Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 912: MANG TỚI TRƯỚC MẶT

Một chiếc lá trúc như con thuyền nhẹ nhàng, bay bay rơi xuống.

Đang lúc nó sắp rơi vào trong thế giới của ông ta, bóng người màu trắng từ trong rừng trúc nhanh chóng bay người lên trước, hai ngón kẹp chặt chiếc lá sắp nhẹ nhàng rơi xuống, nhanh chóng mạnh mẽ xoay tròn trên không trung, thân thể lập tức một gối chạm đất, rất sùng bái tay chống đầu gối, ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn người trước mặt.

Ông ta sâu kín mở hai tròng mắt thâm thúy, nhìn rừng trúc tràn ngập khói nhẹ ở trước mặt, vào tuổi trung niên, nếp nhăn giống như dấu vết thời gian, cứng rắn khắc ở trước mặt của ông ta, kéo qua một chút vô tình và lạnh lùng, hai mắt lại như ánh mắt nho sĩ nhìn rõ người đời, di chuyển khung cảnh xung quanh, ngoại trừ bóng màu trắng kia, không có một chút sinh linh giật mình ở trong thế giới này. . . . . .

Gió nhẹ nhàng thổi tới, rừng trúc bay tới âm thanh “xào xạc”.

Ông ta mặc võ thuật phục màu đen, chậm rãi đứng dậy, đạp từng mãnh lá trúc, nghe tiếng vang lên, dọc theo rừng trúc xanh khói bay bay, lạnh lùng cất bước đi tới phía trước.

Cô gái áo trắng cùng ba dạ hành nhân lập tức cung kính đi theo sát phía sau ông ta, dọc theo con đường uốn lượn như rắn, bóng trúc u ám, đi thẳng về phía trước, đi qua sườn đồi nào đó, thác nước nhỏ trắng xóa ào ào rơi xuống, bên trong cầu vồng bảy màu bay lên, rõ ràng có thể nhìn thấy được một cái đầm trong veo, phía trên sân thượng gỗ đỏ hình tròn, ở giữa đặt một bàn trà gỗ tử đàn chỗ điêu khắc kiểu Trung Quốc, trên bàn uống trà để đỉnh lò đàn hương nhỏ, đang bay ra mùi hương thần bí, ly trà hoa anh đào năm màu đã trở thành màu hồng duy nhất trong tròn bộ thế giới màu xanh lá cây.

Bóng đen rơi vào bên bàn trà.

Ông ta không chút tiếng động ngồi ở trước bàn trà, cảm thấy nước trà lúc này nhiệt độ vừa lúc thích hợp, liền âm trầm chậm rãi nâng ly trà lên, mở nắp ly trà hoa anh đào, nhìn ở giữa lá trà trong suốt, có một đóa hoa anh đào màu hồng, đang dịu dàng rực rỡ bung ra, ông ta im lặng cúi xuống, hơi thổi nhẹ, mới nâng ly trà lên uống một hớp nhỏ, khẽ nuốt xuống, hầu kết chậm rãi di động ở cổ. . . . . .

Ba dạ hành nhân lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ nhìn ông ta, mới vừa muốn cầu xin, một bóng dáng màu trắng, lập tức giống như ma quỷ, đạp mạnh sau lưng hai dạ hành nhân, bay xuống dưới đầm! !

“A . . . . . . . . . ” Tiếng kêu sợ hãi thê lương vang lên.

Hai dạ hành nhân đầy máu tươi rơi xuống đầm nước trong xanh, vô số con rắn nhỏ vàng óng cùng rắn độc hai đầu màu vàng sậm, dài năm mét đang ẩn nấp, lập tức mở cái miệng to như chậu máu, xé rách hai dạ hành nhân đầy tràn mùi máu tươi, nhai vào trong bụng! !

Từng tiếng thét thê lương, kèm theo mùi thịt bị nhai tàn nhẫn khát máu, từng hồi bay lên sân thượng màu đỏ thẫm không nhiễm một hạt bụi.

Dạ hành nhân cầm đầu trên sân thượng gỗ đỏ, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nuốt cổ họng khô khốc, hai mắt run rẩy ánh sáng hoảng sợ, nhìn người đàn ông trung niên kia.

Ông ta vẫn giống như nho sĩ, ngón tay hết sức đẹp mắt dừng ở trước ly trà, hai tròng mắt vốn tĩnh mịch, lúc này trở nên ẩn chứa một chút ánh sáng đáng sợ như dã thú, bình tĩnh nhìn người trước mặt, nói: “Cậu biết. . . . . . tại sao đối phương chiến thắng? Hơn nữa chiến thắng nhiều lần?”

Dạ hành nhân run rẩy, ánh mắt kích động hoảng sợ, nhìn ông ta.

Ông ta cũng sâu kín nhìn người trước mặt, ánh mắt đột nhiên sâu hoắm, ngưng tụ thành một cỗ sát khí, lạnh nhạt nói: “Bởi vì đối phương không có cảm giác sợ hãi, một người thật sự sợ chết, làm sao có thể trở thành dũng sĩ? Trên thế giới này, cậu cảm thấy quỷ hồn là đáng sợ nhất sao? Nó còn sống cũng không so được với người, chết làm sao địch nổi âm hồn? Ngay cả Địa phủ cũng sợ hãi, làm sao quản được người phàm?”

Dạ hành nhân thở dốc, nghe nói như vậy, trong lòng có một chút bình tĩnh, vẫn tràn đầy sùng bái nói: “Ông chủ dạy phải, chỉ là người của chúng ta cũng hết sức cố gắng thi hành nhiệm vụ, nhưng đối phương thật sự . . . . . .”

“Tôi biết rõ. . . . . .” Ông ta sâu kín nâng ly trà lên, uống một hớp nhỏ.

Dạ hành nhân lập tức ngẩng đầu lên, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra nhìn ông ta.

Trên mặt cô gái áo trắng lộ ra một cỗ sát khí, híp mắt nhìn anh ta.

Ông ta lại âm trầm chậm rãi đặt ly trà xuống, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như đức Phật ở bên trong một bậc trí giả (*), khẽ mỉm cười nhìn người trước mặt, nói: “Cậu biết tại sao tôi muốn tìm được chai rượu đỏ không?”

Hai mắt dạ hành nhân lóe lên, không dám lên tiếng.

Vẻ mặt ông ta âm trầm đông lại, lạnh lẽo giống như tảng đá khắc thành, nhìn anh ta, bên dưới sân thượng gỗ đỏ rắn vàng và rắn độc cũng đã gặm thịt hai người kia không còn một mống, có một số con rắn vàng nhỏ không có ăn được, cắn ngược lại rắn vàng đã ăn no, bắt đầu giết chóc, cứ như vậy giết chóc, huấn luyện ra rắn độc, mới tàn nhẫn, nhanh chóng. . . . . .

Dạ hành nhân tiếp tục lắng nghe tiếng kêu đáng sợ của con rắn nhỏ vàng óng cắn xé đối phương, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ lo lắng.

Ông ta nhàn nhạt đứng lên, đi về phía bên cạnh ban công màu đỏ thẫm, ngẩng đầu lên nhìn thác nước đổ xuống ào ào phía trước, còn có bọt nước sủi lên cầu vồng bảy màu, hai tròng mắt thâm thúy không cần nhớ lại cũng có thể tìm được mấy chục năm trước, người cả nhà mình không có chết lại bị chôn dưới đất, nơi đó tối tăm và lạnh lẽo mang tới cảm giác cực kì sợ hãi, sâu kín nói: “Nếu như muốn trở thành người vô tình và tàn nhẫn, không phải học cách giết người, mà phải biết cách để cho anh ta hưởng thụ loại cảm giác sống không bằng chết, chỉ có hưởng thụ loại cảm giác sống không bằng chết, cậu mới có thể hiểu được trong thế giới tối tăm của cậu, rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào. . . . . .”

Một bóng dáng màu trắng, lập tức như tia chớp, vung ra dây thừng như con rắn, lập tức quấn chặt cổ dạ hành nhân, khi anh ta còn chưa kịp giãy giụa, chợt đạp anh ta xuống ban công . . . . . .

“A . . . . . . ” Cả người dạ hành nhân hoảng sợ rơi xuống, chỉ một chút nữa sắp rơi xuống miệng  rắn độc đang há to trong hồ, thì cổ lập tức bị buộc chặt, hai chân của anh ta treo lơ lững trong hồ, thiếu một chút, sẽ bị rắn độc cắn được, anh ta muốn mở miệng cầu cứu, cổ lại bị siết chặt, ép mặt anh ta đỏ lên, nói không ra lời, ánh mắt của anh ta lập tức nổi tơ máu, mười ngón tay run rẩy ngừng trên không trung. . . . . .

Cô gái áo trắng lại tàn nhẫn, tay xoay tròn dây thừng, hai mắt lộ ra tàn nhẫn, thả thân thể anh ta xuống một chút nữa! !

Vô số con rắn nhỏ vàng óng lại há to miệng, muốn cắn người!

Thế nhưng ông ta lại bình tĩnh như gió, đứng ở trên mặt ban công, mặc cho linh hồn sắp biến mất, mới sâu kín nói: “Nếu như cậu muốn trở nên hết sức mạnh mẽ, cậu cũng đừng cảm thấy rắn độc dưới chân cậu là kẻ địch của cậu, sắp ăn cậu, cậu phải cảm thấy bọn chúng chỉ liếm nhẹ thân thể của mình, mặc kệ cậu khổ sở đến cỡ nào, cậu phải cùng nó dung hòa làm một thể. . . . . .”

Nói xong. . . . . .

Ba cô gái mặc đồ trắng đột nhiên từ trong thác nước xuất hiện, vẻ mặt bình tĩnh giống như làn khói nhẹ trong rừng trúc, mắt trợn nhìn dạ hành nhân sắp trở thành bữa ăn ngon của rắn độc, vẻ mặt bọn họ lại mỉm cười đứng ở trong hồ đầy rắn độc, nhẹ nhàng đưa ngón tay ngọc thon dài, một con rắn nhỏ vàng óng lập tức chui lên trong lòng bàn tay của cô, cuối cùng từ cánh tay ngọc của cô, thẳng cuộn tròn tới cổ của cô, đưa đầu lưỡi như mũi tên, khẽ liếm cằm của cô. . . . . .

(*): Người có trí tuệ, người có trình độ học vấn uyên thâm hiểu biết sâu rộng, người có chữ sẵn sàng chấp nhận mọi cảnh ngộ trên đời miễn là không phải làm việc trái với những đạo lý mà mình được truyền thụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK