Chương 553: CUỘC SỐNG BÁO TRƯỚC
“Nghe chị Giai Giai nói, anh đã từng nợ nụ hôn của một cô gái? Anh cũng từng. . . . . . vì một đoạn tình cảm, nhớ thương đến bây giờ?” Đường Khả Hinh không tin nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lát, mới cười khổ nói: “Ở trong mắt em, anh tự nhiên, là bởi vì yêu không đủ chứ?”
Nước mắt Đường Khả Hinh lóe lên, hơi thu lại bi thương, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt cô, đoán chừng là ý này, đột nhiên mỉm cười, thở dốc một hơi, ngồi dậy, nhìn tới phong cảnh trước hồ bơi, ánh sáng màu xanh nhộn nhạo, sóng xanh lay động, hai mắt anh giống như ngôi sao, lóe ra ánh sáng kí ức, nói: “Đó là chuyện rất nhiều năm trước, lúc này nhớ lại có lúc mơ hồ giống như giấc mơ, nhưng anh vẫn không có cách nào quên, ở trong bóng tối, anh ôm cô ấy, hôn lên môi của cô, nếm mùi máu tươi, loại cảm giác này giống như ở giữa ranh giới sống và chết, hết sức ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. . . . . .”
Anh đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên cười cười nói: “Giống như từ lúc đoạn ký ức kia bắt đầu, mỗi khi anh hôn môi cô gái cũng sẽ dừng lại. . . . . . Thậm chí không có cách nào tiếp tục. . . . . .”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh, không nhịn được nhớ tới mình và anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nghĩ đến chuyện này, ho khụ khụ hai một tiếng, cũng cười có chút xấu hổ đứng lên nói: “Có thể là không đề phòng em, không có nghĩ muốn hôn em, cho nên rất trực tiếp. . . . . .”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, ánh sáng màu xanh dưới hồ bơi chiếu vào khuôn mặt cô gái này, giống như tinh linh trong đêm tối, rất xinh đẹp, ảo mộng.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn khuôn mặt ngọt ngào của Đường Khả Hinh, còn có cặp mắt to mộng ảo, anh đột nhiên cười nói: “Có lúc rất kì lạ, bộ dáng của em thường trùng lắp với cô gái của anh ở trong bóng tối. . . . . .”
“Cô gái của anh trong bóng tối ?” Đường Khả Hinh muốn làm không khí dịu lại, nhẹ nhàng cười nói: “Không biết xấu hổ! Tại sao anh biết cô ấy là của anh?”
“Cô ấy chính là của anh!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cười nói.
“Thậm chí ngay cả tên cô ấy là gì anh cũng không biết chứ? Còn là của anh? Chậc!” Hai chân Đường Khả Hinh đá nhẹ bọt nước trên mặt hồ bơi, tay cầm ly Margaux, lại nếm thử một chút, sau khi bình tĩnh lại, mới phát hiện Trang Hạo Nhiên chọn rượu này cho mình, phẩm rượu tao nhã và ôn hòa, cũng không có quá mạnh. . . . . . Anh muốn mượn rượu an ủi mình.
Đôi tay Trang Hạo Nhiên chống nhẹ mặt hồ, hơi thu hai chân, mỉm cười nhìn sự vật nơi bóng tối phương xa, nói: “Cho nên anh nói đây là một loại cảm giác rất kì lạ, anh cùng với cô ấy ôm nhau thật chặt trong đêm tối, loại cảm giác này giống như nhịp tim theo anh rất nhiều năm, cô ấy tồn tại giống như nữ thần trong lòng anh.”
Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt chớp lóe, trong lòng không khỏi đau xót, cô nghe chuyện xưa của anh và Giai Giai, một chút cũng không có hâm mộ, nhưng lúc này, cô phát hiện mình đang ghen, cô đang ghen, bởi vì mặc dù hai người không có tình yêu, nhưng Trang Hạo Nhiên luôn xem mình như tâm can bảo bối, đây là loại cảm giác bẩm sinh, để cho cô có cảm giác mình là người đặc biệt nhất trong cuộc đời của anh. . . . . .
“Em làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên phát hiện sắc mặt của cô không đúng, liền quay đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh quay mặt sang nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt đột nhiên hiện lên vài tia nghi ngờ và để ý, cười nói: “Nếu như có một ngày, em cũng giống như cô ấy đi khỏi anh…anh cũng nhớ em giống như nhớ cô ấy hay không?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, im lặng nhìn cô.
“Có không?” Tối nay Đường Khả Hinh giống như uống quá nhiều, hai mắt hiện lên một chút vội vàng nhìn anh.
“Đường Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng gọi cô: “Em biết không? Em ở Luân Đôn nước Anh biến mất dưới mắt của anh, anh bị người ta lừa đến Pháp tìm em ba tháng. . . . . .”
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, mỉm cười nói: “Nếu như nói Giai Giai là cô gái anh vẫn thưởng thức, yêu, cô gái kia tồn tại giống như một giấc mộng, nhưng trong lòng của anh, em không có ấn tượng quá hoàn chỉnh, nhưng anh vẫn nhớ thương nhất. . . . . . Cực kỳ nhớ thương . . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, nghẹn ngào nhìn anh.
“Loại cảm giác này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại chuyển tầm mắt, nhìn tới trước, giống như tìm được truyền thuyết xa xôi, chậm rãi nói: “Loại cảm giác này là bẩm sinh, giống như em nói, em là nho hoa, anh là rượu đỏ, sinh mạng báo trước chúng ta nhất định sẽ tách ra, cho nên. . . . . . anh mới có thể nhớ thương như vậy . . . . . .”
Đường Khả Hinh không khỏi rơi lệ, đột nhiên đau lòng, nghẹn ngào nói: “Anh có ý gì?”
Có lẽ tối nay Trang Hạo Nhiên cũng say, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mang theo một chút khổ sở, nói: “Phụ nữ bên cạnh anh là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, thật ra cũng không có một chút mùi hoa thân thiết của Khả Hinh để cho anh sôi trào. . . . . .”
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên mấy phần đau lòng, vươn tay nhẹ vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại sâu kín nói: “Lúc en đối mặt với rượu đỏ, thật đẹp thật đẹp, con mắt thật to, lấp lánh. . . . . . Lúc nở nụ cười, rất ngọt, rất ngọt, giống như đóa hoa nhỏ, lay động trái tim của anh, không khỏi níu kéo, không khỏi. . . . . . Nhớ thương. . . . . .”
Giống như đang nói lời chia tay.
Đường Khả Hinh đột nhiên có chút kích động nhìn anh, nức nở nói: “Cho nên em hỏi anh có ý gì? Anh muốn tách khỏi em sao? Anh lại muốn tách khỏi em sao? Ba tháng tháng nay, em cũng không biết làm thế nào trải qua, dựa vào một chút niềm tin trong lòng, còn có mong đợi của anh đối với em! ! Đêm hôm đó em đi ra khỏi nhà của anh, em khóc cả buổi tối, bởi vì em biết anh nhất định sẽ tìm em, lúc em đi ra, trong lòng của em rất đau, loại tách ra này thật khó chịu, thật khó chịu! !”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu.
“Tại sao người quan trọng nhất bên cạnh em cũng lấy một loại phương thức thật đáng buồn, hoặc một đoạn truyền thuyết rất đẹp, đi khỏi bên cạnh em? Thật ra em rất sợ rất sợ cô đơn! ! Hôm nay nhận được đôi giày kia, anh biết em cảm động bao nhiêu sao? Em thật sự vô cùng cảm động, rất cảm động! ! Anh đặt em ở trong lòng! ! Nhưng anh. . . . . . Anh có thể không biết em thích nó! ! Anh rất đáng ghét! !” Cô nói xong khóc lên, lập tức từ trong nước thu hai chân, nhắc đôi giầy, chạy như bay ra bên ngoài.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô đi xa, nhớ tới tình yêu không thể nào quên của cô, có một thoáng kích động muốn để cho cô chạy đi, một nổi buồn khổ và khó chịu dâng trào, lập tức nắm cả chai rượu, ngửa mặt ực! !
Đường Khả Hinh vừa khóc đi ra ngoài, vừa nhớ tới Trang Hạo Nhiên nóiem là nho hoa, anh là rượu đỏ, sinh mạng báo trước chúng ta nhất định sẽ tách ra. . . . . . Trái tim cũng đau đớn, cô đột nhiên đứng ở bên Piano trước vườn hoa, thật khó chịu, thật khó chịu che mặt khóc.
Trang Hạo Nhiên nghe trước vườn hoa truyền tới tiếng khóc đau lòng, hai mắt lại hiện lên mấy phần khổ sở, lại đem rượu đỏ còn sót lại bên trong chai, uống một hơi cạn sạch, rốt cuộc bất đắc dĩ để chai rượu xuống, bước chân có chút tập tễnh đi tới. . . . . .
Đường Khả Hinh đang khóc rống, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi, đã từng yêu như thế cũng tách ra, mình còn có thể giữ lại cái gì? Cảm giác bi hận làm cho cô đột nhiên đứng lên, đè nén bi thương, lại muốn một mình đi khỏi. . . . . .
“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên gấp gáp từ phía sau vườn hoa đi ra, trải qua bên hồ bơi, bắt được cổ tay Đường Khả Hinh rơi lệ đang muốn đi, nói: “Đừng đi. . . . . . Rượu còn chưa uống xong mà?”
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh gấp gáp hất tay của anh ra, tức giận khổ sở khóc nói: “Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, người muốn uống rượu với anh cũng rất nhiều, không phải một mình em!”
“Không người nào có thể uống ra mùi vị giống như em! !” Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô trở về trước mặt, đau lòng nói: “Chỉ có em, mới có thể nếm mùi vị giống anh!”
“Anh nói dối! ! Khứu giác của em đã mất!” Đường Khả Hinh tức giận đẩy anh ra, đang muốn xoay người đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên chợt từ phía sau ôm cô, đôi tay buộc chặt bên hông, mới thở dốc lo lắng nói: “Đừng đi! ! Nếu như nói trong cuộc đời, người anh muốn cùng nhau hưởng ngọt bùi cay đắng của rượu, người kia nhất định là em!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh lại đau xót, cắn răng tránh ra khỏi ngực của anh, khóc nói: “Em không tin lời của anh!”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, chợt nắm chặt bả vai của cô, nhìn khuôn mặt của cô lệ rơi không ngừng, trong lòng đau nhói, nói: “Em không tin tưởng anh sao?”
“Em không tin! !” Đường Khả Hinh kêu to!
“Anh mới vừa uống Margaux, bây giờ em muốn nếm thử một chút không?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, vội vàng nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh tức giận kêu to: “Em không muốn! !”
“Nếm thử một chút! !” Trang Hạo Nhiên lời mới vừa dứt, lập tức vươn tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống hôn lên môi của cô.
“Ưmh. . . . . .” Đôi môi Đường Khả Hinh bị lấp kín, kêu khẽ một tiếng, đôi tay liều mạng nắm chặt cánh tay của anh, muốn giãy giụa tránh nụ hôn kia! !
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo mạnh mẽ ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, hôn môi của cô, cuồng nhiệt khẽ liếm mút. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh lại níu áo sơ mi trắng của anh, khó chịu nổi kích tình của anh, mới vừa muốn mở miệng thở, đầu lưỡi của Trang Hạo Nhiên đã xông vào, cùng với đầu lưỡi của cô hoàn toàn quấn lấy, đôi tay nắm chặt hông của cô, không ngừng xoa, xoa mạnh, váy ngắn rút lên, giữa hai chân như ẩn như hiện. . . . . .
Ngoài vườn hoa truyền đến một chút tiếng động, quản gia cho rằng ông chủ đi khỏi, vừa muốn đi vào tắt đèn, lại thấy Trang Hạo Nhiên ôm hôn cô gái ngọt ngào tối nay, ông ta lập tức lách mình đi khỏi vườn hoa, thuận tiện đóng cửa sắt lại.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa, lập tức ôm ấp lấy Đường Khả Hinh, vừa hôn vừa đi tới căn hộ.
“Trang Hạo Nhiên! ! Anh buông ra! ! Anh khi dễ em,” Hai người bọn họ đang kích tình hôn môi nóng bỏng, di chuyển đến cạnh cửa căn hộ thì Đường Khả Hinh khóc muốn đẩy anh ra. . . . . .
“Khả Hinh!” Trong lòng Trang Hạo Nhiên lại lộ ra mấy phần khát vọng sau khi say, ôm thân thể mềm mại của cô đang giãy giụa, lại đè cô bên cạnh cửa, lại cúi xuống hôn lên môi của cô, vừa triền miên nóng bỏng hôn, vừa cảm tính dẫn dụ nói: “Chẳng lẽ, em thật không thích nụ hôn của anh? Một chút cũng không thích?”
Đường Khả Hinh bị anh đè ở bên tường, hôn tình mê ý loạn, trong đầu nhớ tới anh mới vừa nói: Phụ nữ bên cạnh anh là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, thật ra cũng không có một chút mùi hoa thân thiết của Khả Hinh để cho anh sôi trào. . . . . . Nước mắt của cô là chả rơi xuống. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chợt ôm lấy Đường Khả Hinh, vừa nóng bỏng hôn, vừa đi lên lầu.
***
“Anh buông em ra!” Bên trong gian phòng truyền đến tiếng kêu khóc.
Trang Hạo Nhiên chợt đè Đường Khả Hinh ở trên giường nệm trắng như tuyết trong gian phòng theo phong cách Châu Âu, ở trên giường nệm mềm mại như nước, càng mút cánh môi của cô mạn hơn, chỉ cần thưởng thức vị ngọt của, anh vẫn không kềm chế được.
“Buông em ra. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa lắc khuôn mặt, vừa khóc níu áo sơ mi của anh, không ngờ dùng sức quá mạnh, kéo cúc áo sơ mi của anh xuống, lộ ra lồng ngực kiên cố của anh.
Trang Hạo Nhiên là nhân vật nào? Một cô gái ngây thơ, anh quá hiểu làm thế nào trêu đùa và hấp dẫn, tối nay anh thật sự say, hơi thở cả người tản ra giống như dời núi lấp biển lao thẳng tới, ôm chặt cô gái vào trong ngực, mạnh mẽ hôn môi của cô, tay đã cách quần áo trắng như tuyết, mạnh mẽ xoa nắn hai bầu ngực căng tròn của cô, một chút sôi trào, giống như động vật nhỏ bị kích thích, từ đầu ngón tay của anh, thẳng vọt tới đại não, anh hưởng thụ tiếng kêu rên: “Khả Hinh, bảo bối của anh. . . . . . anh muốn em. . . . . .”
Đường Khả Hinh đang giãy giụa, bị anh vỗ về chơi đùa đến đỏ mặt đỏ tai, cả đại não lập tức tê dại, thân thể dần dần mềm nhũn, mặc dù hai chân muốn co lên giãy giụa, lại dần dần không còn hơi sức. . . . .
Đêm kéo dài.
Trăng sáng giống như muốn theo dõi bí mật của bọn họ, nhưng ánh đèn cả căn hộ chợt tắt ngấm. . . . . .
“Nhóc. . . . . .”
Hai bóng người chồng lên nhau, lại nồng tình mật ý giao nhau chung một chỗ, từng trận tiết tấu, lay động giường nệm, phát ra âm thanh kích tình làm người ta đỏ mặt, cho đêm lãng mạn này tăng thêm mấy phần cảm động.