Chương 958: TRẢ LẠI CHO EM TRAI CỦA TÔI
Mưa to gió lớn tiếp tục điên cuồng trút xuống khắp nơi ! !
Rất nhiều xe hơi màu đen, rối rít chạy nhanh tới bệnh viện, cuối cùng tạm ngừng ở trước bậc thang, rất nhiều nam vệ sĩ, nhanh chóng đi ra chiếc xe hơi màu đen, đầu tiên nhìn kỹ bốn phía, mới hướng về hai chiếc Rolls-Royce phía trước gật đầu thật mạnh! !
Cửa xe Rolls-Royce đồng thời mở ra! !
Mười mấy cô gái mặc đồng phục váy đen, chải búi tóc trang nhã, chống cây dù màu đen, hết sức cung kính mỉm cười đi tới bên cạnh cửa xe, hơi khom người nói: “Chủ tịch, bà chủ, mời xuống xe!”
“Ừ. . . . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc mặc tây trang màu đen, cất bước ra trước, cuối cùng đỡ vợ của mình, Trang Tĩnh Vũ cũng từ trên một chiếc Rolls-Royce khác đi ra, đỡ Ân Nguyệt Dung, Trang Ngải Lâm cùng Tưởng Tuyết Nhi cùng từ trên xe đi ra, sau đó hai gia đình hiển hách, dẫn hơn mười luật sư, 20 người lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu! 10 thành viên Hội đồng quản trị, cùng nhau tràn đầy khí thế đi tới bệnh viện. . . . . .
Lúc này Phó Viện Trưởng nhanh chóng đi xuống bậc thang, nghênh đón Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, hết sức cung kính lễ độ nói: “Hai vị chủ tịch, bà chủ, tiểu thư! !”
Diệp Mạn Nghi đứng ở bên cạnh chồng, nhìn Phó Viện trưởng, rốt cuộc vẻ mặt lộ ra quan tâm của người lớn tuổi cần có, tự mình hỏi thăm: “Tình trạng của Khả Hinh như thế nào? Mọi người có khỏe không?”.
“Mọi người đều đang điều trị! Tình trạng của Đường tiểu thư cũng may, chỉ có đau tay, đoán chừng phải mấy ngày nữa mới có thể bình phục!” Phó Viện trưởng vội nói.
Ân Nguyệt Dung nghe xong lời này, ngay lập tức căng thẳng nóng nảy, lập tức tựa vào bên cạnh chồng nói: “Mau! ! Dẫn chúng tôi đi xem một chút!”
“Vâng!” Phó Viện trưởng lập tức hơi tránh ra một lối, dẫn mọi người cùng nhau đi qua đại sảnh bệnh viện, quẹo trái vào khu phòng bệnh VIP, lại quẹo phải, rốt cuộc nhìn thấy một phòng bệnh kiểu biệt thự độc lập, tòa nhà màu trắng, pho tượng hạc trắng hai bên trông rất sống động, đứng vững vàng ở hai bên cầu cửu khúc, bên cạnh mười mấy vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ, thỉnh thoảng đôi song sinh còn che dù đi ra tuần tra. . . . . .
Ủy viên Trương phái năm vệ sĩ thực lực đỉnh cấp thế giới, ẩn nấp bảo vệ, phía trước phái gần trăm người bảo vệ gần người, hệ thống vệ tinh giám sát tình huống xung quanh cô, phía sau gần năm mươi người phân tích xử lý báo cáo hoàn cảnh xung quanh, tuyệt đối không thể để cho cô có bất kỳ sơ xuất an toàn nào! !
Phó Viện Trưởng nhanh chóng dẫn mọi người đi về phía cầu chín nhánh, đám vệ sĩ nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, đồng thời khom người chào, Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi bởi vì nghe nói người lớn tới, bọn họ cũng vội vàng từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn mấy chục người tràn đầy khí thế, cũng mỉm cười lập tức lễ độ đi tới, đỡ bọn họ đi vào bên trong phòng bệnh . . . . . .
Bên trong phòng bệnh! !
Đường Khả Hinh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh dương, mái tóc dài qua vai, khuôn mặt hơi tiều tụy ngồi ở trên giường bệnh, nghe nói Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cùng tới, cô lập tức nhấc chăn lên, được hai y tá săn sóc đặc biệt nâng đở, mới vừa muốn chân trần đi xuống giường. . . . . .
Ân Nguyệt Dung cũng đã nhanh chóng đi tới, nhìn sắc mặt cô tiều tụy tái nhợt, bà kêu lên một tiếng, lập tức đi tới nói: ‘Bảo bối, đừng xuống! ! Ngồi ở đây! Chúng tôi ghé thăm con một chút, đừng căng thẳng!”
“Dì. . . . . .” Đường Khả Hinh nhỏ tiếng gọi Ân Nguyệt Dung, mới có chút căng thẳng nhìn đám người Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, còn có Diệp Mạn Nghi, Trang Ngải Lâm, Tuyết Nhi đi tới, thậm chí sau lưng đi theo luật sư và lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, cùng thành viên Hội đồng quản trị, hai tròng mắt của cô hơi ngơ ngác, nhìn mọi người tràn đầy khí thế đi vào phòng bệnh to lớn, có chút hoảng sợ lo lắng, Trang Hạo Nhiên vội vàng nở nụ cười đi tới, ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, cẩn thận ôm cô vào trong lòng, nói: “Đừng sợ! Ba mẹ, chú dì cũng tới thăm em. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, có chút mờ mịt nhìn mọi người.
Tối nay Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ hết sức nghiêm trang đứng ở trước mặt của mình, nhìn mình chăm chú, thậm chí Diệp Mạn Nghi cũng lộ ra xúc động và thái độ tôn trọng, nhìn mình, sau lưng cả đám luật sư và lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu, thành viên Hội đồng quản trị, lập tức hướng về phía Đường Khả Hinh khom người, cung kính đồng thanh gọi: “Đường tiểu thư!”
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức mắc cỡ đỏ bừng, hai mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc nhìn bọn họ, nói: “Mọi. . . . . . Mọi người. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc dừng lại một lát, rốt cuộc nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Chúng tôi cũng không biết, thì ra con chính là con gái ruột Chủ tịch Đường! Nghĩ đến Chủ tịch Đường ở Hoàn Cầu chúng ta, lập được công lao không thể phai mờ, có thể nói, nếu như không có ông ấy, cũng chưa có Hoàn Cầu chúng ta hôm nay, cuộc đời ông ấy giữ chặt tinh thần làm người, vẫn kiên trì đến hôm nay, gây ảnh hưởng đến cả một thế hệ chúng tôi! Nhưng bởi vì lúc ấy Hoàn Cầu gặp sóng gió, cam chịu chịu tiếng xấu! Sau này chúng tôi mới biết được, chủ tịch Đường lấy đi 20% cổ phần Hoàn Cầu, vào lúc cuối cùng, mua hết cổ phiếu của cổ đông, trả lại cho Hoàn Cầu! Giúp Hoàn Cầu vượt qua giai đoạn kinh tế khó khăn!”
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn lệ, kích động nhìn Tưởng Vĩ Quốc.
Tâm trạng Tưởng Vĩ Quốc cũng nặng nề nhìn Đường Khả Hinh, hơi lộ ra một chút đau lòng, lại thật lòng nói: “Tục ngữ có nói, gieo nhân nào, gặt quả đó, đều do ông trời sắp đặt! ! Chủ tịch Đường cẩn trọng cả đời, vì Hoàn Cầu cống hiến hết mình, mặc dù mất đi tất cả, lại nuôi dạy được một người con gái tốt, vì Hoàn Cầu hy sinh rất lớn! Những người lãnh đạo chúng tôi thật sự vô cùng cảm động! ! Cho nên qua sự kiện vừa rồi, chúng tôi mở cuộc họp Hội đồng quản trị cả đêm, quyết định muốn trả lại toàn bộ 20% cổ phần của chủ tịch Đường ở Hoàn Cầu, để con tự mình tiếp nhận tất cả cổ phần này!”
Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ nhìn Tưởng Vĩ Quốc, không thể tin nổi nói: “Con . . . . . Con?”
“Đúng vậy!” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Con vốn là cành vàng lá ngọc, chỉ là cuộc sống đột nhiên gặp phải biến cố, mới gặp chịu khổ như vậy! Hôm nay, chính là lúc chúng tôi phải bồi thường lại cho con!”
Ông nói xong, liền giơ tay về phía thư ký. . . . . .
Thư ký lập tức dẫn luật sư tiến lên, cùng mở sổ cổ phần, gom các loại cổ phần và tài sản Đường Khả Hinh nên được, toàn bộ đọc lên: “Đường tiểu thư, trước mắt cô có 20% cổ phần của Hoàn Cầu chúng ta, do Chủ tịch Tưởng và cùng Chủ tịch Trang chia ra, giá trị khoảng 228 tỷ! Trong đó còn bao gồm, lâu đài, biệt thự trên toàn thế giới, 120 cái! ! Chuỗi nhà hàng trên thế giới 120 cái! vườn sinh vật hữu cơ, 120 khu! ! Một chiếc du thuyền Nhật Bản! ! Chuỗi siêu thị, công ty cổ phần địa ốc, khoảng 12 tỷ ! ! Còn có trước mắt còn chưa kịp sửa sang khu nhà cao cấp ở trong nước cho cô, khoảng 11 tỷ, nằm ở lưng chừng núi, vẫn chia ba chiếc xe Rolls-Royce cùng 11 chiếc xe thể thao! Trước mắt toàn bộ khu resorts ở châu Á, cô có 5% cổ phần! ! Cùng với quyền tham dự bàn thảo! ! Vườn nho trong và ngoài nước khoảng 80 khu! Tất cả các khách sạn của tập đoàn Hoàn Cầu, cô có quyền quyết định! Xếp vị trí thứ ba trong Hội đồng quản trị! !”
“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nghe chuyện này, hoảng sợ đến ngẩn người, không thể tin nổi đưa tay che miệng, nói: “Cái này. . . . Nhiều như vậy? Tôi . . . . Tôi . . . . .”
Mọi người cùng mỉm cười.
Diệp Mạn Nghi đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt như vậy, thân thể mềm mại, nhưng hai mắt lại lộ ra rất hiền lành và kiên cường, trong lòng của bà xúc động, chậm rãi đi tới trước mặt cô gái này, hai mắt chuyển động, ẩn nhẫn thật lâu, mới nói: “Trước kia. . . . . . Tôi đã từng nói lời sỉ nhục con, đã làm tổn thương con, tôi xin lỗi con. . . . . . Hi vọng con có thể tha thứ cho tôi . . . . .”
“Thưa dì . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, có chút không kịp phản ứng, không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Mạn Nghi im lặng nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới công lao vĩ đại trước kia của Đường Chí Long ở Hoàn Cầu, bà nặng nề thở dốc một hơi, lại thật lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Người đứng ở trên cao, luôn không tự chủ coi thường một số người bình thường, cái bạt tai kia đánh vào trên mặt của con, thực tế là đánh vào trên mặt của tôi. Nghĩ đến trong khoảng thời gian này, con vì Hoàn Cầu làm rất nhiều chuyện, tôi thật sự thấy xấu hổ, thậm chí bảo vệ mạng của Hạo Nhiên và Thiên Lỗi, tôi cám ơn con. . . . . .”
Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.
Trang Hạo Nhiên làm bạn ở một bên, hai mắt lóe lên, không lên tiếng.
Diệp Mạn Nghi hơi ẩn nhẫn, mới nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Con có thể tha thứ cho tôi không? Tha thứ cho người làm mẹ của đứa con như tôi, vì con trai lo lắng mọi thứ sao? Bởi vì nó thật sự vì này tập đoàn, bỏ ra không ít. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở một bên, ngẩng đầu lên, nhìn mẹ.
Đường Khả Hinh nghe Diệp Mạn Nghi nói như vậy, cô lập tức đau lòng cùng thấu hiểu nói: “Thưa dì, dì không nên nói như vậy, người có đức hiếu sinh, đối mặt với từng cọng cây ngọn cỏ, chúng ta đều có lòng thương hại, càng không cần phải nói đến việc con của mình xảy ra chuyện, con chưa từng oán trách dì một chút nào, cũng hi vọng tương lai, trên con đường cuộc sống dài đăng đẵng, chỉ bảo cho con nhiều hơn, nhưng những cổ phần này, con thật sự không thể nhận! Dù sao, đây là thuộc về cha của con, trước mắt ông ấy cũng không cần những thứ này, con không có tư cách thay thế ông ấy nhận lấy tất cả, càng không thể tự quyết định nhận những thứ quý giá như vậy! Chỉ cầu mong mọi người có thể hiểu một phần tấm lòng của cha con, xóa đi nổi oan uổng của ông ấy ở trong lịch sử phát triển Hoàn Cầu, trong lòng con đã thỏa mãn, nếu con lựa chọn làm một chuyên gia hầu rượu, thì để cho cuộc đời của con tinh khiết một chút. . . . . . Hoàn Cầu cho con đầy đủ rồi.”
“Khả Hinh! Đây là con nên được! ! Con không nên từ chối!” Trang Tĩnh Vũ trực tiếp hết lời khuyên cô.
“Con thật sự không thể nhận! Con cũng nhận không nổi!” Đường Khả Hinh thật lòng nói: “Mọi thứ trong quá khứ đều là lỗi của mình, đã mất đi thì đã hết rồi. . . . . .”
“Khả Hinh!” Tưởng Vĩ Quốc cũng gọi cô.
Trang Hạo Nhiên thật lòng ôm nhẹ Đường Khả Hinh, tay bóp nhẹ cằm của cô, cảm tính nỉ non nói: “Tất cả mọi thứ là của em, nhận đi!”
“Không! !” Đường Khả Hinh từ chối!
“. . . . . . .” Lúc này Trang Ngải Lâm cũng không nhịn được bật cười nói: “Cô không nhận cũng không có quan hệ! Sớm muộn gì cũng là người nhà họ Trang chúng tôi, đến lúc đó có thể lấy được nhiều hơn! !”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, mặt của cô đỏ bừng, ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm, xấu hổ gọi: “Chị! !”
Mọi người cùng nhau bật cười.
“Đừng nhăn nhó! !” Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, hết sức, hết sức hài lòng cô em dâu này, bật cười nói: “Nhận đi! Đây là của cô! Đến lúc đó thật sự không muốn, trả lại cho em trai của tôi là được!”
Mọi người nghe xong, lại cười rộ lên. . . . . .