Chương 200: ĐỪNG NẰM MƠ
Đường Khả Hinh thu lại khuôn mặt tươi cười, nhìn ánh mắt như muốn cướp đoạt, lại nhớ tới cuộc đấu giữa anh và Trang Hạo Nhiên.
“Thu hồi ánh mắt chán ghét của cô đi!” Tưởng Thiên Lỗi đưa tay lên đẩy mặt của cô sang bên khác! !
“Ôi chao!” Đường Khả Hinh đè lại mặt của mình, quay đầu nhìn về phía bóng lưng anh đi khỏi, tức giận nói: “Nếu tôi bị trật cổ, nhất định sẽ cắn anh!”
“Chờ đồng loại của cô đi!” Tiếng nói nhàn nhã của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến.
Đường Khả Hinh nghe xong quay đầu lại, nhìn trái phải hai bên đường xe, suy nghĩ tại sao Trang Hạo Nhiên còn chưa có tới? Mình cũng hẹn Nhã Tuệ bảy giờ rưỡi tan việc cùng ở đại sảnh dưới lầu, mình lại không có điện thoại di động, thật sự là. . . . . . Cô thở dài một hơi, đón gió biển, cảm giác càng lúc càng lạnh lẽo, sáng nay đã ngửi thấy không khí mùa thu, cô nhẹ nhàng ôm vai, đứng ở bên cây cột chờ đợi.
Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi vào trong, thấy Đông Anh từ trong thang máy nhanh chóng đi ra đón mình, cô vừa muốn lên tiếng gọi, anh lại giơ tay, ý bảo cô chớ lên tiếng, mình dừng bước lại, đi tới phòng cà phê phía bên phải đại sảnh dưới lầu, chậm rãi ngồi xuống.
Đông Anh có chút ngạc nhiên tiến lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi khẽ: “Tổng Giám đốc, anh không lên mở hội nghị liên tuyến sao?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, mặt không lộ vẻ gì, một lúc lâu, mới sâu kín nói: “Chuẩn bị hai ly Cabuchino nóng. . . . . .”
Đông Anh có chút nghi ngờ, nhìn vẻ mặt anh khẽ đáp một tiếng: “Vâng . . . . .” .
Cô xoay người đi khỏi, tự mình đi tới đầu kia trong phòng cà phê trang nhã, yêu cầu hai ly Cabuchino, lại tự mình bưng ra, lắc nhẹ đặt ở trên bàn gỗ nhỏ hình tròn, nhìn về phía Tổng Giám đốc nói: “Mời anh uống cà phê. . . . . .”
“Cám ơn” Tưởng Thiên Lỗi nâng lên một ly cà phê, khẽ nhấm một hớp, mặt hơi nghiêng nhìn bóng dáng cô đơn đối diện tường thuỷ tinh ngoài đại sảnh, cô căng thẳng ôm laptop, run rẩy đón gió biển thổi mạnh, đứng sốt ruột, màu xanh da trời sắp tan đi, làm cho cô đứng đối diện bờ biển, tạo thành một tổ hợp màu xanh dương, có chút ưu thương, hai mắt anh xẹt qua một chút thâm trầm.
Đông Anh theo phương hướng Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn phía ngoài cửa sổ, phát hiện Đường Khả Hinh đứng ở bên ngoài cây cột, đang ôm máy vi tính, sốt ruột chờ người nào, cô lập tức xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi giống như bị bóng dáng màu xanh trước mặt hấp dẫn thật sâu, ánh mắt anh xa xăm mà thâm trầm, giống như nhìn thấy một sự chết chóc, một sự hồi sinh đến mãi mãi.
Ngoài đại sảnh thổi tới một luồng gió biển.
Tưởng Thiên Lỗi cũng có cảm giác hơi lạnh, hơi cau mày, chậm rãi hỏi: “Tại sao hôm nay thời tiết lạnh như vậy?”
Đông Anh nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Hôm nay có luồng khí lạnh đầu tiên vào thu. . . . . .”
“Vào thu rồi hả ?” Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi khẽ xoay tròn, nhớ tới Như Mạt thích nhất mùa thu, trong ánh nắng mai vàng ươm, dắt tay của mình đi về phía rừng phong màu đỏ rực, anh mỉm cười suy nghĩ trong chốc lát, lại nhìn về phía bóng dáng cô đơn của Đường Khả Hinh đang đứng đó, anh a một tiếng, cười lạnh nói: “Thật cố chấp! Ngốc đến mức độ này. . . . . . Lâu như vậy cũng không tới mà không chịu về!”
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên để xuống ly Cabuchino, nói với Đông Anh: “Mời tên ngu ngốc bên ngoài kia uống đi. Lạnh chết cô”
Đông Anh nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng lên, đi tới thang máy, cô trầm ngâm trong chốc lát, liền bưng ly cà phê nóng, mới vừa muốn đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, lại nghe tiếng bước chân dồn dập từ đầu kia đại sảnh truyền đến, cô quay đầu lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, tay cầm chìa khóa xe, bước nhanh ra ngoài đại sảnh, tươi cười chạy như bay ra ngoài, cô hơi kinh ngạc.
Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước lại, có chút không dám tin xoay người, híp mắt nhìn theo bóng lưng Trang Hạo Nhiên đang vội vã, lại nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Trang Hạo Nhiên thở hổn hển chạy ra đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh bị lạnh ôm laptop có chút tức giận, đang đứng ở trên cột đá dậm chân, anh không nhịn cười một tiếng, kêu lên: “Hi!”
Đường Khả Hinh nghe tiếng kêu, rốt cuộc có chút kinh ngạc xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên xuất hiện từ phía sau mình, cô nhất thời tức giận nhìn về phía anh, mặt sưng lên, không nói tiếng nào, ôm laptop đi về phía đường về nhà!
“Này này này này!” Trang Hạo Nhiên lập tức chạy tới, ngăn cản Đường Khả Hinh, nhìn vẻ mặt cô tức giận, bật cười nói: “Thật xin lỗi! Đột nhiên nhận điện thoại đường dài từ nước ngoài, cho nên chậm trễ, xin lỗi!”
Đường Khả Hinh dừng bước chân, nhìn Trang Hạo Nhiên vẫn có chút tức giận nói: “Nếu anh bận rộn, có thể gọi người nói cho tôi biết chứ? Tôi sẽ không cần đợi.”
“Sor¬ry!” Trang Hạo Nhiên cố gắng nhìn về phía Đường Khả Hinh cười giải thích nói: “Cái hội nghị kia rất quan trọng, tôi. . . . . . Quên mất. . . . . .”
“Anh quên?” Đường Khả Hinh vừa nóng vừa giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đau lòng nói: “Anh còn nói cái gì, không thích người tới trễ! Anh nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi? 7 giờ 15 phút! Trời ạ! Tôi đợi anh hơn một tiếng!”
“Được rồi! Đừng nóng giận!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói: “Cái hội nghị kia thật rất gấp mà!”
“Khó trách anh không có bạn gái!” Đường Khả Hinh lại bạo gan nói anh một câu, liền tức giận xoay người muốn đi.
Trang Hạo Nhiên lập tức cầm cổ tay của cô, kéo người cô quay lại trước mặt, nhẹ nắm bả vai của cô, thật lòng xin lỗi: “Tôi thật sự vô cùng có lỗi, tha thứ cho tôi, xin lỗi, xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, lúc nói xin lỗi rất chân thành, vẻ tức giận trên mặt của cô có chút giảm xuống, lại lầu bầu nói: “Bụng của tôi cũng chết đói rồi, về nhà thay quần áo xong, không phải đói chết sao?”
“Rất nhanh, rất nhanh! Chúng ta không cần về nhà thay quần áo!” Trang Hạo Nhiên nói một câu hai nghĩa, liền ném chìa khóa xe cho nhân viên tiếp tân nói: “Nhanh lái xe tôi tới đây!”
“Vâng” nhân viên tiếp tân nhận lấy chìa khóa xe, lập tức nhanh chóng chạy qua bên kia đường xe! !
Trang Hạo Nhiên nhìn mặt Đường Khả Hinh vẫn tức giận, anh không nhịn được rên một tiếng cười nói: “Không nên tức giận! Đợi lát nữa, tôi mời cô ăn ngon! Hả?”
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, giơ lên laptop trong tay, nhìn anh nói: “Anh giao cho tôi tài liệu quan trọng như vậy, sau đó muốn tôi học thuộc, sau đó anh tới trễ, tôi đợi hơn một tiếng đồng hồ, nếu tôi dùng để đọc sách, tôi có thể xem thật nhiều sách! Có thể ghi chép thật nhiều lịch sử trang trại rượu!”
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh liếc Trang Hạo Nhiên, khẽ chớp mắt mới nhìn Trang Hạo Nhiên, ranh mãnh nói: “Nếu không. . . . . . ngày mốt tôi nộp bài kiểm tra?”
“Không được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười rất đáng yêu!
“Chậc!” Đường Khả Hinh lập tức ôm trở laptop, lạnh lùng xoay người!
“Công việc là công việc mà!” Trang Hạo Nhiên lại nắm cánh tay của cô, kéo thân thể của cô lại!
“Hừ!” Đường Khả Hinh lại xoay người đi, chớp mắt một cái, nhìn thấy con đường tối phía trước, chậm rãi lái tới một chiếc xe thể thao màu trắng, thân trước của xe thiết kế nửa vòng tròn làm chủ, thân xe phía sau lấy màu đen làm chủ, hết sức phong cách, mấu chốt nhất chính là màu trắng hết sức hết sức thoải mái kín đáo, cô nhẹ nhàng nói: “Đây là xe thể thao của anh sao Tổng Giám đốc? Rất phong cách.”
“Thích không? Đợi lát nữa đưa cô chạy một vòng?” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nhớ tới Nhã Tuệ Nhất la hét muốn mua xe, cũng thường nghe Trần Mạn Hồng nói đến chiếc xe yêu quý của mình, liền không nhịn được, hỏi: “Cái xe này là hiệu gì?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía chiếc xe của mình sắp lái về phía đại sảnh, mỉm cười nói: ” Audi Pikes Peak. . . . . .”
“Thật là xinh đẹp . . . . . . Bao nhiêu tiền vậy?” Đây chỉ là thuận tiện hỏi.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không có gì, suy nghĩ một lúc mới nói: “Dường như là ba tỷ thôi. . . . . .”
“Ba tỷ? ! ! ! ! !” Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên, ngày đó cùng Nhã Tuệ đang chọn xe, nghĩ tới 30 ngàn có một chiếc xe hay không! !
Chiếc Audi Pikes Peak chậm rãi lái tới, hết sức phong cách, mang đến một làn gió mạnh mẽ, khí thế hết sức khoe khoang, chậm rãi dừng ở trước mặt của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn chiếc xe thể thao màu trắng ở trước mặt, cứ nhấp nháy trước mặt của mình, thiết kế hình trụ, mỗi một đường cong, cũng tuyệt đẹp như vậy. . . . . . Cô thật cảm thán, Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng đều là người yêu thích xe, thấy nhìn chiếc xe này chắc thích đến cỡ nào đây.
“Lên xe đi” Trang Hạo Nhiên nhận lấy chìa khóa từ nhân viên tiếp tân, tự mình mở cửa xe cho Đường Khả Hinh!
Trên mặt Đường Khả Hinh không đè nén được hưng phấn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Đợi lát nữa, ăn cơm xong, có thể dùng chiếc xe này đưa tôi và Nhã Tuệ về nhà hay không? Cô ấy thật thích xe!”
“Được!” Trang Hạo Nhiên sảng khoái đồng ý.
“Đợi lát nữa, cơm ăn xong, tôi có thể về nhà tắm một ngủ giấc, ngày mốt mới kiểm tra?”
“Không được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười rất vui vẻ, đẩy Đường Khả Hinh ngồi vào trong xe, đóng cửa xe cho cô!
Đường Khả Hinh lập tức quay cửa xe xuống, đưa đầu ra, thật đáng thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Thật không được sao? Tôi đoán chắc Nhã Tuệ sẽ vì chiếc xe này mà phát điên, sau đó tôi muốn cùng cô ấy điên khùng. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, đè đầu cô vào, sau đó xoay người, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, trong lúc Đường Khả Hinh giống như một đứa bé vô cùng ngạc nhiên hào hứng, anh cởi ra tây trang màu trắng của mình, nhẹ nhàng phủ lên trên người của Đường Khả Hinh, lại cúi người ép nhẹ ở trên người của cô, kéo dây nịt an toàn, tự mình thắt vào cho cô!
Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng nhìn anh.
Ở khoảng cách thật gần Trang Hạo Nhiên nhìn con ngươi to linh động của cô nhấp nháy nhấp nháy, anh lắc đầu một cái, nói: “Không được. . . . . .”
Đường Khả Hinh chán nản quay đầu đi!
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, ngồi thẳng người, xoay vô lăng cho xe chạy đi.
“Đường về nhà tôi, không phải đường này. . . . . .”
“Chúng ta không trở về nhà. . . . . .”
“Đi đâu?”
“Đến đó cô sẽ biết. . . . . .”
Âm thanh bay trong không khí, rơi ở đại sảnh khách sạn, Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi ra đại sảnh, đứng ở nơi quảng trường, nhìn chiếc Audi màu trắng biến mất ở trong bóng đêm, hai mắt của anh nhíu lại không thể tin nổi.
Lưu Nhã Tuệ nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, nhìn thời gian đã bảy giờ rưỡi rồi, rất ngạc nhiên đứng ở đại sảnh, nhìn xung quanh, vẫn không thấy người, cô hơi nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ không phải chờ ở chỗ này?”
Tưởng Thiên Lỗi vừa muốn xoay người đi tới thang máy, lại thấy Nhã Tuệ đã thay cho đồ thường, xách theo túi xách, nhìn xung quanh đại sảnh tìm người, sắc mặt của anh hơi cứng lại, hỏi nhỏ: “Phó quản lý Lưu?”
Nhã Tuệ thấy Tưởng Thiên Lỗi, ngay lập tức tiến lên, cung kính gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
“Tan việc?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, hỏi.
“Vâng!” Nhã Tuệ đáp.
“Không phải Khách sạn có quy định, nếu nhân viên đã tan việc không thể ở lại khách sạn? Cô ở nơi này làm cái gì?” Giọng của Tưởng Thiên Lỗi có chút cứng rắn.
Nhã Tuệ nghe vậy, lập tức có chút căng thẳng nói: “Hôm nay. . . . . . Tổng Giám đốc Trang và Đường Khả Hinh muốn cùng nhau dùng bữa tối, mời tôi đi cùng. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhớ tới chuyện của Ruth hôm nay, sắc mặt của anh cứng ngắc! !