Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: LÀM NHẸ NHÀNG

“Anh buông tôi ra! !” Cả người Đường Khả Hinh ngã trên giường, cô mới vừa muốn giãy giụa. . .

Trang Hạo Nhiên lại thật căng thẳng ôm cô gái trong ngực, để cho cô nửa nằm trước giường, lập tức cầm một cái gối, tựa vào hông của cô, để thoải mái hơn một chút. . . . . .

“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh không khỏi vì hành động mờ ám này, trái tim nhảy lên, nhưng vẫn ngồi thẳng người, giống như con cọp con, tức giận hỏi: “Đừng tưởng rằng như vậy, tôi sẽ không tức giận! !”

Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ ngồi ở bên giường, tay nắm chặt bả vai của cô, để cho cô tựa vào trước giường, hai mắt nóng bỏng nhìn cô, một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nở nụ cười nói: “Anh thật sự không là cố ý, anh chỉ hỏi mẹ. . . . . . mẹ . . . . . lúc mẹ mang thai chị của anh, khi nào nôn mửa. . . . . . Không ngờ bà phản ứng nhanh như vậy. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại ngồi dậy, tức giận đến đỏ mặt lên nhìn anh, nói: “Làm sao dì ấy phản ứng không nhanh? Dì mang thai chị của anh ba ngày liền nôn rồi ! !”

Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô, dừng lại một lát, mới bật cười nói: “Anh làm sao biết chứ! Anh thật sự không nghĩ nhiều như vậy . . . . . . Xin lỗi. . . . . . Anh thật sự không phải cố ý. . . . . .”

“Cút! !” Đường Khả Hinh lại cảm thấy tức giận nói: “Anh không phải cố ý! ! Anh quá cố ý! ! Chuyện như vậy có thể tùy tiện nói sao? Dù sao tôi cũng là một cô gái! Tại sao anh cũng không cho tôi một chút mặt mũi?”

Cô nói xong, hai mắt lập tức đỏ bừng, thuận tay cầm gối đầu, muốn đánh trên người của anh. . . . .

“Này, này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười liền vội vàng cầm lấy gối đầu, giải thích: “Anh làm sao biết bà ấy liên tưởng đến trên người em?”

“Nếu không, dì còn có thể liên tưởng đến trên người của người nào?” Đường Khả Hinh nghe nói như thế, lập tức bốc lửa, ngồi dậy nhìn Trang Hạo Nhiên rống giận! !

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, ngay lập tức lửa giận ngút trời, nhe răng muốn giơ tay, vỗ vào bờ vai của anh, kêu to: “Cái tên đáng chết này! ! Anh khi dễ tôi ! Loại người như các người, ngày ngày đùa bỡn phụ nữ, coi như cơm sáng trưa chiều! Tổn thương tôi như vậy !”

“Này, này, này!” Trang Hạo Nhiên lại cười nắm bàn tay nhỏ bé của cô, vội vàng nói: “Anh không có ý này! ! Ý của tôi là từ quá khứ đến bây giờ. . . . . . Dù sao anh cũng một người đàn ông bình thường, xảy ra quan hệ với phụ nữ, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Anh còn nói! Anh còn nói! !” Đường Khả Hinh lại muốn nắm gối đầu, quay tới đánh anh. . . . . .

“Đừng nóng giận! Đừng nóng giận! ! Anh thừa nhận, trước kia anh cùng phụ nữ khác ở chung một chỗ, nhưng ở bên em, anh vui sướng nhất . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, hai mắt nóng bỏng nhìn cô.

“Cút! ! Người nào tin tưởng anh!” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng.

Trang Hạo Nhiên lập tức đưa hai tay chống ở hai bên người Đường Khả Hinh, cúi xuống dịu dàng nhìn cô, cười nói: “Em không có cảm giác sao? Đêm hôm đó. . . . . . Em không có say chứ? Nên trí nhớ rất tốt. . . . . .”

Trái tim của Đường Khả Hinh nổ ầm một tiếng, hai mắt lập tức mê ly nhìn anh, vẫn là con vịt chết mạnh miệng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi quên rồi. . . . . .”

“Quên?” Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn cô.

“Đúng vậy! ! Quên rồi!” Đường Khả Hinh lại đỏ mặt nói.

“Có một số việc. . . . . . Không thể quên dễ dàng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, đột nhiên nắm lên bàn tay nhỏ bé của cô, vừa nóng bỏng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô mắc cở đỏ bừng, vừa hôn nhẹ ngón tay út thon dài trắng nõn của cô  . . . . . . Truyền đến âm thanh hôn nhỏ nhỏ.

Đường Khả Hinh giống như bị động vật liếm nhẹ, không nhịn được muốn rút ngón tay.

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nhếch nụ cười hấp dẫn, cúi đầu hôn nhẹ ngón tay của cô, mu bàn tay, rồi đến cánh tay trắng nõn. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức mê ly, cảm thấy một trận nhột nhột, từ da thịt lạnh lẽo của mình, truyền khắp cả người. . . . . . Cô thở mạnh, trái tim nhảy thình thịch. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhắc mí mắt nhìn cô một cái, khuôn mặt hấp dẫn đã nghiêng tới cổ của cô, thừa dịp cô lơ đãng, buông lỏng cúc áo sơ mi thứ nhất, hôn nhẹ cổ của cô, mới hấp dẫn khàn khàn hỏi: “Nhớ ra chưa? Đêm đó là thế này phải không?”

Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô rát một cái, mới có chút mê loạn nói: “Không phải như thế. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch nụ cười, tay nắm nhẹ chiếc cằm nhọn của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất thâm tình chăm chú nhìn cô hỏi: “Là như thế nào. . . . . .”

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn anh, hai mắt đỏ bừng khó hiểu. . . . . . Nhớ lại đêm hôm đó, thật ra hai người kết hợp có một chút thương cảm. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, nhìn ánh mắt cô, không lên tiếng nữa, đưa hai tay ra bưng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hôn lên cánh môi ngọt mềm đầy đặn của cô, cũng không có thoát ra đầu lưỡi. . . . . .

Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, hơi nghi ngờ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại thâm tình nở nụ cười, đôi tay chậm rãi để xuống, nắm nhẹ bả vai của cô, lại mút cánh môi của cô, giống như đang chờ cái gì. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hai mắt xoay tròn, không khỏi hé môi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức đưa hai tay ra, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, thâm tình mở môi, dán sát ôm hôn cô, hơi thở nóng bỏng thoát ra vô hạn mập mờ. . . . . .

Trái tim của Đường Khả Hinh nhảy lên thình thịch, hơi cuộn rút hai chân hấp dẫn mê người, hơi di chuyển đầu lưỡi cùng đầu lưỡi nóng ấm của anh quấn lấy chung một chỗ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được ôm cô, mình hơi nằm ở trên giường, ôm eo của cô, để cho cô nằm ở trên người của mình, vừa phía xoa sau lưng của cô, vừa tiếp tục hôn cô gái trước mặt. . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếng của dì Lý truyền đến, cung kính nói: “Cậu chủ. . . . . . Ông chủ trở lại, bảo cậu và Đường tiểu thư đi ra ngoài một chút. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lập tức cởi áo sơ mi đen cuồng dã của mình xuống, để trần nửa người trên, ôm chặt Đường Khả Hinh, xoay người đè cô phía dưới thân mình, tiếp tục hôn đôi môi ngọt ngào của cô, tay nhanh chóng kéo áo sơ mi của cô đống ở bên trong váy đen, tay dò vào bên trong, càng không ngừng xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh đón nụ hôn của Trang Hạo Nhiên, lại rúc hai chân, cả người chợt  nóng ran, rõ ràng nghe tiếng của dì Lý, lại không khỏi mềm nhũn.

Trang Hạo Nhiên muốn kéo chăn nêm đắp lên nhau, muốn thân mật với cô. . . . . . .

“Đừng! !” Lúc này đại não Đường Khả Hinh mới lập tức tĩnh táo, cả khuôn mặt đỏ bừng ngồi dậy, vội vàng cài cúc áo sơ mi, trái tim đập thình thịch nói: “Chúng ta đang làm gì vậy? Đây đang ở nhà của anh!”

Trang Hạo Nhiên cởi trần thân thể, hơi xoay nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Hay là tại nhà riêng của anh, chúng ta mới có thể. . . . . .”

Trong thoáng chốc Đường Khả Hinh trợn lên giận dữ nhìn anh nói: “Tôi . . . . . bây giờ chúng ta quan hệ thế nào?”

Trang Hạo Nhiên trong lúc nhất thời không nói, ngồi dậy, thân thể cởi trần, nhìn Đường Khả Hinh thở dài một cái, bật cười nói: “Chúng ta như vậy, vẫn không tính là có quan hệ sao? Hả?”

Đường Khả Hinh cảm giác đỏ mặt lúng túng xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên vội nói: “Chúng ta như vậy thì tính có quan hệ sao? Vậy anh nói cho tôi biết, chúng ta quan hệ thế nào?”

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là quan hệ bạn bè trai gái!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh hứng thú nói.

“Anh yêu tôi sao? !” Đường Khả Hinh nghe lời này, không nhịn được vươn tay, đâm bắp thịt của anh, tức giận nói: “Yêu không?”

“Anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên không khỏi nhìn cô, không biết nói sao.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, bật cười nói: “Bản thân anh cũng cảm thấy không nói ra được chứ?”

“. . . . . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên hạ xuống, mới nhìn cô nở nụ cười nói: “Chuyện này. . . . . . Ba chữ này. . . . . . Không phải nên. . . . . . nên ở tình huống đặc biệt lãng mạn. . . . . . Hoặc tình huống đặc biệt tình cảm. . . . . . Mới có thể. . . . . . Mới có thể. . . . . . Nói ra sao?”

“Hắc…!” Đường Khả Hinh cảm giác bất đắc dĩ, bật cười nhìn Trang Hạo Nhiên, lại tức giận nói: “Đi chết đi, tình cảm và lãng mạn! Anh mới vừa trở về nước, trong trí nhớ của tôi, chúng ta chỉ mới biết nhau mấy ngày ! Thậm chí anh không có đuổi theo tôi, cũng không có thổ lộ!”

“Làm ơn!” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ  nằm ngửa ở trên giường, nuốt nước bọt một cái, thật sự đè nén JJ không nổi. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng đỏ mặt nhìn anh một cái, nhanh chóng xuống giường. . . . .

“Hôn trước rồi nói . . .” Trang Hạo Nhiên thật sự không chịu đựng được, lại từ sau lưng ôm chặt hông của cô, tay vừa xoa lên ngực cô, vừa hôn khuôn mặt của cô, hôn rất vội vã và khát vọng. . . .

“Anh buông tay! !” Khuôn mặt Đường Khả Hinh mắc cở đỏ bừng, nghĩ tới có người lớn ở đây, thực sự không tốt, muốn đẩy anh ra. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại đè Đường Khả Hinh ở trên giường, vừa hôn lên môi của cô, tay vừa nhanh chóng cởi hết cúc áo sơ mi của cô, gạt áo lót hấp dẫn màu trắng, nhìn bộ ngực đầy đặn lộ ra trước mắt, anh không nhịn được cúi xuống, ngậm điểm nhỏ màu hồng ấm áp nở ra, mút, thân thể nóng bỏng nổi lên phản ứng, tay đã dò vào trong váy, cách quần lót, trượt mạnh giữa hai chân của cô, rất muốn! !

“Không nên như vậy. . . . Trang Hạo Nhiên. . . .” Đường Khả Hinh mới vừa muốn từ chối. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng hôn cổ của cô, ngậm nhẹ vành tai của cô, như van xin nói: “Anh làm nhẹ nhàng . . . . . . Hả?”

“Không muốn. . . . . .” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy ra anh, gấp gáp đỏ mặt khẽ nói: “Hiện tại đang ở nhà anh đấy. . . . . .”

“Đừng sợ. . . . . . Cha mẹ tôi đều là người sáng suốt. . . . . . Huống chi, em là con dâu bọn họ thích. . . . . . Anh vào nhẹ nhàng. . . . . .” Tên Trang Hạo Nhiên vô lại đã cúi mặt, tách ra hai chân của cô, cách quần lót, hôn mạnh nơi ướt át của cô . . . . . .

“Không được! !”

Hai người ở trên giường, khe khẽ gấp gáp ôm, nụ hôn nóng bỏng, giãy giụa, vuốt ve. . . . . .

Dì Lý đứng ở bên cửa, có chút gấp gáp vươn tay, lại gõ nhẹ cửa, gọi nhỏ: “Cậu chủ. . . . . . Ông chủ thật sự có việc gấp tìm cậu. . . . . .”

Cửa, rốt cuộc cạch một tiếng mở ra.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi đen, quần tây màu đen, vừa cài cúc áo trước ngực, vừa tức giận nhìn Dì Lý. . . . . .

Dì Lý nhịn cười, bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Đường Khả Hinh đỏ mặt xuất hiện tại sau lưng Trang Hạo Nhiên, vuốt nhẹ sợi tóc trên trán, không dám ra tiếng. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK