Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137: Ôm cô 2

Trang Hạo Nhiên lập tức giải thích cho Khả Hinh: “Lúc nảy tôi đang huấn luyện ngựa, lúc xông qua hàng rào không cẩn thận hù cô bé này, nên bồi thường dẫn cô ấy chạy một vòng.”

Rốt cuộc ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, nhìn vẻ mặt lúng túng và sợ hãi của Khả Hinh, còn có một bàn tay của cô vẫn đang ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên, mới nói: “Cậu xác định cô ấy thích loại bồi thường này?”

Đường Khả Hinh hé miệng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, cúi xuống gần như dán vào khuôn mặt của Khả Hinh, ánh mắt lóe lên nhìn cô, hỏi: “Cô thích hay không thích?”

“Tôi . . . . .” Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh sửng sốt, mặt đỏ lên, không dám lên tiếng.

“Đừng làm khó cô ấy. Để cho cô ấy xuống.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô nói.

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn xuống ngựa, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đã bước lên trước, đi tới bên cạnh thớt ngựa, tự mình vươn tay về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt nhìn cô, trong ánh mắt không nhìn ra một chút gợn sóng.

Đêm hôm đó, gây gổ, làm thật hung dữ, thậm chí mình cầm điện thoại ném vào bờ vai của anh, lúc đó anh đứng ở trong mưa, cả người đều ướt đẫm.

Khả Hinh ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi trên đất bằng, đứng ở dưới ánh nắng chói chang, ánh mắt thâm thúy đang nhìn mình chằm chằm, lòng bàn tay mở ra, đang đón gió chờ mình, lòng của cô khẽ căng thẳng, rất căng thẳng, nhưng không biết làm sao cho tốt, tay ôm chặt bên hông Trang Hạo Nhiên có chút buông lỏng.

Trang Hạo Nhiên nhìn hai người bọn họ bình tĩnh và do dự, liền mỉm cười, đột nhiên xuống ngựa, sau đó rất đẹp trai xoay người đưa hai tay ra, lúc Khả Hinh không đề phòng, hai tay đã ôm hông của cô, nhẹ kéo cô xuống ngựa.

Bàn tay Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại ở trên không trung, nhìn con ngựa và Trang Hạo Nhiên.

Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười nhìn mình, cặp mắt nóng bỏng, thật dịu dàng, cô có chút đỏ mặt lui một bước, yếu ớt nói: “Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Đừng khách sáo” Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa cởi bỏ da áo da của mình, mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Hôm nay không phải muốn kiểm tra lần cuối cùng sao?”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi thu hồi bàn tay dừng trên không trung, lạnh lùng nói: “Ừ, xem như là thế.”

Trang Hạo Nhiên đem bao da đưa cho trợ lý sau lưng, mới vỗ nhẹ lông bờm con tuấn mã của mình, nói: “Xem ra Thủ tướng rất ưu ái đối với Tập đoàn Á Châu chúng ta, có thể tranh thủ được cuộc đua ngựa quốc tế thật không dễ dàng.”

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn Khả Hinh đứng ở một bên, thân thể có chút sợ hãi rụt rè, sâu kín nói: “Đây cũng là công do cậu gọi điện thoại cho Thị Trưởng Tần.”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, cũng không nói rõ, mới vừa muốn đi ra khỏi trường đua ngựa, lại thấy Khả Hinh vẫn ngây ngốc đứng ở một bên, anh cười nói: “Cô. . . . . . Còn có việc sao?”

“À?” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, liền cười nói: “Tôi hỏi cô còn có việc sao? Hay là suy nghĩ muốn cùng tôi chạy một vòng nữa?”

“Không.” Khả Hinh lập tức sợ hãi nói.

“Vậy cô còn không trở về làm việc?” Trang Hạo Nhiên cười nói.

Lúc này Khả Hinh mới tỉnh thần, lập tức có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Vâng! Hôm nay cám ơn Trang tổng đã dẫn tôi chạy một vòng, tôi đi trước.”

Đường Khả Hinh không dám nói nữa, cẩn thận nhẹ bước, đi thoáng qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cổ tay bị người nắm chặt, cô sửng sốt quay đầu lại nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, chỉ cứng rắn kéo Đường Khả Hinh đi khỏi trường đua ngựa, đi tới xe ngắm cảnh.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút gấp gáp nhìn anh, mới vừa muốn kéo mở tay của anh, lại bị anh cứng rắn kéo mình đi về phía trước, cô vừa bị cứng rắn kéo đi, vừa có chút đỏ mặt lúng túng quay đầu, thấy mọi người đang mất hồn nhìn mình, cô lại nóng lòng xoay cổ tay của mình, nói: “Rốt cuộc anh muốn mang tôi đi đâu?”

Tưởng Thiên Lỗi chỉ nghiêm mặt, ném cả người cô vào trong xe ngắm cảnh, buộc cô ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên cạnh cô, căn dặn tài xế nói: “Lái xe!”

“Dạ!” Tài xế nghe xong, lập tức chuyển động tay lái, để cho xe chạy tới một vùng đồng cỏ ở trước mặt.

“Bọn họ có chuyện gì vậy? Cô bé này không đơn giản a.” Lâm Sở Nhai mỉm cười nói.

Tào Anh Kiệt lập tức nói: “Cô ấy chính là một cô bé rất đơn giản! vô cùng đơn giản nhưng đối với rượu đỏ, có biết một chút, người cả đời này không tầm thường, không phải là vì hiểu nhiều hơn một chút so người khác sao?”

Lãnh Mặc Hàn khẽ cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: “Người khác tôi cũng mặc kệ, chỉ là Tổng Giám đốc Trang chúng ta, hôm nay thế nào vậy? Cho tới bây giờ đều không đụng em gái trẻ tuổi, hôm nay đổi khẩu vị sao?”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hơi cười, quay đầu nhìn xe ngắm cảnh, hai mắt xẹt qua nghiền ngẫm. . . . . .

Đã gần ba giờ chiều, ánh mặt trời vẫn gay gắt, mặc dù gió rất dễ chịu nhưng trên mặt mỗi người có chút nóng bỏng rát.

Đường Khả Hinh ôm hộp giữ rượu, lau nhẹ mồ hôi trên trán, có chút hoảng sợ và ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên cạnh, anh lạnh lùng, không nhìn ra một chút cảm xúc, cặp mắt nhìn xe chạy thật lâu thật lâu, sắp đến gần rừng rậm, có sân đánh Golf nhỏ, mặt hồ nước phản chiếu màu xanh lam, giống như ảo ảnh dưới ánh nắng chói chang, rốt cuộc anh chậm rãi mở miệng nói: “Cô đi đi.”

“À?” Đường Khả Hinh có chút mất hồn quay đầu nhìn anh một cái, kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn đồng cỏ rộng lớn, sợ hãi nói: “Tôi . . . . . Tôi đi chỗ nào? ?”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh băng, thoáng qua một chút cảm xúc không dễ dàng phát hiện, nói: “Cô thật sự muốn ở lại Khách sạn Á Châu như vậy sao?”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh, không dám lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đón nóng ran gió, có chút chán ghét quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cô gái này quá tầm thường đơn giản, lại nghiêm túc hỏi: “Cô thật sự muốn ở lại Khách sạn Á Châu như vậy sao?”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, đột nhiên không biết sao.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên gọi: “Dừng xe!”

Xe ngắm cảnh tạm dừng lại, tài xế ăn ý đi về phía một đầu khác, đứng thẳng.

Đường Khả Hinh càng thêm ngạc nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?”.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Nếu cô thật sự muốn ở lại chỗ này như vậy, bây giờ cô xuống xe, trở lại Câu lạc bộ trước khi mặt trời lặn, tôi sẽ để cho cô ở lại. Nếu trước khi mặt trời lặn, cô không thể trở lại. Thì trực tiếp đi khỏi Khách sạn Á Châu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK