Chương 997: LEO CỬA SỔ
Buổi sáng!
Đường Khả Hinh mặc một áo thun thể thao màu trắng có mũ đội đầu, váy ngắn màu đen, chải lấy hai bím tóc, vẻ mặt lộ ra ngạc nhiên kì quái, ngồi ở trước bàn ăn sáng đầy phong phú, cầm một đôi đũa bạc, đưa vào trong miệng cắn, mắt to kinh ngạc nhìn chằm chằm, một lát nhìn bên này, một lát nhìn bên kia, cuối cùng dáng vẻ lộ ra thật sự không hiểu, nhìn bọn họ như vậy, cau mày gian nan! !
“Nước đây, nước đây! !” Lúc này Lạp Lạp nhanh chóng từ phòng bếp bưng nước đi vào phòng ăn, sắc mặt lộ ra hết sức căng thẳng, nói: “Lúc nảy Đỗ Uy và Khương Vĩ đã kiểm tra nước trong bình, bảo đảm không có việc gì, lại đo tất cả không khí và bụi bậm trong căn phòng này, cũng không có phấn hoa dư thừa và thứ khác! Nhưng để bảo đảm chẳng may. . . . . .”
Cô gái này so với Tiểu Nhu còn ngốc hơn, cầm ly nước, trợn mắt vừa nhìn Đường Khả Hinh, dáng vẻ vừa hiên ngang lẫm liệt, cầm ly nước kia, rất nghiêm túc và cẩn thận nói: “Tôi vẫn phải uống một hớp trước! ! Cô xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không sống nổi!”
Cô không nói hai lời, cầm ly nước, uống một hớp trước, cảm thấy nước rất ngọt, sảng khoái nuốt xuống, mỉm cười nói: “Tôi uống không có việc gì! !”
Tiên Nhi là người thứ hai, nhìn Lạp Lạp uống không có việc gì, cô cũng hết sức cẩn thận nhận lấy, nói: “Vậy tôi cũng uống một hớp, tôi cũng phải bảo đảm không có việc gì! !”
Cô không nói hai lời, cũng bưng ly nước kia, uống một ngụm lớn, dáng vẻ như anh hùng gian nan hy sinh, nuốt xuống, nhất thời cảm giác chậm rãi thư thái cười nói: “Tôi cảm thấy tốt! ! Nhưng có thể một chút nữa, chất độc mới có phản ứng!”
Đường Khả Hinh không nhịn được nhíu mày, hai mắt trợn to, vẻ mặt khoa trương nhìn bọn họ.
Ngày hôm qua Thơ Ngữ bị mắng, quả thật có chút chưa hết giận, bởi vì lúc ấy cô canh giữ ở bên ngoài cửa phòng cảnh biển, rõ ràng dùng ánh mắt hỏi ý đôi song sinh và Khương Vĩ, nhưng bọn họ không nói một tiếng nào, họa này toàn bộ rơi vào trên người một mình cô, tối hôm qua cô ủy khuất xách cái băng ngồi, canh giữ ở ngoài cửa phòng, khóc một lúc, hôm nay bất cứ giá nào cô cũng nhận lấy ly nước kia, uống một ngụm lớn, mới cảm thấy yên lòng đặt ly nước ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: “Đường tiểu thư, nếu như trong nước này có độc, có thể phải ba đến năm phút mới có tác dụng, cho nên xin cô chờ ba đến năm phút nữa rồi uống !”
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi cúi đầu, nhìn chằm chằm bên trong ly nước trong suốt, nước chỉ còn lại không tới một phần năm, có một cảm giác bồn chồn khó hiểu, nhưng lại không biết nên làm gì mới phải, bởi vì cô thật sự khát nước, nhưng bây giờ lại còn không thể uống, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, thật sự gian nan, muốn nói gì đó, nhưng giống như không muốn nói gì cả ! !
“Nước không có việc gì, có thể ở trong cơm, hoặc có trong món ăn! Cho nên chúng tôi phải ăn thử trước!” Tiên Nhi không nói hai lời, lại làm con chim đầu đàn, im lặng cầm đôi đũa bạc có thể kiểm tra chất độc, bưng cái đĩa nhỏ lên, bắt đầu hướng bữa ăn sáng phong phú đưa tới trên bàn này, gắp lên từng món, từng món ăn thử, ăn thật cẩn thận, thật nghiêm túc, say sưa ngon lành! !
Ngay sau đó, Thơ Ngữ cũng bưng đĩa nhỏ, cầm đũa lên, cũng bắt đầu ăn thử từng món. . . . . .
Đường Khả Hinh thật sự không thể tin được, ngẩng đầu lên, cầm đôi đũa bạc, hai mắt trợn to nhìn bọn họ, nhớ lại Trần Mạn Hồng thường mắng Tiểu Nhu một câu, nói rằng có ngu ngốc đến cỡ nào, mới có thể không sợ làm chuyện như vậy, bây giờ nhìn bọn họ như vậy, trong lòng đang suy nghĩ, có trung thành đến cỡ nào mới có thể không sợ chết làm chuyện như vậy?
Thậm chí, Lạp Lạp vươn tay, một phát cầm bánh sandwich trước mặt Đường Khả Hinh, liền muốn há to mồm cắn một cái, quả thật không có độc, nhưng miệng của cô mới vừa há ra, con ngươi liếc qua, nhìn Đường Khả Hinh một cái! !
Đường Khả Hinh cũng ngẩng cao đầu, như ăn đứa bé đáng thương bị người ta lấy kẹo, nhìn chằm chằm vào Lạp Lạp. . . . . .
Lúc này Lạp Lạp mới biết mình thất lễ, mặt của cô đỏ lên, vội vàng để bánh sandwich trở về trong đĩa, mới có chút ngượng ngùng cười nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi quên bánh sandwich này không thể cắn!”
Lúc này Đường Khả Hinh mới thở dài một cái.
Vẻ mặt Lạp Lạp lại cười ngây ngô, cầm dao nĩa, trước tiên cắt một nửa bánh sandwich, giữ lại hơn phân nửa, tiếp theo chia làm ba phần, một phần cho mình tự ăn, Tiên Nhi và Thơ Ngữ cũng ăn, vừa ăn, vừa thở không nổi, thật khó chịu nói: “Rất no bụng, thật khó chịu! !”
Đường Khả Hinh nhất thời nhăn mặt, rất buồn bực cắn môi dưới, trừng to mắt nhìn bọn họ! !
“Khả Hinh! ! Dưa xanh trộn cô thích ăn đến rồi!” Nhã Tuệ mặc quần áo ở nhà, mỉm cười bưng một đĩa dưa xanh nhỏ, tổng cộng chỉ có chừng mười miếng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đặt xuống . . . . . .
Thơ Ngữ cùng Tiên Nhi, Lạp Lạp không nói hai lời, liền cầm đũa lên, một người gắp hai miếng, liền ăn hết sáu miếng! !
“. . . . . . .” Nhã Tuệ không thể tin nổi quay đầu nhìn bọn họ, nói: “Chuyện này. . . . . Chuyện này. . . . . .”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh rất buồn bực, để đũa xuống, ôm vai, bất đắc dĩ nhìn bọn họ, dáng vẻ mọi người đều ăn no bụng, nói: “Tôi nói! ! Tiếp tục như vậy, tôi không bị độc chết, cũng bị đói chết! ! Mọi người đừng căng thẳng như vậy, chuyện ngày hôm qua, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn! Tương lai không thể kiểm tra như vậy, không có việc gì liền hết chuyện sao! ! Chẳng lẽ tôi sẽ đi ra cửa một lát, mọi người có thể diệt khí CO2 toàn thế giới à?”
Vẻ mặt Thơ Ngữ bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Ôi chao, tiểu thư của tôi ơi, cô nhịn một chút, ngày hôm qua, cô thật dọa hỏng tôi, vừa nói mê sảng, vừa đau đến toàn thân đổ mồ hôi, hai bà chủ đã tới đều trông cô đến quá nửa đêm, ổn định mới đi, chúng tôi cũng không ngủ được, đều ở ngoài cửa coi chừng cô! Cô không biết, quá trình này nguy hiểm dường nào, gian nan dường nào. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe xong, mới cảm thấy bất đắc dĩ nhìn bọn họ, thở dài một hơi.
“Cô có chuyện gì, chờ tình hình ổn định rồi đi làm! ! Hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể của cô khỏe mạnh! Còn ba ngày nữa thi đấu rượu đỏ sẽ bắt đầu! Hôm nay cô còn phải về khách sạn một chuyến, làm thủ tục từ chức và làm quen trường thi một chút, ăn nhanh đi! Đói bụng lắm! Món ăn chúng tôi đều ăn qua rồi, đoán chừng không sao!” Thơ Ngữ thật cẩn thận cầm lấy đôi đũa của mình, quen đặt xuống ở trước mặt của Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Ý của cô là, đôi đũa của tôi cũng không thể ăn, phải ăn bằng đôi đũa của cô sao?”
“Ồ! Thật xin lỗi! Theo thói quen đặt sai rồi! ! Cô ăn mau đi!” Thơ Ngữ cảm thấy áy náy, bật cười thu lại đôi đũa của mình!
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, đành phải bưng cái ly nước chẳng còn bao nhiêu, uống một hớp, mới cầm đũa lên, ăn dưa xanh trộn, ăn như hổ đói, thật sự đói bụng.
Nhã Tuệ ngồi ở một bên, dịu dàng nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh như vậy, không nhịn được bật cười nói: “Con bé ngốc, đói bụng lắm sao? Thật ra cũng khó trách, ngày hôm qua chúng tôi đều bị dọa sợ, tối hôm qua nhìn cô khổ sở như vậy, mỗi người chúng tôi đều rất tự trách, hai bà chủ quả thật cũng rất lo lắng, thầy giáo của cô cũng bí mật dừng xe ở bên ngoài nhà, canh giữ cô đến nửa đêm mới rời khỏi. . . . . .”
Đường Khả Hinh vừa cầm bánh sandwich cắn ăn, nói một câu muốn uống sữa tươi, ngay lập tức Lạp Lạp, Tiên Nhi, Thơ Ngữ bưng một hộp sửa tươi thật to, mình uống trước hơn phân nửa, lại đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh, tự hỏi sữa tươi này từ bên ngoài đưa tới, không biết có an hay không, hôm nào có nên mua bò sữa về nuôi hay không! !
“Cám ơn!” Khả Hinh nói câu cám ơn, mới bưng sữa tươi uống…, vừa uống vừa nhìn Nhã Tuệ, hai mắt nhấp nháy, có chút ẩn nhẫn và lúng túng, nhưng lại muốn biết tình huống tối hôm qua có chân thật hay không, cô vừa nhai bánh sandwich, vừa như có như không hỏi: “Hôm qua. . . . . . Hôm qua. . . . . . Tối hôm qua thầy giáo trông coi. . . . . . trông coi em đến nửa đêm à?”
“Ừm! ! Gần bốn giờ sáng mới rời khỏi đấy!” Nhã Tuệ mỉm cười nhìn cô.
“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh vừa cắn bánh sandwich, cảm giác thịt giăm bông chua chua ngọt ngọt, hai mắt của cô nhanh chóng xoay tròn, thật sự muốn biết tối hôm qua người trong giấc mơ quá chân thực, rốt cuộc là thật hay giả, liền có chút vội vã hỏi: “Vậy. . . . . Vậy . . . . Tối hôm qua không có ai tiến phòng của em sao?”
“Không có !” Nhã Tuệ nhìn cô bật cười nói.
“Thật. . . . . . Thật sự không có sao?” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Nhã Tuệ, thật sự có chút kinh ngạc hỏi.
“Thật sự không có! ! Tôi còn không biết sao? Tôi và Thơ Ngữ, Tiên Nhi, ba người giữ ở ngoài cửa phòng khách, cho đến trời sáng mới ngủ.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay tròn, nhớ tới người đàn ông trong bóng tối đêm qua, đối với mình làm chuyện mập mờ và chân thật như vậy, sáng nay lúc thức dậy, thân thể còn có cảm giác tê dại từng hồi, không thể nào là ảo giác chứ? Trang Hạo Nhiên thật không có tới? Đêm qua quả thật mình gọi tên của anh! ! Rất khát vọng gọi tên của anh. . . . . . Nhớ tới khát vọng mãnh liệt đêm qua, mặt của cô chợt đỏ bừng, nhất thời cúi đầu, xấu hổ căng thẳng suy nghĩ, một cô gái tại sao có thể nghĩ chuyện như vậy?
Cô lập tức dậm mạnh hai chân, thở ra một hơi! !
“. . . . . . . . .” Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ của cô, liền ngạc nhiên hỏi: “Khả Hinh? Cô có chuyện gì vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
“À!” Đường Khả Hinh lập tức cười rộ lên, nhìn cô, có chút lúng túng nói: “Không có việc gì! Không có việc gì! Nghĩ tới chuyện thi đấu! Nghe nói đầu bếp tham gia nấu nướng lần này là đầu bếp ưu tú của các nước trên thế giới phái tới, em khó tránh khỏi có chút căng thẳng! ! Dù sao một mình có thói quen ỷ lại khứu giác! ! Gần đây vẫn ăn món của khách sạn làm, em chỉ sợ đối với một số món ăn khác, có chút kháng cự!”
Nhã Tuệ nghe vậy, cũng đồng ý với suy nghĩ của cô, nói với cô: “Từ từ đi, trong thời gian này, đi thử những món ăn khác một chút, tìm một chút linh cảm.”
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi có tâm sự, cầm đũa lên, nhanh chóng gắp một chút thức ăn, ăn một chén cháo nhỏ như hổ đói, liền trực tiếp đứng lên, nói: “Em ăn no, mọi người từ từ ăn, em đi thay quần áo.”
“Lúc này, thời tiết sớm hay muộn đều hơi mát mẻ, tôi chọn cho cô bộ quần áo mùa thu nhé?” Thơ Ngữ liền vội vàng đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh nói.
“Không cần, tôi tự mình làm!” Đường Khả Hinh vẫn quen tự mình làm lấy, nhìn cô nở nụ cười, mới một mình đi lên lầu, chuyển qua phòng khách nho nhỏ, từ phòng khác liếc một cái tới phòng của mình, quả thật khoảng cách rất ngắn, cô liền phịch một tiếng, đẩy cửa phòng ra, hai mắt trợn to nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhớ tới giấc mơ đêm qua, vẫn có chút không thể tin nói: “Là mơ sao? Không thể nào đâu?”
Cô có chút không tin, liền trực tiếp đi tới trước cửa sổ gian phòng của mình, mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài, đối diện dưới lầu là cửa chính và cái sân nhỏ, một con muỗi cũng không thể bay vào được! ! Hai mắt của cô chuyển một cái, lại kì lạ nghĩ: “Thật sự là mơ sao? Tối hôm qua anh không có leo cửa sổ đi vào?”