Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 854: BUÔNG TAY

Mười mấy chiếc xe hơi màu đen, giống như đội đặc cảnh, dừng ở trước nhà hát kịch, cửa xe đồng thời mở ra, mười vệ sĩ hàng đầu của Chủ tịch Hàn đi xuống, nhanh chóng đi tới bậc thang!

Cảnh sát đang đi tuần rối rít ghé mắt.

Nữ vệ sĩ vượt lên đầu cùng đi với bà Lý nhà họ Hàn, mặc sườn xám màu xanh lá cây, lộ ra mấy phần tôn quý, vừa nhanh chóng đi vào bên trong, vừa hết sức căng thẳng hỏi: “Tôn Đại tiểu thư của chúng ta như thế nào?”

Lúc này Tả An Na căng thẳng đi ra, nhìn thấy bà quản gia Lý cũng đã tới, cô lập tức đau lòng, không làm tròn bổn phận cúi đầu, xin lỗi nói: “Dì Lý, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, lúc nảy là tôi chăm sóc không tốt. . . . . .”

Nhậm Phong và Hứa Mặc cùng lạnh lùng đứng ở trong phòng nghỉ ngơi VIP, luôn sẳn sàng ứng phó, ngưng mặt nhìn phía trước, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ! !

Đôi song sinh, Tiểu Vi và Tiểu Hà tượng trưng thân phận vệ sĩ cao nhất của Thủ tướng, đứng ở sau lưng Đường Khả Hinh thật chặt, hai mắt giống như mèo, cũng chứa đựng khí thế nhìn tới trước, xem ai động vào cô một sợi tóc! ! !

Cả người Hi Văn ướt đẫm, khoác một cái chăn màu xám, tóc cũng bị nước hắt ẩm ướt dính vào trên trán, vẫn giống như con vịt mới vừa vớt lên từ trong nước, vẻ mặt tức giận run rẩy ngẩng mặt nhìn Đường Khả Hinh, cho tới bây giờ cô bé cũng không có chịu đựng uất ức và mất mặt như thế, lúc này cắn răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, trừng mắt về phía Đường Khả Hinh, tức giận kêu to: “Chị cố ý! !”

Đường Khả Hinh nhàn nhạt đứng ở một bên, khẽ nhíu mày nhìn Hi Văn, giễu cợt cười cười nói: “Cái gì? Cố ý? Cô có IQ 180, bị ướt nước tới mức này à?”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên căng thẳng đứng ở một bên, hết sức gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh, muốn ngăn cô, nói: “Khả Hinh! !”

“Xảy ra chuyện gì? Tôn tiểu thư của chúng ta thế nào?” Bà Lý nhanh chóng dẫn mười vệ sĩ, mang theo lệnh của ông chủ bước nhanh vào phòng nghỉ ngơi VIP, liếc mắt liền thấy Hi Văn cả người ướt đẫm, khoác một cái chăn màu xám, tức giận đến run rẩy, ủy khuất nhìn cô gái trước mặt lớn tiếng nói: “Chị cố ý dẫn em đến chỗ đó, sau đó để cho nước hắt xuống xối em ! Không ngờ chị quá hèn hạ! Chị thật to gan ! !”

Đường Khả Hinh chắt lưỡi một tiếng cười lạnh.

“Tôn tiểu thư! !” Lúc này bà Lý căng thẳng đi tới, đau lòng gọi: “Làm sao cô trở nên như vậy? Không phải tới đây tập múa sao?”

Hi Văn nhìn thấy bà Lý tới, lập tức thở hổn hển, uất ức hai mắt đỏ bừng! !

Bà Lý nhìn thấy dáng vẻ Hi Văn như vậy, lập tức đau lòng quay đầu, lạnh lùng  trách móc Tả An Na: “Tôn tiểu thư tới đây luyện tập, đây là cho tập đoàn Hoàn Cầu và viện mồ côi mặt mũi! ! Cô đi theo tới đây, không những không thể chăm sóc tốt, lại còn để cho cô ấy ướt cả người, nếu như thân thể có chuyện gì, cô gánh vác nổi sao? Lúc nảy ông chủ cùng ba cậu chủ cũng lo lắng gọi điện thoại tới hỏi! ! Nếu như cô làm việc như vậy, hay là sớm nghỉ việc đi! ! Nhà họ Hàn không cần thư ký như cô đi theo! !”

Cùng khiển trách một tiếng, làm cho sắc mặt Tả An Na ửng hồng, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn hết sức khó xử đứng ở một bên, mới vừa muốn mở miệng giải thích. . . . . .

“Cô không cần nói nhiều! !” Bà Lý tức giận nhìn Tả An Na, thét lên: “Tôn tiểu thư bị ướt nước, bây giờ không phải cô nên thay quần áo cho cô ấy, sau đó tìm ra vấn đề, sau đó trừng phạt người kia sao?”

“Chuyện này. . . . . . Tôi mới vừa muốn cho Hi Văn tiểu thư. . . . . .” Tả An Na nói còn chưa dứt lời, cũng đã thấy bóng dáng lóe lên trước mặt, cô sửng sốt nhìn phía trước. . . . . .

Hi Văn đã nhanh chóng vừa nắm cái chăn, vừa sải bước đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, ngẩng mặt tức giận kêu to: “Cho nên cha của em đã nói, làm cô gái sẽ phải ngước cằm lên! ! Không cần so đo với người bình thường! ! Xem như hiện tại chị cao hơn em, em ngẩng đầu lên nhìn chị, cũng là cho chị mặt mũi ! ! Chị có thể hèn hạ lấy nước dội em? Làm hại em mất mặt trước nhiều người như vậy! !”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền tức giận nhanh chóng đưa ngón trỏ ra, muốn đâm trên trán cô bé. . . . . .

Nhậm Phong và Hứa Mặc nhanh chóng giống như âm hồn đứng ở sau lưng Hi Văn, ngẩng mặt nắm chặt quả đấm, nhìn cô! !

Đôi song sinh cũng lập tức đứng ở sau lưng Khả Hinh, lạnh lùng nhìn bọn Nhậm Phong và Hứa Mặc, chưa từng có sợ qua người nào! !

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng mặt lên, nhìn dáng vẻ hai bên, thái độ cũng hơi lộ ra cứng rắn.

“Cha của cô chỉ dạy cho cô ngước cằm lên, không có dạy cho cô mắt mọc ở trên trán chứ?” Đường Khả Hinh tức giận nhìn Hi Văn, lập tức nắm lên quả đấm, dáng vẻ làm như muốn đánh cô bé, tức giận nói: “Nếu cô là con gái của tôi, cô vừa sanh ra tôi đã bóp chết cô! ! Còn nhỏ tuổi nói chuyện không có lễ phép, cho dù cô từ ngoài hành tinh tới, chiếm đất người ta, còn muốn lên tiếng kêu gọi! ! Xem lại hạnh kiểm của cô đi! ! Cô đừng cho rằng ngậm chìa khóa vàng ra đời sẽ có gì đặc biệt hơn người! ! Có bản lãnh cô giống như vừa rồi, dũng cảm ném nó đi, sau đó dùng bản lãnh của mình mà sống! Cô và những đứa bé ở viện mồ côi có gì khác? Không nghe lời, không có lễ phép, nên tiếp nhận trừng phạt, đánh cái mông cô ! !”

“Chị. . . . . .” Hi Văn tức giận đến cả khuôn mặt đỏ bừng! !

“Chị cái gì mà chị ?” Đường Khả Hinh lại tức giận, nhanh chóng nói: “Một con muỗi bay qua, đốt trên đầu cô, hút máu của cô, tôi cũng không tin gien của nó sẽ đột biến! ! Cho nên nói, con người được sinh ra trước, sau đó được dạy dỗ! ! Nếu như loại người phách lối như cô, cá tính còn không sửa đổi một chút, IQ 180 cũng không khác gì con muỗi! Thứ không có dạy dỗ ! !”

Một đốm lửa lập tức cháy hừng hực, Hi Văn mặt đỏ, trợn mắt giận dữ nhìn Đường Khả Hinh, tức giận đến nói không ra lời! !

“Đây là tiểu thư nhà nha2p nói chuyện không thức thời như vậy! !” Bà Lý thấy Tôn tiểu thư bị uất ức, lập tức tức giận đi tới, tức giận nhìn Đường Khả Hinh, không khách khí hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức muốn tiến lên giải thích. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng đã nhanh chóng nhìn Hi Văn, ôm vai cười lạnh nói: “Tôi nói. . . . . . tiểu thục nữ nước Pháp, làm người phải có chơi có chịu! ! Hôm nay chị đã thắng, cô cũng không nên lấy thân phận đè người! !”

“. . . . . . . . . . . .” Hi Văn thở hổn hển nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng kêu lên: “Nước ở sân khấu lúc nảy là chị cố ý thiết kế đặt ở trên, muốn dội em ! Em thua cái gì thua? !”

“Phi! !” Đường Khả Hinh nhanh chóng khi dễ cô, lại tức giận nói: “Tôi có rãnh rỗi như vậy, cũng không có sức lực lớn như vậy, lấy một thùng nước lớn như vậy đặt ở trên nóc dội cô ? ! Tôi ăn no căng bụng! Giống như cô, ngày ngày chỉ biết xem thường người khác, ngước cằm lên, mắt mọc trên đỉnh đầu, làm sao lại không có nhìn thấy phía trên có một thùng nước! ?”

“Chị. . . . . .” Cơn tức giận của Hi Văn nhất thời hoàn toàn dập tắt, ngay sau đó hai mắt run rẩy nước mắt! !

“Đến cùng là có chuyện gì? Tại sao trên sân khấu lại có nước?” Bà Lý đưa tay đỡ Hi Văn, vừa đau lòng vừa tức giận hỏi.

Một vệ sĩ nhà họ Hàn vóc dáng cao lớn, mang Phó Đạo Diễn ném vào ! !

Phó đạo diễn tay cầm bảng chương trình, run rẩy đứng ở trong đám người ương, nhìn từng người xung quanh, tất cả đều là đằng đằng sát khí, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, mất hồn mất vía đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn Phó Đạo Diễn, lạnh lùng nói: “Anh là Phó Đạo Diễn chủ trì buổi biểu diễn lần này! ?”

“Vâng . . . . . Vâng . . . . .” Phó Đạo Diễn run rẩy cúi đầu nói.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức căng thẳng hỏi: “Vậy nước đổ xuống sân khấu là thế nào?”

Phó Đạo Diễn lập tức run rẩy bảng tiết mục, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, cà lăm nói: “Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Chuyện này là hôm. . . . . . Hôm nay. . . . . . luyện tập . . . . . . theo bảng tiết mục. . . . . . Ở tiết mục thứ ba mươi, chúng tôi sẽ biểu diễn hồ hoang, cho nên khi đến giờ, máy vi tính sẽ. . . . . . Sẽ điều khiển. . . . . . Thùng nước trên nóc đổ xuống, dưới sân khấu sẽ có cống thoát. . . . . . thoát nước. . . . . . lúc ấy chúng tôi đang khẩn cấp luyện. . . . . . luyện tập. . . . . . Không ngờ Đường. . . . . . Đường tiểu thư cùng Hi Văn tiểu thư lại. . . . . . lại đứng ở chính giữa sân khấu . . . . . . lúc đó chúng tôi nhất thời sơ sót, không có. . . . . . Không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, đại khái hiểu ra, lập tức cầm lấy bảng giờ giấc tiết mục xem xét, đối chiếu thời gian lúc nảy, quả nhiên là thời gian đó, anh ngẩn ra! !

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới, soạt một cái, đoạt lấy bảng tiết mục trong tay anh, lập tức giũ ra, giũ ở trước mặt của Hi Văn, hơi khom người xuống liếc mắt cười nhìn cô bé, nói: “Nhìn xem? Nhìn thấy chứ? Trợn to mắt của cô, xem một chút! ! Tôi có thiết kế hãm hại cô không?”

Hi Văn ngẩn ra, lập tức tức giận trợn to hai mắt, cầm tiết mục biểu diễn nhìn từ trên xuống dưới, rốt cuộc thấy bảng tiết mục, giờ giấc biểu diễn thuở hồng hoang, vừa đúng tám giờ! ! Cô lập tức cắn chặt môi dưới, tròng mắt hơi híp! !

Đường Khả Hinh cũng bắt chước ánh mắt của cô, híp lại, ah một tiếng, nở nụ cười nói: “Nhìn thấy không? Đầu có IQ 180 đấy! Sau này đừng ở trước mặt chị, chê người ta lùn, khoét vào chỗ đau của người ta! ! Không phải người không có phát hiện cô có thiếu sót, người ta không muốn cô vạch trần lùn! Không nên xem sự phóng khoáng và thương yêu của người khác là sự thỏa hiệp và sợ sệt! Nhiều nhất, chẳng qua cô cũng chỉ là một con bé con ! !”

Cô nói xong, thừa dịp bọn Nhậm Phong không chú ý, nhanh chóng duỗi ngón tay, chọc thẳng đầu của cô bé! !

“A!” Hi Văn đưa tay che cái trán, giận kêu to ! !

“Biết đau, sau này nói chuyện với người khác lễ phép một chút! !” Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra xem thường nhìn cô, thật sự xem thường, lại muốn vươn tay, muốn đánh cô. . . . . .

Hi Văn nghiêng mặt sang bên, có chút hoảng sợ và tức giận liếc về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của cô bé, rốt cuộc nét mặt lộ ra cười như không cười, nói: “Cô có phục hay không?”

“. . . . . . . . . . . .” Hi Văn như con cóc phình mặt, không chịu nói ! !

Ánh mắt của Đường Khả Hinh híp lại, nửa uy hiếp nửa đe dọa hỏi: “Cô có phục hay không? Nếu như cô không làm, tôi lập tức lên mạng công bố với toàn thế giới chuyện cô đồng ý đánh cuộc, không chịu thua, để cho mọi người cười nhạo cô !”

Hi Văn tức giận đến muốn khóc, hai mắt đè nén đến đỏ bừng, ủy khuất kêu to: “Làm ! !”

“Như vậy mới đúng nha !” Đường Khả Hinh hơi đứng lên, liếc mắt nhìn cô cười nói: “Chị tới nói cho cô biết đạo lý làm người! Thật ra công chúa không có gì đặc biệt hơn người! Cô lại không gặp được ông già Noel nhét quà tặng ở trong bít tất của cô, càng không có mơ ước! Bởi vì cô đều có mọi thứ trên thế giới này, cho nên cũng không quý trọng cái gì ! Nếu thích thì khom lưng thấp một chút! ! Đứa bé ở viện mồ côi người ta đang ở bên ngoài một người chia một cái bánh ngọt, một mình cô ở chỗ này chiếm một cái phòng! Nếu như thật sự muốn biểu hiện tấm lòng, còn không bằng đi ra ngoài, trò chuyện tâm sự với các bạn, nói cho các bạn biết, không có cha mẹ, cũng không sao cả! ! Bởi vì trên thế giới này, bất cứ chuyện gì, đều có thể dựa vào bản thân mình! ! Hiểu chưa? Cha mẹ không thể nào đi theo cô cả đời!”

Hi Văn nhất thời cắn răng tức giận, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, liếc về phía người chị này ! !

Đường Khả Hinh cũng nhìn cô bé, lại không nhịn được vươn tay, siết chặt mặt của cô nói: “Lúc nảy cô mới vừa nói, vương phi không có gì đặc biệt hơn người, bạch mã hoàng tử càng không có gì đặc biệt hơn người! Đẹp trai cũng chỉ là con ngựa kia! Thật ra anh ta chẳng qua là tên khốn kiếp!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lộ ra nét mặt cười như không cười, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Khả Hinh thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn người cả phòng nghỉ ngơi VIP, tất cả đều ở trợn mắt nhìn mình, mặt của cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng đè nén vội vàng đi ra ngoài! !

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng của Đường Khả Hinh nhanh chóng đi khỏi, anh cũng lập tức nhanh chóng đi theo ra ngoài. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của hai người, chỉ đành phải thở dài một cái, mới tiếp tục trấn an Hi Văn, lại liếc một bóng dáng dịu dàng, ngây thơ nhanh trí tránh khỏi, anh nhíu mày, không thể làm gì khác hơn, bất đắc dĩ mỉm cười. . . . . .

Bên ngoài nhà hát kịch ! !

Trước đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, cảnh sát tuần tra khắp nơi, ánh đèn đỏ trắng xanh cũng nhanh chóng xoay tròn. . . . . .

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống bậc thang, khuôn mặt ẩn nhẫn, muốn đi về phía đầu xe bên kia. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hơi bước nhanh ra ngoài đại sảnh, thở dốc, nhìn đám người xung quanh, thấy Đường Khả Hinh đã nhanh chóng đi qua hàng cây xanh thẳng tắp ưu nhã, muốn đi tới đầu xe bên kia, hai mắt anh nóng lên, lập tức đi xuống bậc thang, bước nhanh tới phương hướng của cô, căng thẳng gọi: “Khả Hinh! !”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, hai mắt khẽ tràn nước mắt, làm như không nghe được, càng bước nhanh về phía trước. . . . . .

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh sắp ngồi lên xe hơi, lập tức chạy tới nắm chặt cánh tay của cô.

“Buông em ra! !” Đường Khả Hinh lập tức vung tay anh, tức giận nói ! !

“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt cánh tay của cô, mạnh mẽ xoay của cô, hai mắt nóng bỏng quan tâm nhìn cô, nói: “Em làm sao vậy? Tại sao tức giận như vậy?”

Ở trong màn đêm Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xanh dương nhạt, rất nhẹ nhàng phong độ, hấp dẫn đẹp trai  đứng ở trước mặt của mình, trái tim của cô như bị người đánh mạnh, rốt cuộc hiểu rõ Trang Hạo Nhiên đã từng vội vàng nói câu: Em không biết, anh rất muốn ôm em ngủ biết bao nhiêu! Hai tròng mắt của cô lóe ra nước mắt, rồi lại nghĩ đến lúc nảy anh vội vàng đi vào nhà hát kịch, cũng không thèm liếc nhìn tới mình một cái, cô nghẹn ngào nói: “Em không chịu nổi! !”

Trang Hạo Nhiên giật mình nhìn cô! !

Đường Khả Hinh cố nén hai mắt chảy nước mắt, thật lòng bộc bạch nghẹn ngào nói: “Em không chịu nổi! ! Cứ tách ra một buổi tối, em cũng không chịu nổi! Em nhớ anh muốn phát điên! !”

“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một chút đau lòng nhìn cô! !

“Giữa chúng ta rõ ràng yêu nhau, nhưng giống như cách trăm núi ngàn sông! Em mặc kệ Nhã Tuệ nói cho em biết, tình yêu của anh rốt cuộc ở nơi nào, có phải trời xanh, mây trắng, gió nhẹ trên thế giới này hay không! ! Nhưng em đã không chịu nổi! ! Nhớ anh muốn điên rồi! ! Nhớ đến muốn chết! ! Em có thể ăn giấm của một đứa bé! ! Em nhìn thấy anh dắt tay nó ! Em liền muốn phát điên ! ! Em nhìn thấy anh không để ý đến em, em cũng muốn điên ! ! Một ngày xé rách điên cuồng! ! Chính là nhớ anh !” Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa xe, nước mắt chảy xuống, đau lòng nói.

“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng đau lòng nhìn cô, mới vừa muốn chậm rãi vươn tay. . . . . .

“Anh đừng đụng em ! ! Em sợ em sẽ không nhịn được nhào tới trong ngực của anh! Sẽ không tách ra được ! !” Đường Khả Hinh nói xong, nhanh chóng xông vào trong xe, phịch một tiếng đóng cửa xe, nói: “Lái xe! !”

Tài xế cầm tay lái, có chút không biết làm sao nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . . .

Trang Hạo Nhiên cũng chỉ rất thâm tình đứng ở ngoài cửa xe, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

“Lái xe! !” Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, khóc kêu to! !

“. . . . . .” Tài xế nghe nói như vậy, không có cách nào, không thể làm gì khác, nổ máy, cầm tay lái cho xe chạy khỏi. . . . . . . . .

Trang Hạo Nhiên hơi vội vàng bước lên trước hai bước, nhìn đèn xe sáng lên, chậm rãi biến mất ở trong bóng đêm, hai mắt anh lộ ra mấy phần đau đớn, sâu kín nói: “Đứa ngốc, cho dù tức giận, cho dù gây gổ, không thể ở lâu một lát sao? Để cho anh nhìn em một chút. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, giống như nghe được trong lòng người đàn ông kia bộc bạch, lại chậm rãi chảy nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK