Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 845: MOI RA

Nhà hát kịch tập đoàn Á Châu, nằm ở bên trái sân đánh Golf, gần tòa nhà chính phủ.

Bữa tiệc từ thiện tối mai, là bữa tiệc lớn nhất của năm, khách mời biểu diễn là ca sĩ cùng diễn viên hoặc nhóm múa hàng đầu trong nước, lần này bởi vì người bạn nhỏ của Viện mồ côi biểu diễn điệu múa “Hồ Thiên Nga”, cho thấy Thủ tướng đặc biệt quan tâm đối với viện mồ côi, hơn bởi vì sự kiện Tình Tình trúng đạn và Hi Văn tham gia, được báo chí truyền thông đưa tin, được người cả thành phố chú ý. . . . . .

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi tự biết thân phận của Hi Văn cao quý, truyền thông còn đăng hình ảnh Tổng Thống Daniel vì ủng hộ con gái cưng và bởi vì thực lực lớn mạnh của tập đoàn Hàn thị và thân phận ảnh hậu quốc tế của mẹ, càng không dám chậm trễ, cùng đi với Hi Văn, ngồi lên xe Rolls-Royce, xuyên qua vườn hoa phía sau Khách sạn Á Châu, chạy tới đoạn đường dài phía trước, chỉ mất khoảng 20 phút, một tòa nhà màu trắng hình chim ưng bay lượn, nằm ở bên hông tòa nhà của chính phủ yên tĩnh, xung quanh trồng cây ngô đồng theo phương của nước Pháp, còn có loại cây thẳng tắp lá tròn xinh đẹp, không khí khắp tràn ngập tính nghệ thuật. . . . . .

Chiếc xe hơi với khí thế cuồn cuộn từ từ dừng ở trước nhà hát kịch.

Đám vệ sĩ xuống xe trước, vệ sĩ ba tập đoàn nghiêm túc, thật cẩn thận đứng ở bên cạnh xe hơi, nhìn chăm chú tình huống xung quanh.

Tiêu Đồng mỉm cười đi lên phía trước, mở cửa sau của chiếc Rolls-Royce màu bạc, hết sức cung kính gọi: “Tổng Giám đốc, Hi Văn tiểu thư, Hoan nghênh ghé thăm nhà hát kịch Hoàn Cầu.”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười bước ra xe trước, vừa cài cúc áo tây trang xong, vừa hết sức thân sĩ phong độ hơi giơ tay, hướng bên trong xe nói: “Nào, mời Hi Văn tiểu thư !”

Hi Văn mỉm cười khẽ luồn bàn tay nhỏ bé, bỏ vào trong lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên, hết sức thục nữ cất bước ra xe, người giúp việc lập tức chống cây dù ren màu trắng, mỉm cười che ánh mặt trời cho tiểu thư. . . . . . Hai người nhìn nhau, trò chuyên vui vẻ bước đi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở một bên, phong độ nghiêm nghị, hơi giơ tay, lấy thân phận của chủ nhà, mời Hi Văn đi lên bậc thang.

Nhà hát kịch của tập đoàn Hoàn Cầu, đầu tư 1,3 tỷ, bình thường tổ chức tiệc từ thiện hoặc kinh doanh cho thuê, một buổi tối tiền thuê khoảng ba triệu, bên trong rất tráng lệ, tầng một đại sảnh chưa 3000 người, tầng hai thuộc về sảnh khách VIP, tổng cộng có mười hai sảnh, trưng bày kính viễn vọng, nhân viên phục vụ rượu và món tráng miệng, tầng ba là sảnh VIP bạch kim, tổng cộng có ba sảnh, ngay chính giữa là vị trí tốt nhất, đến giờ Thủ tướng mang theo hai người cháu yêu, tham gia tiệc tối từ thiện lần này.

Lúc này, ở giữa sân khấu lớn bằng hiệu ứng 3D đã có không ít ca sĩ, minh tinh, còn có vũ đoàn đang khẩn trương tập luyện, người chủ trì cũng căng thẳng, tay cầm kịch bản và chương trình phát biểu, tất cả đài truyền hình, thợ chụp hình, còn có phóng viên nội bộ, cũng đang căng thẳng trao đổi và sắp xếp chỗ ngồi.

Ngay chính giữa cửa lớn mạ vàng nhà hát kịch.

Trang Hạo Nhiên vừa nở nụ cười dắt Hi Văn cất bước trên thảm đỏ, vừa giới thiệu nhà hát kịch này mới thành lập vào ba mươi năm trước, phải có lịch sử nhất định, nơi này từng tổ chức qua vô số buổi tiệc mang tính quốc tế, còn có ca sĩ hàng đầu tham gia biểu diễn, vé vào cửa cao gần mấy vạn, giá vé bình thường nhất cũng gần ba mươi triệu, khách VIP càng không thể định giá. . . . . .

Hi Văn hết sức hiểu lễ, yên lặng lắng nghe, rất hài lòng ông chú này cũng không có xem thân phận mình là một đứa bé, nói chuyện với mình, trong lúc nói chuyện cũng hết sức tôn trọng mình, cô bé rất thích được đối xử như thục nữ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên vừa hơi giơ tay, mời Hi Văn đi tới bên kia sân khấu. . . . . .

“Kể từ khi gặp anh bờ sông tương, giống như gió xuân thổi vào trong trái tim này, em muốn nói khẽ cho anh biết, đừng lãng quên em. . . . . .” Ba nữ ca sĩ mặc váy dài trắng tinh, là nhóm nhạc nữ hết sức nổi tiếng trong nước, cùng chải mái tóc dài hết sức dịu dàng duyên dáng, hướng về phía microphone, theo ban nhạc lãng mạn trình diễn, cười rất ngọt ngào lãng mạn, hát: “Kể từ khi chia tay anh bờ sông tương, vô hạn khổ sở chôn trong trái tim, em muốn nói khẽ cho anh biết, đừng lãng quên em. . . . . .”

“Tới đây!” Trang Hạo Nhiên nói xong, trong giai điệu ngọt ngào mộng ảo, nương theo ánh đèn hiệu ứng 3D của sân khấu, hết sức phong độ dắt Hi Văn đi lên sân khấu. . . . . .

Hi Văn kéo nhẹ váy của mình, thật cẩn thận được Trang Hạo Nhiên dắt díu, đi lên bậc thang, đứng ở bên hông sân khấu, giống như thục nữ nở nụ cười ngọt ngào, hơi vén đuôi váy, tỏ vẻ lễ phép cám ơn.

Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười, nhận lấy Tiêu Đồng đưa tới một bó hoa hồng trắng hết sức xinh đẹp mộng ảo, hơi khom người xuống, hết sức tao nhã phong độ ngồi xổm xuống, đưa về phía Hi Văn, dịu dàng nhìn cô, nói: “Hi Văn tiểu thư, cám ơn cô có thể thay Tình Tình trình diễn điệu múa hồ nga, cũng cám ơn Chủ tịch Hàn quyên góp tiền bạc cho buổi tiệc từ thiện, tôi là nhà tài trợ, tôi mong đợi cô diễn xuất thật xuất sắc vào ngày mai! Đến lúc đó, nhất định sẽ chuẩn bị càng nhiều món quà mộng ảo tặng cho cô!”

Rốt cuộc Hi Văn hơi lộ ra một chút xấu hổ nhận lấy bó hoa hồng trắng, cười khẽ ngẩng đầu, nhìn ông chú đẹp trai tao nhã phong độ, không nhịn được ôm hoa tươi, nghiêng mặt tới trước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên giống như có tâm linh tương thông với cô, dịu dàng hơi nghiêng mặt.

Hi Văn hôn nhẹ ở trên mặt anh, mới cười nói: “Cám ơn chú.”

“Không cần khách sáo. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tiếp nhận nụ hôn dịu dàng, mới chậm rãi đứng lên, chăm chú nhìn Hi Văn một cái, Tả An Na cùng người giúp việc đi theo, mỉm cười đi tới, chăm sóc cô bé đi về phía phía sau sân khấu, chuẩn bị thay quần áo diễn tập cho cô. . . . . .

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Hi Văn biến mất ở sau sân khấu, lúc này mới thở ra một hơi, cất bước đi xuống sân khấu, lại đi tới vị trí ở giữa, nhìn nữ ca sĩ nhẹ nhàng, xúc động biểu diễn: em muốn nói khẽ cho anh biết, đừng lãng quên em. . . . . . đừng lãng quên em. . . . . . ánh mắt anh lóe lên, nhìn bọn họ thâm tình biểu diễn như vậy, không khỏi nhớ tới Đường Khả Hinh, nghĩ tới hôm nay cô đứng ở Hi Văn trước mặt, bị khi dễ mặt đỏ lên. . . . . .

Anh nhàn nhạt mỉm cười, im lặng từ trong túi, rút di động, ngón cái đặt nhẹ trên màn hình, trượt danh bạ điện thoại, rốt cuộc trợt tới mã số của Đường Khả Hinh. . . . . . Anh chăm chú nhìn mã số này thật lâu thật lâu. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi tới bên Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn ca sĩ biểu diễn trên sân khấu, nói: “Cậu thật sự là già trẻ ăn sạch, là phụ nữ đều sẽ thích cậu !”

Trang Hạo Nhiên cất điện thoại di động, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười rực rỡ nói: “Tôi nhớ, khi còn bé, bởi vì tôi đẹp trai, bị các bạn bè nhỏ chơi cùng để cho tôi làm cô dâu của anh, tôi thật muốn sinh cho anh một cô con gái thông minh như vậy ! Cũng có mang nó đi hủy diệt Địa Cầu! !”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn anh, nói: “Cậu có thể đứng đắn một ngày hay không! ? Tiệc từ thiện lần này rất quan trọng đối với khách sạn chúng ta! Gần đây có một số người không hiểu gì bàn tán, dường như bắt đầu vô tình hay cố ý nhằm vào tập đoàn chúng ta, tạo một chút chỉ trích khó hiểu! Thậm chí có người gây sóng gió, nói tập đoàn Hàn thị cố ý cạnh tranh đấu thầu với chúng ta một khu đất mới ở phía tây, giá cổ phiếu đang lao dốc! Bởi vì Hàn Văn Hạo quá mạnh mẽ!”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn một ca sĩ chừng sáu mươi tuổi bắt đầu luyện tập.

Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt lông mày, trong lòng không khỏi rầu rỉ nói: “Lần này Hàn Văn Hạo để cho con gái tới đây biểu diễn điệu múa, đây là một tín hiệu rất tốt, trong quá trình này ngàn vạn lần không được xảy ra bất kì chuyện gì ! Chúng ta xúc phạm ai cũng được, nhưng không thể xúc phạm tới Hàn Văn Hạo!”

Trang Hạo Nhiên lại ngẩng mặt, thân thể phát ra khí thế bạt ngàn, chăm chú nhìn sân khấu.

“Nhất định phải coi chừng! ! Tôi có dự cảm xấu!” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền ngưng mặt đi khỏi.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đông lại, đôi tay cắm nhẹ vào túi quần, nhìn sân khấu, thở gấp.

Một ống nhòm, đối diện chính xác nhà hát kịch hoành tráng.

Tòa nhà Chính phủ, một cánh cửa sổ.

Một bóng dáng lạnh lùng đứng ở trước cửa sổ, tay cầm ống nhòm, khuôn mặt lạnh lẽo, híp mắt  nhìn tòa nhà, nhớ tới mình bị đoạt chức vị Thị Trưởng thì Tưởng Thiên Lỗi để lại cảnh cáo.

Điện thoại di động reo lên.

Tần Vĩ Nghiệp mặc thường phục, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra, đáp lời: “Ừ. . . . . .”

Một sợi dây phát sóng được che giấu ở trong băng rôn chữ quảng cáo giăng trên bầu trời thành phố này, nhanh chóng tiếp tín hiệu, phát về phía công ty quảng cáo bí mật che giấu ở bên cạnh cây liễu! !

Mật mã bên trong! !

Uyển Thanh đang nhanh chóng phân tích hình ảnh động tác ngôn ngữ tay chân của Như Mạt khoảng thời gian này.

Hai cô gái mặc áo đen, chải tóc đuôi ngựa thật cao, trong miệng nhai kẹo cao su, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím, vừa hoạt động vừa nhìn phần mền của mình, nhanh chóng theo đèn tín hiệu nhắc nhở, hai đường truyền thuận lợi kết nối nhau, ống nghe phát ra tiếng rè rè như dòng điện, lập tức truyền đến giọng nói của một đàn ông, bọn họ lập tức đè chặt ống nghe, nhìn Uyển Thanh nói: “Có tín hiệu! !”

Uyển Thanh lập tức đi lên trước, tay chống màn hình máy tính, nhìn chuỗi tín hiệu trong màn hình máy vi tính, quả nhiên sáng lên màu đỏ, cô lập tức vui mừng cười nói: “Mỹ Linh, cô phụ trách nghe lén, Thanh Bình, cô lập tức truy tìm nguồn gốc điện thoại!

“Vâng!” Thanh Bình nhai kẹo cao su, lập tức nhanh chóng hoạt động ngón tay, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, nhìn đường hiển thị trong màn hình máy vi tính, như mũi tên lao đi phía trước! !

Trước cửa sổ.

Tần Vĩ Nghiệp cầm điện thoại di động, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn nhà hát kịch, nói: “Chuẩn bị xong chưa. . . . . .”

“Chuẩn bị xong. . . . .” Một giọng nói lạnh nhạt thông qua điện thoại, âm thanh lạnh lùng vô tình truyền đến.

Hai mắt Tần Vĩ Nghiệp lóe lên một chút ánh sáng, khẽ mỉm cười, nói: “Tối mai, phải trông vào cậu rồi !”

“Yên tâm đi. . . . . .”

Điện thoại cắt đứt !

Tần Vĩ Nghiệp cầm điện thoại di động, ngẩng mặt nhìn nhà hát kịch phía trước, sâu kín lạnh lùng nói: “Tưởng Thiên Lỗi, tối mai, nếu như ngày mai con gái cưng của nhà họ Hàn xảy ra chuyện, anh nói Hàn Văn Hạo có thể chặt anh làm hai hay không! ? Làm giống như lúc anh nói với tôi vậy! !”

Có người sau lưng đi vào, cười lạnh nói: “Đã liên lạc với dạ hành nhân rồi. Sẽ để cho hai tập đoàn này đấu một trận, đã nói rồi, tôi sẽ ngồi hưởng ngư ông đắc lợi!”

Tần Vĩ Nghiệp nghiêng mặt, nhìn cái bóng nhàn nhạt bên cạnh, lại khẽ mỉm cười, hỏi: “Tiêu phóng viên, bắt lại chưa?”

“Bắt rồi. . . . . .”

Khuôn mặt Tần Vĩ Nghiệp lạnh lùng, vô tình mỉm cười, nói: “Tìm mười đàn ông hầu hạ cô ta! Nhất định phải moi ra bí mật rượu đỏ trong miệng cô ta ! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK