Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 703: MẤT KHỐNG CHẾ

“Anh ăn gì vậy?” Bây giờ khứu giác của Đường Khả Hinh khôi phục rất tốt, ngửi được mùi vị cay cay, mới nhớ tới buổi trưa mình không có ăn cơm, liền nuốt cổ họng một cái, hỏi.

Tưởng Văn Phong vẫn không lộ vẻ gì, vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa từ trong túi trong suốt rút ra một cọng snack, bỏ vào trong miệng nhai, ớt sa tế dính vào ngón tay, anh còn trước mặt cô, hít hít ngón tay, mút hết mùi vị đó. . . . . .

Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh nói: “Anh xác định tay ngón tay anh sạch sẽ sao?”

“Mới vừa rửa tay. . . . . .” Tưởng Văn Phong không để ý tới cô, đi về phía chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống, tiếp tục cầm một túi snack, nhìn hoa tương tư xinh đẹp trước mặt, vừa nhai snack, vừa hỏi: “Tại sao khóc ?”

Đường Khả Hinh không để ý tới anh, lại mệt mỏi đi đến bên kia ghế thiết kế ngồi xuống, cúi đầu, không lên tiếng.

Tưởng Văn Phong giơ túi snack trong tay mình nói: “Có muốn ăn một chút hay không?”

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh một cái, mới liếc túi snack này, xem ra thật sự rất ngon, thật sự rất đói . . . . . . Cô cố gắng nuốt một ngụm nước bọt. . . . . .

Tưởng Văn Phong nhìn cô một cái, rốt cuộc vươn tay cầm một cọng snack, đưa cho cô nói: “Ăn đi.”

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, vẫn không nhịn được rồi, cô thích ăn mùi vị chua cay nhất, ngay lập tức cầm lấy cọng bột mì nhỏ nhỏ dài dài trước mặt, bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhất thời cảm thấy vị ngon, ánh mắt của cô sáng lên, mới vừa muốn khen mùi vị này ngon. . . . . .

“Năm xu tiền.” Tưởng Văn Phong đột nhiên nhìn cô, lạnh nhạt nói.

“À?” Ngón tay Đường Khả Hinh còn nắm cọng snack, nhìn anh nói: “Cái gì?”

“Snack này năm xu tiền. . . . . .” Tưởng Văn Phong nhắc lại cô.

Đường Khả Hinh cảm thấy kinh ngạc, chỉ vào một túi lớn snack anh cầm trong tay nói: “Trời ạ! Một túi snack lớn như vậy chỉ năm xu tiền, cái này vốn không tới ba xu tiền? Ba xu tiền một túi lớn, anh dám ăn sao?”

Tưởng Văn Phong nhìn cô, tiếp tục ăn snack rất thơm, nhai rất thoải mái nói: “Tại sao không dám ăn? Cho dù đồ bỏ đi cũng sẽ không rẻ như vậy, cho nên nó nhất định là thật, giả mạo cũng quá thua thiệt. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi giơ snack trong tay, nhìn anh.

“Ăn đi, tạm thời không chết được. . . . . .” Bản thân Tưởng Văn Phong nói những lời này, cũng muốn cười.

Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cũng không có khách khí nữa, tiếp tục ăn snack, sau khi ăn xong, bắt chước anh mút ngón tay của mình. . . . . .

“Cô rửa tay chưa?” Tưởng Văn Phong nhìn cô, hỏi.

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn anh, cắn ngón tay, lắc đầu một cái.

Tưởng Văn Phong cau mày nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của ghét bỏ của ah, chắt lưỡi một tiếng, lại muốn đưa tay cầm snack trong tay anh. . . . . .

“Cô rửa tay chưa. . . . . .” Tưởng Văn Phong lập tức xoay tay lại.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, nói: “Rửa rồi! !”

“Cô mới vừa nói chưa rửa!” Tưởng Văn Phong vẫn không chịu cho cô.

Đường Khả Hinh lập tức nhìn tới trước, sắc mặt tái nhợt, giọng nói hốt hoảng kêu to: “A! ! ! ! Một con chó to quá đáng sợ?”

Tưởng Văn Phong lập tức quay đầu, có chút sững sờ nhìn phía trước, nhưng chỉ là thấy một mảnh xanh xanh, không có gì . . . . . . Anh quay đầu lại, đã thấy Đường Khả Hinh đã cầm túi snack trong tay, bỏ từng cái vào trong miệng nhai, thoải mái nhẹ nhõm vui vẻ. . . . . . Anh híp mắt cau mày nhìn cô.

“Anh có chút giống anh họ của anh! Người nhà họ Tưởng các người đều giống nhau phải không?” Đường Khả Hinh vừa ăn snack, vừa nhìn anh.

“Không phải cô mới vừa rất khổ sở sao?” Tưởng Văn Phong có chút nghi ngờ nhìn cô, suy nghĩ xem tại sao mới vừa nhìn cô bi thương không đứng nổi, hiện tại không sao?

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cầm snack bỏ vào miệng, hai mắt mờ mịt nhìn tới trước, vừa nhai, vừa nghĩ đến Trang Hạo Nhiên mới vừa thân mật với Tiêu Hào Oánh. . . . . .

Tưởng Văn Phong yên lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên thở dài một hơi, nhai snack, cười khổ nói: “Có thể lúc nảy đói bụng, khi người bị đói bụng sẽ đặc biệt yếu ớt, tư tưởng không có lấp đầy, linh hồn không có lấp đầy, sẽ đặc biệt trống rỗng, lúc người trống rỗng sẽ chứa đựng bi thương, chứa đựng khổ sở. . . . . . chứa đựng đau buồn. . . . . .” chứa đựng

Tưởng Văn Phong nửa khuôn mặt cô, rất dịu dàng động lòng người, hai mắt lộ ra chút cô đơn, càng có vẻ đáng thương hơn, liền mở môi mỏng nói: “Ở chung một chỗ với anh họ của tôi, không tốt sao?”

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn Tưởng Văn Phong.

“Tôi biết rõ chuyện của các người, rất ồn ào!” Tưởng Văn Phong vươn tay lấy một cọng snack, nữa bỏ vào trong miệng ăn: “Anh họ của tôi rất tốt, thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng là người rất khoan dung rộng rãi. Ngay cả có chút chuyện, băn khoăn tới lui.”

Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn anh, một lúc lâu, mới cười nói: “Tôi không với cao.”

Tưởng Văn Phong không nói lời nào, chỉ kẹp snack bỏ vào trong miệng nhai, lại mút mút ngón tay.

Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh như vậy, thật sự không chịu nổi, ngay lập tức từ trong đồng phục của mình, lấy ra một cái khăn tay trắng của mình, phía dưới còn thêu một đóa hoa sen màu đỏ nhạt, trông rất sống động, nhìn một cái liền hết sức thơm tho. . . . . .

Tưởng Văn Phong quay đầu, nhìn cô.

“Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi? Lau một chút đi!” Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh.

“Tôi 24, cô thì sao?” Tưởng Văn Phong khinh bỉ nhìn cô, cười nói.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, lại đưa khăn tay cho anh nói: “Lau đi!”

Tưởng Văn Phong cười, cầm lấy khăn tay trắng, cảm giác nó trắng tinh như tuyết, đưa đến trong mũi ngửi một cái, bỗng nhiên cảm thấy rất dễ chịu. . . . . . Anh liền có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Khăn tay này rất thơm?”

Đường Khả Hinh cười.

“Cầm thôi. Lau tay đáng tiếc.” Tưởng Văn Phong vẫn trả cho cô.

“Lau đi! Phải giặt sạch sẽ đấy!” Đường Khả Hinh đưa cho anh, sau đó liền đứng lên, đón gió nhàn nhạt ngọt ngào, còn có bóng cây cây tương tư cây đưa lên xuống, nhìn anh mỉm cười nói: “Tôi đi đây, ăn no, cám ơn snack của anh!”

Cô nói xong, liền muốn xoay người đi khỏi.

Tưởng Văn Phong đột nhiên vươn tay, nắm nhẹ cổ tay của cô.

Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn anh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tưởng Văn Phong không nói gì, chỉ kéo bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình, sau đó anh cũng đứng lên, đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức co người, khép hai chân lại, có chút xấu hổ nhìn Tưởng Văn Phong, hỏi: “Anh làm gì thế?”

“Ngồi đi.” Tưởng Văn Phong lập tức cầm khăn tay trắng đứng lên, đi về phía nguồn nước đài phun nước, nhúng khăn tay, quay trở lại, ngồi xổm ở trước mặt của Đường Khả Hinh, vươn tay nhẹ nhàng lau sạch vết thương có máu trên bắp chân, lau thật dịu dàng, hai mắt lộ ra chăm chú, đó là ánh mắt của người làm nghệ thuật mới có, có tình yêu khiến cho lòng người ta chợt mềm mại, rồi lại giống như không thuộc về thế giới này. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế, yên lặng nhìn anh dịu dàng đứng ở trước mặt của mình, lau vết thương, ánh mắt lộ ra ánh sáng, cô không nhịn được nhớ lại lúc ấy đôi mắt của người nọ cũng thật dịu dàng, nhìn mình luôn rất cưng chiều và thâm tình. . . . . . Hai mắt của cô nhanh chóng đỏ bừng, trong lòng lập tức chua chua, nhớ nhung dâng trào, kêu nhỏ: “Trang Hạo Nhiên. . . . . .”

Tưởng Văn Phong không nghe rõ, ngẩng đầu lên sửng sốt nhìn cô, đáp: “Hả?”

Đường Khả Hinh giống như xuất hiện ảo giác, trong lòng chua xót nhìn Tưởng Văn Phong, hai mắt hiện ra nước mắt chua xót khổ sở, giống như trong một chớp mắt sẽ bị nhớ nhung nặng nề ngã xuống.

“. . . . . . . . .” Tưởng Văn Phong lại ngạc nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn Tưởng Văn Phong, nước mắt từng viên lăn xuống, nhất thời kích động nhìn anh, trong lòng chua xót nghẹn ngào nói: “Tại sao em không thể nói cho anh biết hay không? Nếu em không thể ở bên anh. . . . . . Thì anh làm thế nào?”

Tưởng Văn Phong lại cau mày nhìn cô.

“Nhưng làm thế nào. . . . . . Bây giờ em đau lòng. . . . . . Em rất đau. . . . . . rất đau. . . . . .” Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế, cúi xuống, mặc cho nước mắt nhỏ xuống dưới, nghẹn ngào nức nở khóc.

“Này. . . . . . Cô không sao chớ?” Tưởng Văn Phong trợn tròn mắt, bất đắc dĩ vươn tay, lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Cô khỏe chứ?”

Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của anh, dán chặt mặt của mình, tiếp tục rơi lệ khóc nói: “Anh biết không? Em rất nhớ nhiệt độ lòng bàn tay của anh. . . . . . Em rất nhớ. . . . . .”

Tưởng Văn Phong không có cách nào, bởi vì cô nắm tay của mình, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng.

“Em rất nhớ anh. . . . . . Làm thế nào. . . . . . Em rất nhớ anh. . . . . . Nhưng em không thể nói được gì. . . . . . Em nhớ đêm hôm đó, anh ôm em, nói anh yêu em . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục bi thương nắm chặt tay của anh, vẻ mặt khổ sở chặt ngưng, mặc cho nước mắt chảy xuống, thật khổ sở nức nở khóc: “Em rất muốn anh ôm em một cái nữa. . . . . .”

Phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Hào Oánh trò chuyện vui vẻ đi phía này, lại nghe được phía trước có tiếng khóc, cũng không nhịn được nhìn sang. . . . . . Vừa vặn nhìn thấy Tưởng Văn Phong đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, đau lòng vuốt mặt của cô. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng.

Tiêu Hào Oánh cũng ngạc nhiên nhìn bên kia, quan tâm gọi nhỏ: “Đường tiểu thư?”

Tưởng Văn Phong cảm thấy ngạc nhiên nhìn sang. . . . . .

Đường Khả Hinh giống như từ trong mộng tỉnh lại, rơi lệ nhìn Tưởng Văn Phong ở trước mặt, mới phát hiện ra mình mới vừa thất lễ, cô lập tức ngượng ngùng, thật khó chịu đứng lên, vừa lau nước mắt, vừa suy yếu chạy ra ngoài, không ngờ mới vừa đứng lên, chợt cảm thấy cái ót tê dại, trước mặt bỗng tối sầm, cả người ầm ầm ngã ở trên cỏ, khuôn mặt đập mạnh xuống sân cỏ, nước mắt chảy xuống.

“Này!” Tưởng Văn Phong lập tức kinh hãi, thật nhanh chóng đi tới, đỡ thân thể Đường Khả Hinh hôn mê, căng thẳng hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn sang, lúc đôi song sinh xuất hiện trong nháy mắt, bước nhanh tới, lập tức đẩy Tưởng Văn Phong ra, khom người ôm lấy Đường Khả Hinh hôn mê, sải bước đi về phía Trung tâm y tế, gầm nhẹ: “Gọi bác sĩ tới đây lập tức! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK