Chương 1196: ĐỪNG LÀM RỘN
Trong cột đá, có hai bóng đen đang âm thầm di động! !
Trang Hạo Nhiên hết sức bá đạo, nóng bỏng khát vọng cúi đầu ngậm lấy bộ ngực Đường Khả Hinh hơi lộ ra ngoài, vừa mút mạnh đốm nhỏ màu hồng của cô, tay vừa đưa vào giữa hai chân của cô không ngừng đâm vào trong nơi ấm áp khít khao của cô, ngón tay nhanh giống như muốn làm cho cô gái này kích thích đến long trời lở đất, ngón tay đâm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. . .
Thân thể Đường Khả Hinh đang không ngừng kích động run rẩy, không chịu nổi trận kích thích làm cho cô miệng khô lưỡi khát, nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt lộ ra rất khát vọng. . .
Thân thể Trang Hạo Nhiên cũng càng lúc càng kịch liệt kích thích, anh vừa uống một hớp Whisky đá, đè nén giữa hai chân, vừa ngậm bộ ngực Đường Khả Hinh run rẩy mê người, đầu lưỡi lạnh lẽo trêu chọc đốm nhỏ của cô, ngón tay tiếp tục đâm mạnh vào giữa hai chân của cô, đâm vào từng hồi, đâm đến anh cũng cảm giác lâng lâng, ngẩng mặt thở nhẹ một hơi.
“Tổng Giám đốc Trang!” Một ông chủ trang trại rượu vang tay bưng rượu băng bươm bướm của Bác Dịch, mỉm cười đi về phía cột đá. . .
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới bưng ly Whisky từ trong cột đá đi ra, rất phong độ nhẹ nhàng, áo mũ chỉnh tề nở nụ cười đi ra, nhìn ông chủ trang trại rượu vang, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì vậy ?”
Ông chủ trang trại rượu vang nở nụ cười mời Trang Hạo Nhiên, vị khách cao quý ngồi vào bàn.
Trang Hạo Nhiên lập tức hơi nở nụ cười sảng lãng, bưng ly Whisky gật đầu đi tới chỗ ngồi, nhưng vừa đi vừa hơi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh sắc mặt ửng hồng, lúc này từ trong cột đá đi ra, ra lệnh nói: “Tới đây!”
Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, khuôn mặt lộ ra mấy phần dè dặt, nhưng lại khát vọng, vẻ mặt nở nụ cười hơi mập mờ, đi theo Trang Hạo Nhiên lấy thân phận chủ nhà, cùng một chỗ ngồi vào bàn ăn kiểu cung đình, nhân viên phục vụ lập tức mỉm cười kéo ghế cho Đường Khả Hinh, để cho cô ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên. . .
Trang Hạo Nhiên vừa cởi tây trang màu xanh dương đậm, hơi xoay người giao cho Tổ trưởng phòng tổ chức tiệc, vừa liếc Đường Khả Hinh một cái, lúc này vị trí cô ngồi, vừa vặn là vị trí cao nhất của bàn ăn dài, anh chỉ mập mờ liếc cô một cái, mới tiếp tục đưa tay bưng ly rượu Porto ông chủ trang trại rượu vang rót cho mình, bắt đầu dùng sáu thứ tiếng mình biết, trò chuyện với nhau trên trời dưới đất. . .
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngồi vào bàn tiệc, lúc thầy giáo và bà George cùng khách quý không có việc gì gọi mình, cô có thể nghỉ ngơi một chút. . .
Trên bàn tiệc, món ngon từng phần từng phần dọn lên.
Đường Khả Hinh bởi vì đã thử món ăn, cho nên không muốn ăn, nhưng vẫn cầm nĩa lên, nhẹ nhàng cắt một phần gan ngỗng nhân viên phục vụ đặt ở trước mặt. . .
Trang Hạo Nhiên cảm thấy Đường Khả Hinh im lặng, vừa cùng ông chủ trang trại rượu vang ở đối diện nở nụ cười tâm sự trời đất, mượn việc đổi tư thế, một bàn tay đã lơ đãng dò xuống dưới bàn, rất cưng chiều vuốt nhẹ bắp đùi Đường Khả Hinh một cái, tay lập tức dò vào trong váy dài của cô, xông vào hai chân, ngón tay lập tức hơi dùng sức xoa nắn nơi nhạy cảm nhất của cô, không ngừng xoa nắn. . .
Đường Khả Hinh lập tức dừng động tác, hai tròng mắt trợn to, hai tay cầm dao nĩa, vừa nếm nhẹ gan ngỗng thơm ngon, sắc mặt hơi đỏ lên nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên không có nhìn cô, chỉ nở nụ cười nhìn ông chủ trang trại rượu vang ở đối diện, ngón tay không ngừng dò vào bên trong, không ngừng xoa nắn, thậm chí hơi dùng sức xoa.
Từng trận cảm giác rất kích thích từ giữa hai chân xông thẳng tới, ép Đường Khả Hinh vô cùng kích động, mặt đỏ lên, cảm giác vừa căng thẳng vừa kích thích làm cho cô có chút không chịu nổi.
Ngón tay Trang Hạo Nhiên nắm nhẹ chấm đỏ nhỏ giữa hai đùi Đường Khả Hinh, sắc mặt của anh rốt cuộc lộ ra mấy phần khát vọng, khẽ nén nụ cười, mượn cử chỉ nói chuyện đơn giản, mặt của anh hơi nghiêng về Đường Khả Hinh, ngón tay lại cắm mạnh vào chỗ ướt át của cô, không ngừng ngoáy ở bên trong, vừa kích động ngoáy, vừa hạ thấp giọng, hấp dẫn khàn khàn, cười nói: “Đường tiểu thư. . . Rất ướt đấy. . .”
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, quay mặt sang, mắc cỡ không nói ra lời, nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô, ngón tay lại trượt vào, bật cười nói: “Anh thật thích nơi này. . . Thật muốn hôn nó. . . Nhớ nhung mùi vị đó rồi. . . Nhóc à. . . Cho anh đi . . .”
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, cảm giác ngọt ngào có thể làm cho mình khát vọng muốn dâng hiến mình vào lúc này, nhưng cô biết là không thể nào, liền vội vàng run rẩy vươn tay đưa xuống dưới đáy bàn, nắm tay của anh, cúi mặt căng thẳng nói: “Được rồi! Đừng làm rộn. . .”
“Sợ cái gì. . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, ngược lại thật sự rút tay ra, bắt chước Tưởng Văn Phong, lúc khẽ nhếch nụ cười có chút trêu đùa, cầm một miếng bánh mì nướng, bỏ vào trong miệng nhai nhẹ, thậm chí khẽ mút ngón tay mới vừa đưa vào giữa hai chân cô, như hưởng thụ món ngon. . .
Đường Khả Hinh hơi mở hai tròng mắt căng thẳng run rẩy, nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, trái tim lại đập thình thịch, cảm giác ngọt ngào này thật sự quá kích thích. . . Cô thở dốc một hơi, để dao nĩa xuống, cảm thấy thân thể mình quá mức nóng bức, nói một câu xin lỗi, muốn đi ra ban công phía trước hóng gió một chút. . .
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh không để ý tới anh nữa, sắc mặt ửng hồng đi ra khỏi sảnh tiệc, nhìn thầy giáo và bà George cùng khách quan trọng, ở đầu kia màn lụa màu tím, cô liền đi về phía ghế sa lon Trang Hạo Nhiên đang ngồi, muốn đến gần bên cửa sổ, hưởng một chút gió biển yên tĩnh một chút. . .
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt, hai con ngươi chăm chú nhìn vóc người Đường Khả Hinh rất uyển chuyển xuất hiện tại cửa sổ sát đất, anh lập tức nhìn ông chủ trang trại rượu vang ở đối diện, đây là người bạn thân nhiều năm, dùng ánh mắt ra dấu.
Người bạn thân hiểu, nhìn anh mỉm cười gật đầu.
Không đến bao lâu, William liền đứng lên, hết sức khiêm tốn đi về phía Đường Khả Hinh, nói mời cô dẫn mình vào trong kho rượu tham quan, bởi vì nghe nói bên trong kho rượu có rượu đỏ hết sức đặc sắc, Đường Khả Hinh nghe xong, chỉ đành phải mỉm cười gật đầu, sau đó lấy thân phận chuyên gia hầu rượu, một mình dẫn William xoay người đi tới vị trí bức tranh Madame Lebrun, lại quẹo trái đi vào cầu thang nhỏ, cô đi vào trước. . .
Trang Hạo Nhiên biết Đường Khả Hinh vào kho rượu xong, ánh mắt của anh lộ ra một chút hài lòng, lại xé một miếng bánh mì bỏ vào trong miệng nhai.
Ở trong kho rượu thiết kế cũng giống như cung đình, giá rượu vang tầng tầng, ở trong từng giá gỗ đỏ xa hoa lóe ra ánh sáng hết sức mờ ảo. . .
Đường Khả Hinh mang giày cao gót hơn mười cm, từng bước từng bước đi vào giá rượu bằng gỗ, truyền đến âm thanh lách cách tao nhã, cô vừa nhấc váy dài bước đi, mới vừa muốn nhìn về phía William giải thích về kho rượu này, nhưng lúc xoay người, không ngờ nhìn thấy từng tầng giá rượu to lớn dày đặc, chỉ còn lại một mình mình, cô ngạc nhiên nghĩ: William. . .
Tiếng giày da đạp sàn nhà, thật bí ẩn truyền đến.
Đường Khả Hinh lại nghi ngờ nhìn.
Quả nhiên Trang Hạo Nhiên chậm rãi tay bưng ly Whisky, khuôn mặt nở nụ cười mập mờ, từ bên trong một giá rượu đi ra. . .
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt lập tức ửng hồng, trái tim lại đập thình thịch. . .
“Đừng làm rộn. . . Một chút nữa có người đi vào thì làm thế nào?”
Giọng nói ngọt ngào có chút căng thẳng truyền đến! !
“Anh muốn em. . .”
Bên trong kho rượu truyền tới một trận âm thanh khác, cuối cùng trong kho có tiếng xé rách, rất kích thích mà ngọt ngào truyền đến! !