Chương 294: MỜI ANH NGỒI
Sáng sớm hôm sau.
Trang Hạo Nhiên quần áo thể thao màu trắng, vừa buông lỏng đôi tay, vừa đi ra cửa chính ‘phòng tổng thống’, hai mắt không nhịn được nhìn về phía vị trí trống không bên cạnh cửa, đưa mắt nhìn thật lâu, cuối cùng mới lạnh lùng bước đi.
Mùa thu đến nhanh.
Đêm qua lá phong lại nhuộm một chút màu vàng.
Con đường cây ngô đồng đi thông đỉnh núi, có chút ươn ướt, hai bên con đường, thực vật không biết tên và hoa nhỏ đều có chút ướt át.
Sương mù tiếp tục vây quanh trên đường núi, mấy ông lão thường ngày quen thuộc với Trang Hạo Nhiên vừa nói vừa cười đi xuống núi, anh chào hỏi một tiếng, nói đến bây giờ ít có người trẻ tuổi chấp nhận mỗi ngày dừng lại xem phong cảnh dọc theo đường một chút, đến đỉnh núi xem không khí thiên nhiên một chút.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục vững vàng chạy.
Có một bóng dáng màu hồng đột nhiên xuất hiện trên đường núi, chạy qua bên cạnh mấy ông lão, thở hổn hển chạy về phía trước, mấy ông lão có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô.
“Tổng Giám đốc . . . . . . chờ tôi một chút . . . . . .” Một giọng nói ngọt mềm từ đàng xa truyền đến.
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, xoay người, thật có thể nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu hồng, đội mũ áo trùm đầu, bởi vì quá lạnh, cho nên kéo chặt sợi dây viền mũ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thở hổn hển chạy tới, anh im lặng không lên tiếng, khẽ thở dài nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh rất cố sức bước trên con đường cây ngô đồng ươn ướt, nhào tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, thở hổn hển cười nói: “Tôi sợ anh chạy xa, tôi liều mạng chạy, liều mạng chạy, rốt cuộc mới nhìn thấy bóng dáng của anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía cô, sắc mặt đỏ thắm, nhưng đôi mắt to bình thường trong suốt, phía dưới có một nơi quầng thâm, anh không để ý tới cô, tiếp tục xoay người chạy về phía trước.
Đường Khả Hinh cũng vội vàng chạy theo anh tới phía trước, vừa chạy vừa nhìn anh, lấy lòng cười nói: “Anh ăn điểm tâm chưa? Nếu còn chưa ăn, đợi lát nữa, tôi trở về ‘phòng tổng thống’, làm anh nhé?”
Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, tiếp tục quẹo cua bên phải, chạy tới trước.
Đường Khả Hinh đã mệt mỏi thở hổn hển nhưng vẫn chạy theo Trang Hạo Nhiên tới phía trước, nói: “Tối hôm qua tôi học hương liệu anh đưa cho tôi, cuối cùng tôi chắc chắn hôm qua anh dùng sữa tắm mùi quýt, mùi thật sự rất thơm . . . . . . Mà rượu đỏ mùi quýt có nhiều loại. . . . . .”
Cô vừa chạy, vừa đọc loại cây có thể ủ ra rượu đỏ mùi quýt tên: “Riesling. . . . . . Gewurztraminer. . . . . . Scarlett secret. . . . . . Trong đó Riesling là rõ ràng nhất. . . . . .”
Mặt Trang Hạo Nhiên vẫn không thay đổi chạy tới phía trước, bước chân chậm lại một chút.
Đường Khả Hinh vừa chạy trên đường núi, vừa thở hổn hển đọc một phần nội dung rượu đỏ sáng sớm mới về đến nhà, trong khoảng thời gian rửa mặt thay quần áo: “Các loài sâu gây bệnh chủ yếu của cây nho: sâu đục rễ, có nguồn gốc từ Bắc Mỹ, sau đó theo thuyền hơi nước lây lan tới Âu châu, ký sinh ở rễ cây nho, sẽ gặm cắn rễ nho hút chất lỏng làm cho rễ khô héo, hư thối. Giống nho có nguồn gốc Châu Mỹ có khả năng miễn dịch đối với sâu đục rễ, nông dân trồng nho có thể thông qua phương pháp chiết cây nho có nguồi gốc Châu Mỹ đến Châu Âu để phòng ngừa và trị bệnh sâu đục rễ. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên dọc theo đường núi, tiếp tục chạy về phía trước, con đường càng ngày càng uốn lượn.
“Bệnh lá đỏ. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vừa tiếp tục đọc: “Lây lan qua con ve cánh lá thủy tinh, đến nay cũng không có bất kỳ phương pháp chống lại, loại bệnh này gây hại nhất làm cho lá nho xuất hiện đốm đen hoại tử, sau đó khô héo, cuối cùng cây nho chết trong 5 năm. . . . . . A . . . . . .”
Chân cô đột nhiên đạp cục đá, bước chân quẹo ngang, ah một tiếng, cả người giống như ngã nhào trên đường, cô thật vất vả ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy tới phía trước, lòng dạ người này thật sự là mẹ ghẻ, lòng dạ cứng như thế! Cô nghiến răng, bắt chước Lâm Sở Nhai nói như vậy, liền thở phì phò tiếp tục chạy về phía trước. . . . . .
Hai người cùng nhau vai kề vai chạy về phía đỉnh núi, bởi vì hôm qua Đường Khả Hinh đã cực độ mệt mỏi, hiện tại còn bệnh chưa qua khỏi, cả người gần như mệt mỏi, nhưng cô nhìn Trang Hạo Nhiên càng chạy sung sức, không có ý dừng lại chút nào, rốt cuộc cô không nhịn được rồi, thở hổn hển gào khóc hỏi: “Tổng, Tổng Giám đốc. . . . . . Anh còn phải chạy bao xa ?”
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nhưng vẫn khai ân đáp lại cho cô một chút, duỗi ngón tay chỉ về phía đình nghỉ mát một ngọn núi khác.
Con ngươi Đường Khả Hinh sắp rớt xuống nhìn ngọn núi kia, muốn chết kêu lên: “Nơi đó. . . . . . A . . . . . . . . . . ”
Một tiếng kêu gào truyền khắp cả rừng núi.
Nhưng mặc kệ gào khóc như thế nào, hai người vẫn nhất trí chạy về phía trước.
Sương sớm tản đi, từ một ngọn núi khác trong rừng, mặt trời dần dần hé lộ, phát ra mãnh liệt ánh sáng, khắp rừng núi dày rậm đều nhuộm màu vàng y hệt nước sơn, chồng chất chiếu ra vô hạn năng lượng.
Trang Hạo Nhiên đã thoải mái chạy lên một ngọn núi khác, đứng ở đình nghỉ mát, hơi nặng nề nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía mặt trời dần dần nhô lên, ánh nắng mang tới sức sống bừng bừng cho cả vùng đất, cười hài lòng.
Đường Khả Hinh mệt mỏi đã không còn hình người, từ trên nửa đường, nhặt cành trúc nhỏ, chống trên mặt đất, thở hổn hển đi lên, rốt cuộc nhìn thấy Tổng Giám đốc Trang vĩ đại đã dừng bước lại, đứng ở sườn núi, nghiêng nhìn ánh sáng mặt trời, cô lại cắn răng chống nhẹ thân thể, bước chân loạng choạng, rốt cuộc đã tới sau lưng Trang Hạo Nhiên, phịch một tiếng, ngã trên mặt đất, cũng không có ý nhìn phong cảnh rất xinh đẹp trước mặt.
“Anh cũng không mệt sao?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mệt như chó chết, thở hổn hển, hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn một nữa mặt trời còn ẩn ở phía sau rừng núi nào đó, một áng mây hồng đã biến ảo cả ngày cung y hệt sắc thái, anh mới lạnh nhạt nói: “Mệt mỏi, tại sao còn muốn đi lên? Mệt như vậy đến điểm cuối, còn có hơi sức ngắm phong cảnh sao?”
Đường Khả Hinh sửng sốt, thở hổn hển nhìn về phía mặt trời. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không có ở lại đỉnh núi bao lâu, cũng đã xoay người nhanh chóng xuống núi!
Đường Khả Hinh thật sự muốn phát điên, kêu to: “Aiz! Anh khổ cực mới trèo lên, tại sao muốn đi xuống nhanh như vậy chứ ?”
“Ở nơi này làm cái gì?” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến.
“A a a!” Đường Khả Hinh lại gào khóc vài tiếng, mới nức nức nở nở bò dậy, chạy theo anh đi xuống! !
Trang Hạo Nhiên thật sự là người quan niệm thời gian thật mạnh, từ dưới chân núi xuống, mới vừa đúng 8 giờ 30 phút, anh bước nhanh đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, tất cả nhân viên rối rít cung kính khom người chào hỏi, Đường Khả Hinh đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, xương cốt cũng muốn rã rời tiếp tục chống cây gậy trúc, đi theo phía sau Trang Hạo Nhiên muốn đi vào thang máy. . . . . . Trang Hạo Nhiên đưa tay chặn ở cửa thang máy, xoay người nhìn về phía cô, nói: “Cô là khách của Khách sạn Á Châu sao? Tại sao theo tôi vào ?”.
Đường Khả Hinh mệt mỏi nhìn về phía anh, mỉm cười, cho tay vào trong túi áo, móc hóa đơn ra, giơ cho Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Đây là hóa đơn sáng sớm hôm nay khi tôi về nhà, mua một ly cà phê uống ở chỗ này…, tôi cũng coi như là khách nho nhỏ. . . . . .”
Cô nhìn anh đá lông nheo.
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô một chút mới buông tay ra, Đường Khả Hinh xông vào bên trong thang máy, đè xuống nút đóng cửa.
Thang máy nhanh chóng chạy lên trên, không tới một lát, liền chạy tới tầng lầu ‘phòng tổng thống’, chậm rãi mở ra.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra thang máy, Đường Khả Hinh vội vàng đi theo ra ngoài, nhìn về phía anh, giống như cầu cạnh nói: “Cho tôi vào đi. . . . . . Cho tôi chén nước uống nha. . . . . . rất khát nước . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, chỉ bước nhanh, muốn đóng cửa lại, không ngờ anh nhìn thấy năm ngón tay dính chặt vào trên khung cửa, anh cau mày vịn vào cửa, nhìn về phía cô!
Mặt Đường Khả Hinh lộ ra đáng thương, nói: “. . . . . . Thưởng tôi chén nước uống đi. . . . . . Được không? Tôi thật sự rất khát nước rất khát nước. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, nhất là cặp mắt to kia, liền lạnh lùng buông tay ra, một mình đi vào.
Đường Khả Hinh vui vẻ thở phào một hơi, giống như bạn gái người ta vội vàng đi tới, nhanh chóng đóng cửa lại, xoay người đã thấy Trang Hạo Nhiên cởi áo khoác màu trắng, mặc T-shirt màu trắng tay ngắn, quần vận động màu trắng đi lên lầu, cô nhìn về phía anh cười rất ngọt ngào và đáng yêu nói: “Tổng Giám đốc, rất đẹp trai!”
Anh không để ý tới cô, một mình lên lầu, phịch một tiếng đóng cửa phòng.
Đường Khả Hinh thật sự mệt rã rời, lại không dám nghỉ ngơi, chạy vào phòng bếp, nhanh chóng bật lửa, lấy cái chảo ra, nhanh chóng lấy ra ba trứng gà đập, rắc một chút muối vào trong chén thủy tinh, nhanh chóng đánh tan, nhìn chảo đã nóng, lập tức dội lên dầu ô liu, lại nhanh chóng đánh trứng gà cho đến khi toàn bộ tan ra, lập tức đổ vào trong chảo, cầm chảo lên, tráng cho trứng trải đều bằng phẳng trên mặt chảo, rán thành một miếng thật mỏng, cô vui vẻ mỉm cười, bưng tới một cái đĩa lớn, đặt trứng gà rán ở trong đĩa!
Cô nhanh chóng dội lên dầu ô liu, từ trong tủ lạnh, rất quen thuộc lấy xúc xích ra, xuôi theo chiều, cắt mấy lát nhỏ, bỏ vào trong dầu rán, cô nhìn thấy xúc xích đáng yêu bắt đầu sôi phồng lên, cô thật vui vẻ, từ trong tủ lạnh lấy ra bánh sandwich, bánh mì tròn, bỏ vào trong lò nướng, lại xoay người cầm dao lên, cắt xuống trứng gà hình chữ nhật, lập tức lấy ra xúc xích rán, từng lát từng lát đặt vào trong miếng trứng gà hình tam giác, lại cốc cốc cốc cốc cắt lấy một ít cà rốt mà Trang Hạo Nhiên đã ngâm chua thường ngày, đặt vào bên trong, đem da trứng gà nhanh chóng bao lấy xúc xích và cà rốt ngâm chua, cuốn lại, dùng tăm định trụ. . . . . .
Thoáng chốc, năm trứng gà cuốn xúc xích rán, thả vào bốn gốc trong chiếc đĩa màu trắng, ở phía trên dùng dao nhỏ, ghim vài quả thạch anh đặt trong đĩa, trang trí xong, lập tức đưa lên bàn.
Tách! Bánh bao bên trong Lò nướng, tách một tiếng, nhảy dựng lên!
“Chờ một chút, hắc…!”
Cô lập tức bắt lửa, nhanh chóng cắt một ít gừng sợi, bỏ vào trong chảo nóng ran lên, lại từ trong tủ lạnh lấy ra nhân tôm tươi Trang Hạo Nhiên thích ăn nhất, bỏ vào bột áo, muối, dầu vừng, một chút giấm, khuấy một chút, bỏ vào trong chảo rán thành hình dáng sóc nhỏ, cô lập tức nhắc khay bánh mì tròn, xếp chồng lên thành ba khối, ở giữa bày dưa xanh cắt lát, chân giò hun khói cắt lát, lại dính vào tương salad, cắt thành bốn khối, đặt xuống ở trong đĩa tròn, nhớ tới cha nói, hình dạng của món ăn đặt ở trong đĩa có hình dáng khác nhau, sẽ có hiệu quả thị giác không giống nhau, cô khẽ mỉm cười, đem tôm viên có hình dáng đối lập, đặt ở phía trên bốn góc bánh mì săn quít hình vuông, lại rưới một chút nước mắm vàng, lấy ra bốn củ cà rốt nhỏ gọt vỏ, cắt thành hình mũi nhọn, đặt ở giữa tất cả bánh mì săn quít, mỉm cười vui vẻ, lập tức trở lại bàn, với tay cầm một cái ly thủy tinh, rót sữa chua đông lạnh thượng hạng, vừa lúc nghe được âm thanh xuống cầu thang, cô lập tức ngẩng đầu lên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đã tắm rửa xong, thay áo sơ mi trắng sọc đen, quần thường màu đen, tóc đã sấy khô, hơi mềm mại rũ xuống mắt, trong tay xách theo tây trang màu đen, lạnh lùng đi xuống, ngửi được mùi vị bữa ăn sáng đúng tiêu chuẩn rất dễ chịu, anh hơi ngưng mắt. . . . . .
“Tổng Giám đốc. . . . . . Bữa ăn sáng đã làm xong. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đi tới bên thang lầu, vòng đôi tay, giống như một đứa bé khả ái, cười rất đáng yêu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, cũng không có nói gì, chỉ im lặng đi xuống lầu, ném tây trang sang một bên, đi vào phòng ăn, thấy phòng ăn xa hoa, ánh đèn thủy tinh lấp lánh, bày ra hai phần ăn sáng hết sức ngon, bay ra mùi tôm tiên và dầu ô liu, rất hấp dẫn. . . . . .
“Mời anh ngồi!” Đường Khả Hinh thật căng thẳng kéo ghế ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh!