Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1249: XIN LỖI

Sau giữa trưa, mặt trời chiều chiếu rọi vào trên giường bệnh phòng chăm sóc đặc biệt! !

Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo đêm qua, khuôn mặt có chút mệt mỏi đi đến bên giường bệnh, hai tròng mắt ứa nước mắt, chăm chú nhìn vẻ mặt tiều tụy của cha nằm ở trên giường bệnh, hai tròng mắt già nua nhắm lại thật chặt, lồng ngực khẽ phập phồng, biểu hiện ông đang ngủ thật say. . .Cô chăm chú nhìn cha ngủ say, cảm nhận ông còn hơi thở, cô không nhịn được nở nụ cười, nước mắt chảy xuống. . .

Mặc dù cha được phép đặc biệt đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng theo quy định, tay trái ông vẫn bị còng tay ở mép giường sắt, lộ ra một đoạn da bị tổn thương. . . Đường Khả Hinh thật đau lòng và dịu dàng đưa hai tay ra vuốt nhẹ một đoạn cổ tay của cha bị còng tay còng lại, đau lòng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vùng da sưng đỏ, nước mắt lại từng viên chảy xuống, cô lại nhanh chóng hít mũi một cái, vươn tay run rẩy lau đi nước mắt trên mặt, đè nén đau đớn và khó chịu trong lòng mình, cúi đầu thật sâu nhìn cổ tay già nua của cha, nhớ tới khi còn bé, cha dắt tay của mình, ngắm nhìn mình, khuôn mặt lộ ra nụ cười yêu thương, bàn tay của ông rất ấm áp. . .

“Cha. . . Cha. . .” Đường Khả Hinh không nói hết vô hạn kính trọng và thương yêu ở trong lòng của mình đối với cha, nhẹ nhàng gọi tiếng này, cô lại chậm rãi cúi đầu, để cho mặt ấp áp của mình, dán nhẹ lên cổ tay mang còng tay lạnh băng, sâu kín nghẹn ngào rơi lệ nói: “Cha. . . Con yêu cha. . . Con yêu cha. . . Hi vọng cha có thể sống mãi mãi, mỗi ngày. . . nghe con nói một lần. . . Con yêu cha. . .”

Cô gái này nhớ tới cha mới vừa bị đưa ra phòng cấp cứu, lúc bác sĩ nói cha còn sống, cô thật cảm ơn thế giới. . . Cô cúi sâu xuống bàn tay già nua của cha đầy kén tằm thật dày, lại khóc nhỏ. . .

Cửa lập tức bị đẩy ra! !

Vẻ mặt Lý Tú Lan lộ ra run rẩy, hai tròng mắt ứa nước mắt, căng thẳng đau lòng nhìn chồng thoi thóp nằm ở trên giường bệnh, đang khổ sở nhắm hai mắt già nua, bà khóc thút thít xông vào, nhào tới trước mặt chồng đang ngủ say, ngẩng mặt rơi lệ bật khóc nói: “Tôi cho rằng ông đưa ra quyết định này! ! Trái tim của ông đã cứng rắn đến không xoay chuyển! Lúc đó tôi làm quỳ trên mặt đất, van xin ông như vậy! Ông khóc nhưng ông lại không quan tâm! ! Nếu ông lựa chọn con đường này, ít ra ông cứ vô tình đi tiếp! Cần gì bởi vì một câu hai câu nói lẫy của tôi mà chết. . . nếu như ông thật muốn chuộc tội, ít nhất ông sống để cho tôi mắng ông! ! Làm vợ chồng nhiều năm, chẳng lẽ ông còn không hiểu tôi sao? Người lén trở về nếm thử nho là tôi, người điều tra sự kiện rượu đỏ là tôi, người không dám gặp con gái là tôi, ông có lỗi gì với con gái chứ! Qua nhiều năm như vậy, tôi không đến thăm ông là bởi vì tôi biết ông sẽ áy náy, ông sẽ không đi tiếp! Nếu chúng ta đều lựa chọn con đường đi như vậy, hãy vô tình và tàn nhẫn đi hết! !”

“Mẹ! !” Đường Khả Hinh khóc nhìn mẹ!

Lý Tú Lan khóc lóc nức nở một trận, đau lòng nhào tới trong ngực chồng, vừa rơi lệ vừa khóc nói: “Ông xã! Lúc ấy ông đưa ra quyết định này, tôi đã ủng hộ ông! Thật ra tôi đã ủng hộ ông. . . Nếu không, tôi sẽ không chịu đựng thật nhiều năm như vậy. . .”

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh mờ mịt chảy nước mắt, trước hết liếc mắt nhìn cha ngủ thật say, lại lo lắng mờ mịt nhìn mẹ khóc thất thanh, không khỏi cảm thấy bi thương, vừa nghẹn ngào vừa rơi nước mắt hỏi: “Mẹ! Mẹ! Mẹ mới vừa nói sự thật gì vậy? Sự thật gì? Nói cho con biết! Rốt cuộc đã qua rất nhiều năm, xảy ra chuyện gì? Nói cho con biết! !”

Đôi tay Lý Tú Lan ôm chặt thân thể chồng đang hôn mê, lại ngẩng đầu lên, khóc nhìn con gái, nghẹn ngào đau lòng nói: “Khả Hinh. . . Con có một người cha vĩ đại nhất thế giới! Có lẽ tất cả điều này đối với con không công bằng! Đối với cả nhà chúng ta cũng không công bằng! Nhưng ông ấy đúng. . . Ít nhất đối với rất nhiều người của Hoàn Cầu mà nói, ông ấy đã đúng! !”

“Mẹ . . . ” Đường Khả Hinh căng thẳng khóc nhìn mẹ, nhanh chóng chảy nước mắt, gấp gáp nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc mẹ nói gì? Cha làm chuyện gì? Rốt cuộc cha đã làm chuyện gì?”

Lý Tú Lan cũng nói không ra được lời nào, chỉ úp mặt vào trên ngực chồng, thất thanh khóc rống. . .”Chí Long! Chồng của tôi . . . Tôi thật xin lỗi ông! Tôi không nên nói ông nói như vậy! Chỉ cần ông sống lại, dù cách song sắt, tôi cũng chấp nhận! Ông xã. . .”

Một trận tiếng khóc cực độ bi thương, nghiền nát con người, nghiền nát hi vọng, nghiền nát tất cả mọi thứ!

Đường Chí Long vẫn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, thoi thóp khổ sở ngủ thật say, nhưng trên khuôn mặt già nua của ông tràn đầy nếp nhăn khó nén được sự cảm thông khoan dung quan tâm, hy sinh dâng hiến. . . Lúc lá thư kia theo ông vào nhà giam, giống như sợi lông hồng, nhẹ nhàng bay lên bầu trời xanh thẳm. . . Chủ tịch Tưởng, Chí Long bởi vì phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, không thể tận nhìn thấy Hoàn Cầu tương lai rồng bay hổ gầm nữa rồi ! Ngài đã từng nói, không cầu về trời. . . Đây là điều Chí Long tôi kính trọng ngài nhất. Một lão Chủ tịch gánh vác trọng trách đất nước cùng tương lai hàng triệu nhân viên, rõ ràng có thể trên trời xuống đất, chiếu khắp vạn dặm, cũng không cầu về trời. . . Cho nên hy sinh và dâng hiến chẳng qua chỉ là một ý nghĩ, không quan tâm công lao lớn nhỏ! Cho nên Chí Long làm tất cả vì Hoàn Cầu, không oán than không hối hận. Chỉ là đối với thằng bé Hạo Nhiên, trong lòng hổ thẹn. . . Dù sao cuộc đời quan trọng ở thẳng thắn, sự việc theo đuổi sự thật. Tôi muốn dùng cả đời tôi làm rõ đạo lý này cho nó, lại không ngờ rằng tôi bị phá hủy ở trong một cuộc hỏa hoạn. Chủ tịch Tưởng, vì thằng bé Hạo Nhiên, vì tôn nghiêm cuối cùng của tôi, xin ngài cùng hai nhà Tưởng Trang cần phải che giấu lỗi lầm cuối cùng trong đời tôi, hãy để cho cha nuôi của nó bay theo một làn khói. . .

Một chiếc xe Ferrari màu đen thắng gấp ở trước bệnh viện! !

Trang Hạo Nhiên không nhìn Lãnh Mặc Hàn đang nhìn chăm chú, vẻ mặt anh run rẩy nhào về phía ghế lái phụ, nhưng bởi vì đứng không vững, cả người ngã trên mặt sàn lạnh lẽo! !

“Lão đại! !” Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành nhào tới, đau lòng đỡ anh! !

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại run rẩy, hai tròng mắt ứa nước mắt, cả người bị sự thật rút hết hơi sức nhưng vẫn thở dốc, tay nắm chặt tay Tô Lạc Hoành, gân xanh như vỡ tung, vẻ mặt đè nén đau đớn đến hít thở không thông, lảo đảo lao thẳng về phía bệnh viện. . .

“Soảng! ! !” Hai ly trà nóng hổi nện mạnh xuống mặt sàn! Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ ngồi ở phòng Viện trưởng, trong nháy mắt bị khiếp sợ khổng lồ đứng lên, nhìn Tiêu Đồng quát lớn: “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem! !”

Hai tròng mắt Tiêu Đồng chảy nước mắt, khóc đến hụt hơi kêu lên: “Lúc nảy. . . Lúc nảy Thục Dao gọi điện thoại tới, nói. . . Nói. . . Tổng Giám đốc là thủ phạm vụ cháy năm đó! Chủ tịch Đường vì gánh tội thay cho Tổng Giám đốc, mới vào tù!”

Tưởng Vĩ Quốc nghe nói như vậy, hai tròng mắt kịch liệt lóe lên, vẻ mặt run rẩy khổ sở và không thể tin được, lập tức nói không ra lời. . .

Trang Tĩnh Vũ lập tức vươn tay, đè chặt vị trí trái tim, vẻ mặt lộ ra khổ sở kích động. . .

“Chủ tịch! ! !” Tiêu Đồng khóc nhào về phía Trang Tĩnh Vũ, lo lắng kêu lên! !

“Đừng lo cho tôi . . . Hạo Nhiên. . . Hạo Nhiên ! !” Trang Tĩnh Vũ đè chặt lồng ngực, khổ sở nghẹn ngào hỏi.

“Hiện tại đoán chừng đã đến bệnh viện! !” Tiêu Đồng lập tức nói! !

“Mau! ! Mau! ! Mau đi ra xem một chút! !” Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, liền cùng Tưởng Vĩ Quốc đồng thời khiếp sợ đi ra ngoài . . .

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên kích động run rẩy khổ sở mờ mịt, hai tròng mắt xốc xếch nước mắt, toàn bộ thế giới trống rỗng, tay vừa chống mặt tường trắng như tuyết, vừa loạng choạng đi tới phía trước, run rẩy nghĩ đến nụ cười hiền hòa của cha nuôi cả đời vì mình, còn có sự dạy dỗ và thương yêu đếm không hết, hai tròng mắt anh nhấp nháy, nước mắt nhanh chóng lăn xuống, người đã lảo đảo nhào tới trước cửa phòng bệnh, cả người chưa được cảnh sát cho phép, cũng đã ngã trên mặt sàn lạnh lẽo! ! !

“Hạo Nhiên . . . ” Hai tròng mắt Đường Khả Hinh rơi lệ, đau lòng kinh ngạc đi tới, muốn đỡ Trang Hạo Nhiên lên . . .

Lúc này Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ cũng nhào vào phòng bệnh, đầu tiên khiếp sợ và đau lòng nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên khổ sở rơi lệ, lại ngẩng đầu, đè nén nhìn Đường Chí Long đang ngủ mê, cùng đau lòng áy náy gọi: “Chí Long. . . Chí Long. . .”

Trang Hạo Nhiên mở nhẹ tay Đường Khả Hinh, lại run rẩy chống bò dậy, chân mới dậm mặt sàn, lại loạng choạng không còn hơi sức ngã ra mặt sàn. . . Trên mặt của anh run rẩy đè nén nước mắt vô hạn khổ sở, nhớ tới sự thật tàn nhẫn đó, anh lại cắn chặt răng, tay chống mạnh mép giường sắt đứng lên, run rẩy đứng ở bên giường bệnh, đau đớn nhìn chằm chằm vào Đường Chí Long vẫn rất tang thương tiều tụy nằm ở trên giường bệnh, hai mắt đóng chặt giống như lộ ra hy sinh và dâng hiến không oán than không hối hận. . . Người đàn ông này cứ như vậy nhìn chằm chằm ông già này, trái tim đau đớn giống như bị cắt rời máu thịt, lập tức cả người nặng bề quỳ xuống trước giường ông già, cúi đầu nghẹn ngào nức nở cùng nói gọi: “Cha nuôi . . . ”

Đây có lẽ đối với người kia mà nói là âm thanh êm tai nhất trên thế giới. . .

Đường Chí Long mơ màng nằm ở trên giường, nghe được có người thật nghẹn ngào gọi mình, tác dụng của thuốc dần dần tan hết, hai tròng mắt run rẩy mở ra, theo âm thanh kia, hơi quay mặt sang, không ngờ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên người đã quỳ gối trước mặt của mình, thật nặng nề hối hận khóc. . . Ông hơi giật mình, nhìn đứa bé này khóc, hai tròng mắt ông cũng chảy nước mắt, giọng nghẹn ngào, sâu kín khàn khàn  gọi: “Hạo Nhiên. . . con làm sao vậy. . .”

Lúc này, Lãnh Mặc Hàn cùng đám người Tô Lạc Hoành đã đi tới, đám người Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi cũng đang nhanh chóng chạy tới. . . Lúc này Đường Khả Hinh rơi lệ đứng ở trước mặt của mọi người, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của mọi người, cô không nhịn được đau lòng hỏi: “Chuyện gì vậy? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Chát! ! !” Trang Hạo Nhiên đè nén khổ sở trên mặt mình, đưa tay trái ra tát mình một bạt tai! !

“Hạo Nhiên. . .” Đường Chí Long nhìn anh như vậy, lập tức đau lòng gọi: “Con. . .”

“Chát! !” Trang Hạo Nhiên lại lập tức đưa ra tay phải, tát trên mặt mình một bạt tai, hai tròng mắt chảy nước mắt, lại tiếp tục đưa ra tay trái, tay phải tát trên mặt mình, đánh cho mình một trận bạt tai vang dội, trên mặt đau rát, hận không thể chết đi, nức nở đè nén rơi lệ nói: “Kim không vào thịt, không biết đau! Người yêu thương con đến dường nào, thật ra con cũng không hiểu được một chút nào! Con còn dõng dạc nói người không xem con là con ruột! Nhưng rõ ràng người đối với con, so với con ruột của người còn tốt hơn! Phải có tình thương yêu như thế nào mới có thể để cho người vứt bỏ gia đình, vứt bỏ vợ và con gái, vào tù vì con! ! Con là súc sinh! ! Con không bằng cầm thú! ! Cha nuôi! Con phải làm sao mới có thể bù đắp cho người chịu khổ mười hai năm trong song sắt . . . Tại sao người phải vì con như vậy? Con xin lỗi người! ! Con xin lỗi người . . . Con xin lỗi cả nhà của người! Con xin lỗi mọi người! !”

Trang Hạo Nhiên nói xong, đầu cũng đã gục ở bên giường Đường Chí Long, khổ sở rơi lệ hối hận bật khóc. . .

Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ trợn to hai mắt, nghe cảnh tượng này, trái tim chợt đau đớn như bị xé rách, loạng choạng lui về phía sau một bước, nhìn Trang Hạo Nhiên, lại nhìn cha của mình! !

Đường Chí Long lập tức trợn to đôi mắt đẫm lệ, hơi nâng người lên, khiếp sợ đau đớn nhìn Trang Hạo Nhiên, trái tim chợt bị xé rách, vẻ mặt kích động run rẩy, kêu lên: “Hạo Nhiên . . . Con. . . Con nói cái gì?”

“Cha nuôi. . .” Trang Hạo Nhiên lại đau lòng cúi đầu rơi lệ kêu lên: “Thủ phạm vụ cháy mười hai năm trước! ! Thật ra là con. . . Thì ra là con . . . Cha đã gánh tội thay con! Người vì con . . . Mới đi ngồi tù! ! Cam nguyện để cho cả đời mình bị giam cầm trong song sắt! Con là súc sinh! Con là súc sinh . . . Con có lỗi với người! ! !”

Người đàn ông này nói xong, đôi tay lập tức chống mặt sàn lạnh lẽo, hối tiếc khổ sở dập đầu, dập đến mặt sàn vang lên từng hồi bộp bộp! !

Đường Chí Long lập tức cảm thấy trái tim đau đớn một trận, khuôn mặt ông lộ ra vẻ khổ sở, tay nắm chặt quần áo trước ngực mình, thật vội vã đè nén run run rơi lệ kêu lên: “Hạo Nhiên. . . Tại sao con muốn điều tra sự thật này? Không phải cha bảo con đừng điều tra sự thật này sao! ! Cả đời này của cha nuôi đã qua đi theo ông nội của con, cuộc đời của con bây giờ mới bắt đầu! !”

“Cha! !” Đường Khả Hinh vội nhào tới trước mặt cha, đôi tay nắm chặt tay ông kích động rơi lệ hỏi: “Cha! Cha nói thật đi! ! Cha nói thật với con đi, rốt cuộc sự thật là thế nào?”

Đường Chí Long hốc hác khổ sở rơi lệ nhìn con gái, lại đau lòng nghẹn ngào nói: “Khả Hinh. . . Trận cháy năm đó không phải lỗi của Hạo Nhiên. . . Nó vẫn còn nhỏ. . . Cha thật có lỗi với con, nhưng cha không thể trơ mắt nhìn đứa bé rất ưu tú gánh chịu tội lỗi! Đây chính là chuyện cả đời! Cuộc đời của nó hiện tại mới bắt đầu, cuộc đời của cha đã kết thúc. . . Nếu như sự thật bị chôn vùi, cha có thể bảo vệ an toàn cho Hạo Nhiên hết cả đời này. . . Cha không oán trách không hối hận. . . Cha cam tâm tình nguyện. . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng chảy xuống, khổ sở khiếp sợ run rẩy nhìn cha mình nói xong lời nói này, thật mệt mỏi run rẩy cúi đầu rơi lệ, tay trái của ông vẫn bị còng tay còng chặt cổ tay bị thương, sắc mặt cô run rẩy nhìn cha mình thật lâu thật lâu, cuối cùng nhào tới trong ngực cha, đôi tay ôm chặt cổ của anh, khóc kêu to: “Cha . . .  cha . . .”

“Con gái của tôi . . .” Đường Chí Long một tay ôm nhẹ con gái, lại chảy nước mắt khóc nói: “Cha xin lỗi con. . . Cha phản đối con và Hạo Nhiên ở bên nhau. . . Là vì không muốn con gái hơn nửa đời ở bên ngoài nhà giam trông chừng cha của mình, nửa đời sau còn phải ở bên ngoài nhà giam trông chừng chồng của mình. . . Chuyện này đối với con rất đau khổ, rất đau khổ, rất tàn nhẫn. . . Cho nên cha chấp nhận mang theo tội lỗi này đi gặp ông cụ Tưởng. . . Cha không cầu mong lên trời. . . Chỉ cầu mong mọi người có thể sống thật tốt, sống thật hạnh phúc. . .”

“Cha . . . ” Đường Khả Hinh lại đau lòng run rẩy rơi lệ ôm chặt cổ cha, khổ sở không nói được lời nào, khóc đến cực độ đau khổ! !

Trang Hạo Nhiên quỳ gối trước mặt Đường Chí Long, thật hối hận cúi đầu rơi lệ. . .

Cả phòng bệnh, tất cả mọi người đều lặng lẽ rơi lệ, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng đứng ở một bên, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt khổ sở nghẹn ngào áy náy, nghĩ đến tất cả mọi chuyện của Hoàn Cầu đều do Đường Chí Long hy sinh và dâng hiến, nhưng đến cuối cùng không những không có được báo đáp ngược lại cuộc đời còn phải ngồi trong song sắt mười hai năm, cũng không tránh khỏi đau lòng, đè nén không nói nên lời. . .

Ân Nguyệt Dung và Diệp Mạn Nghi, cùng Tưởng Thiên Lỗi lúc này chạy tới, đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn cảnh tượng này, trái tim chợt đau đớn, đồng thời khiếp sợ tràn lệ run rẩy. . .

Lý Tú Lan làm bạn ở bên cạnh chồng, rơi lệ nhìn cảnh tượng này, nhiều năm qua ẩn nhẫn và đè nén rốt cuộc giải tỏa lại là vô hạn thê lương, bà không chịu nổi khổ sở như vậy, rời khỏi chồng đi ra ngoài phòng bệnh, ngồi xổm ở mặt tường lạnh lẽo, thất thanh khóc rống lên. . . Ân Nguyệt Dung và Diệp Mạn Nghi kích động run rẩy rơi lệ nhìn Lý Tú Lan bị cuộc sống ép đến già cỗi, rất buồn bã và đáng thương. . . Cùng làm mẹ, hai người lập tức quỳ gối trước mặt của Lý Tú Lan, nghẹn ngào rơi lệ  khóc nói: “Bà Lý. . . Chúng tôi xin lỗi bà. . . Hạo Nhiên chúng tôi có lỗi với bà. . .”

Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn hai người mẹ thật áy náy ở trước mặt, bà vẫn ủy khuất khóc đến không nói nên lời. . .

Ân Nguyệt Dung và Diệp Mạn Nghi lại cúi đầu sám hối. . .

“Mẹ. . .” Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn mẹ của mình rất khổ sở quỳ xuống đất, đau lòng gọi: “Mẹ. . .”

“Thiên Lỗi. . .” Rốt cuộc Diệp Mạn Nghi thất thanh khóc rống nói: “Hãy cám ơn người ơn trước mặt con đi. . . Bọn họ đã cho em trai của con sống tự do mười hai năm. . . Hạo Nhiên. . . Hạo Nhiên. . . Hạo Nhiên là em trai của con! ! Là em trai ruột của con! ! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lập tức hoảng sợ đến hai tròng mắt tràn lệ, trái tim chợt đau đớn! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK