Chương 752: THỪA NHẬN
Vào buổi trưa, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, từng bầy chim biển trắng như tuyết vỗ cánh bay qua bầu trời.
Vào lúc này, vô số xe thương nghiệp nhanh chóng dừng ở trước cửa Khách sạn Á Châu, vô số phóng viên rối rít chạy tới, trong tay cầm Digital Camera, vọt vào đại sảnh khách sạn, hỏi thăm vị trí phòng ăn cảnh biển, bởi vì nghe nói em gái của Tổng Thống Pháp hôm nay ở Khách sạn Á Châu, thử thách nữ chuyên gia hầu rượu nổi tiếng hàng đầu Châu Á, thất bại và thành công đều sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ đối với Á Châu.
Quản lý đại sảnh khách sạn nhanh chóng đi ra, theo lệnh của Tổng Giám đốc dẫn bọn họ nhanh chóng lên lầu.
Phòng ăn cảnh biển.
Lúc này từng trận ánh đèn flash lóe lên, không ít phóng viên sớm đến hiện trường, cách một tầng vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài, xem bữa hầu rượu đặc sắc lần này
Vitas và Laurence, hai cựu thành viên trong giới rượu đỏ ngồi ở sau tấm bình phong, nghĩ đến chuyện hầu rượu, thật ra khó tránh khỏi lo lắng, bởi vì hầu rượu có hài lòng hay không, tất cả chỉ thuộc vào suy nghĩ của khách, cô muốn hài lòng tức là hài lòng, cô muốn không hài lòng tức là không hài lòng, lần này Jenny mang theo lòng trả thù mà đến, làm thế nào có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra hầu rượu lần này ?
Rốt cuộc cô đang kiên trì cái gì?
Vitas ngồi tại chỗ, trong lòng không khỏi phiền não vì không thể giúp được học trò hầu rượu.
Ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy ở xung quanh phòng ăn.
Jenny vẫn ngồi ở tại chỗ, nhẹ nhàng cởi bỏ bao tay lụa, ngón tay ngọc thon dài thuận tiện để xuống, ngay sau đó An Na mỉm cười nhận lấy, lại giao cho trợ lý đi theo sau lưng, lúc này mới đứng lên, nhìn phòng ăn bên kia, nghĩ xem cô gái nhanh mồm nhanh miệng lúc nảy đã đi đâu. . . .
Không đến bao lâu, rốt cuộc Đường Khả Hinh thay áo khoác đồng phục chuyên gia hầu rượu, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen bó sát người, bên ngoài khoác áo ghi lê màu đen, vạt áo trước đeo bảng tên khách sạn bằng vàng ròng, mang bao tay trắng, khẽ nhếch nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp, bước chân tao nhã dẫn nhân viên phục vụ đi về phía Jenny.
Từng trận ánh đèn flash lóe lên.
Jenny hơi ngửa mặt, ánh mắt lộ ra mấy phần khiêu khích nhìn cô.
Đường Khả Hinh đi tới trước bàn ăn của Jenny, hơi xoay người, đưa ra tay ngọc thon dài cầm thực đơn điện tử, phía trên là hình ảnh mộng ảo giới thiệu vắn tắt Khách sạn Á Châu, cô thật cẩn thận đưa nó đến trước mặt của Jenny, nhu cười nói: “Jenny tiểu thư, hôm nay khẩu vị của cô như thế nào?”
“Không đói bụng.” Jenny lạnh nhạt nhận lấy thực đơn điện tử, chỉ liếc mắt nhìn hình ảnh kia một cái, liền đặt xuống ở một bên.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn cô một cái, đột nhiên dịu dàng mỉm cười, nói: “Nước Pháp là một kinh đô lãng mạn, ngay cả thức ăn ngon, cũng đặc biệt tinh xảo và tỉ mỉ hơn so với nước khác. Nhưng gần đây tôi lại thích một nơi, nơi đó tuy thuộc nước Pháp, lại khác xa lạ thường, mùi vị thức ăn, trực tiếp mà không trọng hình thức, lúc thưởng thức rất vui sướng.”
Jenny nghe lời này, khẽ nhíu mày, nhìn cô nói: “Hả? Nơi nào?”
Đường Khả Hinh mỉm cười cầm thực đơn lên, ngón tay trượt nhẹ, lộ ra một phần món ăn đến từ dãy núi Alpes mà lão đầu bếp phòng ăn hết sức ưng ý, gà hầm Riesling, một món ăn màu sắc hương vị đều có đủ, trình bày rất rực rỡ, đặt xuống ở trước mặt của Jenny, mới tiếp tục nhẹ nhàng lưu loát giới thiệu: “Đây là gà hầm Riesling, là chọn gà hạt thông ở núi tuyết Alpes, sau khi chở về nước, lại dùng nước tuyết rửa thực phẩm chăn nuôi, cho nên thịt của nó trơn mềm, trước khi nấu nướng phải cắt thịt gà thành từng miếng lớn, ủ sương sớm cho tươi ngọt, kết hợp với nấm, còn có tim tỏi, dầu salad thượng hạng, Brandy, Riesling cùng nhau hầm cách thủy. . . . . . Phải biết thịt gà có protein cao, kết hợp với rượu để chế biến thức ăn, thích hợp nhất cho việc chăm sóc sắc đẹp, mà kiệt tác nhất chính là lúc đầu bếp hầm gà, ban đầu hầm lửa lớn, sau đó hạ lửa nhỏ, ninh từ từ, cô sẽ phát hiện, cái độc đáo của món ăn này là toàn bộ rượu đỏ ngưng kết ở trên thịt gà, có mùi vị giòn tan, ăn vào vô cùng thoải mái . . . . . .”
Jenny nghe lời này, hơi nâng mí mắt, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh hiểu ý trong ánh mắt cô, cười nhẹ nói: “Nếu muốn đưa ra yêu cầu đối với thức ăn một khách sạn, cũng không phải nhìn xem nó có bao nhiêu sơn hào hải vị, bao nhiêu bào ngư vi cá, mà là một đầu bếp đối đãi với thức ăn có bao nhiêu thành ý? Phải biết, hành tay ngọt chỉ uống sương sớm, qua thời gian hừng đông sẽ phải kéo màn vải trong suốt xuống, không để cho nó hút hơi nước dư thừa, cũng giống như vườn nho ở nước Pháp của cô cũng không tiếp nhận nước khác tưới vào ngoại trừ nước mưa. Tôi đến nhà của lão đầu bếp, nhìn thôn trang khói bếp lượn lờ vào sáng sớm, từng gốc hành tây ngọt ở trong đám sương sớm mông lung được che chở lớn lên, trong lòng ông ấy nghĩ nó chỉ là vài cọng rau sao? Ông ấy đối đãi với người ăn bằng cả tấm lòng. . . . . . Đối mặt với thức ăn ngon ban cho chúng ta sự sống, xin tạm thời để xuống thành kiến, tiếp nhận một bữa trưa đầy thành ý sau khi cô về nước, cô sẽ phát hiện, mặc dù chúng tôi không cách nào cho cô quốc tịch, nhưng tuyệt đối sẽ đưa cho cô một phần tâm ý. . . . . .”
Vẻ mặt An Na hơi lộ ra kinh ngạc, nhìn Đường Khả Hinh.
Vitas ngồi tại chỗ, ông già này trải qua vô tận những thăng trầm trong đời, nghe lời này, hai mắt lại đỏ thắm.
Đám phóng viên nhìn cảnh tượng này, rối rít nhanh chóng bấm cameras, thậm chí còn có phóng viên dùng di động mini, quay trực tiếp cuộc hầu rượu lần này.
Jenny im lặng ngồi tại chỗ, mặt không lộ vẻ gì, nhưng hai mắt nhu hòa khẽ chớp.
Đường Khả Hinh yên lặng chân thành nhìn cô, không có bất kỳ mong đợi, không có bất kỳ suy nghĩ được mất, chỉ rất chân thành nhìn cô.
“Mang một phần đi” Jenny đột nhiên nhàn nhạt mở miệng.
Người trong cả phòng ăn, bao gồm Giám đốc khách sạn, phòng ăn quản lý, còn có lão đầu bếp, đứng ở bên cửa phòng ăn nắm chặt khăn lông trắng, rốt cuộc thở dốc một hơi, vẫy tay dẫn phụ bếp đi vào phòng bếp, chuẩn bị chế biến món ăn ! !
Đường Khả Hinh cũng đột nhiên mỉm cười, nói: “Gà hầm Riesling, tốt nhất chính là dùng Riesling kết hợp với món ăn. . . . . . Gần đây hầm rượu của chúng tôi có một loại rượu Riesling do chính ông chủ vườn nho nổi tiếng của nước tôi đích thân chưng cất, đó là nơi rất xinh đẹp, cũng không cố ý nhổ cỏ, cũng không cố ý loại bỏ hoa dại, vào mùa Xuân Hạ Thu Đông rất đẹp, hơn nữa anh ấy tin chắc, mùi hoa thiên nhiên có thể làm cho mùi vị rượu của anh ấy càng thuần túy hơn, tôi nghe nói Jenny tiểu thư là nhà ngoại giao mới được bổ nhiệm, trước đó, đi học ở đại học Cambridge, tôi đã từng làm việc tại phòng ăn gần đại học Cambridge, dựa vào kí ức sót lại, lúc sinh viên nơi đó thưởng thức đều chỉ uống tình ý, không hỏi giá tiền, mọi người đều biết chỉ có nội tâm đơn giản, mới có thể thưởng thức được mùi vị rượu đơn thuần nhất thấm vào tâm hồn.”
Jenny lại nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại lộ nụ cười chuyên nghiệp, cầm thực đơn lên, nhẹ nhàng chọn rượu Riesling của Bác Dịch, đây chẳng qua là chai mẫu đơn giản nhất, chỉ có kí hiệu một con bướm xanh lá, cô mỉm cười đưa hình ảnh Riesling năm 1980 tới trước mặt của Jenny, nói: “Nhãn hiệu của ông chủ Bác Dịch đều thích dùng hình bươm bướm xanh lá, đây có lẽ phản ánh tâm hồn của anh ấy, một chút màu xanh biểu hiện sức sống mạnh mẽ. Còn có anh ấy nghiêng về thế giới xanh. Nho của anh ấy cũng không bón phân hoá học, toàn bộ dùng phân bón hữu cơ thay thế, tỉ mỉ xử lý từng trái, tỉ mỉ che chở. Jenny tiểu thư có thân phận cao quý, hàng năm còn đi theo Tổng Thống, nhất định thưởng thức vô số loại rượu, nhưng nếu đi tới Trung Quốc, sao không tìm hiểu một chút về mùi vị rượu đầy sức sống của nước tôi?”
“Thể rượu như thế nào?” Rốt cuộc Jenny để khăn ăn xuống, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, lộ ra thái độ chuyên nghiệp hỏi.
Đường Khả Hinh nghe, lập tức mỉm cười nói: “Bởi vì cô lựa chọn gà hầm riesling, bên trong đã có rượu Brandy và Riesling, để tránh mùi vị trùng lấp, cho nên tôi chọn cho cô chai rượu Riesling năm 1980, loại Riesling này, quả nho tròn, ở trên cây nho đến hết tháng mười một, trong quá trình này nho khô mới chuẩn bị thu hoạch và ủ rượu, cho nên thể rượu hết sức ổn định và mịn, vào môi, gần như không có xuất hiện mùi vị khác thường, liền trực tiếp chinh phục khứu giác của cô. Trong lúc ngấm vào giữa răng môi, cô sẽ phát hiện, nó vô cùng ngọt ngào, kèm theo nồng đậm mùi hạnh, táo, đào mật, lê, tất cả cách loại trái cây đều hết sức ngọt ngào ở trong cổ họng của cô, cô sẽ kinh ngạc phát hiện, cô có thể nếm được mùi vị kẹo Alpenliebe phi phàm. . . . . .”
Jenny hiểu ngẩng đầu, nhìn cô.
Kẹo Alpenliebe phi phàm, ngụ ý là: tình ý nồng đậm ngọt ngào, giống như cái ôm của người yêu.
Mọi người cả phòng ăn trầm ngâm nhìn Jenny.
Đường Khả Hinh vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào nhìn cô.
“Mang một chai đi!” Hai mắt Jenny khẽ lóe lên, rốt cuộc mở miệng nói: “Giải rượu trước, tôi nếm thử!”
“Vâng” Đường Khả Hinh nói xong, đã sớm kịp chuẩn bị xoay người, từ trong thùng đá rút ra một chai Riesling năm 00 đã tính toán tốt thời gian, cởi bỏ bao tay trắng, nhanh chóng cầm khăn lau trắng, hai mắt dịu dàng hơi lộ ra nụ cười, lau chùi thân chai, động tác nhẹ nhàng, rõ ràng. . . . . .
Jenny nhắc mí mắt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhanh chóng lau sạch thân chai, vẻ mặt lộ ra nụ cười đưa mặt nhãn chai rượu về phía Jenny, để cho cô xác định loại rượu mình chọn lựa, trong ánh mắt của mọi người, từ trong túi áo mình, lưu loát lấy dụng cụ mở chai ra, nhanh chóng dỡ bỏ nhãn, động tác hết sức thuần thục trong vòng sáu giây, mở chai. . . . . . Đây là kết quả do Vitas huấn luyện lâu nay . . . . . . sau khi cô mở nút chai, đầu tiên là cầm nút chai rượu đưa lên mũi ngửi một cái, sau khi xác nhận thể rượu bình thường, liền im lặng nắm dụng cụ giải rượu giống như hình quả địa cầu ở bên cạnh, tức là ở giữa hình tròn, chỉ có một cái ống thủy tinh cao giống như ống hút, thông tới quả cầu thủy tinh, loại dụng cụ giải rượu này, thử thách sự bình tĩnh và trí tuệ của chuyên gia hầu rượu, lúc rót rượu vào trong bình giải rượu càng thử thách khứu giác của chuyên gia hầu rượu, bởi vì trong lúc thể rượu vào bình, nhất định phải phân biệt độ giải rượu hoàn hảo. . . . . .
Mọi người trầm ngâm nhìn vào !
Vitas cũng quay mặt sang, căng thẳng nhìn học trò.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi ngồi thẳng người, xuyên qua tấm bình phong mông lung, nhìn bóng dáng dịu dàng trước mặt.
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt trở nên chăm chú, cùng nhấc chai rượu và bình giải rượu, trong đầu vang lên lời của cha, nếu muốn trong lòng yên tĩnh, tâm trí vững vàng trước tiên nhất định phải từ bỏ tư tưởng được mất của mình, càng phải có khí phách mạnh mẽ gánh chịu hậu quả khổng lồ, dũng cảm, không sợ hãi! ! Cô nghĩ tới những lời này, đầu tiên nhắm mắt lại, ngửi mùi vị rượu vang mười mấy năm giống như đàn bướm bay ra, lại chờ đợi một chút oxi, thoát ra khỏi chai, cô khẽ cắn hàm răng, để cho thân thể thậm chí là hơi thở lắng đọng xuống, mới giơ cao chai rượu trong tay, nhắm ngay ống thủy tinh nhỏ giống như ống hút, cách khoảng hai cm, nhẹ nhàng nghiêng chai rượu, để cho dịch rượu như tơ, chậm rãi, nhẹ nhàng chui vào bên trong ống thủy tinh nhỏ, dịch rượu màu vàng lập tức giống như sợi tơ vàng óng ánh chảy vào trong ống thủy tinh !
Mọi người xôn xao, rối rít vỗ tay, khen ngợi hình ảnh này.
Jenny cũng hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bàn tay Đường Khả Hinh trầm ổn cầm chai rượu, để cho dịch rượu như giống như tơ mỏng trượt vào bên trong ống thủy tinh nhỏ, dịch rượu rót vào trong bình thủy tinh hình tròn, không thấy bất kỳ cái gì bắn lên, chỉ hơi gợn sóng, cô không nhịn được hé môi, nhìn cảnh tượng này.
Trang Hạo Nhiên là người hiểu rượu, phải biết, giải rượu như vậy, càng gần đến mức cuối, càng thử thách định lực, bởi vì loại yên tĩnh này, bạn sẽ cảm giác có vô số côn trùng đang bò trong thân thể của bạn, anh thở dốc một hơi, lại đưa tay, chống mạnh cằm của mình, mày nhíu chặt!
Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút không dám nhìn, thở dốc một cái, cúi đầu.
Đường Khả Hinh cầm chai rượu, tiếp tục để cho rượu nhẹ nhàng lưu loát chảy vào trong ống thủy tinh nhỏ, mắt gần như không chớp động, trong quá trình giải rượu khứu giác ngửi được dịch rượu bay ra mùi thơm mãnh liệt, ban đầu là mùi hạnh, đào mật , rồi đến táo, lê Tân Cương, rồi đến Tử Đinh Hương, bách hợp. . . . . . Giống như từng loại mùi trái cây tinh tế, kèm theo giọt sương sớm trên cỏ xanh, còn có bươm bướm xanh vỗ cánh, len vào trong thế giới của bạn. . . . . .
Đến cuối cùng, mọi người căng thẳng đến há hốc miệng! !
Đường Khả Hinh tay cầm chai rượu, nhìn một chút dịch rượu cuối cùng, thuận lợi trượt vào bên trong bình giải rượu, rốt cuộc cô thở phào một hơi, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống, tràn qua mí mắt, nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn, cô vẫn nở nụ cười buông lỏng, mới đặt bình giải rượu ở trên bàn ăn, nhìn Jenny mỉm cười nói: “Vừa đúng 18 phút, là thời điểm uống Riesling tốt nhất!”
Jenny im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào cô.
Đường Khả Hinh bảo trợ lý lau mồ hôi trên trán cho mình, mới thở nhẹ một hơi, dùng tay nhẹ nhàng mở cái nút bình giải rượu bên kia, nhất thời một mùi thơm, giống như vườn hoa đầu xuân tràn ngập cả gian phòng ăn.
Mọi người ngửi được mùi thơm này, tất cả đều không nhịn được chìm vào say mê.
Đường Khả Hinh lại nín hơi thở, không để cho mình bị lệ thuộc vào mùi thơm của rượu, mà bình tĩnh rót rượu. . . . . .
Jenny không thể tin nổi nhìn cô gái mới tuổi gần hai mươi bốn tuổi, không hiểu nói: “Không phải chỉ là một cái tên sao? Tại sao không chịu nói cho tôi? Đáng để cô mạo hiểm lớn như vậy?”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, bình tĩnh rót dịch rượu màu vàng vào trong ly cao cổ, mới dịu dàng nói: “Đây không phải là vấn đề tên của một người. . . . . .”
“Vậy là cái gì?” Jenny nhìn cô, hỏi!
Đường Khả Hinh dịu dàng để chai rượu xuống, mỉm cười, dùng ngón tay ngọc thon dài đẩy ly rượu về phía trước mặt của Jenny, mới dịu dàng nói: “Nếu như ban đầu, tôi nói cho cô biết tên của anh ấy, đoán chừng tương lai tôi và Khách sạn Á Châu cũng sẽ bị cô hiểu lầm, tôi chú trọng danh dự, là bởi vì tôi là Phó Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu của tập đoàn Hoàn Cầu ! Tôi có nghĩa vụ chứng minh với cô sự chân thành của chúng tôi! Chứng minh với cô thực lực và thái độ của khách sạn chúng tôi! Bởi vì chúng tôi là người khách sạn, mỗi một ly rượu, mỗi một phần thức ăn, mỗi một sự phục vụ chân thành cũng tập hợp từ hàng ngàn trái tim, mới có thể đạt kết quả. Tại sao tôi có thể để cho khách sạn bởi vì tôi mà rơi vào tai tiếng không tốt ? Tôi làm sao không phụ lòng các đồng nghiệp vẫn tràn đầy nhiệt tình và chân thành làm việc ? Tôi liền đánh cuộc một lần, đánh cuộc Jenny tiểu thư là nhà ngoại giao, có còn nhớ mình đã từng là người Trung Quốc da vàng, tóc đen hay không! Bởi vì tiếng trung của cô vô cùng lưu loát!”
Jenny thở dài một cái, nhìn cô, không khỏi mỉm cười.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Jenny nói: “Trung, Tây, hai nền văn hóa và giá trị tinh thần không giống nhau, nhưng tôi đánh giá cao cách làm việc của các vị, dũng cảm phơi bày hình thức, nhưng tâm hồn lại che giấu ở trong rượu, không dễ dàng để cho người ta phát hiện! Ví dụ như, hôm nay cô sắc bén, thật ra cũng không phải muốn tìm một cái cớ, thử thách tiêu chuẩn phục vụ của khách sạn chúng tôi? Riêng một cái tên, đối với cô mà nói thật quá dễ dàng?”
Ánh mắt Jenny rốt cuộc chậm rãi lóe lên một chút thái độ thưởng thức, nhưng vẫn không nhịn được nhìn cô, cười nói: “Nhưng tôi thật. . . . . . Muốn biết tên của người kia ? Cô có thể nói cho tôi biết không?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, khẽ mỉm cười, rốt cuộc chậm rãi xoay người, đang trong ánh mắt kỳ dị của mọi người, đi qua bình phong, đi tới trước toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, hai mắt nóng bỏng nhìn Trang Hạo Nhiên, khẽ vươn tay, có chút mềm mỏng nói: “Tổng Giám đốc Trang! Hôm nay là ngày thứ nhất tôi thực hiện ước định ! ! Tôi làm tốt chứ?”
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, lộ ra nụ cười dịu dàng, lại đưa tay ra, giống như tình ý nồng đậm nói: “Đến đây đi! Tự nhiên một chút, thừa nhận anh là đàn ông của tôi, tôi dẫn anh đi ra ngoài!”