Chương 1237: MOI CẠN
Cửa hàng trang sức đá quý Hoàng Đình!
Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ cả người Đường Khả Hinh mềm yếu im lặng đi ra phòng khách quý, nhìn cô gái trong ngực trải qua kích thích, mặt mắc cỡ đỏ bừng, lúng túng đến độ không muốn xuống lầu, nhưng anh lại bá đạo lập tức ôm chặt eo nhỏ của cô, cúi đầu hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, một tay kia dò vào trong áo ghi lê của cô, cách áo sơ mi xoa nhẹ vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm tính khàn khàn nói: “Thế nào? Xấu hổ?”
“Đi!” Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, tựa vào trong lồng ngực nóng bỏng của anh, khẽ cúi mặt ngọt ngào nở nụ cười.
“Vợ anh xấu hổ!” Trang Hạo Nhiên lại hấp dẫn cảm tính mỉm cười, mặc dù làm cho cô ngọt ngào kích thích, thân thể mình khát khao như dời sông lấp biển, rất cưng chiều ôm lấy cô từ từ đi xuống cầu thang xoắn ốc, tay vẫn dò vào ở trong áo ghi lê màu đen của cô, cách áo sơ mi mỏng xoa nhẹ vòng eo mảnh khảnh của cô, nhưng vẫn cẩn thận vết thương bên vai phải của cô, mặc dù Tô Thụy Kỳ vẫn dán thuốc trị thương và thuốc giảm đau cho cô, làm cho cánh tay hơi tê buốt, nhưng vẫn phải cẩn thận xử lý, lúc nảy triền miên, anh vẫn tránh dùng sức bên cánh tay phải của cô. . . .
“Không nên như vậy. . .” Đường Khả Hinh cất bước đi xuống cầu thang xoắn ốc, lại bị Trang Hạo Nhiên trêu chọc làm cho mặt đỏ tới mang tai. . .
“Hôn một chút. . .” Ở chỗ rẽ cầu thang, Trang Hạo Nhiên đột nhiên nâng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, cúi đầu mút nhẹ môi đỏ mọng đầy đặn của cô, thậm chí lộ ra đầu lưỡi hấp dẫn quấn lấy đầu lưỡi nóng bỏng ngượng ngùng của cô, hơi thở trong lồng ngực nóng bỏng giống như sắp nổ tung, đôi tay xoa nhẹ vòng eo hấp dẫn của cô, chậm rãi vỗ về chơi đùa, lại nắm chặt cái mông tròn lẳng của cô, ép giữa hai chân cô ướt át dán thẳng vào thân thể của mình. . .
“Này. . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, hai tròng mắt lóe lên mê đắm, nhưng vẫn bất đắc dĩ vươn tay, đẩy nhẹ lồng ngực nóng bỏng của anh, nói: “Không thể như vậy. . . Người ta nhìn thấy ngượng chết?”
“Anh hận không thể để cho toàn thế giới đều nhìn thấy chúng ta ngọt ngào!” Trang Hạo Nhiên chậm rãi cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, thả vào môi của mình, cúi đầu hôn thật sâu, lúc này mới mỉm cười ôm lấy eo của cô, cùng nhau đi xuống dưới lầu. . .
“Chúng ta . . . Không chọn nhẫn sao?” Đường Khả Hinh mỉm cười đi theo Trang Hạo Nhiên xuống lầu, vừa đi vừa nhìn anh dịu dàng hỏi.
Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ thân thể mềm mại của cô đi xuống cầu thang, lúc đám quản lý cùng nhân viên cung kính gật đầu chào, anh mới vô hạn hấp dẫn nở nụ cười, vừa đi ra cửa hàng trang sức đá quý vừa cưng chiều nói: “Đứa ngốc, người em muốn gả là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu! Mẹ chồng tương lai của em là bà chủ kinh doanh trang sức lớn nhất thế giới! Làm sao dễ dàng tùy tiện để cho chúng ta chọn lựa nhẫn cưới như vậy! ? Hôm nay chỉ dẫn em đến xem một chút! Để cho em cảm nhận không khí này một chút!”
“Anh . . .” Đường Khả Hinh đi theo Trang Hạo Nhiên đi ra khỏi cửa hàng trang sức đá quý, nhất thời không nói nên lời nhìn anh, bật cười nói: “Anh có nhiều thời gian sao? Trêu chọc em như vậy?”
Trang Hạo Nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh đứng ở trước bậc thang, nhìn chiếc Mercedes màu đen từ phía trước chậm rãi lái tới, anh liền dừng động tác, đôi tay đỡ nhẹ bả vai của cô, cúi mặt nhìn cô gái ngọt ngào trước mặt, thật cưng chiều nhìn thật lâu thật lâu, giống như nhìn thấy được có chút chuyện tầm tay có thể chạm đến, nhưng vẫn nín thở, đè nén hơi thở cuộc sống, mang theo cảm động nhìn cô gái trước mặt, hơi ẩn nhẫn, mới mỉm cười nói: “Khả Hinh. . . Anh hi vọng cuộc đời của em có thể hạnh phúc thật hoàn chỉnh biết bao nhiêu. . . Đến lúc đó, anh nhất định nhảy cùng em một điệu! Một điệu nhảy hoàn mỹ nhất thuộc về cuộc đời của chúng ta! Anh muốn nhìn bóng dáng em hạnh phúc xoay tròn 360 độ. . .”
Đường Khả Hinh dừng động tác, ngẩng mặt lên, hai tròng mắt lộ ra dịu dàng và xúc động, nhìn anh.
“Trở về đi. . . Hôm nay anh quả thật hơi bận rộn. . .” Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt cô, liền khẽ mỉm cười, có chút không nở nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sâu kín nói: “Tối nay anh sẽ gọi điện thoại cho em, được không?”
Đường Khả Hinh chăm chú nhìn anh, dừng lại một lát, hiểu rõ mỗi một chuyện anh làm đều có lý do và suy nghĩ của mình, liền cười gật đầu một cái, lúc này mới im lặng xoay người đi xuống bậc thang, đi tới trước xe hơi màu đen, nhìn tài xế mở cửa xe cho mình, cô lại lập tức xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên trước bậc thang mỉm cười nói: “Trang Hạo Nhiên! Đã nói rồi đó! Chờ ngày chúng ta kết hôn, anh nhất định phải nhảy với em một điệu! Không được chối bỏ!”
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bậc thang, chăm chú nhìn cô gái này, khẽ mỉm cười! !
Đường Khả Hinh nhìn anh cười như vậy, lúc này mới có chút yên tâm, cũng nở nụ cười ngồi vào ghế sau xe, căn dặn tài xế lái xe. . .
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đứng ở trước bậc thang, nhìn Đường Khả Hinh ngồi vào ghế sau xe, chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái đi. . . Sắc mặt của anh mới chậm rãi thu lại, hai tròng mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng kịch liệt bí ẩn, cảm xúc cả người giống như dời sông lấp biển, càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng dữ dội. . . Anh vẫn không yên lòng, liền nghiêm sắc mặt, chậm rãi đi xuống bậc thang, đứng ở bên lề đường sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn chiếc Mercedes màu đen dần dần biến mất ở trên đường, lúc này anh mới cho phép mình rung động! Lúc này anh mới cho phép mình kích động! !
Hơi thở càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng nặng nề. . .
Anh giống như đứng ở trên đỉnh sóng gió của thế giới, theo thế giới nghi ngờ mê man cuồng quay, lại chỉ nghe được tin tức của Lãnh Mặc Hàn mới vừa truyền đến. . . Hạo Nhiên, tôi cùng với Uyển Thanh căn cứ tất cả chứng cứ, phân tích cả buổi tối, có lẽ hung thủ. . . Thật sự là người khác!
Trang Hạo Nhiên quả thật nghe đến câu này, hai tròng mắt anh lộ ra ánh sáng kịch liệt, giống như tất cả nước mắt chờ mong vân vê thành luồng ánh sáng, nhìn tất cả sự vật xung quanh, màu sắc thật rõ ràng! ! Anh lập tức ngồi vào xe của mình, lúc khởi động Audi Pikes Peak của mình lao về phía trước, anh nhanh chóng bấm điện thoại của Lãnh Mặc Hàn, lại đè tai nghe bluetooth của mình! !
Chuông điện thoại di động chậm rãi vang lên, Lãnh Mặc Hàn nhận máy xong, âm thanh truyền đến. . .”Ừm. . .”
“Lời anh nói vừa rồi chính xác chứ?” Hai tay Trang Hạo Nhiên nắm tay lái, cho xe lao đi như tên bắn, theo sức gió mãnh liệt, anh hỏi nhanh.
” . . .” Lãnh Mặc Hàn dừng lại một lát, rốt cuộc giọng nói chậm rãi truyền đến nói: “Đúng vậy. . . Mặc dù tôi cùng em gái cũng không có chứng cứ quá chính xác, điều tra ra ai là thủ phạm phóng hỏa, nhưng chúng tôi gần như có thể khẳng định. . . thủ phạm phóng hỏa, không phải chủ tịch Đường!”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lập tức trào nước mắt, đôi tay vội vàng nắm chặt tay lái, thân thể nhanh chóng tràn lên chua xót, đau đớn đâm vào thân thể của mình, cố gắng xua đi hình ảnh Đường Chí Long ngồi ở trong nhà giam buồn bã cúi mặt, nghẹn thở, để cho sự thật nặng nề đè nặng trái tim của mình, nuốt nghẹn ngào, biết ơn nói một câu. . .”Người anh em! Cám ơn anh!”
” . . .” Lãnh Mặc Hàn im lặng một lát, mới tiếp tục hỏi: “Bây giờ anh lập tức tới đây! Tôi tỉ mỉ nói rõ tình hình với anh ! !”
“Không! Hiện tại tôi phải đi gặp một người trước!” Trang Hạo Nhiên lập tức cúp điện thoại, hai tay nắm chặt tay lái, chân dậm chân ga, cho xe lao đi như tên bắn . . .
Một phòng bệnh! !
Sắc mặt Đường Chí Long hốc hác nửa nằm ở trên giường bệnh, giống như cành cây khô, sau khi thân thể bình phục, cổ tay già nua của ông lại bị còng lại, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng đờ đẫn, sâu kín nhìn tới trước. . .
Đường Khải Văn để cho vợ chờ ở bên ngoài, khuôn mặt anh ta hơi lộ ra nụ cười châm biếm, nhìn cha nói: “Cha! Con biết rõ cả đời cha quả thật rất khổ cực, cha cũng nuôi con và Khả Hinh một đoạn thời gian! Nhưng cha phải biết, cha quả thật không làm hết trách nhiệm của người cha! Trong mắt của cha chỉ có Hoàn Cầu! Nào có con và mẹ. . .”
Khuôn mặt Đường Chí Long buồn bã lộ ra ánh sáng đau đớn. . .
Đường Khải Văn cũng hết sức khó khăn nhìn Đường Chí Long, nhưng tranh thủ thời gian thăm tù, vội nói: “Mười mấy năm con không gặp cha! Cũng không phải là đòi hỏi cha cái gì! Cha cũng không có để lại gì cho con, nhưng con biết, trước lúc cha ngồi tù, để lại một chút gì đó cho Khả Hinh! Con cũng không so đo! Nhưng. . . . Bây giờ Khả Hinh cùng Tổng Giám đốc Trang của Hoàn Cầu ở bên nhau! Con làm anh trai quả thật có chút nở mặt mày! ! Tổng Giám đốc Trang cũng nói muốn giúp quán ăn Trung Quốc của con! Hôm nay còn có phóng viên phỏng vấn con, cha nói. . . Bọn họ hỏi đến cha và mẹ của con! Con . . . Lúc đó con hơi do dự. . . Nhưng mẹ cũng đã nói cha chết rồi! Con . . . Con không thể làm gì khác. . . Con cũng chỉ có thể nói cha đã chết rồi!”
Ánh mắt Đường Chí Long lộ ra đau đớn, buồn bã không thốt nên lời. . .
“Cha! Cha nghĩ xem! Khả Hinh đã đoạt giải quán quân cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu thế giới! Cô ấy sẽ gả vào nhà giàu có ! Cô ấy không thể có một người cha ngồi tù! Nếu như. . . Nếu như nói ra, nói đường đường vợ của Tổng Giám đốc lại có một người cha ngồi tù ! Chuyện này không chỉ làm mất mặt cô ấy sao! Còn có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân này! Cho nên hôm nay con chỉ muốn nói cho cha biết một tiếng, dù sao cả đời cha không ra được thì cứ ở bên trong này an hưởng tuổi già cho tốt! Đừng liên lạc với chúng con nữa! Lại nhận Khả Hinh là con gái của mình! Trong khoảng thời gian này, con đang muốn mời cô ấy ăn cơm, kết nối tình cảm! Chúng con lại muốn sống cuộc sống giàu sang! Cha! ! Được không? Con xin cha, con cầu xin cha!”
Đường Khải Văn càng nói càng hận, đến cuối cùng, khuôn mặt anh ta căng thẳng đến không chịu nổi nữa, ném ra một câu tàn nhẫn: “Chúng con không thể bị cha liên lụy nữa! Hi vọng cha có thể suy nghĩ cho anh em chúng con! Nếu như có phóng viên tìm tới cha, cha hãy nói, cha không biết chúng con! !”
Anh ta nói xong, cũng đã nhanh chóng đi ra phòng bệnh, lập tức liền bị một giọng phụ nữ bén nhọn ở bên ngoài trách mắng một trận, kêu lên: Anh có chuyện gì, không biết nói nhanh một chút sao? Không phải anh đã nói, ông ấy biết rõ xảy ra chuyện gì sao? Ông ấy còn dám liên lụy chúng ta sao? Nếu như ông ấy có tôn nghiêm, cũng không nên nhận Khả Hinh nữa! Khả Hinh của chúng ta là vợ của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu! địa vị ở Hoàn Cầu còn cao hơn với ông ấy trước kia! Nếu em là ông ấy, chết sớm đào thai sớm! Anh nhìn anh đi, tới chỗ như thế, cả người xui xẻo! Trở về tắm nước nóng, đừng để bị dính xui xẻo của ông ấy! !
Đường Chí Long đau xót oán giận nửa nằm ở trước giường bệnh, nghe âm thanh bên ngoài dần dần bay xa, khuôn mặt hốc hác của ông từ từ lộ ra khổ sở, hai tròng mắt đờ đẫn mơ hồ đè nén nước mắt chảy xuống. . .
Con dao sắc nhọn giấu ở dưới chăn nệm dần dần lộ ánh sáng sắc bén.