Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1225: TUYỆT SẮC

Đêm nay, khách sạn Á Châu ánh sao lấp lánh, đại sảnh khảm vàng nạm ngọc chói lọi tới lui rất nhiều khách có thân phận tôn quý hiển hách, bao gồm tất cả thành viên của Hiệp hội rượu vang và Hiệp hội chuyên gia hầu rượu, Hách Lệ đã thay trang phục công sở, đổi lại váy dài đuôi cá cúp ngực màu xanh nhạt, vấn búi tóc trang nhã, tay cầm túi xách bạch kim, lấy tư cách thư ký đi cùng Đới Lập Duy, khuôn mặt nở nụ cười đi vào đại sảnh khách sạn, từng chiếc xe hơi cực kỳ sang trọng dừng ở trước thảm đỏ, giống như buổi lễ trao giải, các chủ tịch của những thương hiệu xa xí phẩm hàng đầu thế giới mang theo nữ minh tinh quốc tế làm người phát ngôn cho mình cũng đã tới, rất nhiều ông chủ trang trại nho nổi tiếng cũng rối rít bước xuống xe hơi sang trọng, rất nhiều người nổi tiếng của hai giới chính trị thương mại trong nước, bao gồm thiên kim danh viện cũng mỉm cười chậm rãi đi vào đại sảnh huy hoàng, Tô Linh và Tô Thụy Kỳ cũng ở trong sự mong đợi của mọi người, cùng mỉm cười dắt tay đi đến. . .

Sau khi Thủ tướng hết giữ chức vụ, người nhà họ Tô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhiều năm qua vì giữ danh tiếng thanh liêm cho ông nội, nhiều lúc, hành động của bọn họ cũng đều bị hạn chế khắp mọi mặt, thậm chí đến nhà thăm viếng, nhìn như phô trương nhưng thực tế cũng không quá xa xỉ lãng phí! Hôm nay mặc dù đã hết giữ chức vị, thân phận của bọn họ vẫn tôn quý, đi tới nơi đâu cũng tỏa sáng lấp lánh! !

Hoắc Minh dẫn đám quản lý khách sạn đi tới trước đại sảnh khách sạn, hết sức cung kính nghênh đón, cửa chính mạ vàng sảnh tiệc số một mở ra, truyền đến từng hồi tiếng nhạc bữa tiệc, không khí vô cùng tốt đẹp làm người ta phấn chấn.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen, bảng số xe cũng giống như thân phận của chủ nhân, lóe ra ánh sáng sang quý và rất uy nghiêm, từ từ theo cơn mưa phùn bay tán loạn, chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở trước thảm đỏ. . . Hoắc Minh nhìn thấy chiếc xe này lái tới, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp và đúng mực của nhân viên khách sạn, bước ra hai bước nghênh đón sớm hơn đám quản lý, hết sức cung kính hơi khom người, tự mình vươn tay mở cửa xe, lại cung kính gọi: “Tổng Giám đốc! !”

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, giống như chủ nhà, tràn đầy khí thế mạnh mẽ, hết sức phong độ nghiêm nghị cất bước ra Rolls-Royce, chỉ thấy anh tối nay mặc tây trang kẻ sọc màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo tôn quý dựng lên, cúc áo bạch kim chiếu sáng lấp lánh, hoa cài áo tơ tằm khí phách số lượng có hạn trên thế giới, bộc lộ hơi thở đặc biệt hấp dẫn của anh tối nay, nhìn anh đứng ở bên cạnh cửa xe, hai tròng mắt lại lóe ra nụ cười có chút bí ẩn, xoay người nhìn bạn đi cùng từ bên trong xe chậm rãi đi ra. . .

Không ngờ là Đông Anh mặc váy lụa dài mềm rũ màu xanh nhạt từ bên trong xe đi xuống, chỉ thấy cô tối nay cực hạn hấp dẫn, váy dài cúp ngực buông tới đất, xương bả vai lộ ra sáng bóng hết sức mê người, cô vẫn luôn là người hết sức khiêm tốn kín đáo, tối nay lại mặc trang phục xinh đẹp lộng lẫy như vậy, còn vấn tóc kiểu Hàn Quốc, đeo trang sức chục triệu, tay cầm túi xách Chanel, vẻ mặt lộ ra bất đắc dĩ, giống như có chút kì quái không vui đứng ở cửa xe bên kia, nhìn Tổng Giám đốc.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt của cô, lập tức cố ý nhịn cười hỏi: “Thế nào? Tối nay cô theo tôi tham gia bữa tiệc, sợ bạn trai mất hứng?”

“Sẽ không!” Vẻ mặt Đông Anh lại lộ ra rất bối rối, liếc đám người Hoắc Minh một cái, lại bất đắc dĩ nói: “Tổng Giám đốc, anh muốn tránh chủ tịch tìm đối tượng cho anh xem mắt, anh có thể không cần tìm tôi . . . Tùy tiện tìm ai cũng được mà!”

“Tìm người khác sẽ có phiền toái. . .” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp hơi xoay người, nâng nhẹ cánh tay, nhịn cười nhắc nhở nói: “Đến đây đi!”

Đông Anh bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi, cô lại bất đắc dĩ đành than nhẹ một tiếng, mới kéo nhẹ đuôi váy, cất bước đi về phía anh, cuối cùng không quen đưa bàn tay thon thon nhét vào trong khuỷu tay của anh, căng thẳng đến cả người rịn mồ hôi lạnh, thở dốc một hơi. . .

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy Đông Anh không thoải mái, mình lại không nhịn được cười, lập tức dắt cô cất bước dọc theo thảm đỏ thật dài, đi về phía trước! !

“Tổng Giám đốc Tưởng! !” Giọng nói hết sức trong trẻo của cô gái gọi anh! !

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, hơi giật mình nhìn thấy một cô gái trẻ khoảng 25, 26 tuổi, mặc tây trang ngắn màu xanh dương hết sức gọn gàng linh hoạt cùng với váy ngắn màu trắng, mang giày cao gót màu trắng hơn mười cm, tay cô cầm microphone, xõa mái tóc dài bồng bềnh, trong tay cầm một quyển sổ, vẻ mặt lộ ra gấp gáp phấn khởi, lập tức muốn phỏng vấn nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, nghe nói khách sạn dưới nước đang trong quá trình xây dựng, ngài cùng với Trang Hạo Nhiên tiên sinh, một vị Tổng Giám đốc khác của Hoàn Cầu, sẽ sắp xếp lại công việc! Sớm tiếp nhận chức vị chủ tịch phải không?”

Tin tức vô căn cứ này từ nơi đâu truyền tới?

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô gái trước mặt, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt lập tức lộ ra không vui, Đông Anh cũng đứng ở một bên, lấy thân phận thư kí trưởng, hơi lộ ra nghiêm nghị nói: “Cô là người nào? Lúc này, tại sao cô có thể đi vào khách sạn vô cớ phỏng vấn người khác? Là phóng viên của báo nào vậy?”

Cô gái nghe nói như vậy, lập tức cầm thẻ công tác đeo trước cổ áo của mình, mới vừa muốn giải thích. . .

Tưởng Thiên Lỗi đã dẫn Đông Anh lạnh lùng cất bước đi tới bậc thang nối đến sảnh tiệc. . .

Hoắc Minh lập tức dẫn nhân viên bảo vệ có chút không khách sáo đuổi cô gái muốn xông lên bậc thang, nhưng cô vẫn rất cố hết sức chen vào bên trong, nhìn bóng lưng nghiêm nghị của Tưởng Thiên Lỗi bước lên bậc thang, lại cao giọng kêu lên: “Nghe nói ngài và Tổng Giám đốc Trang đã chuyển đổi địa điểm làm việc, ngài sẽ sớm chuyển đến trụ sở chính tại nước Anh tiếp nhận vị trí của Tổng Giám đốc Trang đúng không? Có phải Tổng Giám đốc Trang thay thế ngài thực hiện xây dựng khách sạn dưới nước hay không? Đây chính là một chuyện lớn của thế kỷ!”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng dừng ở trước cầu thang xoắn ốc, Đông Anh có hơi căng thẳng nhìn anh, mấy bảo vệ cùng Hoắc Minh nhìn thái độ của anh cũng rối rít không dám nhúc nhích. . . Thế nhưng vào lúc này, anh hơi bất đắc dĩ thở dốc một cái, lúc này mới lạnh lùng, nét mặt mang theo một chút kì lạ, xoay người nhìn cô gái trước mặt. . .

Cô gái cũng lo lắng ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn anh! !

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng chăm chú nhìn cô một cái, hai tròng mắt sắc bén không ngừng quét ở trên người cô gái một lúc lâu, rốt cuộc hơi nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng không nói lời nào, tiếp tục kéo hông của Đông Anh, cất bước đi về phía trước. . .

Lúc này Đông Anh vừa nghe dưới lầu cô gái bất chấp tất cả kêu lên, vừa nghi ngờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thậm chí không nhịn được phì cười nói: “Tổng Giám đốc, đã thật lâu không có nhìn thấy anh cười như vậy đối với cô gái khác. . . Thế nào? Cô ấy có chỗ nào đặc biệt sao?”

“Không có!” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt lóe lên, thẳng thắn nói: “Chỉ là. . . Đôi mắt to của cô ấy có chút giống Khả Hinh. . . .”

Trong lòng của Đông Anh khẽ căng thẳng, sửng sốt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi không nói chuyện nữa, nhớ tới hôm nay thi đấu, Đường Khả Hinh hầu rượu cho mình, trong tim của anh vẫn còn nhộn nhạo một chút dịu dàng và đặc sắc của cô. . . Tối nay cũng không nhịn được mong đợi cô. . .

Căn hộ nhỏ màu trắng.

Thơ Ngữ dẫn người giúp việc do Diệp Mạn Nghi phái tới, mang các hộp trang sức từ từ đưa lên lầu hai, mà nhà tạo mẫu và thợ trang điểm cũng đã bận rộn ở trong phòng khách lầu hai, bên trong phòng để rất nhiều váy dự tiệc sang trọng lóe sáng lấp lánh, Tiên Nhi và Lạp Lạp không ngừng lo trong lo ngoài. . . Mà Nhã Tuệ nở nụ cười cầm một cái hộp màu xanh đậm mở bộ trang sức kim cương giá trị hơn chục triệu, mới nhìn về phía người ở trước gương trang điểm. . .

Đường Khả Hinh mặc váy ngắn bồng lụa trắng, sợi kim tuyến trắng khâu hoa văn viên kim cương chạy qua bộ ngực hấp dẫn và vòng eo khít khao của cô, ngồi ở trước bàn trang điểm để cho nhà tạo mẫu tóc cầm máy cuốn tóc xoắn nhẹ mái tóc của mình lên buộc thành kiểu Hàn, lại dùng ba vòng kim cương cuốn qua trước trán, chải tóc trước trán lên tới gáy, lộ ra khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ của cô, lấy thêm một kẹp tóc kim cương hình bươm bướm kẹp nhẹ bên búi tóc của cô. . .

Lạp Lạp mở một hộp trang sức, nhìn thấy bên trong là một chiếc nhẫn hoa lài mộng ảo cực lớn, đó là chiếc nhẫn dùng từng viên đá quý bảy màu gắn xung quanh viên kim cương 8 karla, lúc xoay tròn, bạn có thể nhìn thấy màu sắc của nó thay đổi dần, lóe ra ánh sáng hết sức kỳ ảo, cô oa một tiếng, thật kích động không nhịn được kêu lên: “Chiếc nhẫn này thật xinh đẹp nha! !”

Chỉ cần là cô gái cũng sẽ thích chiếc nhẫn này, đây là chiếc nhẫn Trang Ngải Lâm sai người chế tạo, lấy tuyệt sắc làm chủ đề! !

Khuôn mặt Đường Khả Hinh được trang điểm tinh tế, nở nụ cười nhìn Lạp Lạp. . .

Thơ Ngữ thật bất đắc dĩ cầm lấy chiếc nhẫn nhìn cô gái này một cái, mới nở nụ cười đi về phía Đường Khả Hinh, nâng ngón tay ngọc thon thon của cô, đeo chiếc nhẫn kim cương mộng ảo vô giá vào ngón trỏ của cô, lại dịu dàng lui về phía sau một bước, khuôn mặt lộ ra nụ cười cảm thán nhìn Đường Khả Hinh tối nay rất xinh đẹp, cô ồ một tiếng, cười kêu lên n: “Tối nay. . . Đường tiểu thư thật xinh đẹp. . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, khuôn mặt khẽ lộ nụ cười ngượng ngùng, nâng nhẹ ngón tay ngọc thon thon, nhìn chiếc nhẫn kim cương cực lớn trên ngón trỏ đang lóe ra ánh sáng xinh đẹp mộng ảo, hai tròng mắt của cô khẽ lóe lên, tâm trạng không nhịn được kích động, khẽ cắn môi dưới nghĩ tới một chút quyết định tối nay. . .

“Dĩ nhiên xinh đẹp! Khi còn bé Khả Hinh chúng ta còn có một biệt hiệu nhỏ!” Nhã Tuệ không nhịn được cười đi tới nói.

“Biệt hiệu gì?” Thơ Ngữ ngạc nhiên cười hỏi.

Nhã Tuệ đi tới sau lưng Đường Khả Hinh đưa hai tay ra nhẹ đỡ bả vai của cô, không nhịn được bật cười nói: “Cô tiên hoa ! ! Chính là cô tiên hoa cầm gậy thiên phá huỷ toàn bộ hoa ở trong trường học! Vì làm đẹp, dính toàn bộ cánh hoa lên trên mặt mình! Cứ như vậy sẽ xinh đẹp.”

Phốc!

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi không nhịn được cười.

“Đi!” Đường Khả Hinh cố ý liếc Nhã Tuệ, không nhịn được bật cười nói: “Em nào có như vậy chứ?”

Nhã Tuệ không nhịn được bật cười, nhìn Đường Khả Hinh trước gương trang điểm, rất khen ngợi nói: “Tối nay thật sự rất xinh đẹp. . . Tổng Giám đốc Trang nhìn thấy, nhất định lại muốn ngừng mà không được rồi. . .”

Khuôn mặt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhớ tới Trang Hạo Nhiên, mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, trong lòng khẽ đè nén nhộn nhạo ngọt ngào, im lặng một lát, lại không nhịn được sắc mặt thu lại, mang theo một chút bất mãn nói: “Đúng rồi! Kì lạ! Em giành giải thưởng lớn như vậy, anh ấy không có đến thăm em! Nói anh ấy không có thời gian thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ cũng đã qua lâu như vậy, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em, đây là ý gì? Anh ấy đi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK