Chương 915: NÓI
“Rút lui thi đấu! ! ?” Đường Khả Hinh nhất thời căng thẳng vén lên chăn, nhìn thầy giáo, hai mắt lập tức tràn đầy nước mắt, lập tức gấp gáp nói: “Thầy, con không thể rút lui thi đấu! ! Con không thể! !”
Lúc này Vitas lại nghiêm khắc nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Rượu đỏ trải qua 7000 năm thay đổi, mùi hương thể rượu càng ngày càng tinh khiết, nhưng ở mỗi thế kỷ, nó đều phải trải qua từng đợt vận rủi, bị xem là công cụ chính trị, càng bị làm thành lợi thế chiến tranh, thậm chí ở thế kỷ 18 – 19, thể rượu có cảnh giới cao nhất thì cây nho phát chứng bệnh nốt sần răng, tai hoạ lớn cuốn lấy khắp Châu Âu, cứ như thế giống nho trên thế giới thiếu chút nữa bị phá hủy toàn bộ, nhưng bọn chúng vì một chút mùi hương tinh khiết, bỏ ra bao nhiêu cố gắng? Vì duy trì giống nho, dòng máu quý tộc đã bỏ ra bao nhiêu vất vả và nổi dậy? Thậm chí nước Đức vì giữ cho rượu đỏ tinh khiết đã tăng thêm bao nhiêu lượng đường, cũng phải trải qua nhiều năm quan sát và xây dựng, cô hiểu rằng phải trải qua bao nhiêu cố gắng, rượu đỏ mới đi tới hôm nay sao?”
Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn Vitas.
Vitas thật sâu nhìn học trò, đưa mắt nhìn cô thật lâu, mới chính thức nói: “Cô đã thua, cô thua vì đang đối mặt với cuộc thi đấu thần thánh, trong lòng của cô không còn tinh khiết nữa, trong thế giới của cô chất chứa rất nhiều thứ, tự nhiên số mạng sẽ giết cô.”
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, đau lòng nhìn thầy giáo.
Vitas nghĩ tới học trò mới vừa đã trải qua sống chết, cũng không nhẫn tâm trách phạt, hai mắt lóe lên một chút đau lòng, sâu kín xoay người nói: “Tốt nhất cô nên nghỉ ngơi, dưỡng vết thương nơi tay thật tốt, đừng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, ít nhất, lúc thầy giáo sắp sửa trở về nước, nhìn thấy cô thật tốt, cũng không uổng tình thầy trò của tôi với cô.”
Ông nói xong, lập tức vặn mở khóa cửa, cất bước đi ra ngoài.
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, vội vàng nhịn thân thể đau đớn, chân trần sải bước đi theo ra ngoài, khóc gọi: “Thầy! ! !”
Vitas giống như giả vờ như không nghe thấy, vẻ mặt lạnh nhạt, nhanh chóng cất bước đi qua hành lang quanh co, đi qua từng chậu hoa hồ điệp đỏ tươi, muốn đi ra khu biệt thự VIP. . . . . .
“Thầy! ! !” Đường Khả Hinh đuổi theo ra hành lang, nhìn Thầy giáo sắp đi qua núi giả, cất bước đi khỏi bụi cỏ, cô lập tức rơi lệ đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng to khỏe của thầy giáo, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào van xin, nói: “Thật ra con hoàn toàn không chú trọng kết quả cuối cùng cuộc thi đấu, bởi vì ở bên cạnh thầy, theo thầy học tập, con rất hạnh phúc. Con còn nhớ, lúc đấu vòng loại, tổng điểm của con là 0, con rơi lệ muốn đứng lên đi khỏi, lúc ấy thầy rất cứng rắn nói thua cũng phải ngồi xuống cho đến cuối cùng! Bắt đầu từ khi đó, cuộc đời của con đã tràn đầy dũng khí, bởi vì con muốn làm một người không sợ thua!”
Khuôn mặt Vitas khẽ cứng lại, nắm quả đấm, chỉ hơi nghiêng mặt, nghe lời này. . . . . .
“Con sai rồi! ! Con thật sự sai rồi ! ! Con sai vì không nên vào lúc quan trọng của cuộc thi đấu, phân tâm đi làm chuyện khác, con sai vì không hiểu được, nếu như muốn hiện thực bất kỳ cuộc đấu tranh nào, nhất định bản thân mình phải mạnh mẽ trước, con sai vì không hiểu, tinh khiết mới là mạnh mẽ nhất! !” Đường Khả Hinh thật căng thẳng tràn lệ nhìn thầy giáo, lại thật lòng nói: “Nhưng mặc kệ như thế nào, hi vọng thầy tin tưởng con, con cũng không có làm ra bất kỳ chuyện gì không tinh khiết đối với rượu đỏ, nó là cả cuộc đời con, vì có nó, cuộc đời con mới có thể tỏa sáng đến bây giờ, xin thầy cho con thêm một cơ hội, để cho con báo đáp một chút mùi hương này.”
Hai mắt Vitas lóe lên, chậm rãi xoay người, đau lòng nhìn học trò.
Đường Khả Hinh nhanh chóng kiềm nén nước mắt của mình, nhìn thầy giáo, căng thẳng và kích động nói: “Con hiểu rõ thầy thương con ! Bởi vì thầy biết hiện tại con chỉ có 20%, cho nên lo lắng con sẽ bị đả kích! Sẽ bị thương khi thất bại trong cuộc thi đấu! Nhưng con đã học được thứ quan trọng nhất của thầy, là mãi mãi không ngừng theo đuổi. . . . . .”
Vitas nghe mấy câu này, hai mắt hơi ẩm ướt nhìn học trò.
“Cho con một cơ hội. . . . . . Cầu xin thầy, cho con một cơ hội. . . . . . Mặc kệ thua hay thắng, con đều muốn lấy thân phận học trò của thầy, đứng ở trên sân khấu, mang từng góc từng góc thiếu sót nào đó thầy dạy cho con, truyền lại cho một số người cần rượu đỏ trên thế giới này. . . . . .” Đường Khả Hinh lại cố nén thân thể đau đớn, không khỏi cảm thấy lồng ngực xuyên qua một cơn đau đớn, tay nắm chặt vạt áo, thở gấp, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại nói: “Đây mới là mục đích cuối cùng của con, thầy đã vô tư dâng hiến cho con như thế, con cũng muốn mang một chút tinh thần, phổ biến cho người đời sau. Cám ơn sự tinh khiết của thầy, cám ơn mọi thứ của thầy. . . . . . Chỉ là. . . . . . Xin thầy cho con một cơ hội đi, cầu xin thầy. . . . . .”.
Cô gái này nói xong, bởi vì rơi trong biển, vết thương chưa lành, lại bởi vì nước vào phổi bị chứng viêm nhiễm, đêm qua mới giảm sốt cao, lúc này sắc mặt của cô tái nhợt, thật sự không còn sức để nói chuyện, nhưng vẫn cắn răng nhìn thầy giáo, đầy van xin. . . . . .
Tiểu Vi và Tiểu Hà vội vàng đau lòng đi lên trước, nhẹ nhàng đỡ cô.
Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng tránh Tiểu Vi và Tiểu Hà, chân trần bước qua bụi cỏ xanh xanh, chậm rãi đi đến trước mặt thầy giáo, nhẹ nhàng nhào vào trong ngực của ông, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Con muốn nắm giữ một mục tiêu cuộc sống, mặc kệ con đường phía trước gian khổ thế nào, con cũng muốn đi về phía trước. Xin thầy. . . . . . làm điểm tựa cho con đứng lên! Làm ơn, thầy !”
Vitas nghe học trò nói mấy câu này, hai mắt lại tràn nước mắt, đưa hai tay chậm rãi ôm nhẹ học trò, thật ra cô gái trẻ tuổi này chỉ trải qua một chút năm tháng, cũng không biết ông già này trải qua cuộc sống dài đằng đẵng, khó gặp được một cô gái có trái tim tinh khiết, hy sinh và dâng hiến cho rượu đỏ như vậy, rốt cuộc ông quý trọng cô đến cỡ nào? Thương yêu cô đến cỡ nào? Có lẽ chỉ có Thượng Đế mới có thể hiểu được tín ngưỡng của ông. . . . . .
Tiểu Vi và Tiểu Hà đứng ở một bên phía xa xa, cũng đau lòng khổ sở nhìn Đường Khả Hinh.
Lúc này nữ y tá cũng bưng khay thuốc, đứng ở trước hành lang, nhìn Đường Khả Hinh đã trúng nọc rắn, mặc dù rất xúc động tựa vào trong ngực thầy giáo, nhưng biết sau nửa đêm, thuốc độc của cô chưa đủ phát tác nhanh như vậy, vào buổi tối rắn vàng trong hồ sen cũng sẽ muốn mạng của cô, nghĩ tới đây, liền bưng khay thuốc đi khỏi, chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình, đi qua một cây chuối tây thì hai bóng đen, dần dần xuất hiện!
Nữ y tá tay bưng khay thuốc, đi qua một hồ sen yên tĩnh, nhìn thời gian đã giữa trưa, mặt trời dần dần chói chang, cô cảm thấy có chút nóng bức muốn giơ tay che ánh mặt trời, thì một con rắn nhỏ vàng óng lập tức từ trên cây phóng nhanh xuống, cắn ngón tay nhỏ bé của cô, thậm chí hàm răng cắn vỡ một đốt xương của cô! ! !
“A . . . . . . . . ” Cô kêu to một tiếng, vứt bỏ khay thuốc, cả người không tự chủ nặn bỏ nọc độc của con rắn vàng, ngã ở trong bụi chuối tây.
Ở một tòa nhà nào đó của bệnh viện, có một số bác sĩ và y tá thò người ra ngoài, nghi ngờ nhìn tình huống bên ngoài, cũng không có phát hiện người, chỉ có một số chai lọ thuốc và một chút băng gạc bị đổ, liền ngạc nhiên suy nghĩ: có chuyện gì vậy?
“Ưmh. . . . . . . . . . . .”
Một cây chuối tiêu hơi lay động, không đến bao lâu liền truyền đến tiếng sột soạt, tất cả khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu mùa hè không ngừng kêu ve ve. . . . . .
***
Một phòng bệnh sâu thẳm tại Bệnh viện!
Rầm tiếng vang quỷ dị, nữ y tá sắc mặt tái nhợt, lập tức rịn mồ hôi lạnh, chống trên giường di động, đè nén cơn đau dữ dội và vết thương nóng rực ở tay, quay đầu lại, khiếp sợ nhìn người trước mặt! ! !
Uyển Thanh và Mỹ Linh, còn có đám người áo đen, Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đi tới, cùng nhau nhàn nhạt nhìn cô.
Thân thể của cô lập tức lạnh lẽo, lập tức nâng vẻ mặt cứng rắn, cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ, nói: “Thì ra các người đã sớm biết! !”
Mỹ Linh à một tiếng, sau khi nở nụ cười, nhìn cô y tá này, ôm vai đắc ý, cười nói: “Cô thật xem tổ chức áo đen chúng tôi ăn không cơm à? Cái loại âm mưu đó che giấu được chúng tôi? Tiểu Vi và Tiểu Hà đã sớm biết chai thuốc kia có vấn đề, cho nên mới giả vờ cẩn thận, y tá trưởng là chúng tôi kêu lên, kêu cô đi ra ngoài nói chuyện, sau đó tráo đổi thuốc, xem cô hả hê phát ra tín hiệu như thế nào! ? A! Chúng tôi có chuyện, còn quên nói cho cô biết, chị Uyển Thanh xinh đẹp của chúng tôi, trong nhà có nuôi rắn, rắn nào vào trong tay của chị ấy, cũng có thể huấn luyện! Súc sinh cũng chỉ là súc sinh! ! Nó có thể nghe lời của cô, dĩ nhiên có thể nghe lời chúng tôi !”
Uyển Thanh nghe nói như vậy, hơi lộ ra mấy phần hài lòng, khẽ nhíu mày, nhìn y tá kia.
Nữ y tá nghe nói như vậy, sau lưng lại cảm giác lạnh lẽo, lập tức cảm giác cánh tay mình đã cứng ngắc, biết độc tính sắp phát tác, cô vẫn cắn chặt môi dưới, đến chết không lên tiếng.
Tiêu Yến đứng ở một bên, nhìn nữ y tá, mỉm cười nói: “Nghe nói người đứng đầu dạ hành nhân ở trong ổ của mình nuôi một số cô gái như hoa tự ngọc, có một số để cho mình thưởng thức, có một số để cho rắn thưởng thức, không biết cô thuộc loại nào? Đúng rồi, quên nhắc nhở cô, rắn ở trong hồ sen, chúng tôi đã bắt hết toàn bộ để ở trong rương đó, chỉ cần chúng tôi vừa đi ra ngoài, thổi còi một cái, bọn chúng sẽ đói bụng muốn xông tới, ăn cô không còn một cục xương! Có tin hay không?”
Sắc mặt nữ y tá lập tức trắng bệch, hai mắt nhấp nháy, không lên tiếng.
Lãnh Mặc Hàn vẫn nhàn nhạt ngồi ở một bên trên ghế sa lon, vuốt vuốt cái bật lửa, không lên tiếng.
Uyển Thanh lập tức vung một tấm bản đồ lên, phía trên có đánh dấu kí hiệu một địa điểm phía Nam Trung Quốc, chậm rãi cất bước đi về phía người nữ y tá kia, ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn cô, nói: “Theo tôi dự đoán, độc ở trong người cô còn khoảng mười lăm phút sẽ phát tác, so với đồng bạn của cô, cô có thể bị sớm năm phút, nhưng đáng tiếc, tôi không nắm đúng thời gian, cô ta chỉ khai ra người đứng đầu của các người là Từ Văn Huyền, địa điểm, vị trí cụ thể, chưa kịp nói, đã chết rồi. . . . . . Cô có muốn nói cho chúng tôi biết hay không?”
Nữ y tá nhất thời quay mặt sang, căm phẫn nhìn cô nói: “Cô đừng nằm mơ! ! Cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ không nói!”
Uyển Thanh nghe nói như vậy, liền nhàn nhạt cất bản đồ, nói: “Tốt! Vậy cô từ từ ở bên trong bị rắn ăn sạch đi!”
“Không dễ chơi! !” Trong lúc nhất thời Mỹ Linh tức giận đứng lên, ôm lấy rương rắn, nện ở trước mặt nữ y tá, lập tức mở ra, nhìn nùi nùi rắn ở bên trong nhanh chóng hỗn loạn, còn phát một mùi máu tanh nồng nặc, cô tức giận nói: “Làm sao để cho cô chết dễ dàng như vậy? Tôi muốn đè đầu của cô xuống trước, để cho rắn ăn mắt của cô, mũi, miệng, sau đó ăn thân thể của cô, từng đợt ! !”
Mỹ Linh nói xong, lập tức nắm chặt đầu của cô, muốn nhấn vào bên trong ! !
“A! ! !” Nữ y tá nhìn con rắn độc sắp nhắc đầu tới, đã từng ở chỗ của ông chủ thấy qua rắn ăn hết vô số người, thân thể của cô cảm giác lạnh lẽo, liều mạng giãy giụa kêu to: “Thả tôi ra! ! Thả tôi ra! !”
“Thả cô ra! ! Không phải cô muốn chết sao?” Mỹ Linh không nói hai lời, lại muốn đè đầu của cô xuống! !
“Tôi nói, tôi nói! !” Nữ y tá nhìn mình mặt sắp tiến tới gần cái rương đen, cô thật sự bởi vì sợ hãi kêu khóc, nói: “Tôi nói! !”
Lãnh Mặc Hàn lập tức nhắc mí mắt, nhìn cô! ! !