Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 805: CHA MẸ

Đường Khả Hinh đang đi tới khách sạn Á Châu thì nhận được điện thoại của Bác Dịch bảo cô tạm thời đến phòng làm việc một chuyến, bởi vì Bác Dịch là một giám khảo chủ yếu trong cuộc tranh tài rượu đỏ lần, cho nên Tổng Công ty Hoàn Cầu bố trí phòng làm việc tạm thời cho anh.

“Thật đói bụng! Lúc này còn phải đến phòng làm việc của anh, đoán chừng tán gẫu một chút, sắp đến buổi chiều!” Đường Khả Hinh vừa đạp sân cỏ xanh đi về phía trước, tay vừa bưng chặt bụng, mặt lộ ra ngượng ngùng. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi dẫn các lãnh đạo cấp cao, mới vừa từ sân đánh golf về tới, bàn tán mở rộng khu đất mới, lại thấy Đường Khả Hinh nơi xa từ trong mặt sân cỏ xanh đi tới, mặc váy dây dài màu trắng trước, chải mái tóc suông thẳng thanh lệ, tai trái cài một đóa hoa hồng, rất nhẹ nhàng động lòng người, tươi mát tao nhã đi tới. . . . . . Anh hơi giật mình nhìn cô mặc đồ này, nghi ngờ gọi nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh đón gió ngọt ngào, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn các lãnh đạo cấp cao, đứng ở giữa thảm cỏ, cô lập tức kéo váy dài đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cung kính mỉm cười gật đầu, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc Tưởng.”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Đường Khả Hinh, rất ngọt ngào động lòng người đứng ở trước mặt của mình thật gần, hai mắt anh khẽ lóe lên, mới mỉm cười hỏi: “Lúc này, tại sao mặc đồ này, tới Khách sạn Á Châu có chuyện gì không?”

“A. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi hồng, suy nghĩ một chút, mới nói: “Bởi vì có chút việc. . . . . . Cho nên mới. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô một lúc lâu, cảm giác lúc cô mới vừa đi tới, bộ dáng lộ ra tức giận, anh liền cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì, cứ nói với anh.”

“Thật không có chuyện. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, chân thành nở nụ cười.

Đông Anh đứng ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy Đường Khả Hinh, lòng của cô lập tức chua xót, không có người nào hiểu hơn so với mình, người đàn ông này vì cho cô gái này một không gian yên tĩnh, đến cùng có bao nhiêu đè nén mình, mỗi lần gặp mặt cũng thật lâu bản thân vẫn không thể bình tĩnh lại.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, liền gật đầu một cái, nói: “Được rồi, muốn đi làm chuyện gì thì đi làm đi. Cố gắng lên.”

“Vâng! Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu đáp xong, liền muốn kéo đuôi váy thật dài đi về phía trước, nhưng lập tức ngẩng đầu lên, giống như nghĩ tới điều gì vậy, kích động xoay người nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi, khuôn mặt của cô lập tức lộ ra nụ cười gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng?”

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trên cỏ, xoay người, nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Thế nào?”

Đường Khả chớp mắt, nhớ lại lời của Nhã Tuệ, khẽ cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng bối rối tiến lên, cười rất xấu hổ nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi thật sự có chuyện, nhờ Tổng Giám đốc Tưởng hỗ trợ một chút. . . . . . Nhưng lại cảm giác mình có chút vô sỉ. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hơi lộ ra nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Chuyện gì?”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dáng vẻ lấy lòng nở nụ cười, nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . hôm nay Tôi mời rất nhiều rất nhiều đứa trẻ ở viện mồ côi ăn cơm ở phòng ăn biển,. . . . . . À. . . . . . À. . . . . . Tôi . . . . . Tôi nghe nói. . . . . . Nếu như tìm. . . . . . Tìm Phó Tổng Giám đốc ký tên, có thể giảm 0,7%. . . . . .”

Rất nhiều lãnh đạo cấp cao đứng ở phía sau, không nhịn được cười.

Đông Anh nghe vậy, cũng khẽ gật đầu, nở nụ cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười chăm chú nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, liếc về phía Tưởng Thiên Lỗi, thử dò ý, lại vô sỉ cười nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh. . . . . . Anh xem xét tôi khổ tâm lao lực vì Hoàn Cầu, có thể giúp tôi ký tên, giảm giá hay không?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, không nhịn được cười, thở dài một cái, hơi giơ tay. . . . . .

Tất cả lãnh đạo cấp cao lập tức hiểu ý, đồng thời hướng tới anh cung kính gật đầu, liền im lặng đi khỏi.

“Em mời bao nhiêu người ăn cơm? Cần tìm giúp đỡ. . . . . . Nghe nói Hạo Nhiên là người hào phóng, trả lương bổng cho em không tồi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói.

“Anh ấy chính là quỷ hẹp hòi! ! !” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, tức giận nói xong, lại nhìn vẻ mặt sững sờ của Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức cười ha ha ha, có chút căng thẳng nói: “Không phải. . . . . . Ý của tôi là. . . . . . Tôi . . . . . Tôi nhận tiền lương cũng không thấp, nhưng hôm nay tôi mời mấy chục đứa bé đến phòng ăn biển ăn cơm. . . . . . Thật sự là. . . . . .”

“Mấy chục đứa bé? Cô từ nơi nào tìm được mấy chục đứa bé?” Đông Anh cũng có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.

Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ, vội vàng ô ô a a cúi đầu, nói: “Tôi tìm ở cô nhi viện, bởi vì vừa lúc có một bữa tiệc từ thiện, hai ngày nay bọn chúng chuẩn bị tụ tập tại nhà hát kịch của tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta để biểu diễn, tôi liền. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra mấy phần hiểu rõ, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Em cho rằng mình trúng ba mươi triệu, cho nên ăn bao nhiêu, cũng không đáng kể chứ. . . . . .”

Một mũi tên trúng thẳng trái tim!

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, bị người vạch trần sự thật, rất lúng túng. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn cô thật lâu, mới khẽ nhếch nụ cười dịu dàng, nói: “Em muốn anh giúp em cũng được. Nhưng anh có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Đường Khả Hinh lập tức hưng phấn ngẩng đầu, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã gần trưa, liền nói: “Cùng ăn cơm trưa.”

“À?” Đường Khả Hinh kinh ngạc đáp.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: ” Cùng ăn cơm trưa ở phòng ăn biển. Ăn cùng bọn nhỏ. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ nhìn anh, nghe Nhã Tuệ nói, mình và Tổng Giám đốc Tưởng từng có một đoạn tình cảm, nhưng không biết nguyên nhân chia tay, hôm nay đưa ra yêu cầu như thế, cô không biết nên đồng ý hay không.

“Nếu em đồng ý ăn cơm trưa với anh thì miễn phí tất cả chi phí của bọn trẻ ở khách sạn hôm nay. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

“Thật sao?” Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên.

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, đáp lời.

“Tốt! !” Đường Khả Hinh nghĩ cũng không cần nghĩ, vội đáp lời.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nở nụ cười, nhìn cô gái đáng yêu này, hơi nghiêng người, làm dấu tay mời nói: “Đi thôi. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức nhấc đuôi váy thật dài, nở nụ cười ngọt ngào bước đi.

Hai người liền giống như đôi tình nhân, ăn ý đi về phía trước.

Đông Anh đứng ở phía sau, kích động nhìn bóng dáng nghiêm nghị của Tưởng Thiên Lỗi, thêm mấy phần vui sướng, đã thật lâu thật lâu khuôn mặt anh cũng không có nở nụ cười. . . . .

***

Phòng ăn biển.

Hai vợ chồng người Nhật Bản, mỉm cười cùng đỡ nhau đi vào phòng ăn biển, nhất thời nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ đang ngồi ở trong phòng ăn vui vẻ, cãi nhau, vô cùng vui mừng và náo nhiệt, bọn họ hơi giật mình.

Lúc này Kỳ Gia Minh nhanh chóng đi tới, nhìn hai vợ chồng Nhật Bản, nở nụ cười nói: “Hai vị, rất xin lỗi, hôm nay phòng ăn chúng tôi hơi nhiều khách nhỏ, nếu như không ngại, có thể dời bước đến phòng VIP lầu hai hay không?”

Cô gái Nhật Bản mỉm cười dùng tiếng trung hết sức không lưu loát, nhìn những đứa bé dáng vẻ ngọt ngào, xinh đẹp, khả ái nói: “Không cần, chúng tôi ngồi ở đại sảnh đi, nhìn bọn chúng vui vẻ, cũng thật vui vẻ.”

“Vậy xin mời!” Kỳ Gia Minh lập tức nở nụ cười, hơi nghiêng người mời bọn họ ngồi xuống.

Hai vợ chồng người Nhật Bản mỉm cười đi tới phía trước, đi qua bên cạnh đám trẻ đáng yêu động lòng người, hai mắt bắn ra cực kỳ lạnh lùng, đã chuẩn bị hợp chất Freon 113 xong, giấu ở trong cổ tay, chỉ cần đè xuống mặt đồng hồ trên cổ tay là có thể thả ra ngoài, mùi vị ngọt ngào mang trên người, sau khi trải qua xử lý hóa học, gặp lửa sẽ có thể phóng ra khí độc. . . . . .

“Oa! ! Hai con rùa biển to! ! Còn có một con rùa biển nhỏ!” Có một cô bé mặc váy trắng, để mái tóc thật dài, tên Tình Tình, tiệc từ thiện lần này, đóng vai Thiên nga trắng nhỏ, chỉ thấy hai mắt cô bé trợn to, đưa đôi tay non nớt chống trước mặt tường thủy tinh, nhìn hai con rùa biển to dẫn con rùa biển nhỏ bơi tới phía trước, cô bé không khỏi nghĩ đến, nếu như mình có cha mẹ, cũng có thể giống như các bạn nhỏ khác, ngồi ở dưới khan đài xem của mình diễn xuất.

“Đừng nhớ cha mẹ nữa !” Một cô bé dễ thương khác, để tóc ngắn đáng yêu, xinh đẹp giống như một búp bê, cũng quỳ gối trên ghế xinh đẹp, nhìn hai con rùa biển to cùng con rùa biển nhỏ, ừng ực nói: “Chị Lý nói, cha mẹ của chúng ta đã đi một nơi rất xa, sẽ không trở về nữa.”

Tình Tình nghe vậy, lập tức khổ sở cúi đầu mếu máo, đôi mắt to xinh đẹp, lập tức nước mắt lưng tròng, không hiểu, nghẹn ngào hỏi: “Nhưng tại sao bọn họ không mang chúng ta đi theo? Mình xem trên ti vi, nhìn thấy bạn nhỏ khác cũng có thể ngủ chung cùng cha mẹ. . . . . . Nhưng chúng ta đều ngủ một người trên giường nhỏ. . . . . . Bọn họ không quan tâm chúng ta sao?”

Thầy giáo Trần nghe nói như vậy, bất đắc dĩ đi tới, nhìn hai đứa bé bình thường muốn cha mẹ nhất, cười khổ nói: “Ôi chao, bảo bối của tôi, đừng nhớ đến cha mẹ. Thầy giáo Trần và viện trưởng cũng rất thương các cháu, có đúng hay không?”

Hai đứa trẻ đáng yêu, được cô giáo dụ dỗ, lại tốt hơn nhiều.

“Đừng nhớ cha mẹ nữa!” Có một cô bé hơi mũm mĩm, trong tay cầm thìa nhỏ, ăn salad trái cây, làm cho đầy miệng, cô bé ngẩng đầu lên, ngửa khuôn mặt tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắn ê a nói: “Có cha mẹ cũng không tiện. Bọn họ biết đánh người, cũng sẽ mắng người, còn không cho ăn vặt, không cho phép xem phim hoạt hình! Trên ti vi, có một số cha mẹ động một tí kiền cầm roi!”

Thầy giáo Trần lập tức nhịn cười, nhìn cô bé mũm mĩm, đưa tay xoa đầu của cô bé, nói: “Cháu đấy! Chỉ có biết ăn thôi, chỉ biết chơi, cũng biết xem phim hoạt hình! !”

“Cha Viện trưởng nói, đây là lý tưởng sống của trẻ em! !” Cô bé lập tức ngẩng đầu lên, đổi thành lời nói của viện trưởng người ta, ngẩng mặt lên kêu to.

Trong phòng ăn nhất thời vang lên tiếng cười của một số thực khách và các quản lý.

Như Mạt cũng cùng mấy cô giáo nở nụ cười, tai nghe mini trong lỗ tai cũng truyền tới một giọng nói lạnh lung như chiêu hồn, nói: “Khí độc đã chuẩn bị xong, chỉ cần đốt lửa lên, hợp chất freon có thể đưa bọn chúng lên Thiên đường. . . . . . Cô nghe nói như vậy, mặt hơi lộ ra nụ cười dịu dàng, ngẩng đầu lên nhìn hai đứa bé xinh đẹp ở trước mặt, mặc váy nhỏ xinh đẹp, bọn chúng cũng non nớt đáng yêu giống như thiên sứ nhỏ, nhớ tới khi còn bé, mình vì một khối bánh ngọt, cũng phải trộm giấu ở dưới sàng ăn, chỉ sợ bạn nhỏ khác phát hiện sẽ chen tới tranh giành. . . . . . Mặt của cô hơi lộ ra một chút bình tĩnh. . . . . . Cô cảm thấy, trên thế giới này tất cả đứa trẻ ở Cô nhi viện, ngoại trừ mình ra, đều đáng chết. . . . . .

“Các bạn nhỏ! !” Từ trước đến giờ Kỳ Gia Minh là người nhiệt tình hiếu khách, chỉ thấy anh đứng ở trong nhà ăn, vỗ tay, nhìn tất cả đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu, ngây thơ ở trước mặt, nở nụ cười nói: “Hôm nay ở phòng ăn biển, chơi vui không?”

“Chơi thật vui! !” Các đứa bé lập tức cười to kêu to!

“Mỹ Nhân Ngư có xinh đẹp hay không?”

“Xinh đẹp! !”

“Ha ha ha. . . . . .” Kỳ Gia Minh lập tức nở nụ cười, nhìn mấy đứa trẻ nói: “Như vậy bắt đầu từ bây giờ! ! Phòng ăn chúng tôi dâng lên kem lửa mà các cháu thích ăn nhất, có được không?”

“Được! ! !” Tất cả đứa trẻ cũng đứng lên, vỗ tay sung sướng nở nụ cười.

“Tốt! ! Các cháu đều ngồi xuống ! Chú lập tức để cho mấy chị xinh đẹp, mang lên kem lửa cho các bạn nhỏ xinh đẹp đáng yêu! !” Kỳ Gia Minh nói xong, lập tức giơ tay lên! !

Cả phòng ăn chợt tối xuống, tất cả đứa trẻ rối rít ngồi tại chỗ, yên lặng mong đợi. . . . . .

Trên bức tường mỹ nhân ngư bơi lội trong nước khắp nơi, rất xinh đẹp kỳ ảo! !

Đột nhiên bùng lên áng sáng màu xanh. . . . . .

Mười mấy chị gái xinh đẹp mặc quần áo mỹ nhân ngư, khoác mái tóc màu vàng óng, mang giày trượt băng, tay nâng từng đĩa từng đĩa kem lửa, lướt đến chỗ ngồi của mọi người, từng phần từng phần nhanh chóng đặt xuống ở trước mặt từng đứa trẻ. . . . . .

“Oa! !” Đám bé gái trợn to hai mắt, vui vẻ nhìn từng phần kem, ngọt ngào vỗ tay cười.

Đôi vợ chồng Nhật Bản mỉm cười ngồi tại chỗ, nhìn những đứa bé ngây thơ thuần khiết, trong ánh sáng màu xanh, hai mắt phát ra sát khí, người đàn ông đã ra tay, duỗi tới mặt đồng hồ ở trong, sắp đè xuống mặt đồng hồ. . . . . .

“Tổng Giám đốc Tưởng đến rồi!”

Có người kêu lên!.

Ánh mắt đôi vợ chồng Nhật Bản nhất thời ngưng tụ, dừng lại động tác.

Như Mạt cũng hơi ngẩng đầu, nhìn lối ra vào, lập tức sửng sốt.

Đôi song sinh đi xuống phòng ăn biển trước, giống như thiên sứ địa ngục, nhìn chăm chú hoàn cảnh xung quanh phòng ăn, hai mắt lộ ra ánh sáng phòng bị và cảnh giác. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK