Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1286: KẾT THÚC (HAI MƯƠI SÁU)

Sáng sớm.

Sương mù tràn ngập, tiếng chuông chùa nơi xa, giống như từ xa xưa truyền đến, giống như âm thanh trong thế giớ tự nhiên đánh thức một số linh hồn đang ngủ say, từ trước đến giờ mùa thu là mùa lãng mạn nhất mùa trong bốn mùa, không khí đang nồng nặc mùi hoa cam còn chưa kịp rơi rụng, khắp núi đồi hoa đổ quyên đã bắt đầu tranh nhau khoe sắc, tiếp theo sau là “Lan hồ điệp”, “Hoa phù dung”, “Hoa anh thảo” cũng chợt nở ra, khu nhà cấp cao nhất xây dựng dựa núi kề sông, khắp nơi kết “Dây đỏ”, tượng trưng cho “Hôn lễ”, gần đến “Hôn lễ”, lúc này đèn lồng theo thời gian trôi qua vẫn thắp sáng, một đoàn xe long trọng bí ẩn, chậm rãi từ đường lớn hoa phượng lái tới, cô gái dẫn đầu đang bưng cái hộp nhung đỏ thẫm, phía trên phủ tấm vải màu tím! !

Tịnh Kỳ lập tức dẫn mọi người nhanh chóng mở rộng rào chắn cửa chính nhà họ Đường, mười mấy nữ giúp việc mặc đồng phục váy ngắn màu đen, nhanh chóng đi ra xe hơi, chia ra hai bên cánh cửa sắt, hết sức cung kính chờ đợi, không khí nồng đậm thiêng liêng từ từ lan ra. . .

“Điệp Thúy Hiên”

Bên trong phòng ngủ “Giường quý phi” màu tím đặt một bộ sách rượu vang, trước chiếc bàn cổ kính nước trà đã cạn nhưng không khí nhẹ nhàng vẫn tràn ngập mùi thơm hoa lài, thỉnh thoảng một trận gió bồng bềnh thổi tới, cuốn rèm tua ren cửa sổ sát đất, đang nhẹ nhàng lay động, người nằm ở trên giường, cô rõ ràng cảm nhận được không khí nồng nặc hương thơm, hai tròng mắt mông lung chậm rãi mở ra, lại nhìn thấy một lớp sương mù màu trắng, cô lại khẽ chớp mắt vài cái, rốt cuộc nhìn thấy Thơ Ngữ mỉm cười cúi người, dịu dàng nói với mình: “Tiểu thư, nên thức dậy, sắp đến giờ lành dâng hương.”

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Lúc này sân chính nhà họ Đường đã bắt đầu bận rộn, Đường Khả Hinh rửa mặt thay đổi quần áo, ba giờ sáng Tô Linh phái tới tám nữ đầu bếp nấu thức ăn chay, bắt đầu ở phòng bếp bận rộn nấu nướng, rối rít mang từng đĩa từng đĩa “Bánh phật thủ”, “Lê đỏ”, “Bánh hương đàn”, “Bánh dứa” và một số loại khác đặt lên hình tháp, từng món, từng món đặt vào trong hộp gỗ đỏ chạm trổ hoa mai, thật cẩn thận đưa tới cái bàn vuông ở trong vườn hoa, mà Dĩnh Hồng dẫn ba người giúp việc mang từng đôi tơ lụa màu vàng kim đưa đến ngoài phòng, gấp thành hình dáng hết sức đẹp mắt, Tiên Nhi cùng Lạp Lạp mỗi người ôm lấy từng vò từng vò dầu vừng được đóng kín, cũng sắp xếp chỉnh tề đặt ở trong vườn hoa, mệt mỏi thở hổn hển. . .

Đường Khả Hinh mặc váy  lụa tơ tằm màu xanh nhạt, buộc búi tóc nhỏ hết sức tinh xảo, mang bao tay trắng, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ, dùng điểm tâm chay xong, hỏi thăm cha mẹ vẫn còn đang nghỉ ngơi, lúc này mới đi dọc theo hành lang trong phòng khách đi tới vườn hoa, nhìn thấy không khí náo nhiệt trong vườn hoa, cô cũng hơi giật mình, lúc này mới nhớ tới đêm qua cha đã nói, dâng hương là chuyện lớn lao quan trọng nhất của hai dòng họ Tưởng Trang, đây là chuyện tượng trưng cho thân phận!

Dì Chu là người già có tư cách nhất trong mọi người, trước khi Tô Linh chưa sai phái bà Tần tới, bà tạm thay mặt, ngay sau đó mỉm cười đi về phía Đường Khả Hinh cung kính nói: “Đường tiểu thư, sắp đến giờ lành dâng hương, nếu cô chuẩn bị xong, chúng ta sẽ lên đường!”

Nói xong, người giúp việc hai nhà Tưởng Trang lập tức hết sức cung kính lễ phép khom người cúi chào Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người giúp việc hàng ngũ chỉnh tề đứng ở ngoài cửa sân, khí thế rầm rộ, cô liền khẽ gật đầu.

Chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi lái tới, tài xế lập tức mở cửa chỗ ngồi phía sau cho Đường Khả Hinh, Thơ Ngữ tự mình đỡ cô ngồi vào trong xe, mà người giúp việc nhanh chóng mang các loại đồ cúng lên buồng sau xe, bởi vì Tô Linh cho rằng hiện tại Đường Khả Hinh chưa cùng một nhà Tưởng Trang, cho nên tự chuẩn bị bột gạo nếp chiên, dầu vừng, tơ lụa cùng đồ cúng tượng trưng cho thân phận cao quý của cô!

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi mang hết vò dầu vừng xong, theo thói quen muốn chen lên xe, Thơ Ngữ trừng mắt, dáng vẻ bọn họ đang lầm bầm, đi theo chiếc xe ở phía sau.

Đường Khả Hinh và Thơ Ngữ cùng dì Chu ngồi ở trong xe, nhìn hai người bọn họ không nhịn được mỉm cười.

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi chạy trên đường lớn hoa phượng, dần dần chạy tới trung tâm phố xá sầm uất, chùa Hoằng Pháp nằm ở đỉnh núi cao nhất của thành phố, được hồ tiên bao quanh, nghe nói vào ngày đức Phật giảng pháp, ở trên đỉnh tháp có thể nhìn thấy ánh hào quang Phật thần kì, vì vậy mà chùa Hoằng Pháp nổi tiếng cả nước, hương khói vẫn mạnh! Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, nhìn xe dần dần chạy qua con đường phồn vinh trong nội thành, lại dần dần chạy về phía con đường hồ thực vật vắng vẻ, nghe nói chuyến đi này là vì cầu phúc cho hôn nhân của mình và Trang Hạo Nhiên, nghĩ tới đây, lòng của cô lại giống như ướp mật, cười ngọt ngào, cô vừa chậm rãi cúi đầu, nhìn cái hộp màu đỏ được phủ lên vải gấm màu tím đậm trong tay mình, đó là cô gái dẫn đầu mới vừa đưa cho mình, ánh mắt của cô nheo lại, muốn vươn tay vạch trần vải xem một chút bên trong là cái gì. . .

“Chát!” Có người vươn tay vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.

Thơ Ngữ cố ý nhịn cười, im lặng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ cô, chỉ đành phải mỉm cười lấy lòng, không thể làm gì khác hơn là thật quy củ bưng cái hộp này, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, nghĩ xem không biết hai bà chủ tịch đã tới chưa?

Hồ tiên bắt đầu bảo vệ nghiêm ngặt, rất nhiều vệ sĩ tầng tầng lớp lớp mang theo tai nghe nhìn ra khắp nơi, bởi vì hôm nay người phát ngôn của Hoàn Cầu chính xác công bố Tổng Giám đốc Trang Hoàn Cầu cùng con gái cưng của chủ tịch Đường sắp tổ chức hôn lễ truyền thống Trung Quốc long trọng nhất thế kỷ, bảy giờ mười lăm phút sáng, rất nhiều phóng viên đã nhận được tin tức này, chia ra mấy đường tuôn về phía trước cửa các gia đình, thậm chí có một số phóng viên đã nhận được tin, nói bà Tưởng cùng bà Trang sắp đến chùa Hoằng Pháp để cầu phúc cho hai người tiến hành hôn lễ được thuận lợi, rất nhiều phóng viên đã tụ tập tại bên ngoài rào chắn bảo vệ của hồ tiên, rối rít chụp hình từ xa.

Quả nhiên, không đến bao lâu, vài đoàn xe tràn đầy khí thế, từ khu vực trung tâm phồn hoa nhất chậm rãi chạy nhanh tới trước hồ tiên, bởi vì chưa tới giờ, cho nên không nhìn thấy thầy tu, rất nhiều người trong hai dòng họ Tưởng Trang, bao gồm Tưởng Văn Phong ở bên trong đám người, toàn bộ rối rít xuống xe, hôm nay có vai vế thấp hơn Tưởng Thiên Lỗi trở xuống đều phải tham gia nghi lễ cầu phúc lúc này, rất nhiều người giúp việc đã bắt đầu rối rít mang các loại đồ cúng tinh xảo nhất, dầu vừng, gấm hoàng kim cùng tơ lụa toàn bộ chuyển xuống xe, đám phóng viên nhìn thấy cảnh tượng như thế, rối rít chụp hình!

Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, nữ chủ đứng đầu của hai dòng họ, được quản gia cùng người giúp việc nâng đỡ, chậm rãi đi xuống xe, mà chiếc Rolls-Royce của Đường Khả Hinh cũng ở trong ánh đèn lóe sáng của đám phóng viên, dần dần chạy đến trước trạm gát hồ tiên, Dĩnh Hồng cùng Tịnh Kỳ nhanh chóng đi lên trước, cung kính lễ phép mở cửa xe, Thơ Ngữ xuống xe trước, lại chậm rãi đỡ Đường Khả Hinh dịu dàng thướt tha động lòng người, xinh đẹp giống như tiên nữ. . .

Tưởng Văn Phong đứng ở trong đám người của dòng họ, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp dịu dàng của Đường Khả Hinh, hai tròng mắt của anh sáng lên, lập tức nở nụ cười dịu dàng bí ẩn.

Đường Khả Hinh đứng trong nắng mai ấm áp, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh hồ tiên phương xa, còn có đỉnh bảo tháp cao nhất lung linh nhẹ nhàng, cô khẽ mỉm cười, lễ phép đi đến trước mặt của Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, hơi gật đầu chào, liền liếc mắt nhìn đám người xung quanh một vòng, hỏi: “Hả? Sao lại không thấy Tuyết Nhi cùng chị Trang?”

“Đúng vậy!” Ân Nguyệt Dung cũng ngạc nhiên nhìn phía trước xa xa, cũng gọi nhỏ: “Ngải Lâm đâu?”

Mới vừa dứt lời, phía trước chậm rãi lái tới một chiếc Rolls-Royce màu xanh ngọc, chiếc xe cao quý dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng kim loại hết sức khí phách, không đến bao lâu, cửa xe chậm rãi mở ra, Trang Ngải Lâm lập tức đi xuống xe, mặc áo ghi lê màu đen bó sát người lưu hành nhất Paris năm nay, kết hợp với quần dài màu đen bó sát người, giày cao gót màu đen một tất hai, đội mũ dạ màu đen cực lớn, khuôn mặt lộ ra hết sức bất đắc dĩ, vẻ mặt cực độ nhàm chán, nhận găng tay đen người giúp việc đưa tới, mang vào!

Phốc!

Mọi người nhìn dáng vẻ của cô, tất cả đều khiếp sợ mở to hai mắt, nhất là Diệp Mạn Nghi là người thành tâm lễ Phật, bà không khách sáo trợn mắt nhìn Ân Nguyệt Dung một cái, lúc này mới chậm rãi đến gần Trang Ngải Lâm, bất đắc dĩ nói: “Dì nói Ngải Lâm! Con đi tảo mộ hay dâng hương vậy?”

Ân Nguyệt Dung cũng thật ngại mất mặt nhìn con gái, hung ác không thể túm con bé đáng chết bỏ vào trong miệng nhai!

Trang Ngải Lâm lập tức đeo mắt kính màu đen cực lớn lên mặt, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, vẻ mặt thẳng thắn nói: “Vậy có gì khác nhau sao? Không phải Thần sau khi chết mới được là thần! ?”

Lời này có đạo lý!

” . . .” Diệp Mạn Nghi thật sự cực kỳ bất đắc dĩ nhìn cô.

Ân Nguyệt Dung cắn răng nghiến lợi nhìn con gái, nắm chặt quả đấm kêu lên: “Con bé chết tiệt, hiện tại ít nhất cũng là Thần đấy!”

“Vậy mẹ muốn con làm thế nào?” Trang Ngải Lâm thật sự hết sức bất đắc dĩ nhìn mẹ, như cái gái lưu manh nói: “Mẹ bảo con ăn mặc màu trắng đơn giản chỉnh tề một chút! Nhưng quần áo của con nếu không phải là lộ lưng chính là hở ngực, cũng chỉ có lễ phục này năm ngoái tham gia tang lễ hoàng gia trong sáng đơn giản nhất, chỉnh tề nhất, khiêm tốn nhất rồi! Lúc ấy nữ hoàng Anh thiếu chút nữa ban thưởng cho con rồi! Đối với con khen không hết lời!”

Phốc!

Đường Khả Hinh cùng mọi người không nhịn được cúi đầu cười.

Diệp Mạn Nghi thật sự không có cách nào với cô, nói: “Con muốn ăn mặc như vậy cũng có thể! Con tháo mũ và mắt kính xuống!”

“Một chút phơi nắng. . .” Trang Ngải Lâm lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Điệp Y như quỷ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt cô lập tức thu lại, bất đắc dĩ chậm rãi tháo nón và mắt kính xuống, để cho khuôn mặt cực kì xinh đẹp của mình lộ ra trước mặt mọi người, miệng lẩm bẩm: Nếu Phật thật có ích, vậy cần cảnh sát làm gì?

“Con nói cái gì?” Diệp Mạn Nghi lập tức xoay người nhìn Trang Ngải Lâm! !

“Không có. . .Không nói gì?” Dáng vẻ Trang Ngải Lâm lại nhàm chán nói dứt lời, cũng đang lúc xoay người, nhìn thấy người nào đó ở trước mặt, sắc mặt của cô thu lại! ! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang