Chương 842: YÊU MỘT NGÀY
Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời trong xanh, chim nhỏ ở đầu cành cây anh đào, cất tiếng kêu ríu rít.
Đường Khả Hinh mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng, nằm ở trên giường nệm mềm mại, mở mắt nhìn trần nhà màu trắng, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi và không còn hơi sức, lan tràn toàn thân, hai mắt mờ mịt lóe ra ánh sáng nhớ nhung, trong đầu đều là hình ảnh người đàn ông thâm tình và nước mắt đau lòng. . . . . .
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Đường Khả Hinh chớp mắt, lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên đêm qua bưng mặt của mình, nói câu: anh mãi mãi ủng hộ em. . . . . . Tất cả mọi thứ. . . . . . Một nổi chua xót dâng lên. . . . . . . . .
Cô xoay người lại, cuộn mình giống như mèo, kéo chăn đắp lên trên người lạnh lẽo của mình, mặt chôn ở trên gối màu xanh nhạt, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tùy tiện chảy xuống, cô uất ức và quá nhớ nhung người kia, hít mạnh lỗ mũi một cái, níu chặt chăn, đắp lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ngăn lại giọt lệ.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Khả Hinh. . . . . .” Gióng nói dịu dàng của Nhã Tuệ vang lên.
Đường Khả Hinh vẫn cuốn rúc vào trên giường nệm, lặng lẽ rơi lệ không lên tiếng.
Cửa phịch một tiếng, nhẹ nhàng mở ra.
Nhã Tuệ mặc quần áo ở nhà màu xanh dương, xõa tóc dài, lo lắng đẩy cửa ra đi tới, nhìn cô gái nằm ở trên giường, cuộn tròn giống như mèo, cảm giác cô đang nức nở, thân thể hơi run rẩy. . . . . Cô lập tức lo lắng đi tới, chậm rãi ngồi ở bên giường, tay nhẹ nắm bả vai cô, dịu dàng gọi: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?”.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẫn nhắm mắt, mặc cho nước mắt chảy xuống, tay cầm chặt tấm chăn màu xanh dương, nức nở.
“Khả Hinh!” Nhã Tuệ xoay thân thể của cô.
Đường Khả Hinh đè nén khó chịu xoay người, hút đỏ bừng lỗ mũi, rất uất ức và ẩn nhẫn rơi lệ.
“Trời ạ!” Nhã Tuệ thấy cô như vậy, lập tức đau lòng nhẹ nhàng cúi người xuống, ôm thân thể cô uất ức run rẩy, nói: “Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Tất cả đều sẽ qua . . . . . . Đợi khi tìm được sự thật, hai người có thể ở bên nhau. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, vừa rơi lệ vừa hỏi: “Đến lúc đó mới có thể tìm được sự thật, một buổi tối, em cũng đã không nhịn được nhớ nhung anh ấy trăm ngàn lần, hận không thể bất chấp tất cả, nhào tới trong ngực của anh, yêu một ngày, em chết cũng được. . . . . .”
Nhã Tuệ nghe lời của cô, hai mắt lập tức tràn lệ, tay đỡ nhẹ thân thể của cô dậy, để cho cô tựa vào trên gối đầu, mới cố ý trừng nhìn cô, mỉm cười nói: “Cô đó! Không được nói lời chết chóc! Mạng của cô do rất nhiều người nhặt về cho cô ! Cô nói như vậy quá không có trách nhiệm. Có lẽ ngày mai sự thật có thể phơi bày thì sao? Huống chi, hai người cùng dốc hết trái tim cho nhau, chỉ thiếu không thể dắt tay mà thôi, dù sao cũng hơn quá khứ, ở bên cạnh nhớ nhung mà không yêu được đấy? Cô vẫn có thể tặng cho anh ấy một đóa hoa hồng trắng, anh ấy vẫn có thể yêu cô . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, vẫn không nhịn được rơi lệ.
Nhã Tuệ dịu dàng, đau lòng ôm Đường Khả Hinh, mỉm cười suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhìn cô nói: “Thật ra có chuyện, tôi muốn nói với cô. . . . . .”
“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh vẫn đắm chìm trong bi thương, ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ hỏi.
Nhã Tuệ cúi đầu dịu dàng nhìn cô, mỉm cười nói: “Thật ra. . . . . . Biệt thự này là do Tổng Giám đốc Trang chuẩn bị cho cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh giật mình nhìn Nhã Tuệ, hỏi: “Cái gì? Anh ấy chuẩn bị cho em sao?”
“Đúng vậy. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, cũng rất cảm thán cười nói: “Thật sự là duyên phận trời đã định trước, anh ấy mua cho cô căn nhà nhỏ, dựa theo ý thích của em gái nhỏ khi còn bé, chuẩn bị cho cô, còn có tủ sách, Flamingo, chén kiểu. . . . . . Nghĩ khi đó, anh ấy ở nước ngoài, giống như có dự kiến trước, biết sau này cô và Tổng Giám đốc Tưởng nhất định sẽ bị thương, trước khi đi, tự mình mua, về phương diện vật dụng trong nhà, vẫn do một mình anh ấy lo. . . . . .”
Đường Khả Hinh đau lòng nhìn Nhã Tuệ, nước mắt từng viên chảy xuống.
“Cho nên. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Tình yêu của cô và anh ấy cũng không có kết thúc, phần tình yêu này giống như áng mây bay trên bầu trời, lẳng lặng xuôi theo gió, hoặc là một phong cảnh đầy xuân sắc ven đường, đây mới thật sự là tình yêu, tình yêu chân chính, phong cảnh lơ đãng tiến vào trong tầm mắt cô, chúng không cần cố ý tạo ra, lại đến rất vô tình. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, kích động nhìn Nhã Tuệ, nhớ tới Tô Thụy Kỳ hai mắt rưng rưng đã từng ở hồ sen nói lời này: cái gọi là tình yêu chân chính. . . . . . tình yêu chân chính là bầu trời xanh, áng mây trắng, gió trong veo. . . . . . Nước mắt của cô lại chảy xuống. . . . . .
“Hiểu chưa?” Nhã Tuệ lại đau lòng nhìn cô, mỉm cười hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nhìn Nhã Tuệ, đột nhiên kích động nhào vào trong ngực của cô, như đứa bé, ôm cô nói: “Nhã Tuệ! ! Chị đừng kết hôn! Em muốn ở bên cạnh chị !”
Nhã Tuệ nghe nói như vậy, không nhịn được cười.
Đường Khả Hinh lại cố ý ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ căng thẳng nói: “Lâm Phó tổng cầu hôn chị, chị cũng đừng đồng ý với anh ấy! !”
“À!” Nhã Tuệ ngây người nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của cô, lập tức có chút kích động nói: “Lâm Phó tổng đã cầu hôn chị hả?”
Mặt của Nhã Tuệ lập tức đỏ lên, nhớ tới tối hôm qua đám người bọn họ ở trong nhà Trang Hạo Nhiên bí mật bắn pháo hoa, Lâm Sở Nhai ôm pháo hoa thật lớn, đẩy tới bên cạnh đài phun nước, nói: Nhã Tuệ, lúc chúng ta kết hôn, cũng bắn pháo hoa. . . . . . Cô nhớ tới những lời này của Lâm Sở Nhai, tim đập nhanh, mặt cũng đỏ bừng. . . . . .
“Nhã Tuệ! ! ?” Đường Khả Hinh sốt ruột gọi cô.
“À?” Nhã Tuệ giật mình, nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Cái gì?”
“Lâm Phó tổng cầu hôn chị hả?” Đường Khả Hinh lập tức ghen!
“Không có!” Nhã Tuệ cố ý nhìn cô, không nhịn được cười nói: “Làm gì có chuyện này! ! Cái bát úp còn chưa lật lên đâu ! ! Cô mau dậy đi, mới vừa thăng chức, tính khí nghịch ngợm cứ như đứa bé!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, liền nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên nhận chức đi làm, lập tức nhấc chăn đi xuống giường, sau đó đi toilet, nhanh chóng rửa mặt, sau đó thay áo ren màu trắng, kết hợp quần váy ống rộng liên thể màu vàng nhạt cá tính, cuốn mái tóc dài đen mượt lên, dùng vòng ngọc trai buộc lại, đi ra khỏi phòng, kéo hộc tủ thật dài, từ bên trong chọn một túi xách tay màu trắng tay, bỏ vào chìa khóa, điện thoại di động, đồ dùng cá nhân. . . . . .
“Ồ. . . . . .” Nhã Tuệ ôm vai, nhìn Đường Khả Hinh không trang điểm, cũng đã rất xinh đẹp động lòng người, cười nói: “Khả Hinh của tôi thật xinh đẹp!”
Đường Khả Hinh hơi lộ ra một chút ngượng ngùng nhìn cô, cười có chút xấu hổ.
“Tôi cũng lập tức thay quần áo, đi nhờ xe Đường tiểu thư về khách sạn đi làm. . . . . .” Nhã Tuệ nói xong, ngay lập tức xoay người đi về phòng của mình. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở trong phòng, nghĩ tới đưa Nhã Tuệ về khách sạn trước, có thể sẽ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cô nắm túi xách, không khỏi có chút dâng trào cảm xúc, ánh mắt xoay tròn suy nghĩ một chút, liền từ trong túi xách, lấy một cây son môi, nhìn về phía kính toàn thân, hấp dẫn mập mờ bôi thoa. . . . . . Cảm giác vui sướng mới vừa ập vào lòng, nhưng lại nhớ tới hẹn ước của hai người đêm qua, cô lập tức dừng động tác trong tay, hai mắt mờ mịt nhìn mình tô son môi trong kính, thêm một chút hấp dẫn và chín chắn, ngón tay cô khẽ chạm cánh môi đầy đặn, do dự một lát, mới cầm khăn giấy lau đi. . . . . .
“Khả Hinh?” Nhã Tuệ đã nhanh chóng thay T-shirt màu trắng và váy dài màu xanh dương đậm, đẩy cửa nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Mau! ! Chúng ta không có thời gian!”
“À! !” Đường Khả Hinh cũng không kịp cầm khăn giấy, liền nhanh chóng nắm túi xách, cùng Nhã Tuệ đi xuống lầu! !
Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ!
Sóng biển xô bờ! !
Gần đây Khách sạn Á Châu thường xuyên có rất nhiều xe, vô số phóng viên trong và ngoài nước, bởi vì cuộc tranh tài rượu đỏ lần này, đã sớm vào ở trong khách sạn, bởi vì cách cuộc so tài còn có năm ngày, từ trước đến giờ Tập đoàn Á Châu có thực lực hùng hậu, cũng không hề nhìn thấy tổ chức buổi lễ long trọng, tin đồn cuộc so tài rượu đỏ lần này sẽ tổ chức buổi lễ khai mạc long trọng, nhưng bởi vì tin tức bị phong tỏa, tạo hiệu quả tuyên truyền, cho nên vẫn không có tin tức truyền ra. . . . . .
Trên đường đi, Đường Khả Hinh quấn lấy Nhã Tuệ, muốn biết ngày tổ chức cuộc tranh tài rượu đỏ, có tiết mục gì, hoặc hình thức khai mạc như thế nào, Nhã Tuệ đều hết sức có kinh nghiệm, cố làm vẻ bí ẩn không muốn nói.
“Thật đáng ghét. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức buông cánh tay Nhã Tuệ, nhìn cô làm nũng nói: “Em là một trong những người dự thi, chị nói cho em biết cũng không được sao?”
“Không được! !” Nhã Tuệ mỉm cười nói xong, nhìn xe đã dừng ở đại sảnh khách sạn Á Châu, cô liền nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cô không cần biết đâu, nhanh về công ty đi, tôi cũng phải đi làm.”
Đường Khả Hinh theo gió to, mỉm cười đi xuống xe, tự mình đóng cửa xe, nhìn cô nói: “Lần đầu tiên em đưa chị đi làm, nhất định phải đưa đến cửa.”
Nhã Tuệ hết cách với cô, chậm rãi cười nói: “Tốt. . . . . . Cám ơn Đường tiểu thư đưa tôi tới cửa. . . . . . Vậy tôi vào đây. . . . . . trong khoảng thời gian này, sảnh tiệc không tiếp người ngoài !”
Đường Khả Hinh chỉ đành phải đứng ở cửa, mỉm cười đưa mắt nhìn Nhã Tuệ đi vào đại sảnh, cô mới mỉm cười xoay người, đứng ở trước đại sảnh khách sạn, cũng không có ý muốn lên xe, chỉ nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã 9 giờ 20 phút sáng rồi. . . . . . Hai tròng mắt của cô khẽ chuyển động, đứng ở trước thảm đỏ, hơi nhìn về phía Đường lớn Tân Hải thật dài ở xa xa, nhìn xem có chiếc xe quen thuộc hay không. . . . . .
“Đường tiểu thư, chúng ta không đi sao?” Tài xế cầm tay lái, ngạc nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
“Đợi một chút. . . .” Đường Khả Hinh còn muốn nhìn Đường lớn Tân Hải thật dài quanh co . . . .
“Chờ anh à?” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.
“A!” Đường Khả Hinh hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch xoay người, lập tức nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu xanh dương nhạt, kết hợp áo sơ mi màu trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, phong độ nghiêm nghị đứng ở trước mặt của mình, khuôn mặt nhẹ nhàng lộ ra ý cười, hai mắt nóng bỏng rất có thâm ý nhìn mình. . . . . . Mặt của cô thoạt đỏ bừng, lúng túng lại cố ý nói: “Nào có?”
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh mắc cở đỏ bừng, bật cười nói: “Rõ ràng đang chờ anh,”
“Phi! Không biết xấu hổ! Ai chờ anh chứ?” Đường Khả Hinh cố ý khinh bỉ anh, rồi lại không nhịn được nhắc mí mắt, hơi vội vàng nhìn người này.
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô, mặt không nhịn được lộ ra thâm tình. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh nóng bỏng nhìn anh, cảm thấy tình cảm như ngàn núi phun trào. . . . .
Một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở phía trước, tài xế hết sức bất mãn thò đầu ra, nhìn một chiếc Rolls-Royce và Mercedes-Benz ở phía trước, nói: “Người nào cản đường vậy?”
“Thôi, tôi xuống ở chỗ này. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, nhàn nhạt đi ra xe hơi, vừa cài cúc áo tây trang xong, vừa bước tới phía trước, lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, hai người đang nhàn nhạt đứng chung một chỗ, nhìn nhau, anh khẽ đảo mắt, cất bước đi tới, nói: “Muốn tán gẫu chuyện gì, cũng không nên cản đường chứ?”
Hai người lập tức bừng tỉnh xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt đưa ngón tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, có chút lúng túng gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .”
“Thân ái, tới rồi?” Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lập tức nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn người không liên quan này, ah một tiếng, cười lạnh hỏi: “Tỉnh rượu rồi?”
“Sớm tỉnh rồi!” Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, muốn kéo bờ vai của anh. . . . . .
“Đi!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức đẩy anh ra!
“Tối hôm qua hai chúng ta không phải rất tốt sao?” Trang Hạo Nhiên lập tức lộ vẻ thâm tình kéo bả vai Tưởng Thiên Lỗi!
Đường Khả Hinh nhìn người này.
“Da mặt của cậu thật dầy! ! Sớm biết vậy, tối hôm qua ném cậu ra ngoài phòng làm việc của tôi! !” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, lại muốn phủi bỏ tay của anh. . . . . .
Lúc này Đông Anh và Tiêu Đồng, nhanh chóng đi ra, nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên căng thẳng gọi: “Hai vị Tổng Giám đốc! !”
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người đồng thời nhìn hai thư ký, hơi sững sờ hỏi: “Chuyện gì ?”
“Có tin tức của Tình Tình ! !” Tiêu Đồng đi tới trước, cười nói.
“Có thật không?” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, thật căng thẳng tiến lên, nhìn Tiêu Đồng vội vàng hỏi: “Tình Tình ra sao?”
Tiêu Đồng vui mừng kích động cười nói: “Hôm qua Tình Tình đã thuận lợi tới Mĩ, theo Tổng Giám đốc Trang căn dặn và sắp xếp, bác sĩ thần kinh nổi tiếng nhất nơi đó đang tiến hành phẫu thuật lần thứ hai cho cô bé, nghe nói tình huống rất thuận lợi!”
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cô bé ngây thơ đáng yêu, cô lập tức vui mừng nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên chợt cảm thấy an ủi nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi lại chăm chú nhìn Đông Anh, biết cô có lời muốn nói.
Đông Anh cũng mỉm cười tiến lên một bước, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút kích động nói: “Tổng Giám đốc, anh có thể không nghĩ ra, Tình Tình vốn muốn biểu diễn trong tiệc tối từ thiện được tổ chức tại nhà hát kịch của khách sạn chúng ta, múa điệu múa thiên nga trắng, nhưng bởi vì cô bé trúng đạn không thể biểu diễn, chuyện này làm cho giới truyền thông phản ứng rất lớn, hôm nay tập đoàn Hàn thị, con gái của Tổng Giám đốc Hàn, Hi Văn tiểu thư nghe nói chuyện này, liền chủ động đề nghị tham gia biểu diễn tiệc tối từ thiện ngày mai, thay thế Tình Tình múa điệu múa thiên nga trắng, mà chủ tịch Hàn bởi vì hành động lần này của cháu gái, cảm thấy hết sức vui mừng, nói quyên góp trước một tỷ cho quỹ từ thiện, hơn nữa đồng ý tự mình cùng đi cháu gái tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay. . . . . .”
“Chắc chắn chứ?” Tưởng Thiên Lỗi có chút vui vẻ hỏi Đông Anh: “Đây mới thật là tin tức tốt!”
Đông Anh mỉm cười gật đầu.
Bởi vì trước đó Trang Hạo Nhiên đến Sòng bạc trộm rượu, thiếu chút nữa Tô Lạc Hoành cùng người của Hàn Văn Hạo sinh ra mâu thuẫn, đối với chuyện này cảm thấy không quá hứng thú, chỉ hơi ho khan một tiếng.
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, vẫn có chút nhiệt tình nhìn Đông Anh cười nói: “Tôi nghe tiểu thư nhà họ Hàn IQ gần 180, là tiểu thục nữ của Pháp, thật muốn gặp một cô gái thiên tài như vậy.”
“Cô ấy lập tức tới ngay! ! Bởi vì hôm nay muốn tới diễn tập tại nhà hát kịch của khách sạn chúng ta! !” Đông Anh nói xong, lập tức ngẩng đầu nhìn đoàn xe khí thế dũng mãnh ở phía trước, chính giữa là một chiếc Rolls-Royce màu đen lấp lánh ánh sáng kim loại sang trọng, cô vui mừng cười nói: “Cô ấy đến rồi!”