Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 745: BUÔNG TÔI RA

Ánh mặt trời chiếu xuống, chim nhỏ nấp ở trên cành cây cam, giơ cái mỏ đỏ thẫm không ngừng mổ mổ bông hoa trắng.

Lầu hai, cửa phòng thầy giáo đóng lại thật chặt !

Đường Khả Hinh cầm một ly trà táo đỏ, đứng ở bên cửa, cảm thấy Thầy giáo lần này thật đau lòng, tức giận, cô nặng nề thở dốc một hơi, chỉ đành phải nhẹ nhàng gõ cửa một cái, mới nói: “Thầy, thầy không nên tức giận, con pha cho thầy một ly trà táo đỏ, đặt ở cửa. . . . . . Nếu thầy khô miệng, thì uống một chút. . . . . .”

Cô nói xong, chỉ đành phải cẩn thận ngồi xổm người xuống, đặt ly trà ở cạnh cửa, chăm chú nhìn màu sắc trà hơi vàng, nhớ tới khi đó, mình mất trí nhớ, lần đầu tiên tiếp xúc được Thầy giáo, ông đưa mắt nhìn mình, nét mặt lộ lo lắng và quan tâm, trong lòng chợt ấm áp.

“Này, này, này, cậu nhẹ một chút, đau chết mất!” Trong một căn phòng khác truyền đến tiếng kêu rên khổ sở.

“Anh đừng cứ kêu la như vậy, giống như tôi cưỡng hiếp jj của anh!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, liền tức giận đứng lên, lập tức đi tới trước cửa phòng của mình, ầm một tiếng mở ra! !

Bọn Lâm Sở Nhai cùng sửng sốt nhìn cô.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên khổ sở, tràn mồ hôi, nằm lỳ ở trên giường, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh một cái, mới liếc tới rượu thuốc rễ ớt Tô Lạc Hoành cầm trong tay, liền nói ngay: “Rượu thuốc rễ ớt không thể xoa, đoán chừng roi mây này quất rách da anh ấy rồi, sẽ đau chết anh ấy!”

“Ồ!” Tô Lạc Hoành cầm rượu thuốc liếc mắt nhìn, mới cười nói: “Tìm được ở trong hộc tủ của cô, tôi còn tưởng rằng có thể thoa đấy.”

“Còn có một phần thuốc mỡ khác, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi đi đến mép giường trước bàn đọc sách, kéo hộc tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp màu xanh nhạt, nói: “Cao bạc hà này có tác dụng giảm đau tan máu bầm tốt nhất.”

Bọn Lâm Sở Nhai liếc mắt nhìn nhau, lập tức cười nói với Đường Khả Hinh: “Khả Hinh ! ! Tốt nhất cô giúp chúng tôi thoa cho anh một chút! Chúng tôi không chịu nổi mùi thuốc này! Cứ như vậy ha! Chúng tôi giúp cô đi dụ dỗ Vitas tiên sinh!”

“Đúng đúng đúng! Tôi không chịu nổi tiếng kêu động tình của anh ấy!” Bọn Tô Lạc Hoành nói xong, cũng đã chạy đi như ong vỡ tổ ! !

“Này!” Đường Khả Hinh cầm thuốc mỡ, xoay người nhìn bọn Lâm Sở Nhai đã phịch một tiếng đóng cửa phòng, biến mất không thấy bóng dáng!

“Mấy tên súc sinh này, ăn không tiền lương của tôi !” Trang Hạo Nhiên đau đến mồ hôi đầm đìa,  chống bên hông đau đớn, muốn ngồi dậy. . . . . .

Đường Khả Hinh cầm thuốc mỡ, hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, nhớ tới nếu như không phải bởi vì sinh nhật của anh, mình cũng sẽ không gây ra họa lớn như vậy, chọc cho thầy giáo không vui! Cô cắn chặt môi dưới, nhìn anh kêu to: “Nằm xuống ! Tôi thoa thuốc cho anh!”

Trang Hạo Nhiên nửa nằm ở trên giường, trên trán vẫn toát mồ hôi lạnh, có chút khổ sở nhìn cô.

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ ngồi ở trên giường, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, nói: “Cởi áo sơ mi ra! ! Cao bạc hà này màu đen, sẽ làm dơ quần áo của anh.”

Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh hung ác nhìn anh, nghĩ tới sắp đến giờ đi làm, mình không có quá nhiều thời gian, liền nhanh chóng thoải mái nghiêng người tới trước, vươn tay cởi cúc áo áo sơ mi của anh  xuống!

“Làm gì?” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nắm chặt cổ tay của cô.

“Bôi thuốc cho anh!” Đường Khả Hinh nhắc lại anh.

“Cũng không kịp chờ cho đàn ông cởi quần áo, anh ta sẽ hiểu lầm!” Khuôn mặt kiên nghị của Trang Hạo Nhiên đúng là bị đánh đau, có chút tái nhợt, mồ hôi lạnh lướt qua mí mắt, anh là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, thật không muốn phụ nữ nhìn thấy mình mất mặt.

“Anh và cô gái khiêu vũ dán sát như vậy, còn sợ người khác hiểu lầm anh không phải là cầm thú?” Đường Khả Hinh hung hăng nói xong, tay lại quen thuộc khó hiểu, cởi cúc áo của anh.

“Để anh, để anh!” Trang Hạo Nhiên không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là im lặng vươn tay, chậm rãi, đau đớn bắt đầu nới cúc áo sơ mi từ cổ cho đến nơi lồng ngực, bởi vì cơ ngực hấp dẫn thường vận động, dần dần lộ ra, thỉnh thoảng theo nhịp thở hổn hển của anh mà mở rộng khiêu gợi, hơi thở đàn ông mãnh liệt đập vào mặt. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh hơi hồng, quay đầu đi thở nhẹ một hơi, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, lập tức cởi bỏ áo lót của mình, lộ ra cả thân thể đàn ông, còn có bả vai rộng lớn, da tay của anh màu đồng rất đẹp mắt, lại rất trơn mịn, mồ hôi lạnh lướt qua tạo thành đường nước, rất thẳng và quyến rũ.

Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác mình có chút hít thở không thông, không dám nhìn lồng ngực của anh, chỉ nói là: “Xoay người !”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, không thể làm gì khác hơn, vẻ mặt lộ ra khổ sở xoay người.

Đường Khả Hinh vẫn cẩn thân săn sóc, nắm cái gối đầu lớn, tựa vào trước giường, để cho anh nằm, mới vừa đỡ anh nằm ở trên giường, cũng đã thấy được ngọn lửa đỏ cháy hừng hực trên bả vai anh, trong phút chốc thất thần có thể nhìn thấy chính giữa ngọn lửa, có hình trái tim, cô liền chăm chú nhìn hình xâm này. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ý thức được động tác của Đường Khả Hinh tạm ngừng, liền ngạc nhiên hơi nghiêng người, nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh chớp mắt, lập tức thở dài một hơi, ánh mắt dời xuống, lại nhìn thấy chỗ trũng bên hông của Trang Hạo Nhiên nổi lên hai nơi rất dài sưng đỏ, vừa tím đen, vừa đỏ thẫm đã rách da, thậm chí ngay cả đến vị trí ở giữa bụng, hơi chảy máu, hai mắt của cô trừng to, kêu nhỏ: “Trời ạ! Làm sao đánh nặng như vậy?”

Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, biết anh đang khó chịu, liền nhanh chóng dùng tay nặn thuốc mỡ, mới nói: “Tại sao muốn ngăn cản hai roi này thay tôi! Bình thường tôi bị Thầy giáo đánh quen rồi, căn bản không sao cả.”

“Chuyện này do anh gây lên, chẳng lẽ một người đàn ông như anh đây, muốn phụ nữ chịu tội?” Trang Hạo Nhiên cho rằng Đường Khả Hinh muốn thoa, anh lập tức cau mày nhăn mặt, mặc dù bản lĩnh anh rất giỏi, sức chịu đựng cực mạnh, nhưng anh thật sự sợ đau.

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhìn vẻ mặt anh, hai mắt thoáng qua nụ cười tinh nghịch, nói: “Anh nhịn đau đấy! ! Vết thương này, phải rất dùng sức, rất dùng sức, rất dùng sức thoa được! Một chút, không được kêu đấy!”

Trang Hạo Nhiên lập tức ý thức được không ổn, hơi xoay người, nắm chặt cổ tay của cô, có chút lo sợ nhìn cô nói: “Đừng làm rộn! Thật rất đau!”

Đường Khả Hinh cũng hết sức thờ ơ nhịn cười, nhìn anh cố ý ngửa mặt nói: “Đau có quan hệ gì với tôi? Muốn quà sinh nhật, thì phải bỏ ra giá cao ? Một người đàn ông còn sợ đau cái gì? Người nào kêu, người đó là con rùa !”

Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn cô, nói: “Nói gì?”

“Người nào kêu, người đó là con rùa!” Đường Khả Hinh cảm giác tay của anh kiềm chế chặt cổ tay của mình, cứng rắn giống như sắt, trong lòng không khỏi động.

“Lời này là em nói!” Trang Hạo Nhiên lập tức mạnh mẽ kéo Đường Khả Hinh, để cho cả người cô ngã ở trên giường, mình nhanh chóng đè ở trên người của cô, hai mắt nóng bỏng cúi đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, trái tim đập thình thịch, đầu gối trên trên giường nệm mềm mại, kêu to: “Làm gì?”

“Không phải em đã nói, người nào kêu, người đó là con rùa? Không được kêu !” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã bá đạo cúi xuống, hôn lên môi đỏ mọng ngọt ngào của Đường Khả Hinh !

“Ưmh . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, môi bị anh ngăn chận, cả người không thể động đậy, co chân dài khêu gợi muốn đá anh, bất đắc dĩ tiếp xúc không kịp, dép màu hồng nhẹ rớt xuống, lộ ra bàn chân trắng nõn hết sức đẹp mắt mê người, giơ lên không trung.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục giống như tối hôm qua hôn chặt môi của cô, cũng không dò đầu lưỡi vào, chỉ đưa cánh tay to lớn mạnh mẽ, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, để cho cô dán chặt vào thân hình đàn ông trần trụi rắn chắc, mạnh mẽ của mình! !

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị anh ôm sắp hít thở không thông, nóng đến đầu đầy mồ hôi, đôi tay đặt ở trước lồng ngực kiên cố của anh, đầu ngón tay hơi co lại, mò tới trước cơ ngực của  anh đột nhiên nhéo, trong não vang một tiếng “ầm”, trái tim nhảy thình thịch.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, lúc này mới ôm chặt thân thể cô đang vùng vẫy mạnh nhưng không được, hơi di động môi mỏng, hôn nhẹ môi ngọt ngào của cô.

“. . . . .” Đường Khả Hinh bị anh làm mê đắm và ôm nóng bỏng như vậy, làm cho tình mê ý loạn, cảm giác anh thật xấu xa, hôn trên môi mình nhưng cô không nhịn được thò đầu lưỡi ra, tiếp xúc thân mật với anh.

Nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức buông cô ra, mỉm cười nói: “Người nào kêu, người đó là con rùa! !”.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên giường, nhất thời mới lấy lại tinh thần, cảm thấy tức giận nhục nhã nhìn ánh mắt xấu xa và tà ác của Trang Hạo Nhiên, cô đột nhiên quát to một tiếng, lập tức nắm gối đầu, liều mạng nhắm vào trên thân người đàn ông này, vừa điên cuồng đập, vừa kêu to: “Cái tên đáng chết này! ! Ngày ngày ăn đậu hũ người ta! ! Không biết xấu hổ! !”

Trang Hạo Nhiên vừa né tránh cô đập tới, đột nhiên vươn tay, giống như gọng kìm ôm chặt hông của cô, lại muốn hôn lên môi của cô.

“Anh buông tôi ra!” Đường Khả Hinh không ngại ngã ở trên giường, nhưng vẫn nắm chặt gối đầu muốn đánh anh.

“Ưmh. . . . . .” Mặt của cô lại nhanh chóng đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên đã hôn lên môi đỏ mọng của cô, thoát ra đầu lưỡi của mình quấn lấy đầu lưỡi nhỏ ngượng ngùng của cô, vừa mút, đôi tay cực hạn yêu thích xoa nhẹ sau lưng cô. . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh giống như một gốc cây cỏ linh chi bị hạn hán, rốt cuộc nếm được nước cam lộ, thân thể cực nhanh hưởng thụ, toàn bộ thế giới đắm chìm.

Trang Hạo Nhiên vừa đè ở trên người của cô, vừa hơi di động khuôn mặt, cùng với đầu lưỡi của cô tiếp xúc 360 độ, tản ra hơi thở nóng bỏng của đàn ông, đang dây dưa, hướng dẫn cô lộ ra đầu lưỡi của mình trong môi, cuồng nhiệt quấy lấy chung một chỗ, đôi tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, ngón tay lướt qua mí mắt, bên môi, cổ . . . . . . chân dài người mẫu co lên, cọ cọ ở giữa hai chân của cô. . . . . .

Hai tay của Đường Khả Hinh hư mềm rũ xuống trên giường, giống như say đắm đón nhận nụ hôn mê người của anh.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục mang theo hình xâm đỏ rực trên vai, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, thưởng thức cánh môi ngọt ngào của cô, tay bất ngờ dò vào bên hông mảnh khảnh của cô, muốn dò vào bên trong. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh mới bừng tĩnh, lập tức đẩy anh ra, kêu to: “Này! ! Anh làm gì thế?”

“Hư! Ai kêu người đó sẽ thua!” Trang Hạo Nhiên lại muốn ôm chặt cô, nở nụ cười muốn hôn cô.

“Anh buông tôi ra!” Đường Khả Hinh lại muốn kéo gối đầu đánh anh, không ngờ bởi vì dùng sức quá mạnh, toàn bộ bông trong gối bung ra ngoài, bay đầy cả căn phòng. . . . . .

“Ưmh. . . . . . Buông tôi ra!”

Trang Hạo Nhiên lại đè Đường Khả Hinh xuống giường, rất nhiệt tình hôn cô.

Đường Khả Hinh càng không ngừng đá chân nhỏ của mình, tay không khỏi đánh mạnh bả vai anh. . . . . . Càng đánh sức lực càng nhỏ. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK