Chương 866: ANH MUỐN CÔ GÁI ĐÓ
Nhà họ Tần!
Tần Vĩ Nghiệp ngồi ở trong phòng đọc sách của mình, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, vừa lật xem một quyển nhật kí Hàn Thành Trác, mình mới vừa sai người mua về từ hiệu sách, hai mắt lộ ra ánh sáng giống như học giả.
Một nữ giúp việc mới tới, thật cẩn thận bưng trà đi tới trước mặt của Tần Vĩ Nghiệp, có chút xấu hổ nói: “Cậu chủ, uống trà.”
“Để đó đi. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp vẫn không để ý, chuyển mắt nhìn trong nhật kí Hàn Thành Trác, dựa theo thỏa thuận sắp xếp chữ theo hình chữ S, nhìn thấy một tin tức: căn phòng bí mật đã bị lộ, mau sớm che giấu thân phận, kế hoạch tối nay tiến hành đúng hẹn! Anh sâu kín lật xem một tờ khác, thấy phía trên viết một dòng chữ: điện thoại của anh đã bị theo dõi toàn bộ quá trình! Sau này dùng sách thay liên lạc! Ông chủ của chúng tôi đã hạ lệnh, thề phải ám sát Cậu chủ Tô! !
Sắc mặt nữ giúp việc bình tĩnh, đặt trà xuống.
Lúc này Tần Vĩ Nghiệp mới hơi nhắc mí mắt, cách quyển sách, không có một chút hứng thú nhìn nữ giúp việc!
Nữ giúp việc mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu đen, bộ ngực đầy đặn, muốn bung ra, cánh tay trắng như tuyết, sáng bóng mềm mại giống như trái cây non, thật sự làm cho người ta có một loại kích động muốn cắn một cái ! !
Tần Vĩ Nghiệp cau mày nhìn cô nói: “Đi ra ngoài!”
“À?” Nữ giúp việc gấp đến độ hơi toát mồ hôi, nhìn anh.
“Đi ra ngoài! !” Tần Vĩ Nghiệp biết ý của cô, cũng không một chút hứng thú, nói.
“À. . . . . . Vâng . . . . .” Nữ giúp việc thở nhẹ một cái, mới nhẹ nhàng cầm khay lên, mắc cở mặt đỏ bừng vội vàng xoay người đi ra ngoài, cái mông tròn lẳng hơi uốn éo, hết sức hấp dẫn.
Lối đi hành lang có chút tĩnh mịch, rèm cửa sổ đã kéo lên.
Nữ giúp việc có một chút mất mát, tay nâng khay đi ra ngoài, nghĩ đến nhiệm vụ bà chủ giao cho mình không thể hoàn thành, cô liền cảm thấy bất đắc dĩ cúi đầu.
Một sức lực mạnh mẽ nắm cô đập trên tường ! !
“A!” Cô giật mình, xoay người, thấy Tần Vĩ Nghiệp đã lấy mắt kính xuống, ánh mắt lộ ra lạnh nhạt thần bí nhìn mình, mặt của cô thoạt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, kêu nhỏ: “Cậu. . . .Cậu chủ. . . .”
Vẻ mặt Tần Vĩ Nghiệp chỉ nhàn nhạt, tay chậm rãi đặt tại bộ ngực đầy đặn của nữ giúp việc, năm ngón tay vồ mạnh, càng không ngừng xoa nắn ngực cô, vừa xoa vừa thở dốc nhìn cô. . . . . .
Thân thể nữ giúp việc dán vào tường, tất cả đều đỏ lên, lại cắn chặt môi dưới, dũng cảm nhắm mắt lại, bà chủ đã nói, chỉ cần mình có thể sinh đứa bé cho cậu chủ, thì cô có thể được đến ba chục triệu!
Tần Vĩ Nghiệp vừa lạnh lùng nhìn cô, tay vừa không ngừng bóp mạnh bộ ngực của cô, thậm chí xé áo sơ mi trắng của cô, kéo áo lót của cô xuống, ánh mắt nhìn hai ngọn núi mê người trước mặt, theo bản năng muốn điều khiển bản lĩnh đàn ông mạnh mẽ của mình, giống như nhiều năm trước, khi mình còn là đứa bé trai đã mạnh mẽ cưỡng bức nữ giúp việc, nhưng anh vừa dùng sức xoa nắn, vừa cắn chặt răng, mồ hôi nóng tràn ra ngoài, cũng không có cách nào.
“Ôi?” Nữ giúp việc bị xoa nắn có một chút đau đớn, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nhìn anh, ô ô a a, xấu hổ thẹn thùng gọi nhỏ: “Cậu chủ. . . . . . Tôi . . . . . Tôi hơi đau. . . . . .” .
“Chát ! !” Tần Vĩ Nghiệp lập tức giơ tay tát một bạt tai, cực kỳ tức giận rống lên: “Tôi không muốn loại người như cô đau! !”
“A . . . . . .” Nữ giúp việc lập tức bị nện mạnh ở trên bàn trà, đẩy rơi cái khay ngọc bên cạnh, cô hoảng sợ đến cả khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy quay đầu kinh ngạc nhìn Tần Vĩ Nghiệp, run rẩy kêu nhỏ: “Cậu chủ?”
Tần Vĩ Nghiệp cảm thấy tức giận, tàn nhẫn đi đến trước mặt của nữ giúp việc, tay nắm lên mạnh bả vai trần của cô, giận dữ vung lên, lại một bạt tai vang lên, mới vô tình nói to: “Tôi không muốn loại đau này! ! Tôi muốn loại đau năm ấy! ! Cái loại tiếng gào tiêu hồn và hoảng sợ! ! Máu từ hai chân chảy ra! ! Đây mới là chuyện đàn ông nên làm!”
Anh nói xong, lại vô tình, phẫn uất tát liên tiếp mặt của nữ giúp việc! !
“A! ! A! ! A! ! A! !” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ giúp việc quay trái, quay phải, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, tóc trên trán xốc xếch rơi xuống, cả người bị đánh làm cho mắt nổ đom đóm, lỗ tai kêu ong ong, cô vừa không nhịn được khóc, vừa cầu xin tha thứ: “Cậu chủ, cậu tha thứ cho tôi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Là bà chủ gọi tôi tới! ! Tôi sai rồi! !”
“Cô sai ở nơi nào? Cô không sai! ! Là tôi sai! ! Tôi không nên đánh cô! Tôi nên giết cô! Các người đến nhắc nhở tôi vô dụng ! !” Tần Vĩ Nghiệp cảm thấy tức giận, liền ngồi xổm người xuống, nắm đầu tóc cô gái, đập trên bàn trà, đập đến trên trán cô máu tươi đầm đìa, mới cắn răng xé rách quần áo của cô, tay không biết từ nơi nào, chộp tới một cái ly thủy tinh, muốn đâm trên hai chân cô! !
“Cậu chủ! ! Cậu chủ! ! Đừng! !” Nữ giúp việc co rúc hai chân, cũng không để ý trên trán đau đớn, máu tươi chảy xuống, hai tay đẩy bàn tay của anh duỗi ra, quỳ bò dậy, hoảng sợ khóc kêu to, nói: “Tôi sai rồi! Cậu tha thứ cho tôi, cậu chủ, tôi sai rồi! !”
Tần Vĩ Nghiệp cắn răng lập tức đứng lên, hai mắt nóng rực, kéo mạnh một cánh cửa sổ, nhìn bóng cây xanh lay động trong rừng, không khỏi nhớ tới lúc mới gặp gỡ Đường Khả Hinh ở trong tiệc sinh nhật của Tô Thụy Kỳ, nhìn cô chải búi tóc cổ điển, mặc váy lụa dài màu trắng, bờ vai tiêu hồn lộ ra màu sắc mê người, nửa bộ ngực căng tròn như ẩn như hiện, còn có vòng eo mảnh khảnh khêu gợi, cùng cái mông tròn lẳng, hai mắt chớp nhẹ chảy ra vô số trong sáng lại tràn đầy tình ý, phía sau vai ngọn lửa giống như đang bốc cháy hừng hực. . . . . . Đó là lần đầu tiên, trong nhiều năm qua, mình nhìn thấy một cô gái đốt lên ngọn lửa dục vọng! Anh muốn cô gái này, anh muốn cô gái này, chỉ cần cô có thể khơi dậy tính thú của mình! !.
Hai mắt anh lóe lên ánh sáng vô tình, tàn nhẫn, hơi ngẩng mặt nhìn tới trước, suy nghĩ: chỉ cần Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai bàn tay trắng, Đường Khả Hinh chính là của mình! Đến ngày đó, anh nhất định phải bắt cô gái này buộc chặt ở trên giường, hết sức vuốt ve và thương tiếc.
Ảo tưởng vô biên vô hạn!
Người đàn ông này đột nhiên cúi đầu nở nụ cười lạnh lùng.
***
“Ôi chao!” Lúc Đường Khả Hinh đi tới kiểm tra rượu, giúp Tiểu Nhu cầm một giỏ hoa hồng bước tới phía trước, lại không tránh khỏi bị đâm trúng, cô lập tức có chút lo sợ, nặn máu tươi, cúi xuống mút! !
“Tiểu Đường!” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi tới.
Đường Khả Hinh ôm hoa hồng, sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn khẽ cười nói: “Lãnh Phó tổng? Anh tìm tôi có việc?”
Lãnh Mặc Hàn thấy Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng, giống như nặng nề, liền giúp cô, nhận lấy bó hoa hồng ôm vào trong ngực, mới hỏi: “Kho rượu có xảy ra chuyện gì hay không? Hoặc rượu có tình huống gì không ổn?”
“Không có! Tất cả đều rất tốt!” Đường Khả Hinh nhìn anh, thở nhẹ, nói.
Lãnh Mặc Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn cô, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Đường Khả Hinh cũng phát hiện ánh mắt của anh có chút kì lạ, cũng hơi ngẩng đầu lên, xuất thần nhìn anh.
Tiểu Nhu đang cầm khay luyện tập di chuyển, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn nhìn Khả Hinh như vậy, cô khẽ cắn môi dưới, có chút mất mát cúi đầu. . . . . .
“Làm gì?” Trần Mạn Hồng cầm roi lên, quất cái mông Tiểu Nhu, mắng: “Muốn lén lười biếng?”
“Không có, không có! !” Tiểu Nhu vội vàng lầu bầu cầm khay, cầm khay, luyện tập di chuyển.
“Khả Hinh! !” Lãnh Mặc Hàn cảm thấy chuyện này nhất định phải nói rõ với cô, liền vô cùng nghiêm túc nói: “Bữa tiệc lần này, rất có thể sẽ có người thừa lúc vắng lẻn vào, thông qua các loại tình huống, phá hư bữa tiệc, có lẽ sẽ có tổn thương khách quý và những vấn đề khác! Nhân viên giám sát của chúng tôi đã theo dõi có người từng cố ý đến gần kho rượu, nhưng chúng tôi vẫn không thể hiểu, rốt cuộc có liên quan gì !”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, liền hơi giật mình, cả người lập tức nghiêm túc, nhìn anh nói: “Có liên quan đến rượu, xin anh yên tâm, bởi vì xuất rượu, chuyển rượu, rồi đến nhập rượu, cũng do nhân viên khách sạn kiểm tra chặt chẽ, hơn nữa trước khi mở rượu, đầu tiên nhân viên chúng tôi phải kiểm tra đối chiếu tình trạng chai rượu, sau khi kiểm tra rõ ràng, sau đó chuyên gia hầu rượu thống nhất mở chai, thông qua lắng nghe nút chai, lắng nghe thể rượu, rồi quan sát màu sắc, lưu ý độ cồn của ly rượu có đều hay không, mới có thể rót rượu! Trình tự này, chính là vì phòng ngừa rượu giả, hoặc chọn sai thể rượu, nhất định phải tiến hành! Cho nên ở phương diện này, tôi hết sức có lòng tin!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền gật đầu một cái.
“Hơn nữa. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục nhìn Lãnh Mặc Hàn, vội nói: “Nếu anh nhắc tới vấn đề này, tôi nhất định sẽ càng cẩn thận hơn, phân công nhân viên cấp dưới, nhất định phải giám sát toàn bộ quá trình mở rượu và trước khi bình phẩm rượu, tôi sẽ nghiêm mật giám sát, anh yên tâm!”
“Tốt! !” Lãnh Mặc Hàn trầm trọng gật đầu, vươn tay nắm nhẹ cánh tay của cô, nói: “Nhờ cô!”
“Anh yên tâm! Tôi sẽ cẩn thận!” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.
“Đường tiểu thư! !” Trợ lý Vũ Tình bước nhanh tới, nhìn Đường Khả Hinh có chút gấp gáp nói: “Nhân viên của chúng ta sắp đưa xe đến nhà Tổng Giám đốc Trang vận chuyển “Rượu băng bươm bướm”, nhưng không tìm được quản lý ký tên! Giống như bảo hôm nay, gần như đã xuất xe hết rồi !”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, bất đắc dĩ thở dài một cái, nhìn Vũ Tình cười nói: “Có một số việc, cô phải học Tiểu Thanh một chút! Nếu như thật sự không đủ hung ác, cũng phải cầm lông gà làm lệnh tiễn mới được! Có một số việc, chúng ta phải mạnh mẽ một chút! ! Đôi khi đội quản lý xe của bọn họ xấu xa giống như con rắn!”
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, mỉm cười nói: “Nói tôi chỉ đạo, lập tức phái xe đông lạnh đi chở rượu!”
“Vâng!” Vũ Tình đỏ mặt xoay người, bước nhanh trên sân cỏ xanh xanh, đi tới nhà để xe! !
Từng chiếc, từng chiếc xe hàng màu xanh dương của khách sạn nhanh chóng lái về phía sau vườn hoa khách sạn, nhân viên kiểm kê mua hàng, các bếp trưởng điều tới trợ lý đầu bếp tới, còn có các nhân viên hậu cần chuyên chở, rối rít đi ra! !
Cửa xe tải lập tức mở ra! !
Mấy nhân viên mặc quần yếm vải bố màu đen, đầu tiên mang tủ lạnh khổng lồ đặt lên ván trượt, đẩy xuống xe, sau đó xách từng thùng, từng thùng cá mú hổ thiên nhiên loại tốt nhất, đẩy ròng rọc xe xuống, bên này, nhân viên ở dưới xe thuận lợi tiếp lấy, nhanh chóng mở ra, kiểm lại số lượng cá phía trên, còn có đầu bếp khom người xuống, moi con cá mú lên nhìn bên mang, quan sát xem trải qua không tới hai giờ nó có bị chết hay không. . . . . .
Bên này, tủ đông lạnh cũng nhanh chóng mở ra, từng thùng từng thùng tôm hùm cực lớn, nhanh chóng chuyển xuống, có một trợ lý đầu bếp, muốn qua giành giỏ đầu tiên, bị một đầu bếp trưởng bộ phận khác đoạt đi, bọn họ chắt lưỡi một tiếng, tức giận nói: “Giành cái gì? Sợ không có sao?”
Một chiếc xe tải màu trắng mini cũng nhanh chóng ngừng lại! !
20 nhân viên tiếp tân cũng nhanh chóng đi tới, nhìn buồng xe mở ra, bên trong để tất cả các loại hoa, nở rộ và tươi rói còn nhỏ nước, thậm chí hoa mẫu đơn ở trong mùa này cũng không có thể nhìn thấy, cũng nở rộ tươi tốt, bọn họ vui mừng mỉm cười, lập tức bước lên trước, đem từng giỏ từng giỏ hoa tươi chuẩn bị mang tới bộ phận cây cảnh, lúc này quản lý bộ phận cây cảnh mới vội vàng đi ra, đội ánh mặt trời nóng bức, nhìn đám nhân viên tiếp tân phụ giúp mang hoa sắp đi vào trong, cô kêu lên: “Những giỏ hoa kia không phải của chúng ta, ! Đừng mang! Là của phòng bếp bên kia! !”
Nhân viên tiếp tân sửng sốt dừng lại! !
“Giúp chúng tôi mang một chút đi!” Có một đầu bếp và nhân viên hậu cần đang cắn răng cố hết sức khiêng một đống bào ngư đông lạnh ! !
“Bên chúng tôi rất bận! !” Quản lý Bộ phận cây cảnh cầm điện đàm, chỉ huy nhân viên tiếp tân nói: “Mang đống Violet kia! Đó mới là hoa chúng ta muốn dùng đấy! !”
Nhân viên tiếp tân lập tức xoay người, chuẩn bị đi nhận hoa! !
Thư ký phòng đầu bếp bước nhanh tới phía sau xe, cho người bắt đầu kiểm tra lại tất cả hoa tươi, cô vừa kiểm lại vừa nghi ngờ nói: “Tại sao lại không đủ ? Hoa mẫu đơn chỉ mới 30 đóa? Chúng ta có tổng cộng 80 bàn! Điều này thật sự quá kém xa! ! Thông báo Trưởng bộ phận mua hàng, để anh phái người đi liên lạc với nhà ấm trồng hoa trong thành phố! !”
“Vâng!” Trợ lý lập tức gật đầu, cầm điện thoại di động nhanh chóng bấm điện thoại Trưởng bộ phận mua hàng! !
Đại sảnh khách sạn! !
Trưởng bộ phận mua hàng gấp đến độ cả người đầy mồ hôi, mới vừa nhận điện thoại của văn phòng bếp, hỏi thăm tại sao hàu vương tươi mới còn chưa có đến, hiện tại ngay cả một cua hoa thanh hải cũng không thấy bóng dáng, anh gấp đến đầu đầy mồ hôi, vừa đi ra ngoài vừa chuẩn bị điều xe đến Cục hàng hải, vừa kêu lên: “Ôi chao lão đại! Bây giờ tôi đã gấp đến độ sắp xuyên không rồi ! ! Mấy ông bà các người họp ở trên lầu, liền trút một đống lớn công việc cho chúng tôi ! Bộ phận của chúng tôi một trăm người, bao gồm tài xế xe, mọi người cũng mệt mỏi nóng bức muốn le lưỡi rồi ! ! Cũng không phải là chó! Sẽ đến, sẽ đến! ! Trước ba giờ nhất định đến! ! Yên tâm! !”
Anh ta nói xong, nhanh chóng để điện thoại xuống, muốn ngồi vào trong xe! !
“Tổ trưởng Trần! !” Đường Khả Hinh bước nhanh tới, nhìn Tổ trưởng Trần mạnh mẽ gọi! !
Tổ trưởng Trần cảm thấy bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh cửa xe, xoay người nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt như đưa đám nói: “Chuyện gì vậy? Đường tiểu thư?”
“Quản lý quầy tiếp tân duyệt một chiếc xe cho chúng tôi ! Nghe nói bộ phận của các anh điều đi?” Đường Khả Hinh cảm giác có chút buồn cười nhìn anh, nói! !
“Chúng tôi cũng cần xe mà!”
“Nhưng người của chúng tôi đã xin trước mười phút!” Đường Khả Hinh nhìn anh nở nụ cười nói.
“Cô để cho tôi đi chết đi! !” Tổ trưởng Trần mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nếu không phải nhìn thấy đang ở đại sảnh khách sạn, anh ta đã sớm gào thét như sấm, bây giờ không có biện pháp nói: “Hiện tại mọi thứ đều đang đè lên bộ phận mua hàng của tôi! Không biết đầu óc của người nào nghĩ ra chủ ý tồi tệ, hủy bỏ kế hoạch ban đầu! Hôm nay chúng tôi mệt mỏi. . . . . .”
“30 phút! !” Đường Khả Hinh nói nhanh.
Tổ trưởng Trần im lặng nhìn cô! !
“30 phút là được rồi! Không chiếm dụng thời gian của anh !” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
“Được, được, được! !” Tổ trưởng Trần lập tức cầm điện thoại di động lên, căn dặn trợ lý: “Lập tức phái người lái chiếc xe đông lạnh nhỏ A6821 tới đây cho tôi, ừm! ! Liền dừng ở phía sau vườn hoa! !”
“Xem đi! ! Chính là cướp xe của tôi! ! Ngay cả xe bảng số xe cũng nhớ kỹ!” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cười nói.
“Đi đi!” Tổ trưởng Trần nhanh chóng ngồi lên xe, bởi vì phải mang một nhóm hải sản từ Nhật Bản tới, nhất định phải đến Cục hàng hải một chuyến! !
Đường Khả Hinh nhìn xe đi xa, cô thở phào một hơi, lập tức xoay người gọi điện thoại cho Vũ Tình nói: “Cô lập tức phái người đến phía sau vườn hoa khách sạn nhận xe A6821, sau đó căn dặn đồng nghiệp, mang rượu ở sảnh VIP bên trái, toàn bộ xin cái bàn dài và khăn trải bàn, điều chỉnh cameras, bất cứ lúc nào phòng kinh doanh rượu phải theo dõi giám sát !”
“Vâng!” Vũ Tình lập tức đáp! !
“Đã nói hôm nay nhân viên tiếp tân mặc màu trắng! !” Lúc này quản lý Bộ phận PR và bộ phận lễ tân nhanh chóng đi về phía đầu kia! !
“Nhưng nếu như mọi người mặc đồ màu trắng, sẽ rất không ăn khớp với đồng phục của bộ phận lễ tân chúng tôi!” Quản lý Bộ phận lễ tân cũng lập tức phản bác! !
Vẻ mặt Đường Khả Hinh mệt mỏi nhìn xung quanh cũng náo loạn, bận rộn tối mày tối mặt, máy điều hòa không khí mạnh như vậy vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, cũng biết phía trước nhà hát kịch, gần trăm nhân viên tiếp tân đang luyện tập tay cầm bảng đèn, chuẩn bị dẫn dắt 300 ngàn tân khách vào cửa, tiến vào bên trong hiện trường, nhưng di chuyển hết sức khó khăn, đều đang cẩn thận luyện tập. . . . . . Mà sảnh rượu VIP nhà hát kịch, còn chưa chuẩn bị xong, cô thở dài một hơi, mới xoay người trở về hầm rượu, lại nhìn thấy hai chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, cô dừng lại, nhìn. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang kẻ sọc màu đen, phối áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài nơ hoa tơ tằm màu xanh dương đậm, tác phong tao nhã mang theo chút cuồng ngạo lạnh lùng, vốn rất hấp dẫn, mỉm cười đi xuống xe, nghe Đông Anh nói tình hình bữa tiệc tất cả tiến hành thuận lợi, anh hài lòng gật đầu một cái. . . . . .
Cánh cửa chiếc Rolls-Royce màu bạc mở ra! !
Trang Hạo Nhiên sửa sang lại tâm trạng, mặc tây trang nhung màu xanh dương đậm, bên trong phối áo sơ mi màu xanh dương nhạt, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài nơ hoa tơ tằm màu đỏ sậm, thật sự đặc biệt hấp dẫn, không người nào có thể bì kịp, cả người lộ ra khí chất vương giả, theo nụ cười nhiệt tình trên gương mặt anh, càng lộ ra khí chất lẫm liệt của một ông vua! Nhìn anh hơi cài cúc áo tây trang xong, cùng Tưởng Thiên Lỗi, ở trong ánh đèn flash của đám phóng viên, vui cười đi tới!
Hai người bọn họ ở trước mặt người khác cũng rất hài hòa, anh em tình thâm!
Đường Khả Hinh ah một tiếng, mệt mỏi nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Đường Khả Hinh, cùng chậm rãi dừng bước lại, hơi lộ ra nghi ngờ nhìn cô.
“Tất cả mọi người mệt mỏi rã rời! Cũng bởi vì một câu nói của các người !” Đường Khả Hinh cũng không có khách sáo, nhìn về phía bọn họ, khe khẽ lầu bầu tiếp tục suy nghĩ: Các người thì tốt rồi, vung tay hô lên, liền bỏ mặc kệ. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn cô.