Chương 753: CÁM ƠN ANH
Một bài nhạc theo điệu Tăng-gô vang lên trong phòng ăn.
Đường Khả Hinh giống như một nghệ sĩ múa, đưa tay về phía Trang Hạo Nhiên, ánh mắt lấp lánh quyến rũ, lại nở nụ cười có mấy phần mong đợi.
Mọi người sửng sốt nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi càng im lặng nhìn cô.
Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng ngồi tại chỗ, trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt hơi lộ ra không thể tin nổi, mặc dù anh rất hiếm khi kinh ngạc, vẫn hết sức tao nhã đẹp trai ngồi tại chỗ, rất khiếp sợ nhìn cô.
“Hả?” Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu, lại khẽ giơ tay về phía anh.
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới hơi lộ ra nụ cười không kịp phản ứng, trong lòng nổi lên một chút kích động, hơi cúi mặt do dự, rốt cuộc trước mắt bao người, quyết định đứng lên, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh dịu dàng.
Đường Khả Hinh buông lỏng, theo bản năng lộ ra nụ cười hơi ngượng ngùng đi lên trước, vươn tay nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo sơ mi cho anh, cài cúc áo trước lồng ngực . . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên dịu dàng, mỉm cười nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngửa mặt nhìn cảnh tượng này.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh sửa cổ áo sơ mi xong, mới nở nụ cười ngọt ngào ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng Giám đốc Trang, xin mời!”
Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch nụ cười kích động, vươn tay đỡ nhẹ hông của Đường Khả Hinh, cùng với cô đi ra ngoài.
Ánh đèn flash lập tức vang lên tiếng “Tách, tách, tách..” lóe sáng lấp lánh.
Lúc này, Jenny hơi có vẻ kích động ngẩng đầu lên!
Trang Hạo Nhiên, người đàn ông này được gọi là người đàn ông hoàn mỹ nhất Phương Đông, rốt cuộc ở trong ánh mắt mong đợi của mọi người, mặc tây trang màu xanh dương đậm phong cách England, cổ áo màu xanh dương nhạt mở ra, kết hợp áo sơ mi màu xanh dương đậm, thân cao 1m90, nghiêm nghị đẹp trai phong độ, ôm nhẹ Đường Khả Hinh ở bên cạnh như con chim nhỏ nép vào người, vẻ mặt nở nụ cười dịu dàng, giống như Hộ Hoa Sứ Giả, thể hiện phong độ thân sĩ đi ra ngoài!
Jenny nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cô lập tức khiếp sợ kích động đứng lên, đối mặt với một người đàn ông như thế, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều muốn có.
Đường Khả Hinh tựa nhẹ vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cảm nhận hơi nóng trước lồng ngực anh, mùi nước hoa đàn ông, rất có cảm giác rất an toàn nhào về phía mình, cô lại lộ ra nụ cười hơi ngượng ngùng, theo bước chân của anh đi về phía trước.
Jenny gần như là hâm mộ đố kỵ nhìn cô, nhanh chóng suy nghĩ quan hệ giữa hai người bọn họ.
“Jenny tiểu thư. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa ôm nhẹ Đường Khả Hinh, vừa đi tới trước bàn ăn, trong từng trận ánh đèn flash, khách sáo vươn tay về phía cô, nở nụ cười nói: “Chào cô, tôi là Trang Hạo Nhiên, Tổng Giám đốc của tập đoàn Hoàn Cầu.”
Lúc này, Jenny mới bừng tỉnh hiểu ra, cô vốn biết Hoàn Cầu có hai Tổng Giám đốc, một là Tưởng Thiên Lỗi, một là Trang Hạo Nhiên, mặc dù anh hoạt động mạnh ở trong giới thượng lưu, nhưng cũng không thích lộ diện trên tạp chí, không ngờ, người đàn ông có chức vị cao như vậy, còn có gia thế hiển hách và khuôn mặt hoàn mỹ, đẹp trai kinh người . . . . . . Cô vẫn không thể tin nổi nhìn anh. . . . . .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng mãnh liệt hấp dẫn, lộ ra khí phách mạnh mẽ, đưa tay về phía Jenny, mỉm cười chờ đợi.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cũng hơi nhấc mí mắt, nhịn cười liếc về phía Jenny.
Jenny nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên thật lâu thật lâu, cô gái Pháp gặp phải người đàn ông ngưỡng mộ trong lòng, thái độ khát khao, biểu lộ không bỏ sót, cô thở dốc, hai mắt hơi xoay tròn, nhìn Đường Khả Hinh im lặng dịu dàng ở bên cạnh, nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười vươn tay, dịu dàng bắt tay với anh, mới cảm thán nói: “Thật là đạp rách giày sắt, tôi ở nước ngoài, thỉnh thoảng cũng nghe nói đến sự tích kinh người của Hoàn Cầu, nhưng bởi vì ở Cambridge phải tập trung học tập quá nhiều, cũng không có lưu ý ở nước Anh có người đàn ông đầy khí phách như vậy, cứ nghe nói ngài còn là thượng khách của Hoàng tử, hôm nay gặp mặt, không khỏi cảm thán, thật là không uổng chuyến đi tới Trung Quốc. Thật hân hạnh gặp ngài, Tổng Giám đốc Trang.”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười bắt tay với cô, mới nghiêm nghị nói: “Cô tới Trung Quốc, đã nhìn thấy được phong thái của Tổng Giám đốc Tưởng chúng tôi, bởi vì trụ sở Tổng Công ty Hoàn Cầu ở tại Trung Quốc, tôi phụ trách Hoàn Á, cũng chỉ là một góc của tập đoàn lớn thôi.”
Jenny mỉm cười gật đầu, rất thâm tình, khát vọng ngắm nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, sau khi do dự, liền muốn rút tay ra.
Jenny vẫn chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên, không muốn buông tay.
Đường Khả Hinh ở một bên, hơi nhấc mí mắt, nhìn Jenny tiểu thư một cái, lại liếc nhìn hai người nắm tay nhau, nghĩ tới có đông đảo phóng viên ở bên cạnh, liền ho nhẹ một tiếng.
Jenny hơi lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh cười chúm chím, cô có chút lúng túng buông lỏng tay ra, nở nụ cười nói: “Xin lỗi, thất lễ.”
Trang Hạo Nhiên cũng khách sáo mỉm cười, dịu dàng ôm nhẹ Đường Khả Hinh bên cạnh nhích lại gần mình hơn, lại lễ phép nhìn Jenny, lấy thân phận Tổng Giám đốc hỏi: “Jenny tiểu thư, hôm nay dùng cơm ở Hoàn Cầu thấy vui vẻ chứ?”
Jenny nghe lời này, không nhịn được rất thưởng thức nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Hoàn Cầu có thể có một chuyên gia hầu rượu xuất sắc như thế, làm sao không hài lòng? Chỉ là tôi có mấy phần nghi ngờ, cô gái xinh đẹp này, có phải là hồng phấn tri kỷ của Tổng Giám đốc Trang hay không?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai mắt chợt lóe, mới có chút xấu hổ cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên cũng thản nhiên nở nụ cười, nhìn cô nói: “Tôi hi vọng cô ấy có thể là vợ Tổng Giám đốc tương lai của tôi.”
Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, hơi ngẩng đầu, nét mặt hơi lộ mấy phần quái dị, liếc về phía anh!
Jenny nghe lời này, trong lòng lại giật mình, hơi lộ ra chút mất mát và hâm mộ nhìn Đường Khả Hinh ở trước mặt, tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, rất dịu dàng hiền lành, như con chim nhỏ nép vào người, thật là có mấy phần trời đất tạo nên, cô miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Đây mới thật là vô cùng phúc phận của Đường tiểu thư.”
“Cô không nên nói như vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại ôm nhẹ Đường Khả Hinh, thật lòng cười nói: “Thật ra ngoại trừ hầu rượu, cô ấy còn có rất nhiều ưu điểm khác, tôi đếm cũng đếm không hết, kiếp này tôi có thể gặp được cô ấy, là may mắn của tôi.”
Lời nói này. . . . . . có chút xuôi tai!
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, lại thẹn thùng ngẩng mặt nở nụ cười.
Jenny thật sự rất hâm mộ, rất đố kỵ nhìn cô một cái, cuối cùng cũng biết cố gắng vô vọng, cười khổ nói: “Có thể tán thành và thưởng thức lẫn nhau, đây chính là tình yêu lớn nhất của đôi tình lữ, chúc mừng hai người.”
“Cám ơn!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu, lại nghiêng mặt, hai mắt hấp dẫn chứa đựng dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh ở bên cạnh, càng nhìn càng thích, liền duỗi ngón tay rất cưng chiều véo nhẹ cằm của cô.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được quay mặt sang, dịu dàng mỉm cười nhìn anh.
Jenny nhìn cảnh tượng này, càng mất mát, cảm thán một phen.
Sau tấm bình phong.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, người bên cạnh đều đi rồi, xuyên qua bình phong mông lung, anh nhìn Trang Hạo Nhiên rất cưng chiều nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được nhớ lại Đường Khả Hinh đã từng vì mình, lộ ra nụ cười dịu dàng, buồn bã, thâm tình và đáng yêu động lòng người, ngay cả bài hát mà cô hát trước kia, vẫn từng ngày vang lên trong thế giới của mình. . . . . . Nhưng không ngờ, việc đời thay đổi, cô gái đã từng chết cũng muốn yêu đã rời khỏi mình.
Anh hơi thở dốc một hơi, tay đặt trên bàn cơm, xoay ly rượu đỏ, nhớ lại mấy lần mình đã từng vì Như Mạt, buông tha Đường Khả Hinh, nhiều lần đều là Trang Hạo Nhiên thật lòng làm bạn, có lẽ tình cảm sâu cạn không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, vào lúc cô sinh lão bệnh tử thì anh có buông tha làm bạn hay không. Hôm nay nghĩ đến, cùng cô gái này nhiều lần gây gổ, nhiều lần xé rách đều là chuyện rất hạnh phúc.
Đông Anh đứng ở một bên, hai mắt rưng rưng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi giống như pho tượng cô đơn, nhìn ly rượu đỏ, nhiều lần hồi tưởng lại cùng Đường Khả Hinh gặp nhau, yêu nhau, thậm chí hôn nhau, đây gần mỗi ngày mình đều nhớ tới nhớ lui từng chuyện. . . . .
“Tổng Giám đốc. . . . . . Hai vị chủ tịch đều đi ra ngoài chào hỏi Jenny, dù sao vẫn gửi lời chào đến Tổng Thống, anh có muốn đi ra ngoài hay không ?” Đông Anh nghẹn ngào đau lòng nhìn anh, hỏi.
“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hơi do dự, nghĩ đến hình ảnh hai người mới vừa thân mật dựa vào nhau, loại cảm giác buồn bực không nói ra được, giống như hơi thở bị số mạng ngăn chặn lại, hai mắt anh khẽ xoay tròn, rốt cuộc đứng lên, nói: “Không cần. . . . . Có cậu ấy ở đây, không cần tôi. . . . .”
Anh nói xong, liền một mình đứng lên, muốn đi khỏi từ một lối đi khác.
“Tổng Giám đốc Tưởng?” Lúc này Đường Khả Hinh thừa dịp chủ tịch bắt tay chào hỏi Jenny, cô vội vã đi tới, nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, biết ơn nở nụ cười ngọt ngào nói: “Lúc nảy thật sự cám ơn anh!”
Tưởng Thiên Lỗi dừng ở tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt lộ ra bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: “Cám ơn anh cái gì?”.
Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng cúi đầu cười nói: “Lần này là tôi gây họa, hôm nay may mắn vượt qua kiểm tra, đều do anh ở phía sau ủng hộ tôi, ủng hộ tôi một mình đối mặt với Jenny tiểu thư. Nếu không, ở trên cuộc họp, tôi có thể sẽ bị một số lãnh đạo cấp cao bao vây xử phạt.”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cảm thấy trước mặt im lìm, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thâm tình chăm chú nhìn cô gái trước mặt, thật lâu thật lâu, mới chậm rãi nói: “Đừng cám ơn anh, đây là năng lực của em, em là niềm kiêu ngạo của Hoàn Cầu chúng ta. Hôm nay, cám ơn em thể hiện rất xuất sắc vì Khách sạn Á Châu.”
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Cám ơn anh khen ngợi, tôi sẽ nỗ lực.”
Trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn cô một cái, cảm giác một vài ngày không thấy, sắc mặt của cô đã khá hơn so với bình thường, hơi tròn, không gầy như trước . . . . . . không nhịn được muốn vươn tay, chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt thâm tình của anh và bàn tay anh dừng ở bên mặt. . . . . .
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ nghe được chuyện của Đường Khả Hinh ở phòng ăn cảnh biển, vui vẻ đi tới, lập tức nhìn thấy hình ảnh Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi, cảnh tượng moi tim trong quá khứ lại ào về, cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.
“À!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn Nhã Tuệ, cười đi tới.
Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, đã đi cách xa mình, anh im lặng không lên tiếng xoay người, giống như cái xác không có linh hồn, cất bước đi về phía thang máy khác của phòng ăn, trực tiếp đi vào, Đông Anh cũng vội vàng đi theo vào, có chút lo lắng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong thang máy, chăm chú nhìn cửa thang máy phản chiếu bóng dáng của mình, lại nhớ tới ánh mắt thâm tình của Đường Khả Hinh đã từng chăm chú nhìn mình, trái tim đau đớn như bị xé rách, cảnh tượng hôm nay giống như cơn lũ bất ngờ vỡ tan, nổ tung trong thế giới thâm tình của mình, hai mắt anh lóe lên mãnh liệt, chăm chú nhìn khuôn mặt mất mát khổ sở của mình, thật lâu thật lâu. . . . . .
Đinh! Cửa thang máy mở ra!
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng bước ra thang máy, mặc cho Đông Anh đi theo, mình tiếp tục đi về phòng làm việc, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp động lòng người của Đường Khả Hinh lúc nảy, anh chậm rãi đẩy cửa phòng làm việc ra, tình cảm mới vừa rồi bị đè nén làm cho hai ròng mắt anh chợt lóe lên giọt lệ, đi đến trước bàn làm việc, tay đặt trên mặt bàn, nhớ tới hình ảnh thắm thiết của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh lúc nảy, tim của anh nặng nề, lập tức giống như mãnh thú, quét toàn bộ tất cả tài liệu, máy vi tính, đồng hồ trên bàn làm việc xuống sàn! ! !
Đông Anh giật mình lui về phía sau một bước, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !