữa, cô muốn đi đâu?”
“Phủ Thủ tướng !” Đường Khả Hinh xác định nhìn anh ta, nói gấp.
“Cô em! !” Tài xế nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút tức giận nói: “Cô đến Phủ Thủ tướng hay đi chợ mua thức ăn đây? Cô biết con đường kia đi như thế nào sao? Ngay cả một nửa cô cũng không đi được, cũng sẽ bị cản lại thôi !”
“Tôi biết rõ, tôi biết rõ! Anh hãy yên tâm đi! Có thể vào! !” Đường Khả Hinh vẫn rất nhạy bén nói.
Tài xế lại quan sát kỹ cô gái này, không tin.
Đường Khả Hinh ôi một tiếng, từ trong túi của mình móc ra hai tờ 100 đồng, đưa cho tài xế nói: “Nếu như có thể tới đó năm giờ! Tất cả tiền này đều là của anh! !”
Tài xế nhìn thấy tiền thì vui vẻ, lập tức lái xe, cười nói: “Vậy cũng không trở ngại lắm! ! Đi thôi! !”
Anh ta nói xong, lập tức lái xe, đạp chân ga, vèo một tiếng, xe lao về phía trước!
Đường Khả Hinh ngồi ở phía sau xe, nhìn thời gian đã 4 giờ 30′ rồi, cô thở dài một cái, quay đầu nhìn trời xanh biển rộng phía ngoài cửa sổ, cảm giác sầu lo vẫn ập vào lòng.
Chiếc xe tắc xi màu đỏ, lái về dọc theo Đường lớn Tân Hải lái phía trung tâm nội thành, sau đó rẽ trái lên đoạn đường cao tốc, trải qua một dãy căn hộ chung cư cao cấp, sau đó chậm rãi lái về phía một đường lớn rừng trúc sâu thẳm, hai bên chim hót hoa thơm, vẫn không cảm nhận ra không khí mùa thu mang đến hương vị cho thế giới này, Đường Khả Hinh thật tò mò quay cửa kính xe xuống, nhìn phong cảnh xung quanh, hết sức tò mò.
Tắc xi tài xế cũng hết sức tò mò, lái xe chạy qua một cây cầu nhỏ, cùng thác nước nhỏ xa xa thấp thoáng phong cảnh núi non, vừa muốn chạy nhanh tới phía trước thì cũng đã thấy ánh đèn màu xanh nhanh chóng lóe sáng, con đường lớn rộng rãi trước mặt, dùng rào chắn quân dụng vàng đen chặn lại, hơn hai mươi cảnh vệ và xe cảnh sát chờ ở một bên, dùng tay chặn xe tắc xi bên này!
Tài xế lập tức căng thẳng quay đầu lại nhìn về phía Khả Hinh nói: “Cô em, cô chắc chắn cô có thể qua sao? Kế tiếp cô ứng phó đi!”
“Được.” Đường Khả Hinh khẳng định gật đầu.
Tài xế nghe vậy, liền chậm rãi lái xe, để cho xe từ từ chạy về phía trước rào chắn, ngừng lại, Đường Khả Hinh lập tức đẩy cửa xe ra, đi ra, nhìn về phía một vị cảnh sát cũng nghiêm túc đi tới, mặc dù trái tim của cô hoảng sợ nhảy thình thịch, nhưng vẫn nhìn về phía cảnh sát cúi người, rất cung kính nói: “Xin chào, cảnh quan, tôi tên là Đường Khả Hinh, có hẹn với Cậu chủ Tô trong phủ Thủ tướng, làm phiền ngài giúp tôi thông báo một chút.”
Viên cảnh sát vừa nghe, nhìn lên nhìn xuống đánh giá xong, mới nói: “Cô chờ một chút !”
Viên cảnh sát nói xong, lập tức cầm bộ đàm đi trở về, vừa đi vừa nói chuyện, năm người cảnh sát phía trước mặt lập tức cầm dụng cụ dò xét, bước nhanh về phía xe tắc xi bên cạnh, kiểm tra xung quanh xe không che giấu đồ vật nguy hiểm, bảo tài xế tắc xi xuống xe, quét một lần toàn thân anh ta từ cao xuống thấp, sau đó để cho một con quân khuyển oai phong giống như Tướng quân, ngửi một lần toàn thân anh ta từ cao xuống thấp, lại đến trước mặt của Đường Khả Hinh, ngửi một lần toàn thân cô từ cao xuống thấp, Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn chằm chằm vào con chó này, so với Os¬car còn đáng sợ hơn nhiều, Os¬car nhìn bề ngoài đáng sợ, nhưng lông nó màu vàng, nó rất đẹp trai. . . . . . con này. . . . . . Cũng đẹp trai. . . . . .
“Cho đi!” Cảnh vệ cầm bộ đàm ở phía trước, đột nhiên kêu to! !
Đường Khả Hinh và tài xế tắc xi nhìn rào chắn phía trước đã chậm rãi mở ra, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, lập tức leo lên xe, tài xế còn lau mồ hôi một phen, lái xe nói: “Hù chết tôi rồi !”.
Đường Khả Hinh lau mồ hôi trên trán, nói: “Hù chết chị!”
Tắc xi chậm rãi chạy tới phía trước, chạy qua rào chắn, chạy qua một đoạn đường lớn màu xanh thật dài, rốt cuộc nhìn thấy sân cỏ rộng lớn trải dài tới phương xa, mái ngói cổ kính màu xanh và trắng nối liền nhau trên nóc khu biệt thự, một tòa chánh viện ở giữa, cửa chính đã mở ra, trước mặt là đài phun nước hoa mẫu đơn, đang phun nước ra, hai bên cạnh có rất nhiều cảnh vệ mặc đồng phục màu trắng, bọn họ mang bộ đàm, đang nghiêm túc đứng làm việc, luôn quan sát hoàn cảnh xung quanh. . . . . .
Tài xế tắc xi nhìn ngây người, cầm tay lái, chậm rãi lái xe lớn về phía Phủ Thủ tướng trên con đường đá xanh rộng, nơi xa nghe tiếng chuông boong boong truyền đến, ý cảnh như thế, làm cho người ta thoải mái và an tâm.
“Đây mới thật là địa phương tốt . . . . . .” Tài xế cũng có chút không nở đi, nhưng đã có cảnh vệ đưa tay ngăn tắc xi, xe dừng lại, Đường Khả Hinh vẫn có chút căng thẳng bước ra con đường đá xanh, đối mặt ánh mặt trời hoàng hôn mãnh liệt trước khi dần tắt, ngắm nhìn sân cỏ rộng lớn xung quanh, cảnh vật vô cùng rõ ràng, nắm chặt dây túi xách tay.
“Đường tiểu thư. . . . . .” Một viên cảnh vệ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Chúng tôi đã nhận được thông báo, biết cô sẽ tới, xin mời vào trong.”
Đường Khả Hinh nhìn viên cảnh vệ một cái, không khỏi lo sợ, nhưng vẫn nắm chặt dây túi xách, im lặng đi theo anh ta, đón ánh mặt trời, đi lên bậc thang đá màu trắng thật lớn, đi qua một mảnh trống trải trước cửa, rốt cuộc đi vào phòng khách cổ điển thật lớn, phản chiếu bóng trúc xanh bốn phía, còn chưa kịp quan sát không gian xa hoa làm người ta líu lưỡi, cũng đã nghe được tiếng cười vui vẻ của người trong nhà, trong đầu cô “bùm” một tiếng, giống như gáo dừa bị con khỉ đột đập ra, một âm thanh tan vỡ, trái tim chợt dâng lên lạnh lẽo, đứng ở cạnh bốn cánh cửa khổng lồ, không ngờ nhìn thấy Thủ tướng, cha mẹ Tô, Tô Linh, bên cạnh có một người đàn ông nho nhã lịch sự, khí khái quân tử ôm lấy cô, đoán chừng chính là con rể của Nhà họ Tô, bọn họ đang ngồi ở trong đại sảnh trò chuyện vui vẻ. . . . . .
Hình ảnh ầm một tiếng, nổ tung trong đầu Đường Khả Hinh, cô lập tức giống như đứa bé, không thể tưởng tượng nổi, trợn to hai mắt, con ngươi phóng đại nhìn tất cả trước mặt, mồ hôi đầm đìa!
Cả nhà họ Tô nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng nhất thời giật mình, bởi vì Tô Thụy Kỳ trực tiếp liên lạc với cảnh vệ, cũng không có thông báo cho người trong nhà.
“Ồ. . . . . .” Tô Linh nhìn về phía Khả Hinh, có chút mất hồn cười khẽ, không nói nên lời.
Bên cạnh, chồng chưa cưới Lưu Tử Tùng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của vợ chưa cưới, mỉm cười hỏi: “Linh Linh? Vị này là. . . . . .”
Thủ tướng và ông bà Tô vẫn có chút không thể tin nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh như bị táo bón, giống như muốn khóc, cúi thấp đầu, trong lòng ngàn vạn lần gọi: Tô Thụy Kỳ, anh muốn làm gì?
Tịnh Kỳ lập tức mỉm cười đi tới, nói với ngưòi nhà họ Tô: “Vị này là khách của cậu chủ, lúc nảy đã thông báo cho cảnh vệ, cậu chủ mời Đường tiểu thư ngồi tạm một lát ở phòng khách, cậu ấy đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, tạm thời không thể xuống.”
Tròng mắt Đường Khả Hinh muốn rớt ra, đứng ở nơi đó, vẫn cũng không biết nên làm cái gì, mồ hôi hột từng giọt nhỏ xuống.
“Ồ. . . . . .” Tô Linh vừa nghe, lập tức mỉm cười đứng lên, nhìn bộ dáng Khả Hinh sợ ngây người, liền đi qua, nhẹ nhàng kéo bả vai của cô, nói: “Khả Hinh? Chúng ta lại gặp mặt. Thụy Kỳ cũng thật là, muốn mời em đến trong phủ, cũng không nói với chúng tôi một tiếng, làm cho em luống cuống, đừng căng thẳng, coi như ở nhà mình, em cũng không phải là không biết chúng tôi.”
Tô Linh vẫn hết sức thật lòng và thẳng thắn nói chuyện với Khả Hinh.
“Ách. . . . . .” Khả Hinh nhớ tới chuyện đồng ý với Tô Linh lần trước, cô thật sự cảm thấy hết sức hết sức khó xử, thật sự hết sức hết sức ngượng ngùng nói: “Thật. . . . . . xin lỗi, mạn phép tới quấy rầy. . . . . .”
“Đừng khách sáo” Tô Linh nhẹ nhàng nhìn cô một cái, mới mỉm cười, hết sức vui vẻ đỡ cô đi về phía ông nội và cha mẹ ở bên cạnh nói: “Ba mẹ, mọi người còn nhớ Khả Hinh chứ?”
“Nhớ, làm sao lại không nhớ rõ, Khả Hinh? Mau tới đây ngồi.” Chu Anh mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng đứng ở trước mặt của mọi người, thở nhẹ, căng thẳng nói: “Chào Thủ tướng, chào chú chào dì. . . . . . Mạn phép quấy rầy.”
Lưu Tử Tùng là một người đàn ông nho nhã lịch sự, mặc tây trang kẻ sọc màu đen, tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon, mỉm cười ngẩng đầu lên, hết sức hiền hòa nhìn về phía Khả Hinh, hỏi vợ chưa cưới: “Tô Linh, vị này là. . . . . .”
“Cô ấy là bạn thân của Thụy Kỳ ! Cũng giống như Tử Hiền !” Tô Linh đỡ Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh mình, cười nói: “Khả Hinh, đây là chồng chưa cưới của chị, Lưu Tử Tùng, em cũng như Tử Hiền, gọi anh rể là được.”
Trên trán Đường Khả Hinh nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn căng thẳng nhìn anh rể họ Tô, nhẹ nhàng gọi. . . . . .”Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh rể. . . . . .”
Người cả nhà cùng nhau cười thoải mái, Lưu Tử Tùng càng ngạc nhiên cười nói: “Tại sao lại anh chưa từng nghe nói, Thụy Kỳ có một người bạn thân đáng yêu như vậy ?”
“Thụy Kỳ xem cô ấy như bảo bối, đều muốn giấu đi.” Tô Linh bật cười nói.
Trên mặt Đường Khả Hinh muốn kéo ra nụ cười, nhưng cô thật sự không cười nổi, hiện tại cô căng thẳng không nói nên lời, chỉ muốn Tô Thụy “Hiện ra!” thật nhanh! Mau! ! Mau! ! Mau tới ! !.
Một lát sau, Tịnh Kỳ lại ra ngoài, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Cậu chủ Tô mới vừa phái người tới đây thông báo, nói bị đau đầu, không chào hỏi Đường tiểu thư được, cho nên mời Đường tiểu thư cùng người trong nhà dùng bữa tối trước, cậu ấy nghỉ ngơi một lát, sẽ trò chuyện với Đường tiểu thư.”
Một âm thanh gáo dừa vỡ vang lên.
Đường Khả Hinh cảm giác đầu óc của mình bị người ta tách ra, một cảm giác đau xót, thiếu oxy, mặt của cô như bị táo bón, muốn khóc ngẩng đầu nhìn về phía Tịnh Kỳ, chị gái xinh đẹp, bày ra nụ cười khổ nói: “Anh ấy. . . . . . Rất không thoải mái sao? Tôi . . . . . Muốn đi thăm anh ấy được hay không? Hay là tôi đi thăm anh ấy nhé. . . . . . Tôi rất lo lắng cho anh ấy. . . . . . Tôi lập tức đến xem anh ấy. . . . . .”
Chân của cô muốn lập tức chạy trốn !
“Cô yên tâm. Cậu chủ không có việc gì.” Tịnh Kỳ mỉm cười nói.
“Cậu ấy không thoải mái thì thôi, Khả Hinh, ăn tối với chúng tôi! Hôm nay trong phủ chúng tôi làm rất nhiều tôm rim, em nhất định phải đích thân nếm thử một chút.” Tô Linh không nói hai lời, liền muốn đỡ Đường Khả Hinh.
“Không. . . . . . không cần. . . . . . Nếu anh ấy không thoải mái. . . . . . Em đi trước thôi. . . . . . Không quấy rầy. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức muốn chạy trốn!
Thủ tướng suy nghĩ một chút, nhìn Khả Hinh mỉm cười nói: “Khả Hinh, ở lại đây, cùng ông nội ăn một bữa cơm, ông nội rất ưa thích nghe cháu nói chuyện, ngồi ở bên cạnh ông nội, ông nội trò chuyện với cháu một chút.”
“Vâng. . . . . .” Trong lòng của Đường Khả Hinh gào khóc. . . . . .”Tại sao có thể như vậy chứ ?”
“Đúng vậy, xem như nhà mình.” Lưu Tử Tùng cũng đứng lên, cùng với Thủ tướng đi về phía phòng ăn, Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ, cùng đám người Tô Linh, Chu Anh đi về phía phòng ăn trang nhã, sau khi Lưu Tử Tùng chờ Thủ tướng ngồi xuống, mới đi đến vị trí thứ nhất bên trái phía dưới, hết sức thân sĩ kéo ra một cái ghế cao, nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười nói: “Khả Hinh, ngồi đây.”
Hết sức thân thiết, lễ độ.
Lúc này đầu óc Đường Khả Hinh hỗn loạn lung tung, không biết làm sao mới đúng, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó thật cẩn thận ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên, suy nghĩ Tô Thụy Kỳ, anh làm sao thế ?