Chương 779: ĐÒI LẠI
Hoàng hôn! !
Vườn hoa phía sau khách sạn.
Ánh mặt trời vẫn chiếu chói loá!
Ve sầu kêu “ve ve”!
Một bóng dáng nho nhỏ di động ở giữa bụi hoa!
Tiểu Nhu mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, váy ngắn màu xanh dương, buộc hai bím tóc đến bên hông, từ giữa bụi cỏ nhanh chóng chui ra, ánh mắt lóe sáng giống như kim cương, vội vàng nhìn một con ve sầu ở trong bụi cỏ phía trước không ngừng nhảy, lập tức nở nụ cười ngọt ngào vui vẻ, mặc kệ lúc này mồ hôi đầm đìa, toàn thân đầy bùn, thân thể bổ nhào về phía trước! !
Đôi tay lập tức nắm chặt con ve sầu kêu “ve ve” này! !
Tiểu Nhu giống như con chó nhỏ, quỳ gối trên cỏ, đón ánh mặt trời rực lửa, khẽ mở hai tay ra, ánh mắt sôi nổi nhìn con ve sầu màu xanh lá vừa to vừa béo trong lòng bàn tay, cô cười vui vẻ! !
Cái mông bị người đá mạnh một cái! !
Cả người Tiểu Nhu nhủi ra phía trước, đôi tay không ngại đưa ra, con ve sầu “Te” một tiếng, lập tức nhảy ra, thậm chí vỗ cánh bay đi, cô kêu to một tiếng, khóc mặt gọi: “Con ve của tôi! !”
“Con ve của tôi! ! Con ve của tôi! Con ve của tôi! !” Trần Mạn Hồng tức giận đứng ở trên cỏ, mắt lạnh lùng nhìn bộ dáng Tiểu Nhu nhào vào trên bãi cỏ, khóc ô ô ô, gầm lên: “Ngày ngày không phải đào khoai tây thì làm những thứ kỳ quái này! ! Đầu của cô thật phát triển không bình thường! ! Thời tiết nóng như vậy, ánh mặt trời mạnh như vậy, người ta trang điểm lại còn không kịp, thì hay nhỉ! ! Tan việc không về nghỉ ngơi, còn ở chỗ này mò mẫm tới lui! Thật coi khách sạn là nhà của cô à? Quên mất, sau khi nhân viên tan việc cũng không thể tùy tiện ở lại khách sạn sao?”
“. . . . . . .” Tiểu Nhu vẫn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lầu bầu, mồ hôi đầm đìa, lại giống như đã sớm quen, không lên tiếng.
“Đứng lên cho tôi !” Trần Mạn Hồng nhìn cô bị phơi như vậy, lại gào lên! !
“. . . . . . . . .” Tiểu Nhu không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn, bình tĩnh đứng lên, liếc về phía con ve kia, cũng nhảy đến nơi đó. . . . . .
Trần Mạn Hồng còn muốn giờ cái hộp giữ tươi đánh cô! !
“Đừng đánh. . . . . .” Tiểu Nhu né người, hoảng sợ liếc về phía quản lý, lại nhìn hộp giữ tươi quen thuộc quản lý cầm trong tay, cô ngạc nhiên hả? một tiếng, hỏi: “Hộp giữ tươi này. . . . . .”
“Nói với cô mấy lần rồi? ! Không thể mang thức ăn vào phòng quần áo! ! Cố cố tình không nghe! !” Trần Mạn Hồng lập tức ném hộp giữ tươi về phía cô! !
“Ôi!” Tiểu Nhu lập tức ôm cái hộp giữ tươi, căng thẳng lầu bầu nói: “Đây là bánh trà xanh, Phó tổng Lãnh nói thích ăn, sáng sớm hôm nay trước khi tôi đi làm, cố ý đi đỉnh núi hái trà ép nước để làm. . . . . . Ăn rất ngon đấy.”
“Chà! !” Trần Mạn Hồng khinh bỉ nhìn con bé này một cái, nở nụ cười nói: “Thế nào? Thích người ta à?”
“Không phải!” Mặt của Tiểu Nhu chợt đỏ, ôm hộp giữ tươi, lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào.
Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng cô, sau khi nở nụ cười, vươn tay đâm cái trán của cô, nói: “Chỉ bộ dáng cô! Còn dám thích Phó tổng Lãnh người ta! ! Người ta là ai? Cô đừng cho rằng người ta thật thích ăn bánh trà xanh và khoai tây của cô! ! Đó là trêu cô đấy ! !”
“. . . . . . . . . . . .” Tiểu Nhu nghe lời này, lập tức thật đáng thương, mắt to chớp chớp.
“Không phải anh ấy bảo cô hôm nay đưa cho anh ấy ăn sao?” Trần Mạn Hồng cố ý nhìn cô, cười hỏi.
“Vâng . . . . .” Tiểu Nhu không ngừng cúi đầu, yếu ớt nói.
“Hiện tại người ta ở nước Mĩ a! !” Trần Mạn Hồng lại nhìn cô, lớn tiếng nói: “Thứ vô dụng! ! Loại suy nghĩ này cũng dám có! ! Nhanh tìm người gả đi! !”
“. . . . .” Tiểu Nhu nghe lời này, mím môi một cái, thật đáng thương không dám lên tiếng.
“Nhìn thấy cô đã phiền! !” Trần Mạn Hồng nói xong, lại ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời như muốn phơi khô người, cô không chịu nổi, dùng tay quạt, lập tức xoay người đi khỏi! !
Tiểu Nhu một mình ngơ ngác ôm hộp giữ tươi, nhìn rất nhiều bánh trà bên trong hộp, nhớ tới Lãnh Mặc Hàn đã nói rõ với mình, hôm nay muốn ăn bánh trà của mình. . . . . . Trong lòng của cô có chút mất mát, nhưng cũng hiểu, xung quanh căn bản không có người quan tâm cam kết với mình. . . . . . Trừ Khả Hinh. . . . . . cô gái ngốc này ngơ ngác xoay người đi ra bên ngoài khách sạn . . . . . . Vừa đi vừa nhớ tới nét mặt Lãnh Mặc Hàn nhìn Khả Hinh, lúc nhìn Khả Hinh cười, anh liền cười nhàn nhạt, lúc Khả Hinh đau lòng, ánh mắt anh chưa từng dời đi. . . . . .
Một viên nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu rơi xuống.
Tiểu Nhu vội vàng mím môi, hút lỗ mũi đỏ bừng, lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục ôm hộp giữ tươi này đi về phía trước. . . . . .
“Tiểu Nhu?” Lúc này Đường Khả Hinh ôm tài liệu, mới vừa đi qua đại sảnh khách sạn, muốn xuyên qua phía sau vườn hoa đi tới Hoàn Á, lại thấy Tiểu Nhu ngơ ngác ôm hộp giữ tươi bước đi, vừa đi vừa lau nước mắt, cô lập tức thật lo lắng đi tới hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Tiểu Nhu trợn to đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy Đường Khả Hinh, cô lập tức lau khô nước mắt, cười nói: “Khả Hinh! !”
“Tại sao cô khóc vậy?” Đường Khả Hinh nhìn cô cười, nhưng dáng vẻ vẫn đau lòng, có chút lo lắng hỏi.
“Không có việc gì. Gió thổi vào mắt. . . . . .” Tiểu Nhu vội vàng lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói.
“Gió. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng cô, trong lòng suy đoán là gặp phải chuyện đau lòng, không muốn nói, liền dừng lại một chút, mới ôm Tiểu Nhu vào trong lòng, quan tâm nói: “Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Không có chuyện gì, tất cả đều sẽ qua. . . . . .”
Tiểu Nhu tựa vào trong ngực Đường Khả Hinh, càng lúc càng khó qua, nước mắt chảy ào ào, mới nghẹn ngào nói: “Khả Hinh, ngoại hình cô xinh đẹp, vừa cố gắng, vừa chịu khó, tất cả mọi người thích cô, tôi rất vui mừng! Tôi cũng thích cô!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, không biết vì sao, cười rưng rưng, ôm nhẹ cô gái trong ngực, mới dịu dàng nói: “Mọi người cũng thích Tiểu Nhu. . . . . . Tôi thích Tiểu Nhu nhất. . . . . .”
Tiểu Nhu lập tức cười rộ lên.
“Đừng khóc, chúng ta cùng đi Hoàn Á, nộp tài liệu xong, tôi và cô ăn cơm. . . . . . Hôm nay tôi mời cô ăn cơm. . . . . . Hả?” Đường Khả Hinh vừa dỗ dành Tiểu Nhu vừa bước đi, vừa cười lau nước mắt cho cô, an ủi nói.
“Ừm! Tôi thích ăn khoai tây!” Tiểu Nhu cười nói.
“Tốt! Ăn khoai tây. . . . . .” Đường Khả Hinh cười kéo cô bước đi, nhưng không ngờ nghe được phía trước truyền đến tiếng khóc, cô sửng sốt ngẩng đầu. . . . . .
Bóng dáng Trang Hạo Nhiên lao ra như tên lửa, hai mắt chứa đầy lửa giận, đằng đằng sát khí đi ra đại sảnh Hoàn Á, nhanh chóng đi ra ngoài! !
Bọn người Lâm Sở Nhai cũng hai mắt đỏ bừng, kích động tức giận đi về phía trước!
Tiêu Đồng ở phía sau, vừa khóc vừa đi theo, đến bây giờ vẫn không tiếp nhận được sự thật này, chỉ kích động rơi lệ. . . . . .
“Xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Đường Khả Hinh không khỏi lạnh lẽo, vội vàng tiến lên phía trước, gọi Tiêu Đồng vội hỏi: “Tiêu Đồng? Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Đồng rơi lệ nhìn Đường Khả Hinh, trong lòng đau xót, kích động khóc nói: “Mặc Hàn đã xảy ra chuyện ở nước Mĩ! ! Mới vừa nhận được tin tức, nói anh ấy bị nổ chết! !”
Bộp, hộp giữ tươi đập xuống đất! !
Đường Khả Hinh lập tức trợn to hai mắt, trong lòng chợt run lên, cả người nhanh chóng bi thương, vẫn không thể tin được sự thật này, cũng đã lệ tràn hốc mắt, nhớ tới Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng, là một người trung nghĩa và ân cần, cô lập tức nghẹn ngào rơi lệ hỏi: “Tin. . . . . . Tin. . . . . . Tin tức chính xác không?”
Tiêu Đồng nhanh chóng rơi lệ gật đầu! !
Tiểu Nhu sững sờ đứng ở một bên, hoảng sợ đến mở trừng hai mắt, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt! !
“Tôi không nói với cô nữa! ! Hiện tại lão đại muốn đi nước Mĩ tìm người tính sổ! Tôi không biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì! ! Hiện tại anh ấy tức giận đến không nói được gì! Tôi chưa từng thấy anh ấy tức giận như vậy! !” Tiêu Đồng nói xong, lập tức khóc muốn xoay người đi khỏi! !
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, suy nghĩ một chút, lại nhớ tới bộ dáng Trang Hạo Nhiên tức giận bi thương mới vừa đi khỏi, , trong lòng đột nhiên khẩn trương, lập tức đuổi theo! !
Trang Hạo Nhiên đón gió to, nhanh chóng ngồi lên chiếc Audi Pikes Peak, cắn răng nghiến lợi nhanh chóng nổ máy, lập tức lái xe chạy ra bên ngoài. . . . . .
Đám người Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng lái xe tức giận đi khỏi! !
Đám người Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng, Tiểu Nhu đuổi theo sau đó, cũng lo lắng rơi lệ lập tức lên xe! !
Đỉnh núi, cây anh đào thật to, xanh biếc mênh mông!
Có một tòa biệt thự màu trắng đứng trên đỉnh núi, có vẻ hơi tịch mịch! !
Chiếc Audi Pikes Peak nhanh chóng chạy như bay lên đỉnh núi, thắng gấp trước biệt thự ! !
Trang Hạo Nhiên lập tức kích động đẩy cửa xe ra, nhìn ngôi biệt thự, trước nhà chỉ là cái sân nhỏ đơn giản, cũng không có thuê người quét dọn, chỉ đơn giản trồng một gốc cây anh đào, lá cây bay bay, từ cửa chính trong suốt, nhìn thấy chỉ có đơn giản vài vật dụng trong nhà, bởi vì quá khứ xem nhẹ sống chết, anh cảm thấy miễn còn sống là được rồi. . . . . .
“Mặc Hàn! !” Tô Lạc Hoành khổ sở run rẩy cắn răng đi ra, hai mắt lay động nước mắt, đứng ở trước cửa biệt thự, lòng như dao cắt, áy náy khổ sở cúi đầu, khó nhịn được tiếng nức nở, rơi lệ co quắp nói: “Tới thăm anh! Anh luôn muốn chúng tôi tới nhà ang! Nhưng xưa nay chúng tôi chưa từng tới bao giờ. . . . . .”
Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt cũng khổ sở bi thiết đi xuống xe, đi tới trước cửa biệt thự, nhìn vật dụng trong nhà đơn giản ở bên trong, đơn giản giống như người đó, bọn họ đồng thời cúi đầu run rẩy rơi lệ nói: “Mặc Hàn, anh em tới thăm anh! ! Hôm nay tới nơi này xem anh một chút! ! Chúng tôi lập tức đi nước Mĩ! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng tôi đều muốn đòi mạng lại cho người anh em! ! !”
Trang Hạo Nhiên bi phẫn, hai mắt tràn lệ, nắm chặt quả đấm, nhìn anh đào bên trong. . . . . . Trong lòng cảm thấy đau đớn. . . . . . . . . . . .
Một giọt nước mắt rơi xuống !
Đường Khả Hinh mới vừa đi xuống xe, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Hạo Nhiên, người đàn ông kiên nghị này cúi xuống, đè nén giọt lệ bi thương, hai tay nắm chặt quả đấm, cả người phát ra bi thương thật sâu. . . . . . Cô nhìn giọt nước mắt của anh, trong não không khỏi thoáng qua một hình ảnh. . . . . Người đàn ông kia tràn lệ mất mát nhìn mình. . . . . . Hai mắt của cô chớp loé, thoát khỏi trí nhớ cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đã chậm rãi muốn đẩy cửa sân ra, cất bước đi vào. . . . . .
Đám người Lâm Sở Nhai cũng yên lặng rơi lệ đi vào. . . . . .
Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa, lại không dám đi vào, bởi vì một nhóm người bọn họ, từ lúc ở nước Anh đến bây giờ, tình cảm nhiều năm như vậy, Lãnh Mặc Hàn giống như là anh trai của mình, lúc thân thể mình đau đớn, nửa đêm lái xe tới nấu nước gừng cho mình uống…, có lúc mình không ngồi dậy nổi, vẫn là anh đút từng muỗng từng muỗng, cô thất thanh khóc rống kêu to: “Lãnh Mặc Hàn! ! Đã sớm bảo anh vào khách sạn ở với chúng tôi, anh không chịu! ! Anh làm gì cứ ở cái chỗ này? Muốn tới thăm anh một lần cũng không dễ dàng! Anh rõ ràng là một người sợ tịch mịch! ! Anh trở lại đi! Mỗi ngày tôi nấu cho anh ăn! ! Mỗi ngày tôi nấu cho anh ăn! ! Anh mau trở lại! ! Tôi đi mua tây trang với anh, tôi làm tất cả cho anh! !”
Tiêu Đồng quỳ trên mặt đất, rơi lệ khóc rống lên! !
Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, đã khóc không thành tiếng, cả người run rẩy đau lòng rơi lệ, nhìn căn nhà đơn giản, muốn gọi người đó quan tâm anh em giống như anh trai lớn, nhưng đột nhiên không nói được lời nào, chỉ không đè nén nổi bi thương đi lên trước, chậm rãi dìu Tiêu Đồng lên, nức nở nói: “Vào thôi. . . . . . Đi xem một chút cũng tốt. . . . . .”
Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh, khóc hỏi: “Khả Hinh! ! Cô nói cho tôi biết, đây không phải là thật! ! Lãnh Mặc Hàn không có việc gì! ! Cô nói cho tôi biết, đây không phải là thật! Anh ấy vì không muốn trải qua những tháng ngày đó, mới ở bên chúng ta! Nhiều năm như vậy, chúng ta thật vui vẻ! ! Cô mau nói cho tôi biết, đây không phải là thật! Tôi đã từng nói với anh ấy, nếu như sau này, anh thật muốn một người, tôi ở bên anh ấy! ! Tôi ở bên anh ấy! ! Tôi ở bên anh ấy đến sau này! !”
Đường Khả Hinh ôm Tiêu Đồng, cũng nói không ra được lời nào, chỉ ôm cô, ẩn nhẫn run rẩy khóc.
Tiểu Nhu cũng nói không ra được lời nào, chỉ nhặt lên cái hộp bánh trà xanh, đứng ở một bên, một đôi mắt to không ngừng rơi lệ, khóc đến nấc nghẹn, ngẩng đầu nhìn cây anh đào, rất giống cây anh đào trước nhà của Khả Hinh, cô lại cảm thấy buồn bã, ôm lấy hộp bánh trà của mình, lách người đi vào sân, ngồi xổm xuống ở trước gốc cây anh đào, đặt từng phần, từng phần bánh trà xanh xuống, muốn khóc nhưng không khóc, chỉ rơi lệ bày bánh trà, nhỏ tiếng nức nở nói: “Anh … anh, anh yên tâm, tôi..tôi nhất định sẽ không nói ra bí mật của anh. . . . . . Tối nay lúc trở về, tôi . . . . . Tôi . . . . . tôi ở nơi này với anh. . . . . . Tôi không sợ. . . . . . Mỗi ngày bắt đôm đốm. . . . . . Tôi không sợ. . . . . . Anh tìm đến tôi, tôi mời anh ăn rất nhiều rất nhiều bánh trà!”
Cô vừa bày, vừa nức nở, cuối cùng khóc lên! !
Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng, hai người đỡ nhau, khóc đi vào sân, rồi vào trong nhà, đám người Lâm Sở Nhai chia ra mấy góc ở phòng khách, cũng khổ sở run rẩy rơi lệ, nhất là Tô Lạc Hoành đứng ở trên mặt đất, đàn ông vốn không dễ dàng rơi lệ, nhưng đối mặt với sống chết của anh em, rốt cuộc anh cúi đầu khóc thành tiếng! !
Trang Hạo Nhiên cố nén khổ sở, thân thể run rẩy đứng ở trước sa lon, tay cầm một khung hình màu trắng, đó là hình chụp của bọn họ lần đầu tiên đứng ở trước toà thành, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, đứng ở bên cạnh mình, đó là lần đầu tiên anh hướng về phía ống kính nở nụ cười, thật ra càng nhìn càng thấy bộ dáng của anh, trong lạnh lùng lộ ra mấy phần thật thà. . . . . .
Ngón tay nắm chặt khung hình! !
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn hình Lãnh Mặc Hàn nở nụ cười thản nhiên, thật ra anh đã vì anh em nở nụ cười quý giá, sắc mặt của anh dần dần đông cứng, cả người giống như dã thú trong rừng, hai mắt phát ra sát khí! ! !
Mặc Hàn, anh yên tâm, cái mạng này, tôi nhất định đòi lại cho anh ! ! !
Đường Khả Hinh đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng người này vì tình bạn, tức giận bi thương, nước mắt của cô chậm rãi chảy xuống. . . . . .
Hoàng hôn buông xuống, nắng chiều chiếu vào phòng khách, nơi này, chỉ có một cái ghế sa lon, một bàn trà, một TV, còn có một cái bàn ăn. . . . . .
Tiêu Đồng nữa quỳ trên mặt đất, khóc thất thanh: “Không trách được lần trước anh gọi cho tôi trộm một bó Bách Hợp! Cái nhà này, không có gì cả !”.
“Đây không phải là thật! ! !” Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, nặng nề lau đi nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa nói: “Tôi không tin người anh em cứ đi khỏi như vậy! ! Đây không phải là thật! ! Tôi không tin! ! Tôi không tin! ! Đời này của tôi chỉ có mấy người anh em! ! Tôi nhất định phải chết trước hơn mọi người! ! Tôi không tin anh đã chết! ! Tôi không tin! !”
Anh đập mạnh bàn trà, lại đau lòng bật khóc.
Tào Anh Kiệt đã không nhịn được, bật khóc, gọi: “Người anh em! ! Làm anh em kiếp này còn chưa đủ! Mẹ nó, anh sống thêm một ngày, cho tôi nhìn anh đi! !”
Tô Lạc Hoành đã khóc đến nằm bên ghế sa lon, ngồi xuống đất, khuôn mặt đầy lệ. . . . . .
“Các người làm gì khóc trong nhà tôi?”
Một giọng nói truyền đến!
Mọi người sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn ngoài nhà. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài đen, tay cầm túi du lịch màu nâu sậm, đứng ở cửa nhà mình, nắng chiều kéo bóng anh thật dài, ánh mắt lạnh nhạt không hiểu nhìn những người này, từng người khóc đến giống như người chết, vẻ mặt anh sửng sốt.
Tất cả mọi người trong phòng này, từng người chảy nước mắt, vẻ mặt khác nhau, nhưng tất cả đều không nhúc nhích! !
Tô Lạc Hoành ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy, chớp mắt một cái, lại nhìn Lãnh Mặc Hàn quả thật đang đứng ở trước cửa nhà, vẻ mặt lạnh nhạt chết tiệt kia, dù là quỷ, cũng sẽ không ác tâm như vậy, lại òa khóc dữ dội, nện mạnh một phát trên mặt đất, khóc kêu lên: “Mẹ nó, anh chơi tôi!”