Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246: TRÒ CHUYỆN VỚI TÔI MỘT LÁT 2

“What? Ah! yes!” Đường Khả Hinh thuận miệng nói!

Phốc! Tưởng Thiên Lỗi mới vừa uống vào một ngụm cocktail, nghe những lời này, vẫn không nhịn được phun ra ngoài một chút, anh nhướng mày, vội vàng lấy khăn tay trắng, thất lễ lau nhẹ!

Đường Khả Hinh nghe được âm thanh này, liền xoay người trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở gần mình, cô kiêu ngạo xoay người, nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, mỉm cười nói một câu: “Excuse me!”

Cô xinh đẹp phong tình đi mất.

Người đàn ông nước ngoài đẹp trai vẫn còn đang cầm ly rượu trắng, nhìn về phía cô gái trước mặt, đi về phía bên kia, phong tình vạn chủng, xinh đẹp mộng ảo, nhưng cô nói cái gì nghe không hiểu. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, đổi lại một cái ly, liếc mắt nhìn bóng lưng của cô.
Đường Khả Hinh đang cầm cocktail, vừa đi về phía trước, trong lòng vừa âm thầm thề, tôi tuyệt không mở miệng nói chuyện, tôi giả như mình bị câm.

“Hi. . . . . . Đường tiểu thư. . . . . .” Có một thiên kim xinh đẹp, là bạn thân của Tô Linh, nâng ly về phía cô.

“Hi. . . . . . Chào cô. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nâng ly, dịu dàng cụng ly với cô.

“Tối nay cô rất đẹp. . . . . .” Tiêu Tiêu nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Cô quá khen. Cô mới là xinh đẹp nhất. . . . . . ôi, tôi rất thích chiếc váy của cô, thật đẹp nha. . . . . .” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nhìn về phía vị tiểu thư mặc chiếc váy dài kiểu nữ thần lộ vai, rất thật lòng cười nói.

“Có thật không?” Tiêu Tiêu cũng thật sự vui vẻ mỉm cười nói: “Chiếc váy của tôi là thời trang Paris mùa thu mới nhất năm nay, toàn thế giới chỉ có hai chiếc, một chiếc ở chỗ của công chúa Bhutan. . . . . .”

“Trời ạ, thật làm cho người ta hâm mộ. . . . . . rất đẹp nha. . . . . . Váy đẹp, người càng đẹp hơn, cuối cùng tôi cảm giác như công chúa Bhutan mặc nhất định nhìn cũng không có xinh như cô!” Đường Khả Hinh hết sức có lễ phép nhìn chiếc váy, lộ ra vẻ hâm mộ.

Tiêu Tiêu nghe vậy càng thêm vui vẻ, lập tức nắm nhẹ cổ tay của cô, hết sức thân mật nói: “Lần sau, tuần lễ thời trang Paris, chúng ta cùng đi chứ. Nếu như thấy thích, chúng ta trao đổi với nhau một chút. . . . . .”

“Tốt!” Đường Khả Hinh nhiệt tình đồng ý, thật vui vẻ nói: “Có thể học tập với cô, tôi rất vui.”

“Không nên quá khách sáo, mời cô tùy ý. . . . . .” Tiêu Tiêu nói xong, liền nâng ly đi khỏi.

Đường Khả Hinh giống như như quả bóng cao xu xì hơi, thật không muốn cười nữa, cảm giác mặt của mình sắp cứng ngắc rồi, cô thở dài một hơi, mới vừa muốn cất bước, lại nhìn thấy người đàn ông nước ngoài đẹp trai nâng ly đi về phía mình, cô hoảng sợ, lập tức xoay người, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang nâng ly mỉm cười nói chuyện với một vị thiếu gia, cô không chịu nổi yes và what, không nói hai lời, không đề cập đến ân oán trước kia, liền kéo váy dài, lúc người nước ngoài sắp đuổi tới mình thì cô nâng ly giống như rất vui mừng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng! Đã lâu không gặp!”

Tưởng Thiên Lỗi nâng ly, trầm ngâm nhìn về phía cô.

Thiếu gia này, cha là ủy viên chính trị, cũng nâng ly nhìn về phía bọn họ, chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

“Xin chào. . . . . .” Đường Khả Hinh làm theo lời Uyển Đình dạy mình, gật đầu mỉm cười nâng ly với vị thiếu gia này.

“Xin chào. . . . . .” Thiếu gia này cũng mập mờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc người hấp dẫn của Đường Khả Hinh.

“Đường tiểu thư. . . . . . Chúng ta đã lâu không gặp sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cầu xin của Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía người đàn ông nước ngoài đẹp trai sau lưng cô, trợn trợn mắt nhìn cô, liền nhịn cười nói: “Chúng ta không phải mới vừa ăn cơm xong?”

“Ăn cơm xong thì không thể đã lâu không gặp sao? Tôi một ngày không gặp như cách ba thu?” Đường Khả Hinh mím môi, nghiến răng nói những lời này, nghĩ tới người đàn ông này, thật sự rất được a ! !

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười, nhìn thiếu gia này lễ phép nâng ly đi khỏi, anh cũng nâng ly về phía anh ta.

“Trò chuyện với tôi một lát!” Đường Khả Hinh vội vàng nói!

“Tôi không có thời gian!” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, liền xoay người, không ngờ tây trang bị người lôi kéo, anh đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh tội nghiệp nhìn về phía anh, tay kéo một góc tây trang của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK