Chương 1167: TÊN KHỐN NÀO LÀM?
Không khí cực độ rét lạnh chợt giảm xuống, vườn nho vô tận tràn đầy ánh lửa ấm áp!
Rất nhiều nhà vườn, phát hiện quả nho dần ổn định, liền hết sức phấn khởi vừa vỗ cánh, vừa trò chuyện vui vẻ bàn về thu hoạch năm nay, Lý Vĩ cũng đứng ở bên trong vườn nho, lấy dụng cụ ra, giúp Bác Dịch kiểm tra độ ẩm không khí trong vườn nho, còn có nhiệt độ trong hầm rượu, một số công nhân đang hết sức phấn khởi mang ra ba thùng gỗ sồi, bên trong là Cabernet Sauvignon chưng cất ba năm, Bác Dịch nói tối nay mọi người vất vả, cho bọn họ tiền thù lao vất vả, còn mang ra ba thùng rượu quý do mình chưng cất trong hầm rượu, dùng để mời mọi người uống !
Có một số phụ nữ, đã từ trên thị trấn mua về rất nhiều thịt quay và thực phẩm hiện nay, mọi người cùng nhau ngồi ở trong vườn nho, vừa dùng ống rút ra rượu uống từ trong thùng gỗ sồi…, vừa ăn thịt nướng, ăn hết sức ngon lành và vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy không khí đang rét lạnh.
Trang Ngải Lâm ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, nhìn những công nhân làm vườn ngoài cửa sổ, cười nói vui vẻ, dáng vẻ vô cùng cao hứng, hai mắt mắt cô khẽ chớp, có lẽ hơi hiểu ra lúc Đường Khả Hinh yêu thích rượu đỏ thì lộ ra một chút cảm xúc tinh tế… Nghĩ tới đây, cô lại hơi quay đầu, nhìn phòng bếp bên cạnh, Bác Dịch vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, quay lưng với mình, đang đưa hai tay nhúng vào trong nước lạnh, rửa sạch rau ngâm muối…
Cô đang nhàn nhạt nhìn, sau đó không nhịn được, làm như lơ đãng cầm ly Hồng Trà nóng đứng lên, đi về phía phòng bếp…
Lúc này Bác Dịch đã rửa sạch rau dại, sau đó đặt rau vào trong giỏ, lấy cá hồi đông lạnh nhờ mấy người phụ nữ trong thôn mua về trên trấn, dùng túi nhựa trong suốt chứa, bỏ nó ngâm vào trong nước đá đã chuẩn bị xong. . . . .
Trang Ngải Lâm nghiêng người tựa vào bên cạnh tủ bếp, vừa cầm ly Hồng Trà dừng ở bên môi, vừa nhìn cá hồi ngâm ở trong nước đá, giả vờ như lơ đãng hỏi: “Tại sao… Phải dùng nước đá, không trực tiếp dùng nước vậy? Đó không phải là nhiệt độ thấp hơn sao? Dù sao cũng đã chứa trong túi nhựa, sợ cái gì?”
Bác Dịch vừa cầm dao sắc bén, cắt táo thành lát, trên mặt vừa nở nụ cười nhàn nhạt, hơi trầm giọng nói: “Trực tiếp ngâm nước, cho dù cách túi nhựa, cá hồi vẫn sẽ mất đi độ tươi, nhưng nếu như dùng nước đá rả đông, chất cá không chỉ tươi ngon, còn có mùi vị mặn đặc biệt của hải sản Nhật Bản…”
Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, có chút không tin.
Bác Dịch dường như cảm nhận được, nghiêng mặt mỉm cười nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Không tin? Tài nấu nướng của tôi, ngoài em trai của cô có thể thách đấu, đoán chừng không có người…”
Chậc!
Trang Ngải Lâm không đồng ý, cảm giác những người nấu ăn ngon và chưng cất rượu, có chút cố làm ra vẻ huyền bí.
“Loại người như chúng tôi, thế giới cảm quan đối với thức ăn ngon và rượu ngon, có lẽ mọi người sẽ không hiểu rõ…” Bác Dịch vẫn vừa cắt lát táo, vừa thật lòng nói: “Khả Hinh cũng hiểu một chút, cô ấy đối với thức ăn ngon và rượu có sự nhạy bén bẩm sinh, giống như không cần trải qua tìm hiểu, là có thể trực tiếp dùng tâm linh cảm ứng!”
Hôm nay đã lần thứ ba! !
Trang Ngải Lâm xị mặt, nóng mắt im lặng nhìn anh thật lâu, mới từng chữ từng chữ sâu kín nói: “Anh thật có cảm xúc rất sâu đối với cô ấy!”
“Tôi thưởng thức cô ấy…” Bác Dịch vừa nói dứt lời, đã cắt xong táo rồi, anh lại thuận lợi lấy cá hồi ra, sau khi đặc biệt dùng nước chanh rửa sạch, đặt lên một tấm thớt khác, cầm dao nhỏ bén nhọn, ngón cái đặt nhẹ ở phía trên thử độ sắc bén một chút, liền bắt đầu chậm rãi hạ dao, cắt từng lát…
Không biết vì sao, Trang Ngải Lâm cảm giác trái tim buồn bực khó hiểu, trực tiếp muốn xoay người, lại phát hiện bên môi hơi lạnh lẽo, cô liền giật mình, nhắc mí mắt nhìn người trước mặt…
Bác Dịch cầm lát cá hồi, khuôn mặt khẽ nở nụ cười, đưa nó đưa bờ môi cô, phát hiện môi của cô không có tô son, sắc môi cũng hết sức xinh đẹp, căng mềm, màu sắc trơn bóng như hoa hồng đỏ, anh lại đưa lát cá tới bờ môi cô, giọng rung động thật sâu, nói: “Ăn đi… Bởi vì thời tiết rét lạnh, tôi không làm món sashimi cho cô, một chút nữa tôi sẽ chiên nó một nửa, ăn một miếng sống thử xem, có phải tươi hay không?”
Trang Ngải Lâm nhìn người đàn ông này…
Bác Dịch cũng nhàn nhạt nhìn người phụ nữ này, giống như vẫn có chút không thể tin được, cô ở lại, ở lại tại trong ngôi nhà cô đơn của mình, nghĩ tới đây, anh lại bắt đầu tràn lên xúc động, đưa lát cá sống, cảm tính khàn khàn nói: “Há miệng ra. . . . .”
Trang Ngải Lâm cảm thấy mình hết sức không vui, nhưng vẫn cúi mặt, hơi cúi đầu ăn miếng sashimi, nhai kĩ, quả nhiên phát hiện sau khi rả đông, lại dùng nước đá tan ngâm cá sống, nếm thử, mùi rất ngon, có vị mặn đặc trưng, tạo thành hương vị hết sức đặc biệt. Ánh mắt của cô khẽ chớp, nhìn Bác Dịch…
Bác Dịch giống như nhìn thấy được sự hài lòng trong mắt Trang Ngải Lâm, khẽ mỉm cười, tiếp tục xoay người, bận rộn đổ dầu vào chảo, vừa chuẩn bị chế biến thức ăn, vừa nói: “Trước hết cô đến ngồi ở bàn ăn phía sau tôi một chút, sẽ có ăn ngay.”
Anh nói xong, lấy một phần gan ngỗng đã cắt xong, bỏ vào trong chảo chiên lên…
“Đây là thị trấn như nào? Ngay cả gan ngỗng cũng có?” Trang Ngải Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Bác Dịch.
Bác Dịch vừa bận rộn, vừa nói: “Cô đừng xem thường một thị trấn nhỏ như vậy, nhưng mười mấy chục km triền núi đều trồng đầy nho, có rất nhiều người chủ vườn nho còn đến từ nước ngoài, cho nên phong cách thị trấn nhỏ hết sức giống Alsace ở Đức, rượu trái cây cũng hết sức nổi tiếng, đừng nói là gan ngỗng, ngay cả một số món ngon mọi người không biết tên đều có.”
Khó trách hôm nay ông già đánh xe trâu nói chuyện rất không tầm thường.
Trang Ngải Lâm không nói gì nữa, chỉ là lúc uống Hồng Trà, vẫn có thể nghe được tiếng của nhà vườn nói chuyện với nhau bên ngoài phòng, cô nhớ tới tháp sưởi ấm trừ giá lạnh lúc nảy, liền nói: “Tại sao không trực tiếp vẫy thuốc trừ sương giá? Mà phải dùng cách xua giá rét vất vả như vậy?”
Bác Dịch nghe lời nói ngây ngô này, chỉ đành phải nhàn nhạt xoay người, khuôn mặt căng thẳng hơi lộ ra nụ cười nói: “Ngải Lâm, tôi dùng phương pháp nguyên thủy để quản lý vườn nho, không phải vì cố ý làm ra vẻ, càng không phải là vì biểu lộ mơ ước vĩ đại như thế nào, đây chỉ là thái độ của tôi . . . . . Vì sao có một số việc, có số người rất tinh tế, đáng giá để người bắt chước và khen ngợi? Là bởi vì bản thân nó tồn tại một số điều cần thiết và giá trị thực tiễn, còn có. . . . . trí tuệ và kinh nghiệm của những người thật lòng bỏ ra. Tôi vì bộ thiết bị xua giá rét này, gần như táng gia bại sản, tôi vì những cánh bươm bướm và máy quạt xoay tròn phải đi khắp cả Tô Hàng. . . . Nhưng khi tôi phát hiện, lúc tôi bỏ ra tất cả, trở nên hai bàn tay trắng thì thay vào đó, dịch rượu yêu thích đầy tinh tế từ trong thùng rượu chậm rãi chảy ra, bay ra mùi thơm như trong giấc mộng của tôi, tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá.. . . . Thuốc trừ sương giá không phải là không tốt, nhưng… vùng đất đai gánh chịu sự sống mấy ngàn năm mang tới cho chúng ta hương vị và cảm xúc, lại theo phương pháp tiện lợi của chúng ta, dần trở nên mất đi mùi vị và ánh sáng nó cần có.. . . . có lúc tôi cũng cô đơn suy nghĩ, kiên trì như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Bởi vì quả thật không có bao nhiêu người biết rõ và hiểu thấu…”
Trang Ngải Lâm nhắc mí mắt, nhìn bóng dáng anh im lặng đứng ở trước tủ bếp, không lên tiếng…
Bác Dịch cũng mỉm cười nhìn cô, sâu kín nói: “Nhưng cuộc sống không phải là sẽ có trách nhiệm đối với mình sao? Không thẹn với lương tâm, quả thật có chút mệt mỏi, rất kiên trì… Ít ra mỗi người các vị, uống được rượu vang của tôi đều khỏe mạnh… Đều là tình cảm và vất vả mà tôi bỏ ra.”
Trang Ngải Lâm chăm chú nhìn anh.
Bác Dịch cũng chăm chú nhìn người phụ nữ này, lại nở nụ cười, thật lòng cũng cảm động nói: “Cám ơn cô đã ở lại đây tối nay… Ăn bữa cơm này!”
Anh không nói hết!
Trang Ngải Lâm không nói gì, tiếp tục uống Hồng Trà nóng, mấy người giúp việc cùng vệ sĩ bình tĩnh đứng ở bên ngoài chờ đợi, chờ đợi…
Bác Dịch nhanh chóng xoay người, lại nấu nướng món ngon. . .
Lúc này Trang Ngải Lâm lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn sau lưng của anh, bóng dáng khẽ di động, cũng có vẻ rất nặng nề, vừa cô đơn vừa hấp dẫn…
Thời gian cứ như vậy trôi qua, lạnh lẽo chợt giảm xuống, rất nhiều công nhân phát hiện nhiệt độ ổn định, liền ngưng vỗ cánh di động, mà chỉ đốt tháp sưởi ấm cũng đủ xua giá rét…
Bác Dịch nhanh chóng đem rau dại trộn sốt salad, đưa lên bàn trước, rồi đến gan ngỗng chiên và táo cắt lát cuốn lại với nhau, tạo thành hình giống như hạt, đưa lên bàn, rồi đến cá hồi chiên, dội lên sốt chanh do anh đặc chế, rồi đến thịt ốc xào hải sản gói giấy bạc, anh để cho công nhân nướng xong, sau đó cùng đưa lên bàn, tổng cộng ba đĩa, khi anh thật cẩn thận mở giấy bạc, bên trong đó lộ ra thịt ốc có vị mằn mặn, hòa trong từng làn mùi tỏi, hưng phấn tràn ra…
Trang Ngải Lâm nhìn món ngon trước mặt, hai mắt tỏa sáng, quả nhiên anh nấu nướng không giống mấy bà chủ nhà vườn, nữ vương này đã đói bụng!
Bác Dịch mỉm cười liếc mắt nhìn Trang Ngải Lâm, lúc này mới xoay người, đi tới trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra chai Tokaji của Hungary! ! Nhìn chung cả châu Âu, bao gồm nước Úc, cũng chỉ có một loại rượu được hàng trăm nước lớn trên thế giới lựa chọn chính là loại rượu Tokaji này! Tức là rượu vang mà thế giới thường nhấn mạnh là rượu Chateau d’Yquem. Có liên quan đến phát minh rượu Chateau d’Yquem, gần một trăm nước đang tranh cãi nhưng chưa xác định được, nhất là nước Pháp và nước Đức đang sôi nổi tranh giành rượu Chateau d’Yquem thuộc về nước nào phát minh, nhưng theo lịch sử nghiên cứu, có rất nhiều người cho rằng là Tokaji là của Hungary !
Chai rượu trong tay Bác Dịch là rượu tinh chất do từng lớp từng lớp nho loại một, đè ép xuống từng lớp từng lớp nho, ra nước tự nhiên, cũng không phải do nhân công dùng công cụ để nghiền ép, riêng việc chờ cho quả nho ra nước tự nhiên sẽ phải trải qua từ 3 đến 5 năm, độ ngọt mới đạt được 450 độ trở lên, muốn chưng cất thành một chai Tokaji Hungary tinh chất, riêng việc lọc nước đến tinh chế đóng chai, cần phải tốn thời gian mười năm! Tại thế kỷ18, nó từng được ví như thuốc kích thích, nghe nói một giọt rượu cũng có thể làm cho người ta lâng lâng sảng khoái, độ ngọt của rượu có tác dụng hết sức mạnh mẽ, lập tức có thể chinh phục tất cả người cứng rắn và lạnh lùng…
Trang Ngải Lâm có chút không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch thật sự lấy ra chai rượu này, theo bản năng cô liếc nhãn hiệu trên chai rượu một cái, không ngờ nhìn thấy được năm 1993, hai tròng mắt của cô nhanh chóng xoay tròn…
Bác Dịch lại nhàn nhạt giải thích nghi ngờ của cô, đặt chai rượu xuống, mới nói: “Rượu Tokaji năm 1993, lượng đường lên đến 497, được nước Đức xem là rượu vang hàng đầu thế giới, là ông vua tinh túy trong các loại rượu… Tôi quấn lấy một thương gia rượu mấy năm mới đến tay . . . . Vốn là… Tôi chuẩn bị cất giữ đến trăm năm. . . . .”
Trang Ngải Lâm không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn anh, trực tiếp mạnh mẽ nói: “Chẳng lẽ là lúc nảy tôi không cẩn thận mở ra sao? Là tôi sao?”
Rõ ràng chính là cô, cô không muốn nhận ! !
Bác Dịch lại ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô, lắc đầu một cái nói: “Không phải. . . . . Không phải cô mở ra, nếu không có mở qua, tôi làm sao có thể để trong tủ lạnh?”
“Đúng vậy! ! Tên khốn nào mở?” Trang Ngải Lâm phát hiện không có quan hệ gì với mình, có chút buông lỏng.
Bác Dịch chăm chú nhìn cô một lúc lâu, mới phun ra từng chữ từng chữ: “Em trai của cô!”
Sắc mặt của Trang Ngải Lâm thu lại, nhìn vẻ mặt thâm trầm của Bác Dịch, ánh mắt của cô xoay tròn một lát, mới nghiêm túc đứng lên nói: “Anh chờ đó ! Tôi lập tức trở về đánh chết cậu ta ! !”
Cô nói xong, người đã đứng lên…
Bác Dịch lại lập tức vươn tay, nắm cổ tay của cô, thắm thiết và xúc động nhìn cô…