Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1002: BỊ BẮT ĐƯỢC

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền hung tợn trừng anh, tức giận nói: “Anh thật rất không đáng yêu ! !”

Tưởng Văn Phong nhìn dáng vẻ cô như vậy, không nhịn được bật cười, nói: “Không phải cô muốn nếm thử một chút thức ăn ngoài khách sạn sao? Sợ khứu giác có thói quen? Cho nên dẫn cô đi tới nơi này một chút! Nếm thử một chút mùi vị, tìm về cảm giác đói bụng và mùi vị nguyên thủy của cô !”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, sắc mặt nhất thời thu lại, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Văn Phong.

Tưởng Văn Phong không có nói gì thêm mà xoay người, nhìn chiếc xe thức ăn củ kỹ phía trước, mới vừa dừng ở trước một gốc cây vàng cao lớn, mùa thu đang đến gần, lá vàng nhẹ nhàng bay bay, anh nhìn thấy nồi súp sôi ùn ục trên xe, mùi thơm thịt thỏ hết sức nồng đậm đang không ngừng lăn lộn, bên cạnh để từng chén từng chén đậu phộng giã, hành lá cắt nhỏ, còn có nước sốt hết sức đặc biệt, anh lại mỉm cười đi tới phía trước, lại nhìn thấy ở trong xe thức ăn hải sản, đặt từng sợi hải sâm nhỏ đen nhánh ngay ngắn, bên cạnh để tương đen hết sức đặc biệt, có đôi vợ chồng người nước ngoài đang thưởng thức sò biển tươi ngon, vừa ăn vừa mỉm cười gật đầu, anh lập tức xoay người nhìn Đường Khả Hinh, cười khẽ, ngoắc tay nói: “Tới đây!”

Đường Khả Hinh đứng ở bên này, nhìn Tưởng Văn Phong đang đứng ở bên cạnh xe thức ăn ngoắc mình, hai tròng mắt của cô dịu dàng chợt lóe, ngay lập tức vui vẻ nở nụ cười tò mò đi tới. . . . . .

Tưởng Văn Phong cầm lên một con hải sâm màu đen mềm mại lớn cỡ đầu ngón tay, chấm tương đen một cái, sau đó mỉm cười đưa đến khóe miệng Đường Khả Hinh, nói: “Ăn đi!”

Đường Khả Hinh cũng không có khách khí, cảm giác thật sự đói bụng, liền vui vẻ khẽ cúi đầu, ăn con hải sâm, nhất thời cảm giác mùi vị hải sâm rất đặc biệt, mềm mềm giòn giòn, so với mùi vị nguyên thủy khi còn bé cha nấu nướng cho mình, luôn có một loại cảm giác không nói ra được, tương Đại Liêu Ninh này, kết hợp với vị mặn đặc biệt của hải sâm, lại tỏa ra một cảm giác đặc biệt thỏa mãn, thực tế làm cho người ta cảm thấy cuộc sống thật sôi nổi, cô thật sự khiếp sợ vươn tay che nhẹ khóe miệng, rất vui vẻ nở nụ cười, theo cảm giác nói ra : “Thật hạnh phúc ! !”

Ông chủ xe thức ăn thật thà, chất phác, nghe Đường Khả Hinh nói vậy, không nhịn được bật cười.

Tưởng Văn Phong cũng cười nhận lấy sò điệp tươi ông chủ trực tiếp tách ra, dùng dao mỏng nâng lên một khối thịt sò trắng tinh ở bên trong, lại chấm một chút sốt tương ăn, nhất thời cảm giác sốt tương này thật sự ăn ngon.

“Ông chủ! ! Sốt tương này làm sao vậy? Tại sao kết hợp với hải sản, ăn ngon như vậy?” Đường Khả Hinh kinh ngạc đứng ở bên ngoài xe thức ăn, nhìn ông chủ hỏi.

Ông chủ vừa trực tiếp xào sốt tương, vừa sảng khoái nói ngay cho cô biết: “Đầu tiên chuẩn bị măng tây tươi và chuẩn bị tương mè, nước tương, đường, muối, bột ngọt, tỏi, dầu vừng, giấm, quan trọng hơn chính là mù tạt thông mũi, trộn chung vào! ! Rất bao la nhé!”

“Ăn thật ngon! !” Đường Khả Hinh nói xong, liền không nhịn được bắt chước Tưởng Văn Phong, tay cầm một con hải sâm, chấm một chút tương, bỏ vào trong miệng, lại hưởng thụ vẻ vị mặn đặc biệt đến từ biển rộng, cô hết sức hết sức hưởng thụ, lắc đầu cảm thán, quá ngon rồi ! !

Tưởng Văn Phong lại nở nụ cười cầm một con hải sâm, chấm một chút mật ong vàng đậm đặc, đưa đến khóe miệng Đường Khả Hinh, nói: “Ăn đi!”

Đường Khả Hinh cũng không có khách khí, cúi thấp đầu, ăn hải sâm chấm mật ong vào trong miệng, nhất thời cảm giác một loại cảm giác hương vị vô cùng ngọt ngào giòn giòn, làm trong lòng cô nổi lên xúc động khó hiểu, ánh mắt của cô sáng lên, vừa dùng tay che nhẹ khóe miệng, vừa kinh ngạc cảm thán nhìn Tưởng Văn Phong, thật sự rất vui vẻ, cười rộ lên nói: “Oa! ! Thật ngon !”

Tưởng Văn Phong cũng đã đi tới phía trước, đi tới trước một quầy ăn vặt Hồ Nam, nhìn đậu hủ thúi màu đen, đang lăn lộn trong dầu sôi, mùi vị thơm thật khác lạ, giống như có thể cảm thấy bị mùi vị trong mềm ngoài giòn của nó kích thích, anh lập tức móc ví tiền ra, sau đó cầm một cây tăm trúc, ghim một khối đậu hủ thúi, chấm nước tương ớt đặc biệt, lại xoay người, gọi: “Này! Tới đây!”

Lúc này Đường Khả Hinh, vừa vặn đứng ở trước một quầy thức ăn Hàn Quốc, muốn một đĩa nhỏ thịt bò, sốt lòng đỏ trứng, đang ăn rất thích thú, còn trực tiếp mua một chai rượu thanh, nghe được Tưởng Văn Phong gọi cô, cô lập tức nhìn thấy chao, liền vừa cầm rượu thanh mua được, vừa chạy tới, cũng không có khách khí, cúi đầu, ăn khối đậu hủ thúi kia, mới vừa vào miệng, mùi vị đậu hủ thúi đặc biệt giòn tan thơm thơm, thật sự ăn quá ngon, cô thật vui vẻ nhai khối đậu hủ thúi kia, nói: “Tôi sẽ không mập chết à?”

“Rất gầy !” Tưởng Văn Phong nói xong, cũng đã vươn tay cầm một con tôm hùm nhỏ trong một đống tôm đặt ở trên khay thép, tách bỏ vỏ tôm phủ kín gia vị, kéo ra một chút thịt đưa đến bên miệng của cô, Đường Khả Hinh cũng không có khách khí ăn, nhất thời cảm giác trong mùi vị cay lộ ra mùi hành tỏi rất nồng, xông thẳng vào não, thật sự làm cho người ta không chịu nổi! ! Cô vừa há hơi cay, vừa rất sảng khoái, cười nói: “Ăn thật ngon!”

Tưởng Văn Phong cũng cười, tiếp tục đi tới phía trước, Đường Khả Hinh cũng đi theo anh đi tới phía trước, thỉnh thoảng nhìn thấy một quầy hàng nhỏ chuyên món ăn Quảng Đông, để một đĩa nhộng sống, bà chủ trực tiếp cầm một con sống bỏ vào trong miệng, cô nhìn nhất thời cảm giác dựng tóc gáy, da cũng lạnh lẽo, lại phát hiện món kem chiên Đài Loan đang tưới lên rau mùi, có đôi vợ chồng người Mĩ đang đứng ở một bên, ăn say sưa ngon lành, bên kia trong quầy hàng nhỏ Tứ Xuyên, có rất nhiều người trẻ tuổi đang cầm đầu thỏ om đậu phộng, ăn rất vui vẻ và kích động. . . . . .

“Nơi này thật sự là một địa phương tốt! ! Rất lâu tôi không có được ăn món ngon và kích thích như vậy, kể từ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời dừng ở giữa một con phố nhỏ, nhìn một ông chủ xe thức ăn, khoảng bảy mươi tuổi, xe thức ăn của ông vắng vẻ nhất, bởi vì toàn bộ bày đầy chai thủy tinh, bên trong có rượu hoa hồng, rượu táo, rượu xoài, còn có rượu kiwi. . . . . .

Cô nhất thời thấy thịt quả kiwi màu xanh đậm bên trong chai, trong lòng không khỏi xúc động, trên mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười dịu dàng, đột nhiên thật nhớ một người.

Tưởng Văn Phong cảm thấy sau lưng không có tiếng nói, liền ngạc nhiên xoay người, lại thấy Đường Khả Hinh đứng ở giữa đường phố, nhìn tới xe thức ăn rượu trái cây trước mặt, ánh mắt lộ ra dịu dàng, anh cứ lẳng lặng nhìn như vậy, hai mắt thoáng qua một chút lạnh nhạt. . . .

“Này!” Đường Khả Hinh đột nhiên cười nhìn Tưởng Văn Phong, vui vẻ nói: “Có người nói, thật ra anh không giống anh họ của anh hay không! ! Ngược lại giống Trang Hạo Nhiên? ! Gây chuyện không tốt, các người năm trăm năm trước là người một nhà sao! ?”

Trên mặt Tưởng Văn Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Đường Khả Hinh, khẽ nhếch khóe miệng cười nói: “Nếu quả thật là người một nhà, tôi cầu xin cô nhắc nhở anh ấy, không nên giam tôi lại! Rốt cuộc khi nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi.”

“À? Anh nói vậy nghĩa là sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên đi về phía Tưởng Văn Phong, nghi ngờ hỏi.

Tưởng Văn Phong không lên tiếng, trực tiếp cầm một phần bánh trứng ở bên cạnh, dùng bột hạt sen, bột gạo nếp trộn thành bánh bạch ngọc, nhét vào trong miệng của cô, mới nói: “Cô đi hỏi anh ấy một chút đi! !”

“Ưmh! !” Đường Khả Hinh nhất thời hai mắt trợn to, nhìn Tưởng Văn Phong, ngạc nhiên kì quái nhai bánh bạch ngọc, vừa nhai vừa kêu lên: “Nghĩa là sao?”

Tưởng Văn Phong không để ý tới nữa, chỉ cười đi về phía trước! !

Đường Khả Hinh cũng đành phải vội vàng đi theo. . . . . .

Trên đường phố, sóng người đông đúc chen lấn, hai người không đứng ở đường cái, xuyên qua trên đường nhỏ, ăn uống quên mình, cực kỳ vui vẻ, không chút nào lưu ý đến phóng viên giải trí vô địch thiên hạ, bọn họ giả trang thành dáng vẻ du khách, cũng đúng là tham ăn, vừa ăn tôm hùm nhỏ cay đến làm cho người ta nóng lổ tai, vừa lén chụp được hình ảnh thân thiết của Tưởng Văn Phong và Đường Khả Hinh, vừa cắn ngửi đậu hũ, vừa kích động nói: “Thật tốt quá, không ngờ đến nơi này cũng có thu hoạch! Đường Khả Hinh đó bây giờ đang là đầu đề câu chuyện rất cao, buổi trưa nay ông đây có thể nộp bản thảo rồi ! !”

Nói thật, trước khi đến Đỗ Uy và Khương Vĩ, đã làm một loạt kiểm tra đối với mấy thức ăn vặt, nhưng bọn họ và đôi song sinh chỉ phụ trách an toàn của cô! ! Lại nói, phóng viên giải trí thật sự quá lợi hại, máy chụp hình bỏ túi này, giấu ở trong mắt tôm hùm con nào đó!

Tòa nhà Hoàn Á!

Phòng họp số một! !

Đám lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu rối rít đi vào phòng họp, chỉ trong một buổi tối, vẫn chưa tới 24h, Trang Hạo Nhiên đã phái ra đội ngũ ưu tú nhất, thu mua 37 khách sạn cấp năm sao trong nước, chuyện này đều hết sức khiếp sợ và cảm thán, lần đầu tiên ở trong nước, hiểu được cá tính anh mạnh mẽ vang dội, quả quyết nhanh chóng, gần đây tung tin đồn, rất nhiều công ty trong nước cũng bắt đầu đầu cơ phá giá nhà văn phòng, để từng bước chuyển tiền bạc ra nước ngoài, chờ thời cơ nhanh chóng thu hồi vốn, cách làm này của Trang Hạo Nhiên, làm cho toàn bộ lãnh đạo cấp cao bàn luận sôi nổi ! !

Phòng họp, phòng nghỉ ngơi VIP! !

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhận lấy tây trang màu xanh dương Tiêu Đồng đưa cho mình, im lặng mặc vào, vừa tự mình sửa sang lại cổ áo tây trang, vừa hơi ngưng mặt hỏi: “Tình hình bên Hội đồng quản trị như thế nào?”

Tiêu Đồng bên đứng ở phía sau, sửa sang lại tây trang cho anh, mới nói: “Còn chưa có phản đối !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhấp nháy, ngưng mặt suy nghĩ một chút, vì vội thời gian họp, không nói gì thêm, mà cầm lên tài liệu Tiêu Đồng đưa cho mình, bước ra phòng nghỉ ngơi, lại quẹo trái nhanh chóng đi về phía phòng họp, nhìn bảo vệ mặc đồng phục màu đen, đã bắt đầu giới nghiêm cả phòng họp toàn diện, anh liền nhanh chóng cất bước đi về phía trước, hai người thư ký cung kính đẩy cửa chính phòng họp, mỉm cười đi vào phòng họp, nói: “Thân thể Tổng Giám đốc Tưởng bị bệnh nhẹ, qua buổi trưa, mới đến tham gia cuộc họp vòng thứ hai, vòng thứ nhất tôi chủ trì!”.

Ba thư ký nhanh chóng thu hồi máy tính bảng, lập tức đẩy Laptop lên, ho khan một tiếng, mới chuẩn bị mở ra! !

Trang Hạo Nhiên vừa nói vừa tới đi vị trí Tổng Giám đốc, hai mắt vừa nhấp nháy, nhìn ba người thư ký, vẻ mặt im lặng khó hiểu, giống như cười như mà không cười. . . . . .

Đám người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai, mọi người đều ngồi ở phía dưới chuẩn bị mở máy, lại cảm thấy bóng dáng Trang Hạo Nhiên không tiếp tục di động, tất cả đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. . . . . .

Tiêu Đồng đứng ở phía sau, nhất thời cũng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Mọi người cùng nhau im lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục đứng ở phía dưới bậc thang lên vị trí Tổng Giám đốc, tay cầm tài liệu, trầm ngâm nhìn ba người thư ký này. . . . . .

Ba người thư ký ngồi tại chỗ, đột nhiên có chút căng thẳng muốn đổ mồ hôi, nhưng lại không dám lên tiếng, nhưng An An không nhịn được nhắc mí mắt liếc về phía Trang Hạo Nhiên.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên cũng lóe lên một chút nụ cười, vô hạn hấp dẫn, thần bí nhìn cô. . . .

Vẻ mặt An An lập tức đau khổ, cúi đầu, có loại cảm giác làm kẻ trộm bị bắt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên liền nhịn cười, chậm rãi xoay người lại, di chuyển bước chân, trước mắt bao người, trong tay cầm tài liệu đi tới trước mặt ba người thư ký, vẻ mặt lộ ra rất bình tĩnh, vươn tay lật nhẹ một phần tài liệu trước mặt An An, liền thấy máy tính bảng không kịp đóng lại, mở thẳng một tin tức giải trí, phía trên rõ ràng là hình ảnh thân mật của Tưởng Văn Phong dắt tay Đường Khả Hinh đi về phía trước. . . . . .

Hai mắt của anh hơi di động, vẫn hết sức bình tĩnh chỉ ngón tay vào hình ảnh kia, kéo xuống từng trang từng trang, liền trực tiếp nhìn thấy Tưởng Văn Phong kéo Đường Khả Hinh đi về phía con phố thức ăn phía sau Tổng Công ty Hoàn Cầu, trong hình hai người rất thân mật đút hải sâm cho đối phương ăn, ăn đậu hủ, ăn tôm hùm, ăn bánh mật. . . . . .

Hai mắt anh chợt lóe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK