Chương 1091: CUỘC THI ĐẤU (Chín)
Một bàn tay cầm chặt bình giải rượu! !
Hai tròng mắt Lâm Tử Linh nhíu lại, giống như lơ đãng nhìn chòng chọc cô, trên mặt lại lộ ra một chút khinh bỉ ! ! !
Đường Khả Hinh hơi ngồi xổm người xuống, nắm chặt dụng cụ giải rượu đơn giản nhất, giống như biết là ai đang hãm hại mình, vẻ mặt của cô hơi căng thẳng, lô ra nghiến răng một cái, tuy rằng trên trán chảy lạnh mồ hôi bởi vì kinh hiểm mới vừa rồi, nhưng vẫn chậm rãi từ từ đứng dậy, giống như không có chuyện gì đứng ở trước bàn ăn, hai mắt nhìn tất cả rượu vang và dụng cụ giải rượu quý hiếm trước bàn ăn, như đang ngẫm nghĩ và suy tính. . . . . .
Lâm Tử Linh hơi di động hai mắt, nhìn chằm chằm dáng vẻ cô, lại châm biếm mỉm cười, mới chậm rãi xoay người, tiếp tục xem rượu vang thích hợp với bản thân mình, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn rất nhiều loại rượu, trong đó một chai Pinot Noir năm 2005 của Domaine, vẻ mặt của cô chợt thay đổi, giống như đầu ngón tay xuyên qua một chút giá rét, hai mắt nhìn chằm chằm chai rượu kia, giống như thời gian mang theo mình trở lại mùa xuân khắp trời đất đầy hoa, cánh hoa anh đào màu hồng rất lãng mạn xoay xung quanh suối nước nước, bồng bềnh ở trước ngôi biệt thự gỗ kiểu Nhật, rơi xuống con đường nhỏ quanh co bên cạnh. . . . . .
Một cô gái mặc ki-mô-nô màu hoa anh đào hồng, buộc búi tóc nho nhỏ, giống như có thể ở trong âm thanh hoa anh đào rơi xuống, nghe được tiếng bước chân người nọ trở về, nhưng hai tay của cô chặt vịn cột gỗ bên cạnh hành lang, mặc cho từng con búp bê cầu nắng trắng như tuyết treo trên thanh gỗ ngang bay bay xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người kia trên đường nhỏ quanh co. . . . . Ánh mắt của cô lộ ra một chút nhớ nhung và buồn bã, đôi tay dựa sát vào cột gỗ, không nhịn được nhớ tới khi đó, cũng là mùa xuân như vậy, hoa anh đào rơi rơi tự nhiên, mưa phùn bồng bềnh, hai bóng dáng yêu đương cuồng nhiệt, tay trong tay, vì tránh ánh mắt của dòng họ mà đi vào bên trong hầm rượu, nhìn từng chai rượu vang đỏ, trắng hoặc hồng, cắm vào trong hang sâu, tất cả ánh đèn màu cam chiếu rọi rất bí ẩn huyền thoại . . . . . .
Anh kích động lôi kéo tay của cô, đi tới bên trong một kệ rượu Bourgogne rất nổi tiếng, rút ra một chai Pinot Noir 2005, nở nụ cười ấm áp và sang sãng, giải thích với cô loại rượu của hãng Domaine, lại được gọi là rượu đại diện ái tình, lúc Napoléon thất bại ở chiến trường thì đã từng đến một quán rượu nhỏ ở Bourgogne dùng cơm, còn quen biết với cháu gái của Domaine, cháu gái này có một trái tim hiền lành, còn có một giọng hát vui vẻ, cô đối với Napoléon vừa thấy đã yêu, không chỉ hàng đêm ca hát vì ông, hơn nữa còn mời ông đến trong hầm rượu hẹn hò, tình yêu cứ đến trong thời kì lãng mạn phóng túng, lúc đó Napoléon đi tiền tuyến đã từng để lại một chiếc nhẫn làm vật đính ước, từ đó, ông ta ra đi không có tin tức nữa, cho đến khi xưng đế, cũng không có xuất hiện nữa, còn lại cô gái kia, đã trải qua tình yêu gánh chịu quá nhiều đau đớn, thường một mình ở trong hầm rượu cô đơn triền miên, chỉ có bi thương. . . . . .
Sau đó, ông chủ quán rượu thấy cháu gái ngày càng tiều tụy, liền viết một phong thơ gửi Napoléon, nói cháu gái nhiều năm khổ, Napoléon liền cảm thán, hồi âm cho người xưa một phong thơ, phía trên kèm theo một bức hình của mình, để giải tỏa nổi nhớ nhung của cô, từ đó, nhãn hiệu Napoléon là nhãn rượu của hãng Domaine!
Cô nghe nói như vậy, lại gấp gáp nhìn anh, đau lòng nói: “Tại sao Napoléon không có đi tìm cô ấy? Tình yêu là tất cả đối với những người yêu nhau, nhất định ở bên nhau !”
Anh im lặng không lên tiếng, chăm chú nhìn cô thật lâu, mới cầm rượu đi đến trước bàn ăn cổ xưa, cầm dụng cụ giải rượu, cắt vỡ nắp rượu, dao xoắn ốc đâm vào thuận lợi mở nắp chai, lập tức một mùi thơm quả berry đen kèm theo mùi hoa bên trong thùng gỗ sồi, nhẹ nhàng lan ra, giống như ánh sáng màu hồng, xi xi xi xi tràn cả thùng rượu, cô trở nên kích động ngẩng đầu lên, giống như có thể nhìn thấy ánh sáng của màu hồng rượu, giống như tình yêu đau buồn của cháu gái Domaine, mang theo Bourgogne Pinot Noir đặc biệt chua và mùi hương tôn quý, bao quanh mình. . . .
Anh cầm ly rượu, đi tới trước mặt cô, suy nghĩ sâu xa và cam kết nói: “Anh nhất định sẽ trở về! Phần khế ước kia, anh nhất định sẽ cất kỹ cả đời, chỉ cần cứu giúp vườn nho nhà anh xong, anh nhất định sẽ trở lại, mặc kệ ông nội của em, hay cha mẹ của em phản đối, chúng ta đều phải ở bên nhau!”
Cô chăm chú nhìn anh, kích động mỉm cười, hai người giống như Napoléon và cháu gái Domaine năm đó, ở trong hầm rượu thâm tình cùng uống rượu với nhau, ở trong từng giọt rượu đỏ, kèm theo chất tannin thơm ngon và mùi rượu đồng đều, lúc vào miệng dễ chịu trơn nhẵn nhẹ nhàng mềm mại giống như trái tim cô gái, hai bóng dáng quấn lấy nhau, núp ở một thùng gỗ sồi trống rỗng, anh nhanh chóng kích động kéo cổ áo và quần áo cô, cúi xuống, mút bộ ngực cô, tay dò vào giữa bắp đùi. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, thở dốc, nghênh đón dịch rượu mang đến đỉnh điểm vô cùng tuyệt vời, đôi tay ôm chặt trên người của anh, thở gấp gọi: “Anh nhất định phải trở lại! ! Nhất định phải trở lại!”
Sau đó, cũng không có tiếng nói nữa, chỉ có bóng dáng của anh tầng tầng lớp lớp tiến vào!
Thời gian trôi qua một năm rồi. . . . . . Lại thấy hoa anh đào rơi.
Cô vẫn tựa bên cạnh cột gỗ, mỗi tháng đan một con búp bê cầu nắng chờ đợi anh trở về, cho đến khi tiếng pháo xuân nổ vang bắn lên bầu trời, biệt thự gỗ kiểu Nhật Bản truyền đến tiếng kêu sợ hãi, nói lão xã trưởng biết được nhà Tam Phổ và dòng họ Đắc Lợi kết hôn, thậm chí trong tay cầm một phần giấy khế ước mảnh đất đai trồng nho giá trị ở triền núi của dòng họ Lâm Tử, muốn chiếm vườn nho nhà Lâm Tử, xã trưởng Lâm Tử nghe tin tức như thế, lúc này hộc máu chết tươi! !
Cô nghe được bên trong phòng truyền đến tiếng của ông nội, cô kêu khẽ một tiếng, gào khóc xông về phía phòng, chạy qua từng tầng hành lang, rốt cuộc chạy vào bên trong phòng, ầm ầm kéo cửa ra, không ngờ nhìn thấy ông nội đã hộc máu ngã xuống đất, cô khóc nhào tới, lại bị cha nắm chặt tay của cô, hung hăng tát một bạt tai trên mặt của cô! !
Cô kêu thảm thiết một tiếng, ngã tại cạnh cửa, lập tức đau lòng ngẩng đầu lên, rơi lệ không hiểu nhìn cha! !
Cha đau lòng chỉ vào cô mắng: “Phần khế ước của dòng họ có phải là con ký hay không? Ông nội của con yêu thương con như vậy, cho con tất cả, cuối cùng con lại bán đứng toàn cả dòng họ! ! Hôm nay con trai trưởng của nhà Tam Phổ đã kết hôn với con gái lớn dòng họ Đắc Lợi, nhà chúng ta xong rồi! ! Chúng ta xong rồi . . . . . . . . . . . ”
Toàn bộ thế giới của cô nổ ầm một tiếng, cô không tin xông ra khỏi phòng, chân trần bước qua sàn gỗ tatami như thủy tinh, chạy ra khỏi nhà, đạp con đường nhỏ quanh co ướt đẫm, vượt qua ngọn núi lớn cách hai dòng họ, cô đi trong sương mù mưa phùn, quả nhiên nhìn thấy cung điện chân núi, nhà Tam Phổ đang tổ chức hôn sự, con gái lớn dòng họ Đắc Lợi xinh đẹp, người mặc ki-mô-nô màu đỏ thẫm, vấn búi tóc hôn lễ, chậm rãi xấu hổ đi ở bên cạnh chồng, đi vào phía bên trong. . . . . .
Nước mắt của cô chảy xuống, nhìn người hứa hẹn cả đời với mình, trên mặt cô lộ ra thù hận, vô cùng thù hận, nắm chặt quả đấm, thân thể run rẩy, đứng ở đỉnh núi, trái tim đau triệt để, nói: “Tôi thề, có một ngày, tôi nhất định sẽ lấy lại vườn nho dòng họ chúng tôi ! Tôi thề! !”
“Thời gian còn năm phút!” Tiếng của Hách Lệ mỉm cười truyền tới.
Lâm Tử Linh hơi tỉnh thần, hai mắt run rẩy, nhìn chai rượu vang Domaine, trên mặt lộ ra căng thẳng kích động, chậm rãi vươn tay cầm chai rượu kia lên, xoay tròn nhãn rượu, nhìn nhãn rượu Domaine hôm nay đã không giống như ngày xưa, tất cả đều rực rỡ hẳn lên! ! Tất cả đều bắt đầu lần nữa! Kể từ đêm ấy, có người nhắn tin tức cho mình, chỉ cần mình có thể thuận lợi thắng được cuộc thi đấu rượu đỏ, đánh ngã Đường Khả Hinh, thì cô có cơ hội lấy lại vườn nho của dòng họ, trả thù cho ông nội!
Cô nắm chặt chai rượu, hai mắt không nhịn được nhíu lại, nhìn Đường Khả Hinh vẫn còn đang chọn lựa rượu đỏ, nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được nhớ tới Napoléon nói qua một câu mà người đời kiếp sợ không thôi, ông nói: Trung Quốc là một con sư tử đang ngủ, một khi sẽ tỉnh lại khiếp sợ thế giới! ! Mặt của cô lại lộ ra căng thẳng, châm biếm, nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh không có chút sức lực và khí thế, thậm chí cô không có gia thế hiển hách, càng không có hầm rượu giống như cung điện, tạo điều kiện cho cô thưởng thức rượu vô tận, cô làm sao có thể thắng được mình?
Có lẽ Đường Khả Hinh cảm nhận được ánh mắt của Lâm Tử Linh chiếu trên người của mình, cô hơi nghiêng mặt, giống như đưa mắt nhìn Lâm Tử Linh!
Lâm Tử Linh không nói gì thêm, mà thuận lợi cầm chai Domaine đặt trên bàn ăn, một tay lưu loát xoay dao nhỏ trong dụng cụ mở chai, một tay nhanh chóng xoay tròn, bàn tay vặn một cái, liền vặn lỏng nắp rượu ra! !
Đường Khả Hinh nghe được âm thanh kì lạ, ánh mắt của cô lập tức sáng lên, trong lòng chấn động mạnh một cái, đang suy nghĩ: đây không phải là. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên trong, cũng hơi cau mày, nhìn dáng vẻ, Lâm Tử Linh khui chai không ngờ có kỹ thuật giống như mình, phương pháp kia rất ít còn có người học được, ngoài Đường Khả Hinh, Tưởng Thiên Lỗi giống như cũng có chút nhận biết, liền không nhịn được nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi thăm chuyện này là sao?
Trang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, hai mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, lại nhìn Lâm Tử Linh.
Lâm Tử Linh không nói gì, mà nhanh chóng cầm chai Pinot Noir năm 2005, đi tới trước một dụng cụ giải rượu hình cái phễu năm tầng, tay cầm đáy bình, hơi đứng thẳng người, giơ chai rượu lên, im lặng cho dịch rượu mới tinh trong chai, mềm mại như tơ trượt vào trong cái phễu thủy tinh trong suốt, nhìn dịch rượu màu hồng mang theo mùi thơm Pinot Noir đặc biệt tao nhã, từng chút từng chút chảy xuống. . . . . .
Thời gian giải rượu mới, có đôi lúc, cũng dài hơn so với rượu cũ, nhất là dùng phương pháp giải rượu hình giọt nước tỉ mỉ mà lâu dài, giúp cho dịch rượu giải phóng chất tannin tiếp xúc với khí oxi, từ đó đạt được hiệu quả làm mềm axit tannic, từ từ. . . . . . mùi hương Pinot Noir và thùng gỗ sồi quyện vào nhau, hương hoa hồng sẽ tầng tầng lan ra, phương pháp này có thể làm cho rượu mới có mùi thơm rượu lâu năm, là phương pháp giải rượu hết sức kinh nghiệm, độc đáo. . . . . .
Lâm Tử Linh hai mắt nhìn chằm chằm cái phễu, rượu từng chút từng chút nhỏ xuống dưới, tầng tầng lớp lớp tỏa ra mùi thơm càng lúc càng đậm, cô không nhịn được thở dốc, vui vẻ mỉm cười, sau khi rót rượu xong, mới hơi nghiêng mặt liếc Đường Khả Hinh một cái! !
Đường Khả Hinh đứng trước tất cả loại rượu vang, ánh mắt mơ hồ chăm chú nhìn tất cả, chỉ nắm bình giải rượu, giống như sư tử, ngậm chặt ở trong tay của mình, lại chậm rãi không thấy nhúc nhích ! !
Đám người Vitas cùng nhau nín thở yên lặng nhìn cô, cũng nghi ngờ cô có chuyện gì?