Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 929: BÁC PHÚC

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời chiếu xuống, ánh nắng chiếu vào phòng bệnh màu trắng, tô điểm bó lan Hồ Điệp trong bình sứ thanh hoa.

Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn tái nhợt, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, nằm ở trên giường bệnh, mặc dù lộ vẻ tiều tụy, nhưng anh vẫn hiện ra khí thế không thể cưỡng lại, cả buổi tối, khắp nơi đầy bóng dáng màu trắng, còn có âm thanh dao giải phẫu va chạm nhau, mang theo em gái của mình đi khỏi, ác mộng vẫn kéo dài đến sáng nay, cho đến khi con chim nhỏ ở đầu cành cất tiếng hót líu ríu, anh mới cảm nhận được cuộc sống thực tế, ngủ thiếp đi. . . . . .

Tiếng nức nở ở trong phòng bệnh, thật cẩn thận thật cẩn thận vang lên.

Lãnh Mặc Hàn khẽ di động mí mắt, từ trước đến giờ anh cảnh giác rất cao, cảm thấy không khí bên cạnh không đúng, lập tức thở dốc, lồng ngực phập phồng một cái, cuối cùng chậm rãi mở mắt. . . . . .

Một bóng dáng dịu dàng, che ánh mặt trời rực rỡ, lại không có cách nhìn thấy rõ khuôn mặt cô.

Lãnh Mặc Hàn khẽ nuốt cổ họng khô khốc, sau khi hơi tập trung suy nghĩ, lại chớp đôi mắt mệt mỏi, mí mắt mở ra, hơi hé mắt, nhìn tới người trước mặt.

Tiểu Nhu mặc một bộ váy ngắn màu xanh dương, bên ngoài khoác len mỏng màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đang ngồi ở bên giường, vừa khóc vừa cầm khăn tay nhỏ màu trắng lau nước mắt, mắt cũng khóc sưng lên giống như quả đào, thỉnh thoảng không nhịn được bởi vì đau lòng, khe khẽ  khóc thút thít, nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống.

Cả người Lãnh Mặc Hàn lại hư mềm không còn hơi sức, hơi mở mắt, muốn gọi cô, nhưng phát hiện thân thể của mình có nhiều chỗ truyền đến đau đớn, làm cho anh nghẹn cổ họng, thở dài một cái.

Tiểu Nhu nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn nằm ở trên giường, đã tỉnh lại, cô lập tức chống hai tay ở bên giường, vừa khóc vừa lo lắng gọi: “Lãnh Phó tổng, anh. . . . . . Anh tỉnh rồi?”

Đau đớn tấn công lần nữa.

Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn lập tức tái nhợt, anh không khỏi đưa tay đè chặt nơi ngực, nặng nề thở gấp. . . . . .

Tiểu Nhu nhìn anh khó chịu như vậy, mới muốn nói gì đó, nhưng cũng không nói ra được, chỉ ngồi ở bên giường, vừa ngây ngô khóc, vừa đưa mu bàn tay lau nước mắt, bên cạnh có rất nhiều canh bổ dưỡng cha mẹ của mình hầm cách thủy mang tới, nhưng mới vừa đi vào phòng bệnh, nhìn thấy dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn, cô cũng đã không chịu nổi, khóc từ sáng sớm đến bây giờ. . . . .

Lãnh Mặc Hàn quay đầu, hơi lộ ra một chút lo lắng và đau lòng nhìn người cô ngồi ở bên giường, khóc thật đau lòng như vậy, trong lòng của anh hơi ấm áp, tiều tụy nhìn cô, chưa từng có một cô gái nào khóc vì mình như vậy. . . . . .

Tiểu Nhu nhanh chóng lau nước mắt của mình, cố gắng che giấu tâm trạng của mình, mới xoay người nhìn anh, trong thật thà lại lộ ra một chút dịu dàng, lo lắng, giọng mềm mại hỏi: “Lãnh Phó tổng, anh còn có nơi nào không thoải mái? Tối hôm qua tôi nghe Khả Hinh nói anh bị thương, tôi liền nói cha mẹ vội vàng lấy nhân sâm trăm năm của nhà chúng tôi nấu canh cho anh uống! Nhưng phải thật lâu, hầm cách thủy đến buổi sáng mới xong, tôi mới đem tới!”

Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn tiều tụy, khẽ nở nụ cười hơi đau đau, nhìn cô, mới vừa muốn nói chuyện, lại cảm giác lồng ngực mãnh liệt đau đớn, anh đè nhẹ nơi ngực, lúc này mới hoàn toàn khôi phục ý thức, nhớ tới em gái đêm qua vẫn còn đang phòng giải phẫu, hai mắt anh nhanh chóng chuyển động, cảm thấy đau lòng gọi: “Uyển Thanh! Uyển Thanh. . . . . .”

Anh nói xong, lập tức lo lắng tình hình của em gái, không nói hai lời, liền cố nén đau đớn, nhấc chăn lên, chân không xuống đất, muốn đi tìm em gái. . . . . .

“Này, anh cẩn thận một chút, mới vừa phẫu thuật xong, không nên loạn khắp nơi!” Tiểu Nhu lập tức đi lên trước, đỡ cánh tay của anh, đau lòng căng thẳng nói: “Em gái của anh không sao! Không sao! Buổi sáng tôi mới đi xem qua!”

Lãnh Mặc Hàn thở gấp, căng thẳng nhìn Tiểu Nhu một cái, nhưng vẫn không tin, muốn giãy giụa thân thể, chân trần đi ra ngoài. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cùng đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt mới mới từ phòng bệnh bên kia tới đây, lại thấy Lãnh Mặc Hàn đã gấp rút bước ra phòng bệnh, chống mạnh thân thể đau đớn đi về phía trước, bọn họ lập tức kinh hãi, liền vội vàng đi tới, đỡ chặt thân thể của anh, lo lắng nói: “Này, này, anh ra ngoài làm gì ? Mới vừa phẫu thuật xong không đến bao lâu!”

“Tôi muốn đi xem Uyển Thanh một chút. . . . .” Lãnh Mặc Hàn đưa tay đè chặt lồng ngực, âm thanh khàn khàn không còn hơi sức, đau lòng nói: “Tôi muốn đi xem em gái của tôi một chút. . . .”

“Được, được, được, đi xem, đi xem! Không nên gấp mà! Cô ấy không sao!” Trang Hạo Nhiên lập tức đư tay đỡ bên kia người anh, cùng Tiểu Nhu đỡ thân thể của anh bước đi, vừa đi vừa nói: “Uyển Thanh ở trong phòng săn sóc đặc biệt phía trước ! Thật may là bác sĩ cứu được, đã không có nguy hiểm tánh mạng!”.

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi đau đớn hơn, thậm chí hai mắt lại nổi nước mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên trầm trọng hỏi: “Tình huống cụ thể của con bé, rốt cuộc như thế nào? Thân thể, xương cốt, tất cả tình huống thế nào?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi mặt, lặng yên trong chốc lát, mới nói: “Đi trước xem một chút đi! Đi!”

“Đúng, đúng, đúng! Xem trước một chút!” Bọn Lâm Sở Nhai cũng vội nói: “Tối hôm qua thật sự là một màn quá nguy hiểm, bác sĩ giỏi nhất cả nước đều tới! !”

Lãnh Mặc Hàn không nói gì, chỉ vội vàng bước nhanh tới trước, vết thương giữa tim rách ra đau đớn, nhưng bất chấp tất cả, hai mắt đều nhớ nhung em gái, đau lòng khóc cho em gái, rốt cuộc nhìn thấy phòng săn sóc đặc biệt ở phía trước, cửa sổ thủy tinh màu trắng, cách một lớp lờ mờ giống như suy nghĩ không rõ, lộ ra không khí thật nặng nề, anh lập tức hơi bước nhanh đi tới trước kính thủy tinh trong suốt, xuyên qua bên trong y tá kéo nhẹ màn giường màu trắng, thấy một cô gái nhỏ mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, mặt sắc tái nhợt, trên trán quấn băng gạc màu trắng, nằm ở trên giường nệm trắng tinh, hai bên máy móc tinh vi, trong miệng mang mặt nạ dưỡng khí, sau lưng, cùng đôi tay, đầu ngón tay, quấn băng gạc chống vi khuẩn, hai chân bị quấn cái bao đầu gối bằng điện tử, phía trên máy móc không ngừng lóe ánh đèn màu đỏ và số liệu. . . . . .

Hai người săn sóc đặc biệt, đang đứng ở một bên, im lặng muốn tiêm thuốc cho cô. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn nhìn cảnh tượng này, hai mắt lại kịch liệt đỏ bừng, hai tay chống ở trên mặt thủy tinh trong suốt, đau lòng nói không ra lời, nhìn mí mắt em gái rũ xuống, khéo léo giống như khi còn bé, gặp lại em gái sau nhiều năm, cũng bởi vì năm tháng thăng trầm mà trở nên rất sắc bén và mạnh mẽ, chưa từng có yếu ớt, gọi cô từ nước Mĩ trở lại, cô cứ im lặng kết thúc sự nghiệp phòng khám bệnh như vậy, rất nhanh chống trở lại, không có dừng lại một phút, làm việc vì mình. . . . . .

Có đêm khuya lúc thấy cô vẫn ngồi ở trước máy vi tính, nghiên cứu từng tấm hình, cũng có thể hiểu, cô quyết tâm vì anh, lần này không có bị bức cung tra khảo, cũng quyết tâm ôm chết, mười đầu ngón tay xanh miết đâm vào trong thịt, đau đến cỡ nào?

Khuôn mặt của Lãnh Mặc Hàn bắt đầu mãnh liệt co quắp, hai mắt khổ sở chăm chú nhìn em gái, biết hai anh em đều không phải là người nói chuyện quá tốt, đối mặt tình cảm bình thường tinh tế của người đời, lại thường không quen biểu lộ. . . . . . Anh nặng nề thở dốc, đầu gục vào thủy tinh trong suốt, rốt cuộc hai mắt run rẩy chảy xuống nước mắt, đau đến không thốt nên lời, để mặc cho cảm giác hít thở không thông, bóp nghẹt mình.

Trang Hạo Nhiên cùng đám người Tô Lạc Hoành cũng không nhịn đau lòng, nắm bờ vai của anh, tất cả đều thở dốc, nặng nề.

Tiểu Nhu cũng đau lòng, nước mắt từng viên rơi xuống.

Tiêu Đồng và Mỹ Linh mới vừa từ phòng viện trưởng đi tới, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn luôn rất kiên cường, rất cô độc đứng ở bên ngoài cửa kính, cúi đầu tự trách, đau lòng rơi lệ, đôi mắt của các cô cũng không nhịn đỏ bừng, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

Giang Thành và Tiêu Yến chờ mọi người, cũng chậm rãi xuất hiện, đứng ở ngoài phòng bệnh, đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn, nặng nề mở miệng giải thích: “Thân thể Uyển Thanh bị thương nặng nhiều chỗ, quan trọng nhất là xương sau bả vai và khớp xương hai tay, hai chân vỡ vụn, thậm chí gân tay phải đứt lìa, đáng sợ hơn, bởi vì Uyển Thanh bị bẻ gảy tay chân còn bị đổ máu, làm cho thần kinh xương cốt thiếu máu nên teo lại. . . . . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn im lặng nghe chuyện này, hai mắt khẽ run bi phẫn.

Trang Hạo Nhiên nói tiếp: “May mắn là bạn bè của thầy cậu chủ Tô, ông ấy là giáo sư khoa chỉnh hình tốt nhất Trung Quốc, lúc trước ông ấy và tôi liên lạc trực tuyến với bác sĩ khoa chỉnh hình ở Mĩ, cùng nhau họp trực tuyến đã thống nhất ý kiến, trước hết thông qua máy móc mô phỏng bao phủ thần kinh các khớp xương cho Uyển Thanh, để kích thích đại não của cô ấy khôi phục ý thức, sau đó đêm qua khẩn cấp sắp xếp và phẫu thuật khớp xương vai trở lại vị trí cũ, hơn nữa phẫu thuật hết sức thuận lợi, trước mắt tình huống của cô ấy ổn định, sau cuộc phẫu thuật đêm qua, các giáo sư khoa chỉnh hình tốt nhất bên Mỹ cũng đã ngồi máy bay tư nhân đang từ nước Mĩ chạy tới, chuẩn bị tiến hành nối xương và phẫu thuật cho Uyển Thanh! Nhưng bởi vì thần kinh xương cần một chút thời gian, thông qua thuốc để kích thích để có thể bình phục nhanh hơn một chút! ! Mà vừa lúc châm thuật cứu của Bác Dịch tác dụng, bởi vì thông qua châm cứu kích thích hệ thống thần kinh bình phục là kỹ thuật nổi tiếng trong và ngoài nước, đồng thời Cậu chủ Tô cũng mời người con thứ ba của nhà họ Hàn, cùng thông qua phương pháp châm cứu, tới hỗ trợ các giáo sư cùng nhau hoàn thành phẫu thuật!”

Lãnh Mặc Hàn nghe đến đó, rốt cuộc hơi có vẻ kích động quay đầu, hai mắt ứa nước mắt, vội vàng nói: “Ý của anh là. . . . . . Uyển Thanh. . . . . . Con bé có thể bình phục?”

Trang Hạo Nhiên lập tức trầm trọng gật đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên! Tất cả bác sĩ đều hết sức có lòng tin, Bác Dịch và cậu chủ Tô, còn có người con thứ ba của nhà họ Hàn cũng đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị châm cứu cho cô ấy, anh yên tâm, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng tôi vẫn ở bên cạnh anh, cùng nhau cố gắng giải quyết chuyện này! Bất kể có táng gia bại sản hay không, tôi nhất định sẽ để cho Uyển Thanh bình phục! Cô ấy là em gái của anh, cũng chính là em gái của tôi!”

“Đúng vậy! !” Bọn Tô Lạc Hoành cũng lập tức nhìn anh an ủi và khích lệ, cười rộ lên nói: “Anh yên tâm! ! Anh còn có chúng tôi ! ! Chuyện của anh chính là chuyện của chúng tôi! ! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, để cho thân thể cô ấy nhanh chóng bình phục! !”

Lãnh Mặc Hàn biết ơn nhìn đám người Trang Hạo Nhiên, trong lòng ấm áp, có lẽ cuộc đời chìm nổi nhiều năm, có thể được anh em bỏ ra cùng quý trọng như vậy, cho nên mới không có cô độc. . . . . .

Tiểu Nhu đứng ở một bên, trong lòng cũng ấm áp, tiếp tục rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên nhìn Tiểu Nhu một cái, lập tức nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Khó được, sáng nay Uyển Thanh mất lượng máu lớn, Tiểu Nhu vừa lúc cùng nhóm máu với Uyển Thanh, truyền cho Uyển Thanh không ít máu. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn hơi lộ ra mấy phần kích động nhìn Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, mắt lập tức đỏ lên, vừa lau nước mắt, vừa rất ngây ngốc lắc đầu, căng thẳng nói: “Chuyện này, chuyện này không có gì, chỉ truyền một chút máu, cho dù không cho Uyển Thanh, con muỗi cũng ăn!”

Phốc!

Mặc dù mọi người cũng nặng nề, nghe nói như vậy, vẫn không khỏi mỉm cười.

Lãnh Mặc Hàn càng chăm chú nhìn Tiểu Nhu, khó trách nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bình thường ửng hồng, lúc này hơi tái nhợt.

Lúc này Tô Thụy Kỳ, cũng mặc áo blouse trắng, cùng Bác Dịch mỉm cười đi tới, biết mọi người khó chịu, nhưng vẫn vì dịu làm không khí, cười nói: “Nói chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Lãnh Mặc Hàn lập tức ngẩng đầu lên, rất biết ơn và vội vàng nhìn Tô Thụy Kỳ, biết chuyện của Uyển Thanh, anh hết lòng không ít. . . . . .

Tô Thụy Kỳ không đợi Lãnh Mặc Hàn mở miệng, liền nở nụ cười, đi tới trước mặt của anh , thẳng thắn, thật lòng, thậm chí mang theo một chút cam kết nói: “Anh yên tâm! ! Chuyện em gái của anh, chúng tôi nhất định sẽ hết sức! Chúng tôi sẽ không để cho cô ấy có chuyện gì!”

“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, trong lòng lại ấm áp, khẽ gật đầu.

“Ngược lại là anh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nhìn Lãnh Mặc Hàn, giọng điệu giống như cảm thán, nói: “Thật may là ngày hôm qua phát hiện kịp thời biết viên đạn đó có độc, lại không bắn trúng tim, bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm, lúc giải phẫu cho anh, tôi lại có áp lực. . . . . . Mới nói muốn đi qua thăm anh một chút, anh lại không để ý đến vết thương ngồi đậy, ở trong mắt bác sĩ, loại người bệnh này phải bị mắng đấy! ! Mau! ! Mau nằm trên giường đi, đoán chừng vết thương lại vỡ ra.”

“Đúng, đúng, đúng! Mau.. . . . . . Mau. . . . . . Mau trở về nằm xuống. . . . . .” Tiểu Nhu lập tức đưa tay vịn Lãnh Mặc Hàn, rất căng thẳng nói.

Mọi người cùng nhau cười như không cười, toàn bộ dùng nét mặt cổ quái, nhìn cô.

Tiểu Nhu cũng ý thức được mọi người đang nhìn mình, sắc mặt của cô đỏ lên, lập tức buông hai tay của Lãnh Mặc Hàn, cúi đầu, nói: “Tôi. . . . . Tôi. . . . Tôi chỉ là. . . . Tương đối lo lắng. . . . . .”

“Biết, biết!” Tô Thụy Kỳ nhất thời bật cười, khom người nhìn cô, nói đùa: “Cô chỉ lo lắng cho Lãnh Phó tổng của cô! Sợ anh ấy chết, con mắt của cô khóc giống như quả đào! Xấu quá !”

Tiểu Nhu nghe xong lời này, vẻ mặt lập tức lộ ra ngây ngốc, trừng mắt, mặt thoạt đỏ bừng, lập tức nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi về phòng bệnh trước, hâm canh nóng cho Lãnh Phó tổng!”

Cô nói xong, cũng đỏ mặt bước nhanh đi khỏi.

Mọi người cùng nhau nhìn dáng vẻ cô, cũng không khỏi phì cười.

Lãnh Mặc Hàn cũng hơi lộ ra dịu dàng quay đầu, nhìn bóng lưng mềm mại của Tiểu Nhu bước nhanh đi về phía trước, cũng không nhịn mỉm cười. . . . . .

***

Bên ngoài bệnh viện, thời tiết quá nóng, đài phun nước phun ra bọt nước hết sức bắt mắt.

Phía trước, đột nhiên lái tới một chiếc xe điện màu trắng lại có chút dơ bẩn, có một cô gái tuổi chừng hai mươi ba, mặc áo sơ mi kẻ ô vuông xanh trắng, tay ngắn và quần shorts màu đen, đội nón bảo hiểm màu đen, chạy chiếc xe điện quen thuộc dừng ở đài phun nước bệnh viện, vừa cởi nón bảo hiểm, vừa nói với ông già khoảng chừng 90 tuổi ngồi ở sau lưng: “Bác Phúc! ! Đến rồi! Mau xuống đây! !”

“Được! !” Một ông già 90 tuổi, toàn thân mặc quần áo kiểu Trung Quốc mỏng manh, dáng vẻ ăn mặc hết sức giống thầy lang, tay xách một cái hòm thuốc, rất khoẻ mạnh, hai mắt sáng ngời đi xuống xe! !

“Đi! !” Cô gái cứ như vậy dẫn ông già này, đi vào bên trong bệnh viện ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK