Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 960: NHẢY

Gần tối tám giờ! ! Gió lớn, mưa tiếp tục rơi! !

Bác Dịch rõ ràng đúng hẹn phải đi qua châm cứu cho Đường Khả Hinh, đột nhiên không tới, nói tối nay cũng không rảnh, Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong phòng bếp bận rộn, suy nghĩ xem người này rốt cuộc có chuyện gì, đột nhiên không tới, vốn anh làm gan ngỗng rượu đỏ, ăn hết sức ngon, muốn gọi Bác Dịch giúp một chút, vết thương đạn bắn sau vai của mình vẫn đau đớn khó chịu. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh, từ ngoài phòng bếp ló đầu vào, nhìn Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây màu trắng, đứng ở trước phòng bếp, động tác thuần thục cuốn cá hồi thành hình cánh hoa, lại bỏ vào trong súp nồng đậm. . . . . .

Vẻ mặt cô lộ ra một chút hoạt bát khéo léo, đôi tay chấp ở phía sau, chân trần đi tới, giống như chỉ lặng lẽ ôm Trang Hạo Nhiên, nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Nấu cái gì cho em ăn vậy! ! ?”

Trang Hạo Nhiên cười khẽ, tiếp tục cuốn cá hồi, lại liếc con hào vương bên cạnh một cái, súp đã sôi, từng con từng con đặt lên đĩa, kết hợp với từng đóa hoa Violet, để mặc cho cô ôm, lấy thêm một cái đĩa, đặt ở phía trên, lại dùng mì spaghetti xào, xoay thành hình xoắn ốc, dựng đứng lên, dùng muỗng múc một chút trứng cá muối hoàng kim chất lên trên. . . . . .

Đường Khả Hinh nghiêng mặt, rất dịu dàng sinh động nhìn Trang Hạo Nhiên làm chuyện gì cũng rất chăm chú, lại cảm thấy hai mắt anh khẽ lộ ra một chút đè nén, cô càng ôm chặt hông của anh, hỏi: “Anh có tâm sự phải không?”

Trang Hạo Nhiên vừa quấn mì spaghetti, vừa mỉm cười nói: “Không có. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, liền không nhịn được, lập tức chui vào trong ngực của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng và nghi ngờ, nói: “Anh rõ ràng có tâm sự! Nói cho em nghe đi ?”

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh bỏ đi giày cao gót, thật sự có chút thấp, liền không nhịn được cười, cúi xuống, hôn nhẹ trán cô, mới nói: “Thật không có. . . . . . Chỉ đang suy nghĩ, bí mật của rượu đỏ cũng vạch trần, vậy rốt cuộc lý do cha của em phản đối chúng ta là cái gì? Cuối cùng anh có một loại dự cảm xấu. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh, lại thật lòng nói: “Chú Đường là người anh kính trọng nhất cả đời, em là người anh yêu nhất, cùng là hai người quan trọng, phải cùng hạnh phúc, anh mới có thể yên tâm! Gần đây anh đang thương lượng với luật sư, nghĩ xem có cách gì lật lại vụ án phóng hỏa trước kia, cứu cha của em ra ngoài, nếu như thật không được, thì thân chủ bảo lãnh! ! Chỉ cần anh vừa nghĩ tới ông ấy ở trong tù chịu khổ, anh rất lo lắng! Ngày mai anh và em cùng đi thăm ông ấy! Sau đó xin ông ấy chấp nhận cho chúng ta ở bên nhau !”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, rất dịu dàng, thâm tình nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt hơi nở nụ cười ngọt ngào. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, hôn nhẹ chóp mũi của cô, mới xúc động nói: “Chuyện gì vậy?”

“Trước kia em vẫn một mình, chuyện gì cũng tự mình giải quyết, vẫn không thể trải nghiệm, rốt cuộc một nửa kia sẽ vì mình gánh chịu bao nhiêu! Nhưng hiện tại em mới phát hiện, tình yêu thật sự là một chuyện rất thần thánh! Anh làm bạn với em, em thật sự cảm thấy thật hạnh phúc, giống như không có ưu sầu, không có băn khoăn, chỉ cần hạnh phúc là được!” Đường Khả Hinh vui vẻ cười nói.

“Đứa ngốc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, cũng nhẹ trán cô, hôn nhẹ môi ngọt ngào của cô, mới cảm tính, nỉ non nói: “Sự xuất hiện của anh vốn là muốn mang cho em hạnh phúc! Em hạnh phúc là chuyện lớn nhất anh theo đuổi!”

Đường Khả Hinh cảm thấy vui vẻ, cười ngọt ngào, không nhịn được nhón chân lên, kéo chặt cổ của anh, muốn ngẩng mặt lên, hôn môi mỏng của anh. . . . . .

“Anh đang nấu cơm ! Bảo bối!” Trang Hạo Nhiên dùng ngón tay dính một chút tương, quét nhẹ chóp mũi của cô, tràn đầy cưng chiều nói.

“Nhưng em đói bụng!” Đường Khả Hinh nhìn anh, hờn dỗi và mập mờ nói.

“Đói bụng à?” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền không nhịn được nở nụ cười, ngay sau đó tay cầm lên một cọng spaghetti thật dài, đặt nhẹ vào trong miệng Đường Khả Hinh, còn anh ăn một đầu khác, nói: “Xem ai ăn đến giữa sợi mì trước ! ! Người nào thua người đó rửa chén!”

Đường Khả Hinh không thích nhất rửa chén, hai mắt lập tức sáng lên, liều mạng hút spaghetti. . . .

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, cúi người xuống, cũng điên cuồng hút một đầu khác, cuối cùng hai người đồng thời cắn được một đoạn ở giữa, anh lập tức vươn tay, ôm lấy Đường Khả Hinh vào trong ngực, điên cuồng mút môi ngọt ngào của cô, thậm chí thoát ra đầu lưỡi, quấn lấy đầu lưỡi cô. . . . .

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhào vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, hưởng thụ hơi thở nóng bỏng và thân thể đàn ông mạnh mẽ của anh, ngẩng đầu lên, đón nụ hôn nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên, mình cũng chủ động mút đầu lưỡi của anh, rất kịch liệt quấn lấy. . . . . .

Bên trong phòng bếp, súp sen nồng đậm đang sôi ùn ục! !

Trang Hạo Nhiên đã không nhịn được, rửa tay sạch sẽ, ôm lấy Đường Khả Hinh, để cho cô ngồi ở một chỗ sạch sẽ trước tủ bếp, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa vuốt nhẹ sau lưng cô, thậm chí tay đã chui lên trước ngực cô, xoa nắn thật mạnh. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, nhưng vẫn rất nhiệt tình ôm cổ của Trang Hạo Nhiên, vừa hôn anh, tay vừa xoa nhẹ bả vai của anh, cảm thấy vị trí kia nhô ra, cô mới có chút lo lắng buông người anh ra, nhìn anh nói: “Anh bị vết thương sau vai, em quên mất, anh còn ôm em?”

“Một viên đạn có là gì? Không chỉ có ôm em, làm gì cũng có thể!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười xấu xa, nói.

Đường Khả Hinh chớp mắt, cố ý vỗ nhẹ bả vai anh, nói: “Ghét! Cả ngày lẫn đêm, nói lời bậy bạ!”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, nắm chặt tay của cô, đặt ở trên môi, hôn nhẹ một cái, mới nói: “Mỗi ngày đều nhớ em! ! Từng giờ từng phút đều mơ tưởng em! ! Đây là thật lời nói! !”

Hai mắt Đường Khả Hinh lại lộ ra một chút ánh sáng dịu dàng say đắm. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, cảm giác cô ngã bệnh, càng điềm đạm đáng yêu và thẹn thùng, mềm mại làm người ta muốn cắn một cái, không nhịn được. . . . . . Vươn tay đến cổ của cô, vừa tràn đầy mập mờ nhìn cô, vừa cởi bỏ một nút áo. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh đột nhiên ửng hồng, hai mắt xoay tròn, không có kháng cự, mà tràn ngập mong đợi, khẽ cắn môi dưới. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nuốt cổ họng, còn muốn cởi bỏ một viên cúc áo. . . . . .

Bộ ngực đầy đặn lập tức lộ ra. . . . . .

Hai mắt của anh lóe lên, lập tức cúi đầu, dò vào trong quần áo, hôn kín cổ của cô, lại cắn nhẹ áo lót, tay đã không nhịn được muốn dò vào trong quần lót, tiến vào. . . . . .

“Lão đại! ! Mặc Hàn đã xảy ra chuyện! !” Tô Lạc Hoành lập tức chạy vào phòng bếp! !

Ầm ầm, loảng soảng, âm thanh nồi chén đũa toàn bộ bay khắp nơi! !

Trang Hạo Nhiên vội vàng ôm lấy Đường Khả Hinh hoảng sợ vào trong ngực, vừa cài cúc áo cho cô, vừa quay mặt sang, cảm thấy tức giận nhìn Tô Lạc Hoành, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu không có mắt à? Không có việc gì, vào phòng bếp làm gì? Tại sao không nhảy ra đường! Đồ đáng chết! !”

“Chuyện này. . . . .” Tô Lạc Hoành nhất thời sững sờ, nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt đau khổ, nói: “Tôi bị oan mà! ! Mặc Hàn thật sự xảy ra chuyện, mới tiến vào nha!”

Đường Khả Hinh vốn là núp ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, nghe nói như thế, liền ngạc nhiên trợn to hai mắt, hỏi: “Lãnh Phó tổng, xảy ra chuyện gì?”

Tô Lạc Hoành thật sự muốn phát điên, nhìn bọn họ gấp gáp nói: “Mặc Hàn sốt cao 42 độ! ! Cũng sắp thành vịt quay rồi! !”

“A?” Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đồng thời kêu lên! !

***

“Mặc Hàn! ! ! Mặc Hàn yêu quý của tôi, anh mới vừa nhặt về một cái mạng, hiện tại lại xảy ra chuyện! !” Lúc bác sĩ và y tá trị vật lý và tiêm thuốc hạ sốt cho Lãnh Mặc Hàn, Lâm Sở Nhai nằm ở trên giường bệnh, nước mắt nước mũi kêu khóc, Tào Anh Kiệt cũng nằm ở một đầu khác, nhìn Lãnh Mặc Hàn đột nhiên nóng sốt, sờ cũng bị bỏng giống như nấu canh trứng gà, anh lại thất thanh khóc rống! !

Vết thương của Lãnh Mặc Hàn đột nhiên bị nhiễm trùng, gây sốt đến anh mơ hồ, mặc dù cả người đổ mồ hôi, nhưng vẫn hơi giơ tay, nói: “Không có việc gì. . . . . .”

Bác sĩ đang gấp đến đầu đầy mồ hôi, cầm kim châm, châm tới châm lui cho anh, nhưng không hạ sốt, y tá cũng đã cầm đá không ngừng lau từng vị trí trên người anh, nhưng cũng không thấy hạ sốt. . . . . .

“Có chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên bước nhanh vào phòng bệnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn rất hốc hác khó chịu nằm ở trên giường bệnh, lập tức lo lắng hỏi: “Anh cũng có thể bị phát sốt 42 độ à?”

“Không có việc gì! Có thể do biến chứng! Lập tức hết ngay.” Lãnh Mặc Hàn ho khan mấy tiếng, mới nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi có chuyện quan trọng nói với anh. . . . . .”

“Anh hạ sốt trước rồi nói!” Trang Hạo Nhiên lo lắng nói ngay.

“Từ từ sẽ hết sốt, thân thể của tôi tự tôi biết. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nói xong, liền chớp mắt.

Trang Hạo Nhiên lo lắng nhìn anh một cái, mới bảo bác sĩ và y tá đi ra ngoài trước, chỉ còn lại mấy người Tô Lạc Hoành đang bên trong phòng bệnh, sắc mặt nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”

Lãnh Mặc Hàn nửa nằm ở trên giường bệnh, nhìn Trang Hạo Nhiên nói ngay: “Mặc dù Ủy viên Trương bảo vệ được Khả Hinh cùng mọi người tạm thời an toàn, nhưng có một chuyện tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc chủ tịch Đường phản đối anh và Tiểu Đường vì lý do gì? Lúc ban đầu tôi còn cảm thấy là chuyện rượu đỏ làm cho đến hai người các người tách ra, bây giờ nhìn lại, không phải như vậy! Gần đây tôi vẫn phái người bí tra xét vụ án phóng hỏa, phát hiện có hai điểm đáng ngờ! Chính là chứng cứ của chủ tịch Đường lúc ấy, theo tôi suy luận, rất có vấn đề!”

“Vấn đề gì?” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn anh.

“Hiện tại tôi không thể xác định! !” Lãnh Mặc Hàn ho khan mấy cái, mới tiếp tục nuốt cổ họng, nói: “Lúc ấy, vụ án phóng hỏa có một bóng trắng không rõ, nhưng không ai giải thích chuyện này! Mà bóng trắng đó, còn để cho tôi nghĩ đến, đứa bé hai nhà Trang Tưởng các vị cùng sợ rắn, thậm chí sau này mẹ anh mang thai ngoài ý muốn, lúc người cả nhà mừng rỡ như điên, nhưng lại bởi vì bị sợ rắn đến sanh non! Gần đây tôi thử suy luận xâu chuỗi lại chuyện này!”

“Ý của anh nói là. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nhìn Lãnh Mặc Hàn, thân thể không khỏi dâng lên mấy phần tức giận kích động, nói: “Mẹ tôi sanh non ngoài ý muốn là bị người cố ý làm! ?”

“Rất có khả năng!” Lãnh Mặc Hàn nói ngay.

Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp!

Bọn người Tô Lạc Hoành không khỏi trợn mắt, nói: “Không phải là Như Mạt chứ? Như vậy thật quá độc ác! !”

“Hai ngày nay không có tin tức của cô ấy?” Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, hỏi.

“Không có! !” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lóe lên, mới nói: “Người che chở cô ấy rất nhiều! Nhất định phải mau sớm tìm ra cô ấy và diệt trừ dạ hành nhân, bảo đảm sự kiện rượu đỏ tiến hành thuận lợi! ! Đây là chuyện thứ nhất! ! Chuyện thứ hai, anh nghĩ biện pháp đến chỗ của Chủ tịch Đường xem có thể dò xét được một chút ý tứ hay không!”

“Tôi hiểu rõ!” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn hốc hác và cô đơn, xin lỗi nói: “Anh bị thương nặng, lại phát sốt, còn nhớ tới chuyện này! ! Anh giúp tôi quá nhiều, tôi nên làm thế nào đền đáp anh đây?”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lại nhất thời cười khổ nói: “Nếu như có chút lòng tốt, có thể đền đáp là được. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nhìn anh, cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý, không nhịn được cười hỏi: “Nghĩa là sao?”

Từ trước đến giờ Lãnh Mặc Hàn nói rất ít, chỉ là thở dài một cái, lắc đầu nói: “Không có gì. . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn thật sâu, biết tính tình của anh, lúc không muốn nói ra, cho dù là ai hỏi cũng không có cách nào, nên không thể làm gì khác, thở dài một cái, để bọn Tô Lạc Hoành ở lại cùng với anh, để tránh thân thể lại xuất hiện tình trạng gì, anh một mình đi ra phòng bệnh, nhất thời nhìn thấy phía trước hành lang, rất nhiều y tá và bác sĩ vẫn đi tới lui, thỉnh thoảng đi qua một phòng bệnh, lại nhìn thấy Mỹ Linh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh dương, sắc mặt tiều tụy nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi, Tiêu Yến và Giang Thành cũng mới lấy ra viên thứ ba đạn, chưa tỉnh thuốc mê, cũng ngủ say sưa . . . . . .

Anh nhìn từng phòng bệnh, cuối cùng đứng ở cuối hành lang, trước tường thủy tinh phòng săn sóc đặc biệt, nhìn Uyển Thanh đã làm phẫu thuật một lần, phẫu thuật hết sức thành công bảo vệ được tay chân, nhưng bởi vì quá mức đau đớn, cả người vẫn chưa tỉnh thuốc mê, mang mặt nạ dưỡng khí, dáng vẻ vẫn thoi thóp, hai mắt anh hiện lên mấy phần đau lòng, nhìn cảnh tượng này. . . . . .

Tô Thụy Kỳ mới vừa từ một phòng bệnh khác đi tới, nhìn thấy vẻ mặt Trang Hạo Nhiên trầm trọng nhìn Uyển Thanh bên trong phòng săn sóc đặc biệt, anh để bệnh án xuống, đi tới, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn Tô Thụy Kỳ, anh khẽ mỉm cười, nói: “Cậu chủ Tô. . .”

“Lo lắng cho Uyển Thanh?” Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở bên cạnh anh, nhìn Uyển Thanh bên trong, mỉm cười nói: “Phẫu thuật cho cô ấy rất thành công, không sao, anh yên tâm. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười khổ, thở dài một hơi, tiếp tục đi tới hành lang phía trước, chăm chú nhìn mưa gió như trút nước phía ngoài, gõ lá chuối tây xanh mơn mởn sạch trơn, hai mắt anh mãnh liệt lóe lên, sâu kín nói: “Trước kia tôi hết sức tự tin, cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì khó khăn sụp đổ, chỉ cần tôi dụng tâm bỏ ra và cố gắng, nhưng đối mặt với sự kiện rượu đỏ lần này, giống như số mạng cho tôi một bạt tai vang dội, đánh nát tự phụ và nhiệt tình của tôi!”

Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở bên hành lang, nhìn mưa to gió lớn trước mặt, mỉm cười nói: “Tôi là cháu trai của Thủ tướng, ở trong mắt rất nhiều người, đều là thiên hạ vô địch! Nhưng trong thân thể của tôi có bảy vết đạn!”

Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng quay đầu, nở nụ cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Mỗi lần tôi trúng đạn, ông nội tôi tới bệnh viện nhìn tôi, cũng chỉ nói một câu, không có chuyện gì, sẽ qua thôi . . . . . . Cho đến một lần cuối cùng, ông cũng không có nói không có chuyện gì nữa, chỉ im lặng nắm tay của tôi, tôi có thể hiểu nỗi khổ sở của ông ấy, một loại hy sinh và dâng hiến không nói ra lời. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, im lặng nhìn anh.

“Không nghĩ tới sao?” Tô Thụy Kỳ thở dài một hơi, thật lòng nói: “Tôi đã từng mấy lần đấu tranh, cảm thấy người cả nhà tham chính, đối với tôi mà nói là một sự trói buộc! Chẳng những không lấy được một chút hư vinh, hơn nữa là một loại buồn khổ thật sâu, khổ sở và không được tự do! Cho đến năm gần đây, mới hiểu được, phát súng kia súng bắn ở trên người của tôi, càng chứng tỏ ông nội của tôi, trước mắt ông ấy bị nguy hiểm đến cỡ nào! Một người đứng ở trước mặt, ông ấy cần phải chịu nổi hy sinh và mất mát hơn một số người, thậm chí anh càng có thể cảm nhận được ở trong đó, một mặt cuộc sống hết sức rõ ràng! ! Yêu là yêu! Hận là hận! Thù là thù! Không có một chút mơ mộng!”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Anh biết tại sao tôi yên tâm giao Khả Hinh cho anh không?”

Trang Hạo Nhiên nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn anh thật sâu, mỉm cười nói: “Bởi vì! Anh là một người ưa mạo hiểm, trải qua từng vòng chiến đấu bộc phát! ! Khả Hinh cũng là một người ưa mạo hiểm ! Cuộc đời của cô ấy cũng đang phấn đấu! Hai người như thế tay nắm tay, nhất định có thể sáng tạo ra rất nhiều đặc sắc! Có lúc, tôi cảm thấy hạnh phúc chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh làm cho người ta dừng lại theo đuổi. . . . Cho nên hạnh phúc, không phải thường nhắc tới. . . . . . Hi vọng trong tương lai mỗi một ngày, anh có thể nắm chặt tay của Khả Hinh, đi về phía khung cảnh đầy rực rỡ, mộng mơ! ! Đến đó một ngày, tôi nhất định sẽ rất chúc mừng hai người!”

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Tô Thụy Kỳ thật sâu, trên mặt không nhịn được tràn ra nụ cười có chút cảm động!

Tô Thụy Kỳ cũng nhìn anh thật sâu, cho một nụ cười khích lệ và thưởng thức! !

Tối nay mưa gió, đặc biệt khá lâu, ngoài cửa sổ lá chuối tây đã bị đè ép không chịu nổi !

Trang Hạo Nhiên cùng Tô Thụy Kỳ nói chuyện trời đất, chợt cảm thấy vết thương đạn bắn sau vai, từng trận đau đớn, liền đi đắp thuốc, mới trở lại phòng bệnh Đường Khả Hinh, lại phát hiện lúc đi ra đèn còn sáng rỡ, bây giờ đã tắt, anh hơi giật mình, chống cây dù đi vào trong. . . . . .

Bên trong phòng bệnh!

Bóng tối, không có chút tiếng động, thậm chí có từng đợt gió mát ngoài cửa sổ.

Trang Hạo Nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, xách theo cây dù ướt đẫm, để sang bên, vừa đi vào trong, vừa nghi ngờ gọi: “Khả Hinh?”

Xung quanh không có tiếng đáp lại. . . . . .

Trang Hạo Nhiên càng lộ vẻ ngạc nhiên, mới di chuyển bước chân lặng lẽ đi vào trong, lại nghe được cửa phòng tắm, phịch một tiếng mở ra, mang đến ánh đèn vàng nhạt, còn có một cô gái mặc áo ngủ dây hấp dẫn, mái tóc chạm vai, ánh đèn chiếu vào áo ngủ mỏng manh của cô, vóc người lung linh hấp dẫn, cô hơi tựa tại cạnh cửa, có chút xấu hổ cúi đầu. . . . . .

“. . . . . . . .” Anh giật mình nhìn cô gái trước mặt, trái tim đang đập thình thịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK