Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 768: MUỐN CÔ VUI VẺ

Sảnh VIP! !

Quản lý Sòng bạc tự mình đứng trước bàn đánh bạc, nhìn hai vị khách quý bên cạnh một cái, liền nở nụ cười nói: “Hiện tại đánh cuộc bắt đầu, năm bàn thắng ba! con xì lớn nhất!”

Quản lý nói xong, liền cầm bài xì phé lên, lưu loát chia làm năm phần, đan thành Kim Tự Tháp, năm ngón tay vừa thu lại, tạo thành dạng xòe ô, giơ cho khách hai bên nhìn, lại xào bài lần nữa. . .

Bởi vì Jenny được đưa sau, chỉ rất mập mờ nhìn Lý Chí Huyền, nở nụ cười quyến rũ, thỉnh thoảng kẹp nhẹ thuốc lá, thả vào trên môi, hít nhẹ một hơi, lại tao nhã phun ra ngoài.

“Cô tin tưởng, trong vòng hai mươi phút, Tổng Giám đốc Trang bận trăm công nghìn việc có thể trở lại hay không?” Lý Chí Huyền thừa lúc quản lý phát bài, nhìn Jenny mỉm cười hỏi.

Jenny nhìn Lý Chí Huyền, tao nhã mỉm cười, nói: “Không có khả năng?”

“Hả? Vậy cô không thất vọng?” Lý Chí Huyền rất có thâm ý nhìn cô.

“Đàn ông mà. . . . . . hứa với phụ nữ, luôn luôn làm được không nhiều lắm. . . . . .” Jenny khẽ hít một hơi xì gà, nhớ tới mục đích của Trang Hạo Nhiên chuyến này, cô khẽ chớp mắt hai mắt, cười nói: “Nhưng nếu như anh ấy làm được, vậy anh ấy chính là một người đàn ông chân chính! Đáng giá để tôi chờ đợi!”

***

‘phòng tổng thống’! !

Mấy tên vệ sĩ chạy tới phía trước cây đa, nhanh chóng tra xét, cũng không có phát hiện bất kỳ thứ gì, có người vẫn cảm thấy không ổn nói: “Không thể nào! Rõ ràng tôi mới vừa nghe được tiếng kêu!”

Mấy người tin tưởng lời nói của anh ta, nhanh chóng tản ra bốn phía lùng bắt.

Bảo vệ khách sạn cũng mặc đồng phục màu đen, giữ nghiêm ở cửa chính ‘phòng tổng thống’, nhìn khắp nơi! !

Trang Hạo Nhiên thở dốc, nấp người vào trong một bụi cây thấp, mồ hôi đầm đìa nhìn vệ sĩ phía trước, anh nuốt một ngụm nước bọt, đè xuống kí ức mới vừa dâng trào, lấy được rượu đỏ trước rồi tính sau! Anh lập tức bấm điện thoại của Tô Lạc Hoành! !

“A lô?” Tô Lạc Hoành ngồi trước máy vi tính, ăn chè Tiêu Đồng mới vừa nấu cho mình, hỏi: “Tại sao gọi điện thoại cho tôi lúc này? Anh. . . . . . . . . . . . Sẽ không thật sự thất bại chứ? Mẹ kiếp, tôi cũng biết sẽ thua Lãnh Mặc Hàn!”

“Chớ quấy rầy!” Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong đầu mình đau đớn từng cơn, sắc mặt tái nhợt, nhưng anh vẫn đè nén kí ức, nói khẽ với Tô Lạc Hoành: “Hiện tại tôi đang ở khách sạn sòng bạc của Hàn Văn Hạo! Muốn lấy chai Conti 1945 từ ‘phòng tổng thống’ Lý Chí Huyền! Lúc nảy ở trên bàn đánh bạc, anh ta mượn chai rượu đánh cuộc với tôi, bị Jenny phát hiện. . . . . .”

Tô Lạc Hoành nghe xong lời này, lập tức đặt chén xuống, căng thẳng cầm điện thoại di động lên, vội nói: “Anh không cần mạng hả? Anh xông vào khách sạn của Hàn Văn Hạo? Anh ta nổi tiếng lòng dạ tàn nhẫn, anh không biết? Coi như anh chống lại anh ta, chắc chắn hai bên tổn hại! !”

“Không quản nhiều như vậy! ! Tôi nhất định. . . . . . Phải lấy được hai chai rượu đỏ này! !” Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, chịu đựng khổ sở trong đầu đau như muốn nứt ra, thở gấp mấy hơi.

“Tại sao?” Tô Lạc Hoành ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhớ đến Đường Khả Hinh ở trong nhà mình, nụ cười ngọt ngào, mồ hôi lạnh lướt qua đôi mắt nóng bỏng, âm thầm khổ sở nói: “Mỗi lần. . . . . . Cùng cô ấy một chỗ, trải qua một hai buổi tối, đều là cô ấy tỉnh lại trước tôi , sau đó hoảng sợ khổ sở chạy trốn. . . . . . Thậm chí bởi vì hai buổi tối này, cũng chịu không ít khổ sở. . . . . . Tôi muốn làm một chút chuyện cho cô ấy. . . . . . Tôi muốn lấy được hai chai rượu đỏ, đặt ở trên bàn, sáng sớm ngày mai, cô ấy mở mắt liền nhìn thấy được. . . . . . Nhất định sẽ rất vui vẻ. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, bất đắc dĩ.

“. . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn đau đầu muốn vỡ, vì hai chai rượu đỏ này, tạm thời không để ý đến kí ức quý giá mấy năm, thở dốc, khó chịu nói: “Người anh em, giúp tôi một chút. . . . . .”

“Nếu như anh và Khả Hinh không có kết quả, tôi cũng không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa! !” Tô Lạc Hoành thở dài một cái, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên đang ở hiểm cảnh, lại thở dốc một hơi, nhưng đôi tay vẫn đặt ở trên bàn phím máy vi tính, mở Software “Thế giới lộng lẫy” của mình, nói: “Chờ tôi một phút! ! Tôi xâm nhập vào khách sạn nhà họ Hàn trước! Sau đó tìm ‘phòng tổng thống’ của Lý Chí Huyền ! !”

Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải khổ sở gật đầu.

Thời gian đã qua mười phút! !

Phòng VIP! !

Jenny đã thua, hơi nở nụ cười ngẩng đầu lên, nhìn Lý Chí Huyền, quyến rũ động lòng người nói: “Cậu chủ Lý ra tay thật không chút lưu tình. . . . . .”

“Tôi đã nói rồi, vì rượu đỏ, bây giờ tôi không có biện pháp, nhịn đau cắt thịt!” Lý Chí Huyền mỉm cười nói xong, liền lấy thêm lá bài xì phé thứ ba, con xì bích!

Jenny nâng mí mắt quyến rũ, nhìn anh ta một cái, khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm lá bài xì phé đầu tiên quản lý phát tới, là con bốn bích, thái độ cô hơi lộ ra mấy phần nhàm chán lơ đãng, ngón cái sờ lên chữ số ả rập của con bốn bích, chè nhẹ một cái, xì cơ xuất hiện, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lý Chí Huyền, vẻ mặt lộ ra mấy phần mềm mỏng, nói: “Tôi nghĩ không cần. . . . . . . . . Chờ thân ái của tôi trở lại?”

“Phụ nữ thỉnh thoảng cũng muốn thể hiện phong cách của mình ở trước mặt đàn ông. . . . . .” Lý Chí Huyền nói xong, đã lấy thêm lá bài xì phé, lại là một con bốn cơ, anh ta nhíu mày.

“Anh nói đúng, phụ nữ nên thể hiện phong cách của mình vào lúc này. . . . . .” Jenny nói xong, đột nhiên mỉm cười, tay đã nhận lấy thêm lá bài xì phé quản lý đưa cho của mình, bình tĩnh nhìn lá năm mới đến tay, cô nhướng mày, ngón cái trợt nhẹ ở phía trên con số, con xì chuồn đột nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay, cô đột nhiên mỉm cười quyến rũ, lắc đầu một cái, nhẹ nhàng buông lỏng một lá xì cơ, đè ở trên mặt bàn! !

Lý Chí Huyền nâng mí mắt, đột nhiên bật cười, ngón tay chợt buông lỏng, một lá xì bích đè ở mặt bàn!

“Ồ! !” Jenny nhìn anh ta, vung tay lên, mỉm cười nói: “Cậu chủ Lý, kỹ thuật tốt!”

***

Tô Lạc Hoành nhanh chóng dùng máy vi tính, xâm nhập vào chỗ ở ‘phòng tổng thống’ của Lý Chí Huyền, hai mắt nhanh chóng quét nhìn hoàn cảnh xung quanh, còn có phản ứng của vệ sĩ canh giữ, anh lập tức cầm điện thoại di động lên, nói với Trang Hạo Nhiên: “Lão đại! ! Tôi cho anh biết! ! Mỗi chỗ của ‘phòng tổng thống’ bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhất là phía sau đều có người canh giữ! ! Anh không thể bay vào từ bất kì vị trí nào !”

“Vậy làm sao bây giờ?” Trang Hạo Nhiên buông đoạn ký ức này, để cho đại não khôi phục bình tĩnh một chút, liếc về phía vệ sĩ giống như thần chết  ! !

Tô Lạc Hoành nuốt một ngụm nước bọt, mới vội nói: “Chỉ có một biện pháp, anh có thể vào ‘phòng tổng thống’! !”

“Nói mau” Trang Hạo Nhiên nhắc cổ tay, còn có tám phút! Anh nhất định phải ở trong thời gian quy định, trở về! !

“Đi vào từ cửa chính! !” Tô Lạc Hoành nhìn hai người vệ sĩ da đen cách cửa chính ‘phòng tổng thống’, nói! !

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên mất hồn cầm điện thoại di động, thở hổn hển, nuốt cổ họng khô rát, khẽ kêu lên: “Cậu ăn nhiều chuối tiêu hả? đi vào từ cửa chính? Có muốn bọn họ mở cửa cho tôi ? Mời tôi uống trà hay không?”

“Ôi chao, anh hãy nghe tôi nói!” Tô Lạc Hoành nhanh chóng nhập vào chương trình, mồ hôi trên mặt chảy xuống, mới vội nói: “Tôi cho anh biết! ! Hiện tại tôi đang xâm nhập vào hệ thống theo dõi chính của khách sạn bọn họ! ! Tôi có thể làm cho hệ thống hình ảnh ‘phòng tổng thống’ dừng lại mười giây thời gian! ! Sau đó tôi sẽ lợi dụng hệ thống vệ tinh điện đàm không dây quấy nhiễu bọn họ cùng một lúc! Ở trong mười giây này, máy trong tai của bọn họ sẽ xuất hiện tạp âm, vừa lúc đó, anh lợi dụng góc độ hiện tại của anh, từ hướng phía sau bọn họ chạy vào trong 10 giây! Anh có thể chạy đi vào hay không, phải xem chính anh! Lúc tôi và anh tán gẫu, cửa chính ‘phòng tổng thống’ đã mở ra cho anh! ! Chỉ là, nghe nói hai chai Conti này là hai chai cuối cùng tại Trung Quốc! Anh có thể lấy được thì lấy! !”

“Biết rồi! !” Trang Hạo Nhiên thở mạnh, cân nhắc khoảng cách từ mình đến ‘phòng tổng thống’ , lại nhìn hai người vệ sĩ da đen cách cửa trước không xa! ! Quyết định nói: “Tới đi! !”

Đôi tay Tô Lạc Hoành lập tức lợi dụng thế giới lộng lẫy, căng thẳng lập trình . . . . . .

Lúc này Tiêu Đồng đang cầm bánh ngọt anh muốn ăn, cười chụp bờ vai của anh, gọi: “Sếp, ăn đi. . . . . .”

“Tránh ra . . . . . ” Tô Lạc Hoành đột nhiên đẩy mạnh Tiêu Đồng, sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức đè xuống Enter, hướng về phía điện thoại di động kêu lên, nhìn màn hình máy vi tính, nhìn số liệu đã bắt đầu quấy nhiễu hệ thống vệ tinh, anh quát to một tiếng: “Chạy!”

“Réttt . . . . . . ” Trong ống nghe của đám vệ sĩ đột nhiên truyền đến một âm thanh chói tai, mọi người lập tức ngạc nhiên cởi bỏ ống nghe! !

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng như chim ưng từ sau lưng hai vệ sĩ, hướng cửa chính, như mũi tên xông thẳng vào! !

Hai người vệ sĩ da đen cảm giác khác thường, lập tức xoay người, nhìn cửa chính ‘phòng tổng thống’! Giống như có chút tiếng động, lập tức rút súng, kêu mọi người chạy vào bên trong ‘phòng tổng thống! !

Tô Lạc Hoành lập tức đứng lên, nhìn màn hình máy vi tính, kêu to lên: “Cửa sổ sát đất thứ hai, phương hướng 90 độ có thể tránh được cameras!”

Cửa ầm ầm mở ra! ! Mấy tên vệ sĩ, lập tức mở cameras giám sát ‘phòng tổng thống’, tìm xem có người đi vào hay không. . . . . .

Lúc này Tô Lạc Hoành mới quên mất phương hướng cửa chính có cameras, anh lập tức chảy mồ hôi đầm đìa, lúc đối phương khởi động hệ thống theo dõi thì nhanh chóng đưa vào hình ảnh định dạng trình tự, chuyển hình ảnh ‘phòng tổng thống’ đến mười giây trước! !.

Vệ sĩ mở máy vi tính mini, nhìn thấy cửa chính cũng không có khác thường, liền nhìn nhau một cái, xoay người đi ra ngoài.

Tô Lạc Hoành thở phào một cái, nhìn từng người trong máy vi tính đã đi ra ngoài, anh lập tức thối lui khỏi hệ thống, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Được rồi! ! Đi ra đi! ! Tôi xem Lý Chí Huyền không giống người thông minh, mật mã rượu đỏ của anh ta cũng sẽ không quá khó khăn! Nhanh chóng mở mật mã!”

Trang Hạo Nhiên thở phào một cái, nhanh chóng vọt vào phòng đọc sách, tìm đúng tủ sắt đặc biệt dùng ổn định nhiệt độ hai chai rượu đỏ, anh chợt ý thức được không ổn nói: “Tôi có thể giải mật mã không, sau khi lấy rượu sẽ có báo động vang lên! Mấy năm trước tôi trộm rượu chính là như vậy!”

Tô Lạc Hoành nhanh chóng ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, mới nói: “Không có việc gì! ! Yên tâm lấy đi! ! Chỉ là, anh khôi phục trí nhớ rồi sao?”

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện nữa, nhanh chóng lấy ra máy tính bỏ túi chuẩn bị xong, rút ra hai sợi dây dò xét màu đỏ thẫm, đôi tay nhanh chóng hoạt động trên bàn phím nói: “Trước mặc kệ chuyện này! ! Tôi muốn lấy được rượu đỏ trước! !”

Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, liền không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, mới vừa muốn thối lui khỏi thế giới lộng lẫy, lại thấy hình ảnh một máy vi tính khác, Hàn thị phản truy tung hệ thống máy tính, đang lấy tốc độ ánh sáng, theo đuổi IP máy vi tính của mình, dòng điện đỏ thẫm như lửa, đang nhanh chóng tràn ra khắp thành, tìm hacker xâm nhập hệ thống! ! ! Anh kinh ngạc há hốc, tay bưng chặt miệng, hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người! !

“Cậu không sao chứ?” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng mở khóa mật mã, nghe được anh em không ổn, hỏi nhanh!

“Không có việc gì! ! Động tác phải nhanh! ! Mau! ! !” Tô Lạc Hoành lại đổ mồ hôi lạnh nhìn bàn phím máy vi tính, vỡ mật nói! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK