Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 497: XOAY NGƯỜI

Đêm sâu, chìm đắm, không vạch trần một chút bí mật.

Bữa tiệc đi qua, dạ vũ sắp bắt đầu.

Chúng danh viện, thiên kim, rối rít bắt đầu thay đồ dạ hội diễm lệ, bắt đầu đêm hạnh phúc lãng mạn.

Tiếng nhạc sôi động, phóng túng lãng mạn vang lên khắp nơi, kèm theo tiếng sóng biển nhẹ nhàng bay vào ‘phòng tổng thống’.

Có một bóng hình xinh đẹp ngồi ở trước bàn trang điểm trong phòng ngủ ‘phòng tổng thống’.

Ánh đèn thủy tinh phát ra ánh sáng bí ẩn.

Đường Khả Hinh mặc váy ren dài màu da khoét sâu chữ V trước sau, sợ dây chuyền kim cương hình giọt nước trên bờ vai nhẹ treo trên cánh tay trắng nõn, lấp lánh ánh sáng trong suốt, tóc ngắn chạm vai nhẹ nhàng buộc lên, rũ xuống vài sợi tóc xoăn, ngẩng mặt lên, nhìn mắt to ngập nước của mình, lóe ra ánh sáng huyền ảo, cố ý trang điểm bóng mờ bên sống mũi cao, có chút hấp dẫn và cao quý như người lai, môi đỏ mọng hấp dẫn trí mạng. . . . . .

Cô im lặng nhìn mình trong kính, nhìn thật lâu thật lâu.

Cô trong kính, rất xinh đẹp, rất xinh đẹp.

Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút lành lạnh, cầm một vòng tai kim cương hình giọt nước, đeo vào lỗ tai bên trái, lấy thêm một vòng tai, đeo vào trên lỗ tai bên phải.

Gương mặt trái xoan nhất thời được vòng tai lấp lánh, chiếu rọi vô cùng hấp dẫn.

Thời gian vừa đúng.

Cô im lặng đứng lên, đuôi váy thật dài nhẹ rơi xuống, đường xẻ nơi bắp đùi bên trái tách ra, đuôi váy bay bay, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trong váy dài màu bạc, một đôi chân thon dài trắng nõn, hấp dẫn, mê người.

Một trận gió, nhẹ nhàng thổi qua.

Giống như lúc đến.

Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua lạnh lùng, mang giày cao gót cùng màu, cầm trắng áo lông thú như tuyết, khoác lên trên bả vai, liền im lặng lạnh lùng đi ra ngoài. . . . . .

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay tôi muốn thanh toán từng món nợ đau thương trên người của tôi ! !

Cô đi về phía hành lang thật dài, đuôi váy tung bay, nhẹ cuốn lên, tự nhiên tách ra, hết sức quyến rũ, quyến rũ. . . . . .

Thời gian chín giờ.

Hiện trường dạ vũ, đông đảo thiên kim tiểu thư, công tử, thiếu gia, toàn thân mặc hoa phục ở trong sàn nhảy, đeo mặt nạ vũ hội hóa trang yêu cầu, hoặc khăn che mặt, đứng ở trong sàn nhảy, lãng mạn khiêu vũ.

Vợ chồng của Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng bọn Lâm Sở Nhai, Nhã Tuệ ngồi ở vị trí chủ khách, cũng mang mặt nạ, vừa nói vừa cười, cũng thích một buổi tối bí ẩn như vậy.

Chỉ có Trang Hạo Nhiên, ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt đông lạnh nhìn phía trước, im lặng không lên tiếng.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc tây trang màu đen kẻ sọc, áo sơ mi màu đen, cài bông hoa tơ tằm, nghiêm nghị, phong độ đi vào sảnh tiệc, thấy mọi người đeo mặt nạ, hoặc khăn che mặt, ở sảnh tiệc vừa nói vừa cười, anh bình tĩnh đi vào, cùng Tô Linh và mấy vị tân khách, con em quan chức quý hiển, không tham gia vũ hội hóa trang, ngồi chung một chỗ, mỉm cười nói chuyện.

Lúc này, bên trong sảnh tiệc, đi tới một cô gái, mặc váy ren dài màu da mê người, trên mặt cũng che khăn lụa tơ tằm thật mỏng cùng màu, từ búi tóc đến bên tai phải, vóc người uyển chuyển, bước thẳng đi vào, từng bước từng bước, váy dài bay nhẹ lên, lộ ra chân dài hấp dẫn.

Không ít thiên kim, danh viện, còn có công tử, thiếu gia cùng nhau tò mò nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên ở trong sàn nhảy, giống như nhận được tiếng bước chân, nhìn cô, hai mắt nghi ngờ ngưng tụ.

Con trai của Ủy viên Trương, Trương Bồi Hiên, từ trước đến giờ có trí nhớ đặc biệt tốt, nhìn bóng dáng cô gái xinh đẹp đi vào hội trường, đột nhiên híp mắt, cười nói: “Vóc dáng của cô gái này giống như đã từng quen biết ?”

Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, nhìn cô gái kia đứng ở sàn nhảy, mặt che khăn, đôi mắt to ngập nước, khẽ chớp mắt, dịu dàng động lòng người, anh khẽ nhăn mày.

Trương Bồi Hiên gần như khẳng định là Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, cầm ly rượu, đứng lên, đi về phía cô, kêu nhỏ: “Hi?”

Đường Khả Hinh chậm rãi quay mặt sang, nhìn anh, nhận ra Trương Bồi Hiên, hai mắt chỉ nhàn nhạt nhấp nháy.

“Tôi có vinh hạnh mời cô khiêu vũ không?” Trương Bồi Hiên nhìn cô, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn anh, khẽ mỉm cười, gật đầu.

“Mời. . . . . .” Trương Bồi Hiên mời Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới chỗ kia ngồi.

Đường Khả Hinh im lặng theo phía sau anh, đi về phía chỗ khách quý.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, cùng các công tử khác đều nhìn cô.

“Mời ngồi. . . . . .” Trương Bồi Hiên mỉm cười mời Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon bên cạnh mình.

“Cám ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười ngồi ở trên ghế sa lon, hơi nâng chân dài nhẹ khoác lên trên đùi chân khác, lộ ra bắp đùi đẹp trắng nõn hấp dẫn, cực độ mê người.

Mấy vị công tử không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh, cô nhẹ kéo khăn che, càng bí ẩn mê người.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thật chặt, hai mắt đông lạnh!

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Trương Bồi Hiên, cám ơn nhận lấy ly rượu đỏ anh đưa tới, tay cầm đáy ly, ngón tay chạm nhẹ đầu ngón tay của anh, mắt xinh đẹp khẽ chớp, nhìn anh.

Trương Bồi Hiên nhìn cô thật sâu, hơi dựa vào ghế sa lon, tay nhẹ kéo eo nhỏ của cô, theo bản năng nhìn hai tròng mắt của cô, dò ý tứ khác.

Đường Khả Hinh chỉ khẽ mỉm cười, có chút quyến rũ và mập mờ nhìn anh.

Trương Bồi Hiên nhìn ý tứ trong ánh mắt, đột nhiên cười vui vẻ một tiếng, cúi xuống ở bên tai của cô, nói khẽ: “Chuyện cô và Tổng Giám đốc Trang hợp nhau trộm tài liệu lần đó, trong cơn tức giận, tôi nói cho cha nghe. . . . . .”

Đường Khả Hinh bình tĩnh quay mặt sang, hai mắt chớp nhẹ, có chút dịu dàng nhìn anh.

Anh cũng cúi đầu, cụng nhẹ trán của cô, khẽ mỉm cười, nói: “Nhưng cha tôi nói, ở trên thế giới này, tôi có thể truy cứu bất cứ người nào, cũng không thể truy cứu cô…. rốt cuộc cô có ma lực gì?”

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh, tay nâng ly rượu đỏ, giơ nhẹ.

Trương Bồi Hiên cũng nhìn cô thật sâu, giơ nhẹ ly rượu.

Hai người cụng ly, nhìn đối phương thật sâu, hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn chừng cô.

Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế sa lon ở đầu kia, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô.

“Tại sao không nói chuyện?” Trương Bồi Hiên nhìn cô thật sâu, đột nhiên cúi đầu ở bên tai của cô hỏi khẽ.

“Anh muốn tôi nói cái gì?” Đường Khả Hinh quay mặt sang, ở khoảng cách thật gần nhìn anh.

“Lần trước ở trước mặt của Đạt Khoa, cầm hai chai rượu đỏ tới làm đảo lộn của tôi..tôi phải trị tội cô như thế nào?” Trương Bồi Hiên đã ôm nhẹ Đường Khả Hinh vào trong ngực, cúi đầu, ở bên tai của cô, khàn khan nói nhỏ.

“Anh muốn tôi làm thế nào?” Đường Khả Hinh có chút quyến rũ nhìn anh, mỉm cười.

Trương Bồi Hiên tiếp thu được tin tức lộ ra trong hai mắt cô, liền bật cười nói: “Muốn biết, thì đi ra ngoài rồi nói. . . . . .”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười.

“Mời. . . . . .” Trương Bồi Hiên giống như một người thắng lợi, kéo nhẹ eo nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, trừng mắt, nâng rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch!

Trang Hạo Nhiên nhìn Trương Bồi Hiên ôm Đường Khả Hinh đi ra ngoài, hai mắt hiện lên một chút đau lòng, hoàn toàn thất vọng, nhắm mắt lại!

Tầng lầu 13!

Là tầng lầu duy nhất của khách sạn Á Châu có hành lang thật dài gần cảnh biển!

Gió biển thổi ào ào! !

Sóng biển cuộn trào! !

Trương Bồi Hiên lập tức gỡ khăn che mặt, đè Đường Khả Hinh ở trên tường, cúi xuống, hai mắt nóng rực, mười phần có ý đồ nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, trái tim lại lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt quả đấm!

Trương Bồi Hiên không nói gì thêm, mà từ từ cúi xuống, muốn hôn môi đỏ mọng của Đường Khả Hinh.

Cô mới vừa muốn nghiêng mặt, lại nghe được phía trước có một giọng nói lạnh lung gọi: “Cậu chủ Trương!”

Trên mặt Trương Bồi Hiên lộ ra không vui, quay đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt hơi ngưng lại, nhưng vẫn có chút mất hứng cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, chuyện gì?”

“Cô gái này đã từng trộm tài liệu của Đạt Khoa, là thư ký thân cận của Tổng Giám đốc Trang! Tôi đã điều tra ra cô ấy, để tránh dư luận, hay là ngài để cho tôi dẫn cô ấy đi trước. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Đường Khả Hinh ngửa mặt, nhẹ nhàng mỉm cười.

Trương Bồi Hiên nghe lời này, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Ngài không nên phá hư không khí tốt đẹp lúc này chứ?”

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nguội lạnh nhìn anh, lại hiện lên nụ cười, nói: “Vốn là nên giúp người hoàn thành ước nguyện! Nhưng cô ấy không phải do Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu của tôi quyết định, lẻn vào trong phòng khách quý của tôi, ăn trộm, tôi nhất định phải giải quyết theo lẽ công bằng, nếu có chuyện gì, tôi chấp nhận tự mình báo cáo với Ủy viên Trương !”

“Tổng Giám đốc Tưởng!” Trương Bồi Hiên nổi giận.

Đường Khả Hinh vẫn đứng ở một bên, cười nhạt.

“Mời. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trương Bồi Hiên, hai mắt lập lòe, đè nén tức giận trong lồng ngực nói: “Để cho tôi mang cô gái này đi! Cô ấy rất xấu! Quá không nghe lời!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK