Chương 817: KHOAI TÂY
Khách sạn Á Châu.
Hôm nay thời tiết khô ráo, sóng biển mãnh liệt, gió thổi thật to.
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn Á Châu, nhân viên tiếp tân nhanh chóng đi ra, nở nụ cười mở cửa xe.
Đường Khả Hinh nhấc nhẹ đuôi váy thật dài, ngẩng đầu lên nhìn đồng nghiệp, biết ơn nở nụ cười nói: “Cám ơn anh, Tiểu Lý Tử.”
“Đừng khách sáo. . . . . .” Tiểu Lý Tử mỉm cười đóng cửa xe.
Đường Khả Hinh nâng nhẹ đuôi váy bay bay, xách theo túi xách, tiếp tục sải bước đi về phía trước, mới vừa lấy thân phận thư ký Tổng Giám đốc Trang gọi điện thoại đến bệnh viện, biết được tình huống mới nhất, không ngờ viện trưởng còn thật sự cung kính phân tích bệnh trạng của Tình Tình với mình, trong lòng của cô hơi ấm áp, nghĩ tới thân phận thư ký Tổng Giám đốc vẫn có chỗ dùng được. . . . . . Trần Mạn Hồng nói qua với mình không chỉ một lần, hâm mộ hai thân phận này, dựa vào lông gà làm lệnh tiễn, cô không khỏi nở nụ cười, bởi vì nghe được tình trạng của Tình Tình, trong lòng của cô bình tĩnh rất nhiều. . . . . .
“Khả Hinh?” Tiêu Đồng mới vừa cùng bọn An An cầm tài liệu, đi vào đại sảnh, nhìn thấy cô, lập tức chào hỏi.
“Chào buổi sáng!” Đường Khả Hinh lập tức nhìn bịn họ, có chút mệt mỏi cười nói: “Sớm như vậy?”
“Sớm?” Tiêu Đồng ôm tài liệu đi tới, nhìn cô nói: “Chúng tôi mệnh khổ, gần đây đều đi làm 9 giờ, mà Hoàn Cầu thì 9 giờ 30 phút. Cô kiếm 30 phút ngủ nướng.”
Đường Khả Hinh chỉ đành phải bật cười, lại nhìn Tiêu Đồng cám ơn nói: “Ngày hôm qua thật sự cám ơn chị.”
“Ôi! Đừng nói như vậy, số tôi vất vả, cũng quen bận rộn. Chỉ là, ngày hôm qua lão đại cũng rất khổ cực, vì mau sớm phái máy bay tư nhân, tự mình đi nhiều chỗ. . . . . . Ngay cả bệnh viện cũng không kịp đi. . . . . .” Tiêu Đồng nhìn cô, cười nói.
“À. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, nghe nói như vậy, chỉ đành phải mỉm cười nói: “Chút nữa tôi đi qua cám ơn anh ấy, bởi vì tôi còn có phần tài liệu muốn nhờ anh ấy ký tên. Bây giờ anh ấy ở đâu ?”.
“Ở phòng làm việc đấy! Sáng sớm trở lại, liền kêu đau đầu, mới vừa uống thuốc đau đầu xong, đoán chừng đang nghỉ ngơi, còn chưa có dùng điểm tâm đấy. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe xong, chỉ đành phải yếu ớt đáp lời.
“Chúng tôi đi trước! Đi dùng điểm tâm, đói quá ! Một chút nữa đi họp, lại phải bận rộn gần chết!” Tiêu Đồng lời nói mỉm cười nói xong, cũng đã cùng An An xoay người đi tới phía trước.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng bọn họ cười vui xoay người đi khỏi, tâm trạng mình nặng nề, cũng có chút bị ảnh hưởng, cười khẽ, tiếp tục nâng bước chân tao nhã muốn đi về phía trước. . . . . Lại thấy Tiểu Nhu hôm nay mặc một chiếc váy xếp li nhỏ màu xanh đậm, áo khoác mỏng màu trắng, đeo ba lô, mang giày màu trắng, trong ngực ôm một hộp giữ tươi cực lớn, đang hăng háinhảy nhót đi vào đại sảnh, chuẩn bị đi làm. . . . . .
“Tiểu Nhu?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn cô, cười nói: “Sao bây giờ cô mới đến? Không phải lên ca bảy giờ sao?”
“Tôi lên ca giữa!” Tiểu Nhu nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt cười nói.
“Hả?” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười nói: “Cô lên ca giữa, tại sao phải tới sớm như thế?”
“Hiện tại cũng sắp mười giờ rồi! Tắm, thay quần áo, ăn vài củ khoai tây, liền đến thời gian ! ! Mẹ tôi trồng khoai tây ăn ngon thật! Mùi thơm ngọt ngào, kết hợp với cola, oa, thật ngon!” Tiểu Nhu thật vui vẻ nâng hộp giữ tươi, cười rất đắc ý.
Đường Khả Hinh liếc về phía hộp giữ tươi trong suốt, nhiều khoai tây nho nhỏ, không nhịn được bật cười nói: “Buổi sáng ăn khoai tây có thể no bụng sao?”
“Tại sao không thể no bụng? Buổi sáng ăn khoai tây hơi sức thật dài!” Tiểu Nhu nói xong, lại ôm hộp giữ tươi của mình, nhảy chân sáo chạy lên phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nở nụ cười nhìn bóng dáng hoạt bát của Tiểu Nhu, không nhịn được mỉm cười, lại giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nhanh chóng gọi Tiểu Nhu nói: “Tiểu Nhu! ! Chờ một chút!”
Tiểu Nhu ôm khoai tây dừng lại, quay đầu nhìn cô, sững sờ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt xoay tròn, do dự một lát, mới mỉm cười đi lên trước, lập tức từ túi trong túi xách của mình, rút ra phiếu ăn tiệc đứng phòng ăn Nhã Các của Khách sạn Á Châu nói: “Hôm nay đột nhiên không có chút hơi sức nào, tôi có thể đổi hộp khoai tây này của cô không? Cô đưa khoai tây cho tôi, tôi đưa cho cô phiếu ăn tiệc đứng! Cho hai người ! !”
Tiểu Nhu lập tức trợn mắt, nhìn cô có chút khiếp sợ nói: “Nhưng như vậy cô thiệt thòi đấy!”
“Không sao!” Đường Khả Hinh chứa có chút vĩ đại dịu dàng nở nụ cười.
“Khả Hinh! !” Tiểu Nhu lập tức thật kích động nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô thật đúng là bạn bè tốt nhất của tôi, suy nghĩ cho tôi như vậy!”
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải nhìn cô, có chút lúng túng nở nụ cười.
“Khoai tây này cô cầm đi! Tôi không muốn phiếu ăn tiệc đứng của cô! Phiếu ăn này hơn mấy ngàn !” Tiểu Nhu lập tức đem hộp giữ tươi, đưa trong ngực Đường Khả Hinh.
“Ôi! Không nên như vậy! Tôi nói đưa cho cô sẽ đưa cho cô. Ăn nhiều một chút !” Đường Khả Hinh đưa phiếu ăn cho Tiểu Nhu, sau đó liền ôm hộp khoai tây đi khỏi.
“Ôi, làm sao không biết xấu hổ như vậy ? Nếu không, ngày mai ngày mốt ngày kia, mỗi ngày tôi đưa khoai tây cho cô có được không?” Tiểu Nhu cầm phiếu ăn hai người, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, gọi.
“Không cần đâu !” Tiếng trong trẻo của Đường Khả Hinh truyền đến.
***
Tầng lầu Tổng Giám đốc Hoàn Á.
Trong tay Đường Khả Hinh vừa cầm tài liệu, vừa cầm hộp khoai tây đi ra thang máy, liền nhìn thấy đồng nghiệp phòng hành chánh, có một số người bận rộn, một số người vẫn còn thì thầm to nhỏ, cô nhìn bọn họ khẽ mỉm cười, mới bước lên trước, nhìn hai cánh cửa đóng chặt, nhớ tới ngày hôm qua hai người gây gổ không vui ở trước sân cỏ, anh xé nát tờ vé số ba mươi triệu, cô liền tức giận, lập tức muốn xoay người, không cho anh ăn khoai tây ! ! !
Cô mới vừa ôm hộp giữ tươi xoay người, nhưng nhớ tới lời của Tiêu Đồng, liền chớp mắt, mới nói: “Tôi còn có tài liệu muốn ký ! Giận dỗi, cũng không thể mang công việc ra đùa giỡn!”
Nói xong, cô liền thở dài một cái, đứng ở trước cửa, gõ nhẹ một cái.
Bên trong không âm thanh âm truyền đến.
Đường Khả Hinh đợi một lúc lâu, lại giơ tay, duỗi tới trước cửa, gõ nhẹ một cái.
Qua một chút. . . . . .
Cô chờ có chút không bình tĩnh, nhắc cổ tay nhìn thời gian đã gần tới giờ họp, lại muốn vươn tay. . . . . .
“Vào đi. . . . . .” Một giọng nói miễn cưỡng truyền đến.
Đường Khả Hinh ngẩn ra, xoay tròn hai mắt do dự một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa phòng làm việc, cất bước đi vào, theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc, ghế da trống không không có ai. . . . . . Cô hơi sửng sốt, quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng, hai chân vén nằm trên ghế sa lon, giày da màu đen, cọ rất sáng. . . . . . Ánh mắt của cô nhấp nháy, biết là Trang Hạo Nhiên, liền đi qua. . . . . .
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi sọc đen, quần tây màu đen, hai nút áo mở ra, lộ ra làn da khêu gợi, nằm trên ghế sa lon, tay đang gát ở trên trán, hơi thở đều đều, ngủ say. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở bên ghế sa lon, liếc về phía anh.
Trang Hạo Nhiên vẫn tục ngủ, không chút bị ảnh hưởng chuyện khác. . . . . .
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ nhàn nhạt đứng ở một bên, ánh mắt hơi di động, nhìn người này tiếp tục ngủ. . . . . .
Một cơn gió nhẹ thổi tới.
Ánh mặt trời chiếu xuống, vừa lúc chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, anh nhíu nhíu mày, người cũng không nhích, tay tiếp tục chống trán ngủ.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, tức giận thở dốc một hơi, giống như lơ đãng bước chân nhẹ nhàng di động bóng dáng một cái, vừa vặn che chắn ánh mặt trời chiếu rọi, yên lặng nhìn mặt người này, sau khi bóng mờ phủ xuống một chút, mày hơi buông lỏng, ngủ tiếp. . . . . . Cô lơ đãng cúi đầu mỉm cười.
Thời gian trôi qua một chút.
Ánh mặt trời hơi di động, lướt qua Đường Khả Hinh, từ hướng bên kia chiếu tới trên mặt Trang Hạo Nhiên.
Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng di chuyển bước chân, lại chuyển phương hướng, đứng ở trước mặt người đàn ông này, che ánh mặt trời, nhắc mí mắt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, lại không nhịn được mỉm cười.
Có lẽ vì tiếng cười này.
Trang Hạo Nhiên nhíu mày một cái, chớp mắt lim dim một cái, hai mắt đau rát, lồng ngực mãnh liệt phập phồng, lúc này mới chính thức mở mắt, nhìn bóng dáng thật dịu dàng trước mặt, không thấy rõ. . . . . . Anh liền cau chặt mày, hơi chống người lên, nheo mắt nhìn người trước mặt, bóng dáng mơ hồ từ từ rõ ràng, lại thấy Đường Khả Hinh mặc váy dài xếp li màu xanh dương đậm đang đứng ở trước mặt, tức giận nhìn mình. . . . . .
Anh có chút bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn cô một cái, mới thở dốc một cái, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, nhíu chặt mày, thu hồi hai chân, ngồi ở trên ghế sa lon, mệt mỏi hít mũi một cái, tay xoa xoa mắt đau nhức, giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi: “Không phải em xin nghỉ sao?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, nhìn anh một cái, mới nói: “Tôi không có xin nghỉ. . . . . . Là Tổng Giám đốc Tưởng xin nghỉ giúp tôi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, liếc cô.
Đường Khả Hinh cũng có chút không khách khí nhìn anh.
“Em nhìn cấp trên như vậy sao?” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, vẫn có chút mệt mỏi và không vui hỏi.
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên lộ ra cảm xúc có chút không tốt, nhưng vẫn thở dốc một cái, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, suy nghĩ một chút, ngay lập tức im lặng ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh.
Trang Hạo Nhiên tay chống trán, hơi cúi đầu, giống như đang ngủ bù, qua một lúc lâu, mới hỏi: “Vào lúc nào?”
“Bốn mươi lăm phút trước!” Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời.
Trang Hạo Nhiên nghe được giọng nói của cô bất thiện, liền hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, bộ dáng vẫn có chút buồn ngủ, mệt mỏi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có phần tài liệu muốn anh ký. . . . . . Ký xong, đoán chừng đã đến giờ phải đi họp. . . . . .” Đường Khả Hinh giống như vì giải quyết công việc chung, đưa tài liệu đến trước mặt của anh, mới đặt hộp giữ tươi xuống bên cạnh mình.
Trang Hạo Nhiên im lặng, mệt mỏi cầm tài liệu lên, mở ra, lại là danh sách nhập khẩu rượu đỏ bên Châu Âu, hai mắt anh chăm chú bình tĩnh xem tài liệu một lần, mới chậm rãi nói: “Sau này. . . . . . Loại tài liệu này, không cần phải tới tìm anh ký nữa, em có thể làm chủ.”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi: “Tôi . . . . . Tôi có thể làm chủ? Thật. . . . . . Có thật không?”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đáp lời, liền lười biếng đứng lên, đi tới trước bàn làm việc, cầm bút máy lên, lại trở lại trên ghế sa lon ngồi xuống, vẻ mặt khôi phục nghiêm túc và thái độ nghiêm túc, lại xem qua một lần, xác định nội dung không có vấn đề, liền trực tiếp rút nắp bút, ký tên họ của mình lên trên tài liệu, mới nói: “Một chút nữa anh sẽ nói với Tiêu Đồng, bảo cô ấy thông báo chỉ đạo của anh đến phòng hành chánh, sau này tài liệu tương tự, em không cần khổ cực tới đây. Còn nữa, một chút nữa Trưởng phòng hành chính chọn em thích một mẫu dấu thích hợp, chuẩn bị khắc con dấu.”
Đường Khả Hinh khiếp sợ hít vào một ngụm khí lạnh, có chút vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười nói: “Ý của anh là. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có con dấu của mình?”
Bình thường, tập đoàn, công ty, chỉ có người có thực lực tương xứng với quyền uy, mới có thể trang bị con dấu, đây là tượng trưng cho thân phận.
“Ừm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới có chút mệt mỏi đáp.
Cô có chút vui vẻ và hưng phấn nhìn Trang Hạo Nhiên phì cười, lại hăng hái muốn nói. . . . . .
“Đi ra ngoài đi, anh rất mệt! Muốn một mình yên tĩnh một lát. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, người đã tựa vào trên ghế sa lon, lạnh nhạt nhắm mắt nghỉ ngơi.
“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh giật mình trong chốc lát, giống như có chút không nói nên lời nhìn người này.
“Đi ra ngoài. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nhàn nhạt nói với cô, tiếp tục ngủ.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không có cách nào, chỉ đành phải lặng lẽ ôm tài liệu ký xong, đứng lên, chuẩn bị muốn đi ra ngoài. . . . . .
Trang Hạo Nhiên tiếp tục khép mắt ngủ.
Đường Khả Hinh đột nhiên ôm tài liệu, đứng ở bên cạnh anh, liếc bộ dáng và thái độ của anh, trong lòng không khỏi tức giận, liền cố ý ho khan một tiếng, ánh mắt hơi xoay tròn, hơi cúi người xuống, ở bên tai Trang Hạo Nhiên, nói rất khẽ: “Tổng Giám đốc. . . . . . Nói với anh một chuyện, anh không có kéo khóa quần !”
Rầm! !
Trang Hạo Nhiên lập tức tỉnh thần, cả người giống như con châu chấu nhảy dựng lên, lập tức hơi căng thẳng mặt đỏ cúi đầu, nhìn giữa hai chân một chút, rõ ràng khóa kéo quần tây rất tốt, ánh mắt của anh nóng lên, quay mặt sang nhìn chằm chằm người này, lúng túng nói: “Em ! ! !”
Đường Khả Hinh phốc một tiếng, nở nụ cười, lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc, ầm một tiếng đóng cửa lại! !
“Con bé chết tiệt này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tức giận đến nói không ra lời! !