Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476: CHỊ GÁI

Tiểu Nhu từ trong bao nhanh chóng lấy ra cà tím tự tay mình trồng, đi qua phòng khách náo nhiệt, đi vào phòng bếp, nói với Khả Hinh nói: “Khả Hinh! Cà đây.”

“Tốt. Cám ơn.”

Đường Khả Hinh nhận cà tím, nhanh chóng rửa sạch, sau đó dùng dao nhỏ, nhanh chóng gọt vỏ, lấy thêm dao, lập tức lấy vài trái cà cắt thành khúc, đặt ở đĩa nhỏ, sau đó cầm hai trứng muối mới ướp xong, lột vỏ, cắt lòng trắng trứng, chỉ còn lại lòng vàng, bỏ vào trong chén, dùng cái muỗng nhanh chóng nghiền nát, Tiểu Nhu theo lời, vội vàng đặt chảo lên bếp. . . . . .

“Bộp !” Đường Khả Hinh buông chén xuống, nhanh chóng bật lửa, tưới một vàimuỗng dầu, chờ dầu sôi một chút, nhanh chóng bỏ cà vào, xào xong, trực tiếp nhắc chảo đổ cà xào vào trong cái muôi có lỗ (cái vá), sau khi loại bỏ dầu trong cà, lại bắt chảo lên, bật lửa, lại tưới dầu lên, sau khi bỏ vào hành tây, gừng, tỏi băm cho thơm, lại bỏ vào lòng vàng trứng muối xào một lúc, lập tức bỏ cà tím đã chiên vào, cộng thêm một chút nước dùng gà luộc, muối bọt, đường trắng, nhỏ vài giọt giấm, mở lửa lớn, một mùi mùi thơm lập tức bay ra, thậm chí Trang Hạo Nhiên ở phía trước, ngửi được mùi cà tím xào kết hợp với trứng muối, phát ra mùi vị thứ ba như thịt cua, thịt cừu, vô cùng thơm xông vào mũi.

Đường Khả Hinh thừa dịp cà đang xào trong chảo, căn dặn Tiểu Nhu dùng bột bắp, rây thật mỏng, rắc vào trong nồi, để lên một chút ớt đỏ, xào lại mấy cái, liền trút ra đĩa!

Trứng muối hoàng kim chiên cà, một món ăn có cả màu sắc mùi vị, ở trong đĩa sứ trắng, thật sự làm cho người ta chảy nước miếng.

“Thơm quá . . . . . . Tôi chưa từng ăn cà xào như vậy!” Lúc này, tay của Trang Hạo Nhiên đã cầm một đôi đũa, đi tới, hào hứng phấn muốn nếm thử một chút.

“Chờ một chút!” Đường Khả Hinh phủi tay của anh, bất đắc dĩ nói: “Món ăn còn chưa lên bàn, đừng không có lễ phép.”

“Không được! Rất thơm rồi !” Trang Hạo Nhiên lại muốn nếm thử một chút! !

“Không cho anh thử !” Đường Khả Hinh lại phủi tay của anh.

Tiểu Nhu nhìn hai người bọn họ mỉm cười, lập tức bưng lên bánh mì nướng và củ cải thái sợi đi ra khỏi phòng bếp trước.

“Muốn ăn!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lại muốn đưa đũa.

Đường Khả Hinh lập tức đẩy tay của anh ra, không còn cách nào với anh, gắp một ít cà, thổi nhẹ, mới nói: “Rất nóng. . . . . . . . . . . .”

Cô đưa cà lên, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: “Ăn đi.”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, rất hả hê cúi xuống, muốn ăn miếng cà. . . . . .

Đường Khả Hinh đột nhiên nhét miếng cà vào trong miệng của mình, vừa nhìn anh, vừa nheo mắt cười.

“Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, cảm thấy tức giận nói: “Cô trêu tôi đúng không?”

Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, cầm đũa lên, cẩn thận gắp một khối cà, lại thổi thổi, đưa tới trên môi anh, nói: “Ăn đi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không tin cô.

Đường Khả Hinh nhìn nét mặt anh, cố ý nhịn cười nói: “Không ăn đúng không? Vậy tôi ăn!”

Cô nói xong, lập tức đem cà bỏ vào trong miệng của mình.

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy lập tức ôm chặt hông của Đường Khả Hinh, cúi xuống, cắn chặt miếng cà kia, lại mút đến cánh môi mềm mại của Đường Khả Hinh . . . . . .

Đường Khả Hinh trừng mắt.

Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp nhìn mắt to ngập nước của Đường Khả Hinh, mùi cà thơm bên miệng, để cho anh cảm thấy kích động, chết cũng không muốn buông tha mùi thơm này, lại mút lấy cánh môi thơm của Đường Khả Hinh. . . . . .

“Ưmh!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra!

Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt eo nhỏ của cô, lại muốn ngậm nhẹ chất lỏng trên môi cô . . . .

“A . . . . . ” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ trong phòng bếp truyền đến!

Mọi người khiếp sợ chạy vào, liền nhìn thấy Đường Khả Hinh đang vặn ngón áp út của Trang Hạo Nhiên, anh đang ở đó đau đến kêu to. . . . . .

“Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ lại tức giận đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vỗ mạnh bả vai của cô, kêu lên: “Cô đừng bướng bỉnh được không như vậy? Mau buông tay !”

Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Còn dám hay không?”

“Không dám!” Trang Hạo Nhiên lại đau đến toàn thân đổ mồ hôi nói: “Này! ! Tương lai tôi nhất định phải kết hôn, sinh một đống con! cô vặn gảy ngón áp út của tôi, cô phải chịu trách nhiệm!”

Đường Khả Hinh lại muốn vặn ngón tay của anh. . . . . .

“A . . . . . . cứu mạng!” Trang Hạo Nhiên lại kêu lớn hơn.

“Khả Hinh! !” Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh hơi cố chấp, lớn tiếng gọi.

Đường Khả Hinh mới im lặng buông lỏng tay của anh.

Trang Hạo Nhiên thở phào một cái, giơ tay của mình, lại sưng rồi, thật đáng thương nói: “Đây chính là tay đàn dương cầm. . . . . .”

Phốc!

Tô Lạc Hoành không nhịn được cười nói: “Thật xin lỗi, chị của anh không có ở nơi này, không có ai đồng tình với anh !”

Lần thứ hai, có người nhắc tới chị của anh rồi.

Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên kêu la đau muốn chết, sau khi đợi mọi người đi hết, cô mới nhanh chóng gắp một khối cà, đưa tới khóe miệng Trang Hạo Nhiên, nói: “Ăn đi!”

Trang Hạo Nhiên hoảng sợ rất đề phòng nhìn cô.

“Ăn!” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại giơ cà trong tay, đưa tới bên miệng anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, cảm thấy là thật, mới dám cúi đầu, nếm miếng cà, thơm, mềm, cảm giác đặc biệt.

“Thì ra anh. . . . . . còn có chị à?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh hỏi.

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời cao hứng, mở tủ lạnh ra, muốn tìm rượu đỏ, loại cảm giác này rất tốt.

“Tại sao không có nghe anh nhắc qua?” Đường Khả Hinh lại mất hồn hỏi.

“Cô không có hỏi!” Trang Hạo Nhiên đã tìm được một chai Cabernet Franc nhỏ, anh vui vẻ lấy ra, lập tức mở ra, chuẩn bị rót vào miệng của mình.

“Tôi không hỏi, tại sao anh không nói?” Đường Khả Hinh khiếp sợ nói.

Trang Hạo Nhiên thật ngạc nhiên nhìn cô nói: “Cô không hỏi, tại sao tôi phải nói?”

“Chuyện này đâu có gì phải che giấu!” Đường Khả Hinh nói nhanh.

“Tôi không có giấu!” Trang Hạo Nhiên thật oan uổng nói.

“Anh đã có chị, anh còn muốn em gái à?” Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn anh nói.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, có chút buồn cười nói: “Tôi có chị, tôi không thể nhận em gái sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi đều nhận số mạng em trai, đi theo phía sau chị tôi, gọi chị chị, tôi cũng muốn có một em gái, đi theo phía sau tôi, gọi anh trai anh trai . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không nói nhìn anh.

“Chuyện này có gì mà tò mò chứ?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cảm thấy cô thật ngạc nhiên.

“Tôi chỉ cảm thấy anh đã vô địch thiên hạ, không nghĩ tới anh còn có người chị gái. . . . . . Chị của anh là một người thế nào?” Đường Khả Hinh lập tức có chút tò mò.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, nhịn cười nói: “Cô nói đi?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn dáng dấp Trang Hạo Nhiên khí vũ hiên ngang, mặc dù có chút bá đạo, nhưng vẫn là người vô cùng săn sóc, cô khẽ mỉm cười, nói: “Nhất định là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, săn sóc, có mơ ước, nói rất nhiều đạo lý cuộc sống. . . . . . Hơn nữa nhất định cũng giống như anh, nấu cơm ăn thật ngon. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, xoay người, mở rượu đỏ của mình, sau khi rót một ly uống vào, đã đi ra ngoài.

“Có phải hay không?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút tò mò hỏi.

Trang Hạo Nhiên không muốn trả lời vấn đề này, chỉ là nhìn Đường Khả Hinh nói: “Nấu cơm nhanh lên, tôi đói rồi.”

“Đến cùng có phải hay không?” Đường Khả Hinh lại nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.

“Cô quan tâm chị ấy làm gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.

“Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy thật thân thiết.” Đường Khả Hinh ngọt ngào nói.

Trang Hạo Nhiên có chút đồng tình nhìn cô, chỉ cười cười, liền xoay người đi khỏi.

Bữa ăn tối này rất phong phú, Khả Hinh thật sự rất chăm chỉ làm xong, mọi người cũng ăn say sưa ngon lành, vừa ăn, vừa phải thảo luận hôn lễ của Tào Anh Kiệt, nói đến kết hôn thế nào, làm gì….

“Đúng rồi! !” Tào Anh Kiệt nói đến hôn lễ, anh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Không phải đã nói, tôi kết hôn, chị của tôi sẽ trở về sao?”.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ, tại sao hôm nay nhiều người nhắc tới chị của mình như vậy?

Nói đến chị, Đường Khả Hinh lập tức sốt ruột lắng nghe.

“Cái gì chị của cậu? Đó là chị của cậu sao? Cậu và chị ấy có liên hệ máu mủ sao? Chị ấy luôn gọi cậu là em gái, cậu thừa nhận chị ấy làm gì?” Trang Hạo Nhiên tức giận nói.

“Chị ấy gọi anh là em gái?” Trần Mạn Hồng lập tức không chịu nổi nói: “Tại sao người trong thiên hạ đều gọi chồng tôi là em gái vậy? Chẳng lẽ là anh ấy biến đổi giới tính sao?”

“Ôi chao, đừng nóng giận, đừng nóng giận! Những người khác gọi anh đều là phế vật!” Tào Anh Kiệt thấy vợ tức giận, vội vàng giải thích nói: “Nhưng chị Trang không giống! Chị ấy thật thương anh.”

“Đánh cậu giống như cho quả táo, bôi thuốc cao cho cậu. . . . . . Cái này gọi là thương cậu!” Lâm Sở Nhai không nhịn được cúi đầu bật cười.

“Không thể nào? Chị Trang làm sao có thể đánh người?” Đường Khả Hinh lập tức nói.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Cô thật xem chị ấy là chị của cô sao! ? Tôi cho cô biết, đừng thích chị ấy! Thật, Tử Hiền sợ chị ấy muốn chết, nếu như chị của tôi ở Bắc bán cầu, cô ấy nhất định ở Nam Bán Cầu.”

“Tổng Giám đốc Trang, tại sao chị của anh không thích Tử Hiền?” Nhã Tuệ cũng có chút tò mò hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Tô Lạc Hoành vừa ăn cà, vừa bật cười nói: “Bởi vì có lần chị Trang đến nhà lão đại, nhìn thấy Tử Hiền tiểu thư đi tìm lão đại uống rượu, chuốt cho anh ấy uống say, vừa muốn dìu lên giường, chị Trang cho là có người muốn cưỡng gian em trai của chị ấy, không nói gì, nắm Tử Hiền tiểu thư, quạt hai bạt tai, nói một câu: cô dám quyến rũ em trai tôi? Không nói hai lời, ném ra ngoài!”

“À?” Nhã Tuệ hoảng sợ, kêu nhỏ một tiếng.

“Mọi người đừng tin cậu ta!” Trang Hạo Nhiên lập tức kêu lên: “Có khoa trương như vậy? Chị ấy có hư hỏng như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười nói: “chị Trang nhất định là một người chị gái thật rất ấm áp.”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Chị của tôi cũng không có tốt như vậy.”

Phốc! bốn cầm thú Lâm Sở Nhai cười run người.

“Khả Hinh. . . . . .” Trần Mạn Hồng coi thường chuyện này, nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Mặt của cô lúc nào bình phục? Tôi thật sự rất muốn cô làm dâu phụ cho tôi. . . . . .”

Đường Khả Hinh sững sờ, theo bản năng khẽ vuốt mặt của mình.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xe, ánh đèn chiếu vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK