Chương 492: HÔN LỄ (BỐN)
Trang Ngải Lâm và Đường Khả Hinh cùng mặc váy dài, một màu đen, một màu bạc tung bay, giống như âm hồn bí ẩn thống trị thế giới, mỉm cười đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, hai mắt nóng lên, cũng không động đậy.
Đường Khả Hinh nở nụ cười quyến rũ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giống như người xa lạ, không lên tiếng.
Cả người Như Mạt run rẩy nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới những lời chúc phúc, một cỗ lạnh lẽo trong trái tim từ từ ngâm ra ngoài, căng thẳng đến trái tim có chút đau đớn.
“Như Mạt! !” Trang Ngải Lâm lập tức gọi Như Mạt, khẽ nhíu mày lông cười nói: “Trái tim của cô không sao chứ?”
Như Mạt lập tức cúi đầu, khổ sở nói: “Không có, không có việc gì. . . . . . Cám ơn chị quan tâm.”
“Thiên Lỗi!” Trang Ngải Lâm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dứt khoát gọi.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn Đường Khả Hinh thật chặt, tóc xoăn màu nâu sậm buộc lên, lộ ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mang theo cá tính, kiêu ngạo, xinh đẹp, cô gái đã từng vì tình yêu mà im lặng rơi lệ, cúi đầu che kín nửa bên mặt của mình, giống như mây khói bay đi rồi.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kích động của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên mỉm cười, ở ngay trước mặt Như Mạt, nhẹ nhàng gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng? Ngài nhìn tôi làm gì?”
Trái tim của Như Mạt nứt ra đau đớn, hơi nghiêng mặt, hoảng sợ lo lắng sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn Đường Khả Hinh thật chặt, không thể dời mắt.
Trang Hạo Nhiên cầm rượu đỏ, đứng ở đầu kia, chỉ hơi cười, cũng không đi tới, hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ.
Trang Ngải Lâm nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không thể động đậy, không nhịn được cười lớn, gọi nhỏ: “Thiên Lỗi? Có con chim nhỏ cắn tiền của cậu bay đi rồi !”
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi mới lấy lại tinh thần, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới không thể tin nổi nhìn Đường Khả Hinh!
“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: “Trên mặt của tôi, có vật gì bẩn sao?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói không ra lời.
Lúc này nhân viên phục vụ đang cầm khay, đưa tới hai ly rượu đỏ, cùng là Conti 1980.
Trang Ngải Lâm và Đường Khả Hinh cùng mỉm cười bưng rượu đỏ qua.
Đường Khả Hinh càng dịu dàng nhẹ xoay tròn rượu đỏ trong chén, khẽ giơ lên, vừa uống ly rượu đỏ, hơi híp mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn cô chòng chọc.
Đường Khả Hinh nở nụ cười, để ly rượu đỏ xuống, mới có chút bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Đúng lúc này Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ lên, im lặng xoay người tránh ra.
Như Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thái độ Tưởng Thiên Lỗi kích động nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, lòng của cô đau nhói, hai mắt tràn lệ, nhẹ kéo ống tay áo của anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích, nhìn Đường Khả Hinh.
Hai tròng mắt sắc bén của Đường Khả Hinh lại chợt lóe, nhìn Như Mạt, dịu dàng nói: “Như Mạt tiểu thư, trong bốn tháng này, nghe nói hôn nhân của chị và Thị Trưởng đã kết thúc, tình yêu thanh mai trúc mã với Tổng Giám đốc Tưởng, rốt cuộc có thể đươm hoa kết trái, tôi chúc mừng các người trăm năm hạnh phúc, ân ái ngọt ngào cả đời.”
Như Mạt nghiêng mặt không dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút đau thương.
Trang Ngải Lâm liếc mắt nhìn anh.
Đường Khả Hinh cau mày nhìn nét mặt và thái độ giằng co của hai người bọn họ, nhịn không được mỉm cười, nói: “Có phải tôi không nên xuất hiện hay không, để cho mọi người khiếp sợ như vậy? Hay không kịp chuẩn bị ? Hay cảm thấy. . . . . .”
Cô rũ mắt nhớ tới đêm mưa kia, mình nằm ở trên giường phẫu thuật, nghe Nhã Tuệ kêu gào, nghe có người muốn moi trái tim của mình ra đưa cho phụ nữ anh yêu mến nhất, cô muốn nghe tiếng của người kia, nghe người kia nói một câu: cứu cô ấy, cầu xin mọi người cứu cô ấy, hết sức cứu cô ấy. . . . . . Chỉ cần anh không im lặng, mình có thể tha thứ tất cả cho anh! ! Nhưng anh không có! ! ! Cho đến khi những người đó cứng rắn đi tới, muốn mình hiến tặng trái tim. . . . . . Anh vẫn im lặng, vẫn im lặng, vẫn im lặng, vẫn im lặng! ! ! !
Hai mắt của cô run rẩy nước mắt tức giận, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bật cười thành tiếng, cười có chút run rẩy, có chút kích động. . . . . .
Sắc mặt của Trang Ngải Lâm hơi thu lại, không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chòng chọc Như Mạt.
Cả người Như Mạt chấn động, không dám nhúc nhích, dựa sát vào bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi.
“Tổng Giám đốc Tưởng?” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: “Ngài quen dùng im lặng để xử lý cho dù là ai, hay bất cứ chuyện gì sao?”
Câu nói có ẩn ý khác!
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười có chút lạnh lùng, hai tròng mắt thâm thúy ngưng tụ, hơi thở ngừng lại, mới nhìn hướng cô, chậm rãi mở môi mỏng, nói: “Có chút im lặng, chính xác là đáng chết.”
Đường Khả Hinh nhìn chăm chú trong đôi mắt anh còn sót lại một chút tình cảm, đột nhiên cảm thấy hứng thú cười nói: “Thật sao? Vậy ngài cảm thấy, tại sao im lặng đáng chết vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn nét mặt Đường Khả Hinh tươi cười như hoa, nhưng có thể nhìn ra trong tròng mắt cô có chút tức giận và kích động, chậm rãi nói: “Im lặng vốn là không thể làm bất cứ chuyện gì, không thể làm bất cứ chuyện gì, chính là đáng chết.”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi ngưng lại, có chút đồng tình nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh đồng tình, anh lập tức không vui.
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút dịu dàng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười xúc động nói: “Đúng vậy, không thể làm chuyện gì, vốn là đáng chết, giống như tôi đã từng nằm ở trên giường bệnh, có người muốn mọi trái tim của tôi ra, hiến tặng cho một người khác, tôi chỉ có thể im lặng, bởi vì tôi biết, khi đó, tôi sắp chết rồi. . . . . .”
Cô có chút khổ sở cúi đầu, hai tròng mắt dịu dàng nhưng đau lòng, xẹt qua một chút tức giận, ngẩng đầu lên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Anh có biết tại sao tôi bị thương vào bệnh viện hay không? Đó là bởi vì tôi đỡ cho người khác một đao! !”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt run rẩy ánh sáng khổ sở, nhìn cô, anh biết, cô nói có người muốn hại mình! !
“Ha ha ha. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhịn không được bật cười, cầm rượu đỏ, không nhịn được uống một hớp!
Trang Hạo Nhiên đứng ở đàng xa, nhìn cô.
Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi giống như bị xé rách một lần nữa, nhìn cô!
“Im lặng là cái gì?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Ngài biết im lặng là cái gì không?”
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn cô, ánh mắt lại run rẩy đau đớn, đau đớn, đau đớn! !
Sắc mặt của Đường Khả Hinh cứng rắn, rốt cuộc hai mắt trở nên lạnh lùng và quyết tuyệt, nhìn anh, chợt nhíu mày, nói: “Im lặng giống như tôi nằm ở trên bàn mổ! Lúc đó là. . . . . . Vô năng!”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, nhìn Đường Khả Hinh!
Như Mạt cũng cảm thấy khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh.
Đông Anh đứng ở một bên, cũng hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.
“Lúc ấy tôi. . . . . . Hình dung bản thân mình như thế . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười giơ ly rượu trong tay, hướng Tưởng Thiên Lỗi, quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Tưởng Thiên Lỗi gáp gáp nhìn cô.
Đường Khả Hinh lạnh nhạt nhìn ánh mắt anh, đôi mắt đẹp chợt lóe, nhìn Như Mạt run rẩy, đột nhiên mỉm cười, gọi: “Như Mạt tiểu thư!”
Vẻ mặt Như Mạt run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn cô thật sâu, lạnh lung, mỉm cười nói: “Tấm vé bay đi Luân Đôn, chị còn giữ thật tốt sao?”
Vẻ mặt Như Mạt run lên, không dám lên tiếng.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh ngưng tụ, ngửa mặt ngẩng đầu lên nhìn cô, lại cười lạnh nói: “Không biết, tấm vé máy bay đắt giá này có thể trả lại hay không? Nếu như có thể, thì trả chứ? Vì trên thế giới này, bất kỳ cảm giác khát vọng bay lượn cũng như giấc mộng mà thôi, chị vốn đang ở trong phúc, hạnh phúc đến tận trời, nhưng đừng quá câu chấp một chút tình yêu ngây thơ, đơn thuần không thể nói, còn sót lại trong đáy lòng của chị ? ! Có một tình yêu như vậy buộc chặt lấy chị, lại không cần vé máy bay, còn thành toàn cho người khác?”
Hai mắt Như Mạt run rẩy nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh lại nhìn Như Mạt nói nhanh: “Xem người đàn ông bên cạnh chị kìa, lúc chị bị thương, anh ta cũng chỉ . . . . . . Im lặng! !”
“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô gầm nhẹ!
Đường Khả Hinh quyến rũ nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, ngài gọi tôi? sau này xin ngài đừng chỉ mặt gọi tên! Bởi vì tôi và ngài không có quan hệ gì, nếu như sau này, ngài muốn tôi đáp lễ ngài, xin gọi. . . . . . Đường tiểu thư!”
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt rượu đỏ, liền muốn tiến lên. . . . . .
Đường Khả Hinh nhưng lập tức xoay người, hai mắt run rẩy nước mắt, nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức muốn xông lên.
Trang Ngải Lâm khẽ ngăn cản.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, có chút kính trọng với cô, lông mày nhảy lên, gọi: “Chị!”
Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Trùng hợp như thế? Cô ấy cũng gọi tôi là chị! Mặc kệ trước kia duyên phận của cô ấy như thế nào, nhưng bây giờ cô ấy là em gái của Trang Ngải Lâm tôi ! Đừng để cho tôi có tâm trạng không tốt, tặng 12% cổ phần Á Châu của tôi cho cô ấy!”
Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt nhìn cô.
Trang Ngải Lâm tay nâng rượu đỏ, khẽ mỉm cười, đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, nắm chặt quả đấm! !
Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy thật dài, bước nhanh qua đám người đông đúc, sắc mặt tái nhợt, kích động phẫn nộ đi về phía trước . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhìn theo bóng dáng của cô từ từ di chuyển, cuối cùng để ly rượu xuống, đi nhanh về phía trước.
Đường Khả Hinh đi qua vô số đám người, rốt cuộc đi về phía một tấm màn lụa mỏng màu trắng, tay nắm ly rượu đỏ, muốn rót vào trong miệng! !
Một bàn tay nắm mạnh tay của cô!
Cô nóng mắt quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cảm thấy tức giận hất tay của anh ra, lại nâng ly rượu lên, muốn uống rượu. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng lập tức giành lấy ly rượu của cô, nện ở trên bàn!
Đường Khả Hinh lại tức giận muốn đẩy anh ra, sau đó muốn rót rượu. . . . . .
Bóng dáng màu đen, di chuyển về phía bên này.
Ánh mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe, đột nhiên nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, lập tức kéo cô vào trong ngực của mình, cúi xuống hôn trên môi của cô!
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn vẻ mặt cô run rẩy, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, nhưng không nói gì. . . . . .
Nếu như em muốn thắng, vậy anh giúp em.
Cơn gió bồng bềnh.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài bức màn màu trắng, nhìn cảnh tượng này, nắm chặt quả đấm, ánh mắt nóng lên! !