Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 793: ĐỀU LÀ CỦA CON

Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy vào trong trung tâm thành phố. . . . . .

“Con phải biết. . . . . Mẹ chồng của con là con gái của gia đình dòng dõi làm nghề trang sức. . . . .” Ân Nguyệt Dung ngồi ở sau xe, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn Đường Khả Hinh hóa đá ở một bên, đôi tay khẽ che ngực, kích động cười nói.

Đường Khả Hinh liếc về phía bà, trên trán mồ hôi lạnh rơi xuống, đáp nhẹ: “À. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung lại dịu dàng động lòng người nhìn Đường Khả Hinh, mặt mũi tràn đầy hưng phấn kích động nói: “Cho nên, mẹ nói cho con biết, trang sức cũng chỉ tượng trưng cho sự thưởng thức của một người phụ nữ, chiếu sáng tâm hồn của người phụ nữ, bản thân nó không có bất kỳ giá trị nào. . . . . . Con hiểu chưa? Nó chỉ đúng là hợp chất các bon thôi! !”

Đường Khả Hinh chuyển động con ngươi, có chút hoảng sợ nhìn bà, lại ngây ngô đáp: “A. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung nhìn Đường Khả Hinh hiểu được, lại cảm giác hưng phấn đưa hai tay ra, vuốt nhẹ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, hai mắt đầy tràn nước mắt nói: “Ở trong mắt của mẹ, con dâu của mẹ, ngoại trừ kim cương, không có thứ gì, có thể tượng trưng cho tâm hồn cao quý của con! ! Mẹ cho con phần quà tặng này, con nhất định phải nhận lấy! Không nên khách sáo! !”

Rất sảng khoái! !

Đường Khả Hinh lại hoảng sợ mất hồn nhìn Ân Nguyệt Dung, giống như đã không chịu nổi kinh sợ nói: “Dì, dì. . . . . . Dì còn muốn làm gì vậy?”

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước một cao ốc 60 tầng, đại sảnh tràn đầy khí thế, năm nhân viên tiếp tân mặc đồng phục màu trắng, trước cổ áo đeo bản tên bạch kim, hướng khách đến, khom người chào hỏi !

Vệ sĩ nhanh chóng đi xuống xe, cung kính mở cửa xe! !

Ân Nguyệt Dung vui vẻ nhanh chóng lôi kéo Đường Khả Hinh với vẻ mặt sững sờ, nóng nảy đi xuống xe, cưng chiều dịu dàng cười nói: “Đến rồi! ! Mau tới! ! Nhìn mẹ chuẩn bị quà tặng gì cho con?”

Đường Khả Hinh mang giày cao gót 12 cm, đau chân muốn choáng váng đứng ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc trước mặt, nằm  ở khu vực trung tâm thành phố, cao vút trong mây, cô không hiểu, hai mắt trợn to, chỉ ngây ngốc hỏi: “Đây là. . . . . . Đây là. . . . . . Đây là đâu?”

“Đứa ngốc! ! Đây là công ty của mẹ! !” Ân Nguyệt Dung mỉm cười nhìn Khả Hinh nói.

“À?” Đường Khả Hinh phát hiện hôm nay mình thật nghèo từ ngữ rồi, ngây ngốc đáp: “Dì. . . . . . Công ty của dì. . . . . . ?”

“Con nhìn xem?” Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, chỉ về phía mấy chữ to cao ngất trời: Tập đoàn châu báu Ân thị! !

Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn mấy chữ to này, nghĩ đến rốt cuộc Trang Hạo Nhiên có bao nhiêu tiền?

“Tới! ! Mau tới! ! Nhìn mẹ chuẩn bị quà tặng gì cho con!” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền kéo Đường Khả Hinh vẻ mặt ngây ngốc, nhanh chóng bước lên bậc thang . . . . . .

“Cô hai! !”

Lãnh đạo cấp cao của Công ty nghe nói cô hai đến, lập tức chia ra hai bên, cung kính khom người chào hỏi! !

Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung lộ ra hưng phấn, lôi kéo Đường Khả Hinh bước nhanh đi vào đại sảnh trang nhã huy hoàng, từng món trang sức nổi tiếng khắp thế giới, toàn bộ trưng bày ở trong quả cầu thủy tinh, xoay tròn rất đẹp mắt, bà vừa đi vào bên trong, vừa hưng phấn, vui vẻ cười nói: “Còn nhớ rõ mẹ đã nói qua chứ? Kim cương cũng chỉ là hợp chất các bon mà thôi!”

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh chột dạ đáp, sau đó nhìn Ân Nguyệt Dung nhanh chóng kéo mình đi vào thang máy, sau đó nhanh chóng đè nút cửa, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại! !

Ân Nguyệt Dung đứng ở bên trong, vui vẻ biết ơn nhìn Đường Khả Hinh nói: “Con yên tâm! ! Mẹ có sân chơi lớn như vậy cho cháu trai! ! Làm sao có thể, không có quà tặng cho con dâu của mẹ? Con mới là người có lao công lớn nhất! ! Con dâu quý giá hơn so với ai khác!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, thật sự dở khóc dở cười nhìn Ân Nguyệt Dung, bất đắc dĩ nói: “Dì Trang, dì hãy nghe con nói. . . . . . con . . . . .”

“Hư! !” Ân Nguyệt Dung lập tức vươn tay, điểm vào đôi môi Đường Khả Hinh, vẻ mặt thần bí kích động, nói: “Mẹ hi vọng con không nên từ chối mẹ! ! !”.

Nói xong, cửa thang máy mở ra! ! !

Đến tầng ba dưới lòng đất! !

Một không gian màu trắng chợt xuất hiện! !

Mười mấy lãnh đạo cấp cao của công ty mặc đồng phục màu đen, chia ra ở trước tất cả  cánh cửa bảo hiểm màu trắng khổng lồ, hướng về phía Ân Nguyệt Dung cung kính  khom người chào, gọi: “Bà chủ! !”

“Mở ra cửa bảo hiểm số một! !” Ân Nguyệt Dung kéo Đường Khả Hinh, hưng phấn đi ra, nói! !

“Vâng! !” Giám đốc nghe xong, lập tức xoay người, cầm thẻ mật mã của mình, cà trước cửa, lại đè xuống dấu vân tay trong thân thể của mình, lập tức truyền sang Tổng Công ty ở nước Anh, sau khi thẩm tra đối chiếu thân phận, tầng cửa thứ nhất mở ra, mới là cửa chính bảo hiểm, Giám đốc đi lên trước, nhấn mật mã, lại bắt đầu cố hết sức xoay tròn bàn mật mã to lớn giống như vô lăng xe hơi…

Đường Khả Hinh thở gấp mấy hơi, trong lòng càng lúc càng lạnh, nhìn phía trước.

Mật mã cửa mở ra từng tầng từng tầng, rốt cuộc nghe đinh một tiếng, một mật mã cửa tầng cuối cùng mở ra, Giám đốc mỉm cười đứng ở một bên, hơi khom lưng giơ tay, gọi: “Bà chủ, xin mời!”

“Tới đây! ! Vào đi! !” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền kéo Đường Khả Hinh nhanh chóng đi vào cánh cửa thứ nhất! !

“Dì! Chỗ này. . . . . . Con . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa lo sợ muốn tránh ra, không ngờ chân cô mới bước vào, trong thoáng chốc ngẩng đầu lên lập tức kinh hãi! Căn phòng bí mật gần trăm mét vuông, tất cả đều là tầng tầng lớp lớp khung kim loại, trên kệ toàn bộ dùng nhung hộp màu đen để từng viên kim cương lớn nhỏ có màu xanh giống nhau, tất cả bọn chúng ở dưới ánh đèn màu xanh, lóe ra ánh sáng trong suốt, tôn quý. . . . . . Trời ạ! !

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến con ngươi đều muốn rớt ra, nhìn từng viên kim cương, nhìn đến hai mắt của mình đều đau! ! Trên thế giới này, tại sao có thể có nhiều kim cương như vậy?

Trong một khắc này, giống như kim cương là vật không đáng tiền nhất trên thế giới này! !

Ân Nguyệt Dung lập tức giống như tiên nữ, bay tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hơi mở đôi tay, vui vẻ nhìn con dâu nói: “Lúc nảy mẹ đã nói ! ! Con là lập được công lao lớn nhất của người nhà họ Trang chúng ta! ! Hôm nay mẹ vui vẻ! Bởi vì Khả Hinh của mẹ mang thai cháu của mẹ! ! Cho nên. . . . . . Tòa cao ốc này, bao gồm tất cả kim cương ở đây, đều là của con! !”

“À?” Lúc này, Đường Khả Hinh mới chính thức điên đảo thần hồn, cô hoảng sợ đến gần như muốn khóc nhìn kim cương khắp căn phòng, lấp lánh làm cho mình cũng hoa mắt, cô thật sự thật sự bất đắc dĩ nhìn Ân Nguyệt Dung, kinh ngạc gọi: “Dì à . . . . . Dì. . . . . .”

“Con! !” Ân Nguyệt Dung lập tức tiến lên một bước, bay tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vẻ mặt hưng phấn kích động cười nói: “Trong tương lai! ! Sẽ có nhiều người cung kính gọi con là Bà chủ Trang! ! Toàn bộ tập đoàn khách sạn tại châu Âu của cha chồng con đều là của con và cháu trai của mẹ! ! Hạo Nhiên, mẹ cũng không cho nó một phần! Yên tâm đi! ! Nếu như nó dám đối với con có một chút không tốt, mẹ đánh chết nó! !”

Đường Khả Hinh không chịu nổi, lập tức đưa tay bắt tay Ân Nguyệt Dung, như muốn quỳ xuống, bởi vì vẻ mặt cô như đưa đám, hoảng sợ đến chân cũng mềm nhũn. . . . . .

“Con làm sao vậy? Khả Hinh! ! Có phải rất vui vẻ hay không! ! ? Mẹ cũng rất vui vẻ! !” Ân Nguyệt Dung cũng ngồi xổm xuống, vẻ mặt kích động nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Con còn có yêu cầu gì? Cứ việc nói ra! !”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh run rẩy quỳ một chân trên đất, cả người giống như muốn khóc lắc đầu một cái, thở thật lâu thật lâu, mới nói ra lời. . . . . .”Hiện tại con chỉ muốn biết. . . . . . Trang Hạo Nhiên. . . . . . Anh ấy đi đâu. . . . . .”

Ánh mắt của Ân Nguyệt Dung sáng lên, nhìn Đường Khả Hinh, hơi chút giật mình, suy nghĩ một chút, mới nói: “Nó. . . . . . Có thể. . . . . . Đã bị cha của nó đánh chết rồi!”

***

“Ầm! ! !” Một cây gậy bóng chày, đập mạnh về phía chiếc đồng hồ cổ thật to, giá trị hơn 3 triệu, mảnh thủy tinh rào rào vỡ nát! !

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên trắng bệch núp ở một bên, nhìn chiếc đồng hồ to, cứ vỡ vụn như vậy, anh cảm thấy đau lòng nhìn Trang Tĩnh Vũ kêu to: “Cha! ! ! Hơn 3 triệu đấy? Làm sao cha nói đập liền đập chứ?”

Trang Tĩnh Vũ tức giận đến nắm cây gậy bóng chày, sắc mặt tái nhợt, nhìn con trai núp ở đầu kia phòng khách, người giúp việc cũng lẫn mất thật xa, ông vừa chỉ con trai, vừa khàn khàn tức giận nói: “Con là cái thứ vô dụng! ! Hai đứa còn chưa có kết quả, không ngờ con lại làm cho người ta lớn bụng! ! Cha không đánh chết con! Cha thẹn với ông  bà tổ tiên nhà họ Trang! Mất hết mặt mũi của nhà họ Trang rồi! !”

“Cha! ! Cha đừng kích động, đây không phải chưa có xác định sao?” Trang Hạo Nhiên núp ở sau một bình hoa cổ khác, bất đắc dĩ nói.

“Cậu chủ! ! Đừng đứng ở nơi đó!” Người giúp việc già, bà Lý núp ở phòng ăn bên kia, gấp gáp nhìn Trang Hạo Nhiên, đau lòng cho bình hoa thời Đường gần mười triệu! !

Trang Hạo Nhiên hoảng sợ đến ôm bình hoa kia, bây giờ không có chỗ núp, căng thẳng nói: “Tôi không đứng ở chỗ này, tôi còn chỗ khác trốn sao?”

“Con tới đây cho cha! ! Hôm nay cha không đánh gãy hông của con! ! Con không ra khỏi cánh cửa này được! !” Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, lại muốn giơ cao gậy bóng chày, sải bước đi tới! !

Trang Hạo Nhiên kêu to một tiếng, không nói hai lời, lại nhảy đến ghế sa lon đầu kia. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ đoán được con trai chạy trốn tới đầu kia, lập tức quay đầu, ném gậy bóng chày bên ghế sa lon! !

“A! !” Sau lưng Trang Hạo Nhiên bị trúng chiêu, cả người chợt ngửa ra sau, tay vỗ ở ngang lưng, kêu to: “Đau chết ông rồi! !”

“Con còn muốn làm ông?” Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, tiện tay liền nắm cây gậy golf đã sớm chuẩn bị tốt, lại tức giận muốn đi về phía con trai! !

Mấy người giúp việc nhanh chóng đi ra, cùng nhau ba chân bốn cẳng ôm bình hoa thời Đường vào trong nhà, giấu đi.

“Cha! Cha bình tĩnh một chút! ! Chuyện của con và cô ấy, chỉ là mấy ngày nay. . . . . . Có lẽ là thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại đứng ở sau ghế sa lon, vừa né tránh cây gậy golf của cha, vừa căng thẳng, mồ hôi lạnh đầm đìa nói: “Cha còn chưa có ăn cơm trưa, cẩn thận huyết áp cao, không chịu nổi. . . . .”

“Con sắp làm cha tức chết rồi! ! Còn ăn cơm trưa! !” Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, liền nâng gậy golf, đập mạnh xuống! !

Trang Hạo Nhiên trốn ra trước một chút! !

Máy điện thoại ầm một tiếng, vỡ nát! !

Bà Lý lại đau lòng đứng ở một bên, bất đắc dĩ nói: “Bể, bể! ! Lại bể! Đều là tiền !”

“Cha! ! Không nên như vậy! ! Đánh chết con, cháu trai của cha cũng không có cha!” Bây giờ Trang Hạo Nhiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mang con trai mình ra, kêu to lên!

Trang Tĩnh Vũ nghe xong lời này, càng như thêm dầu vào lửa, mắt thấy con trai chạy đi phía trước, không nói hai lời, liền ném cây gậy golf kêu to: “Rốt cuộc con thừa nhận cô ấy mang thai! ! Đứa con bất hiếu này! !”

Bịch! !

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn lách mình vào phòng, ngang lưng phịch một tiếng, bị gậy golf đánh trúng, cả người ah một tiếng, đau đến thiếu chút nữa ngất đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK