Chương 1143: SÓI XÁM LỚN
Bên trong nhà họ Chu! !
Chu Trường Dũng uống ba ly rượu nhân sâm ngàn năm xuống bụng, ngay lập tức hào sảng vỗ bàn, hết sức kích động nói tới chuyện tổ tiên ba đời là quân phiệt, thậm chí còn hết sức tức giận bất bình giơ tay nói: “Tất cả mọi người nói quân phiệt không phải là người tốt! ! Nhưng chúng tôi có bản lãnh, mang theo từng nhóm quân đội cũng vào sống ra chết trong báng súng ! ! Ai có trông nom đến thân phận hay không thân phận? Thời đại đó, người nào có bản lãnh, người đó làm lão đại! Cậu nói đi, Tổng Giám đốc Trang! Lão đại quả thật không dễ làm đấy!”
“Đúng vậy! !” Trang Hạo Nhiên lập tức xắn ống hai ống tay áo, lộ ra cánh tay to lớn, ngay sau đó cầm một ly rượu cụng ly với Chu Trường Dũng, mới nở nụ cười: “Lão đại quả thật không dễ làm! ! Trách nhiệm gì nguy hiểm đều là mình gánh chịu trước ! Nếu không có đảm lực này, làm sao dẫn dắt người khác đi về phía trước? Cho tới nay, tôi cũng cảm thấy mình có hai phần bản lãnh, nhưng so với ông Chu, tôi còn kém quá xa !”
“Đừng nói như vậy! ! Cậu xem đi, cậu mang theo nhiều thanh niên tài giỏi như vậy! ! Tương lai, có thể xây dựng sự nghiê êp hùng bá thiên hạ ? Lão Chu tôi thán phục, uống đi! !” Hôm nay tâm trạng của Chu Trường Dũng giống như hết sức kích động ngẩng cao đầu, không nói hai lời, lại nâng ly! !
“Uống !” Trang Hạo Nhiên lập tức cầm ly rượu mấy chục độ, cụng ly với Chu Trường Dũng, nhìn người họ Chu đang bày bàn tiệc ở bên ngoài, biết tối nay lại phải không say không về rồi ! !
“Lãnh Phó tổng! !” Chu Trường Dũng và Trang Hạo Nhiên cụng ly, lại xoay người, cầm ly rượu Tô Lạc Hoành rót cho mình, nhìn Lãnh Mặc Hàn im lặng ngồi bên cạnh, vừa nghĩ tới vuột mất người con rể này, trái tim của ông ta liền đau một trận, nhưng vẫn đưa tay kéo mạnh bả vai người trẻ tuổi này, hết sức chân thành nói: “Lão Chu tôi lớn tuổi! ! Nhưng có đôi lúc cũng hâm mộ khí thế hoạt bát của người trẻ tuổi này! ! Tôi hết sức thưởng thức cậu ! Nếu như tôi trẻ lại mấy
chục năm, không chừng cùng cậu xông pha thiên hạ! ! Nhưng đáng tiếc, chúng ta không có duyên phận làm người một nhà! ! Nhưng vẫn phải cạn ly rượu này! Tôi tiếc thay cho đứa con gái thua kém của tôi! !”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức đưa hai tay ra, bưng ly rượu kia, cụng ly với Chu Trường Dũng, mới cung kính nói: “Chú Chu! Chú đừng nói như vậy, ở trong mắt của tôi, Tiểu Nhu đáng được đàn ông tốt nhất trên thế giới quý trọng. Tôi có rất nhiều chỗ thiếu sót, cô ấy thật tinh mắt, có lựa chọn, có nhận thức đúng. Tương lai nhất định sẽ tốt hơn!”
“Hiếm có người đàn ông phóng khoáng như vậy! Là nhà họ Chu tôi không có phúc ! Không giữ được con rể như vậy, biết ngày mai mọi người phải đi! Hôm nay chúng ta chỉ uống ly này!” Chu Trường Dũng không nói hai lời, tiện tay cầm ly rượu lập tức uống cạn! !
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn hơi nặng nề lóe lên, cũng muốn một ly giải ngàn sầu, uống cạn ly rượu này! !
Hay cho cái không có duyên phận làm cha vợ và con rể, hai người đàn ông này còn quấn quýt si mê vui vẻ hơn người yêu ! !
Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở một bên, hai mắt lóe lên nhìn hai người đàn ông này, lại cụng ly, anh lại bật cười một tiếng vừa định tự mình rót rượu, lại cảm thấy điện thoại riêng trong túi mình chấn động, anh liền có chút ngạc nhiên lấy điện thoại ra, mở màn hình vừa nhìn, lập tức thấy một con chim bồ câu màu xanh bay tới, ném qua một tin nhắn, anh hơi nghi ngờ mở ra, đột nhiên thấy số điện thoại Đường Khả Hinh gửi tin nhắn với nội dung: rượu là nhà ảo thuật có thể khiến cho đầu lưỡi thả lỏng, khiến cho câu chuyện xưa sinh động!
Lông mày của anh nhíu lại, ánh mắt lóe lên, có chút không hiểu rõ ý tứ của những lời này…
“Tổng Giám đốc Trang! Chúng ta lại uống !” Chu Trường Dũng lại xoay người muốn cạn ly với Trang Hạo Nhiên! !
“Tốt!” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt bật cười, cụng ly với Chu Trường Dũng, uống một hơi cạn ly rượu, phát hiện điện thoại di động lại chấn động, anh lại ngạc nhiên mở màn hình điện thoại di động, lại là tin nhắn của Đường Khả Hinh với nội dung: trong truyền thuyết con bù nhìn, là người gỗ xua đuổi chim sẻ,
giống như ngăn chim ăn cắp lương thực! Nhưng mặc kệ con bù nhìn lă ng lẽ canhê
giữ và bỏ ra như thế nào, cũng khó chống nổi con người ăn trộm!
Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn, suy nghĩ những lời này của Đường Khả Hinh
rốt cuộc ý gì? Rõ ràng cảm thấy cô có chút uất ức…
Anh vẫn còn đang nghi ngờ…
Điện thoại lại vang lên tin nhắn tiếp theo: nếu như anh chỉ mời một người bạn ăn
cơm tối, như vậy xin lấy ra rượu hảo hạng, nếu như anh muốn mời hai người, như
vậy lấy ra rượu loại hai…
Không được! !
Trang Hạo Nhiên lập tức cất điện thoại di động, hơi ngẩng mặt cười đứng lên, nhìn Chu Trường Dũng nói: “Ông Chu ! ! Đoán chừng ngày hôm qua uống nhiều rượu, trong người cũng có chút khó chịu, trước hết tôi để cho mấy người anh em của tôi tiếp ông, tôi đi ra ngoài lấy hơi một chút, trở về ngay!”
“Được, được, được! !” Chu Trường Dũng lập tức giơ tay cười nói: “Đi đi đi đi! Hôm nay trời trong nắng ấm, phong cảnh thật đẹp !”
“Cám ơn ông Chu !” Trang Hạo Nhiên cười nói hết lời, trong ánh mắt ngạc nhiên của bọn Tô Lạc Hoành, đi nhanh ra nhà họ Chu, nhìn khoảng đất trống một vòng,
đều là công nhân của nhà họ Chu đang bày bàn tiê c nối dài, anh liền bước nhanhê
đi ra ngoài, nhìn xung quanh, mới vừa nghe Nhã Tuệ nói Khả Hinh muốn đi vườn
nho một chút, anh liền vội vàng đi qua con đường mòn cây nhãn long, mới vừa đi qua xe thể thao của mình đi xuống, lại không khỏi dừng bước lại, ánh mắt sáng lên nhìn về phía vườn nho, lúc này lập tức xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đang ôm vai ngồi ở trong xe thể thao của mình, liếc mắt nhìn mình, bên cạnh là túi du lịch mở ra, lộ ra hộ chiếu của Giai Giai, trong lòng của anh hoảng sợ! !
Đường Khả Hinh trầm mặt, tiếp tục ôm vai, tròng mắt hơi híp nhìn anh, cố ý nói: “Tổng Giám đốc Trang! ! Hiện tại… Anh nên hi vọng ánh mắt của em mù chứ?”
“Nói bậy!” Trang Hạo Nhiên vội vàng đưa tay mở cửa xe, nhảy vào chỗ ngồi sau xe, vẻ mặt làm như nghiêm túc, nhìn cô nói: “Rất vất vả mới có thể làm cho mắt của em nhìn thấy được ánh sáng! Cho dù chuyện gì cũng không thể nói lung tung như vậy! Sau này không được mang thân thể của mình ra nói đùa !”
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, cố ý ôm vai hờn dỗi không nhìn anh, cắn chặt môi dưới, mới từng chữ từng chữ ủy khuất nói: “Em đã làm thâ êt tốt rồi ! Nhưng xem ra, khuôn mặt đẹp trai của anh không phải vẫy gọi hoa thì dẫn cỏ đến ! Anh và chị Giai Giai gặp mặt, em biết rõ phải như vậy! Điều này xuất phát từ lễ phép, càng xuất phát từ tình nghĩa! Nhưng anh… Anh… Không có việc gì mang túi du lịch của người ta tới gặp em làm gì? Đây không phải là cố ý chọc giận em sao?”
Trang Hạo Nhiên cảm giác chuyện này lớn rồi, anh lập tức ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn những công nhân phía trước, đang từ từ dọn bàn vuông ở giữa khoảng đất trống, anh lập tức nhảy đến trước ghế lái, khởi động xe, vội vàng lái xe đến sân sau nhà họ Chu, chạy vào trong rừng trúc rậm rạp vắng vẻ, lúc này mới dừng xe lại, hơi xoay người, im lặng nhìn Đường Khả Hinh vẫn ôm vai quay đầu đi, sợi tóc đen nhánh mềm mại, được một sợi dây nho quấn thành một búi tóc xinh đẹp, rơi xuống một chút sợi tóc xốc xếch, dừng ở trên cổ trắng nõn hấp dẫn, hình dáng nửa khuôn mặt vừa ửng hồng dịu dàng vừa hấp dẫn… Tròng mắt anh lóe lên, không nhịn được nổi lên kích động, lúc này mới đi xuống xe, lại ngồi trở lại bên cạnh cô, lúc này mới đưa hai tay ra, từ phía sau ôm nhẹ vòng eo mềm mại mảnh mai của cô, cố ý thở dài một cái, mới nói: “Ôi… Xem ra giấm chua uống mãi không hết rồi…”
Đường Khả Hinh cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông này, nghe nói như vậy, trái tim lại đập thình thịch, lập tức hờn dỗi nói: “Nói bậy, ai uống giấm chua?”
“Cũng đã chua đến đáy lòng của anh rồi ! Còn không chịu thừa nhận!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được mỉm cười, lại hơi ngẩng đầu, hôn nhẹ tóc cô, đôi tay hơi vuốt nhẹ bả vai gầy nhỏ của cô, lơ đãng trợt xuống áo khoác len của cô, lộ ra xương đòn khêu gợi và bờ vai tiêu hồn của cô, môi của anh từ từ lướt qua da thịt
mềm ngọt, mới sâu kín nói: “Thế nào? Nhớ anh hả…”
Mặt thoạt đỏ bừng ! !
“Ai… Ai nhớ anh hả ? Anh đừng chuyển đề tài!” Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhưng thái độ vẫn cố giả vờ nói.
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lúc này mới vươn tay kéo sợ dây nho quấn trên tóc cô xuống, để cho sợi tóc mềm mại đen nhánh của cô giống như thác nước đổ xuống, ngón tay chảy vuốt sợi tóc thơm của cô, mới từng chữ từng chữ, cảm tính khàn khàn nói: “Nếu không nhớ tới anh, như vậy một cái túi hành lý đơn giản không có ý nghĩa, cần dùng tới trí tuệ có một không hai của vợ anh sao? Ngay cả tác phẩm Longfellow, em cũng nói ra được…”
Mặt của Đường Khả Hinh lại mắc cỡ đỏ bừng…
Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức vươn tay, nắm cánh tay Đường Khả Hinh, xoay người của cô qua, lúc này mới lộ ra một chút dáng vẻ Tổng Giám đốc, cúi đầu nhìn cô, tròng mắt lóe lên, lại không nhịn được cưng chiều bật cười nói: “Bướng bỉnh!”
“Xem ra trí tuệ của em vẫn kém hơn Tổng Giám đốc Trang một ngàn lần ! Anh vẫn trở về tìm chị Giai Giai đi!” Đường Khả Hinh giống như bị nói trúng tâm sự, có chút xấu hổ và lúng túng, tay vặn cửa xe, lập tức muốn đi xuống xe, muốn đi tới nhà họ Chu…
“Có Cá sấu! !” Tiếng kêu vang lên ! !
“À?” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mặt hoa biến sắc, đứng tại chỗ, nhìn hoàn cảnh trái phải xung quanh rừng trúc u ám, la hoảng lên: “Ở nơi nào?”
Trang Hạo Nhiên lập tức bá đạo bế ngang Đường Khả Hinh, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, nhìn cô, ánh mắt lóe lên, mặt nở nụ cười vô lại, hấp dẫn chết người, nói: “Cá sấu không thấy! ! Sói xám lớn đến rồi! Muốn ăn cô nhóc !”
“Anh… Anh vô lại!” Mặt của Đường Khả Hinh lại mắc cỡ đỏ bừng, trái tim đập thình thịch nhìn người này! !
Trang Hạo Nhiên không nói chuyện nữa, mà nhanh chóng ôm lấy Đường Khả Hinh hơi giãy giụa ngồi trở lại ghế sau xe, ở giữa rừng trúc vắng vẻ này, nhấn hộp điều khiển, đóng mui xe màu đen, anh nhìn thấy mui xe đóng lại trong nháy mắt, lập tức đè cô gái trong ngực trên ghế xe, bá đạo cúi xuống hôn lên môi ngọt của cô, tay đã không kịp chờ đợi kéo áo khoác len mỏng màu đen của cô xuống, bỏ sang một bên, tay phủ chặt bộ ngực đầy đặn co giản của cô, hưởng thụ sự co giản của cô kích thích ngón tay của mình, hoàn toàn thỏa mãn khát vọng đàn ông. .….
“Ưmh…” Đường Khả Hinh đón nụ hôn nóng bỏng của anh giống như chiếm đoạt, mắc cỡ lỗ tai đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên hoàn toàn thưởng thức môi đỏ mọng ngọt ngào của cô gái này, tay đã nhanh chóng kéo xuống dây treo trên vai cô, lộ ra một nửa bộ ngực trắng như tuyết tròn lẳng và áo lót màu tím áo ngực, ngón tay của anh lập tức dò vào, bóp nhẹ đốm nhỏ hồng của cô…
“A…” Đường Khả Hinh đỏ bừng lỗ tai, không nhịn được ngẩng mặt lên, kích động kêu lên…
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng kêu tiêu hồn của cô, người đã không thể chờ đợi, hơi thở nóng bỏng trong lồng ngực thở gấp, vừa cúi xuống vô cùng say mê nhìn khuôn mặt cô, vừa vươn tay, vén đuôi váy thật dài mộng ảo của cô, mơn trớn chân dài trơn mềm của cô, ngón tay lập tức chuẩn xác trượt vào nơi ươn ướt giữa hai chân cô, không ngừng thọc vào, ngoáy, sức lực gần như hơi lay động sườn xe, Đường Khả Hinh lại nhắm mắt lại, há miệng ra thở gấp kêu lên…
“Anh thích nghe em kêu…” Trang Hạo Nhiên lập tức cúi xuống, hôn chặt đôi môi cô hé mở, cùng với đầu lưỡi cô dây dưa quấn lấy, giống như đầu lưỡi này chính là nơi non mềm ươn ướt giữa hai chân, anh vô cùng kích động mút lấy, không nhịn được nhớ tới đêm qua mút giữa hai chân cô, chất lỏng ngọt ngào làmcho anh không nhịn được cuồng nhiệt mút môi ngọt của cô, đưa tay vào giữa hai chân của cô, càng không ngừng xoa mạnh, vừa xoa, ngón tay vừa hưởng thụ một chút ấm áp và mềm mại của cô, làm cho anh thở hổn hển …
“A, a, a…” Đường Khả Hinh ngẩng khuôn mặt đỏ bừng kêu nhỏ từng hồi.
Trang Hạo Nhiên giống như đã có chút không nhịn được, vừa hôn môi ngọt cô gái này, tay vừa chọc vào giữa hai chân của cô sâu hơn, lồng ngực nóng ran muốn nổ tung, thật sự không nhịn được cúi xuống, vừa hôn chóp mũi của cô, vừa nuốt cổ họng khô cạn, âm thanh khàn khàn nói: “Vợ… hay là chúng ta trở lại nhà nghỉ nước nóng đi, anh không chịu nổi…”
Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, mặt lại lộ ra hơi mắc cở đỏ bừng, nhìn anh…