Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 848: NGUYÊN NHÂN KHÔNG GẢ CHO ANH

Lúc hoàng hôn.

Bởi vì tối nay Nhã Tuệ phải làm việc chuẩn bị tiệc từ thiện vào ngày mai, cho nên không thể làm bạn với Lâm Sở Nhai, liền từ đại sảnh từ thiện, đi về phía nhà anh, nhấn nhẹ chuông cửa, thông báo một tiếng.

“Reng reng. . . . . .” Nhã Tuệ đứng ở cửa nhà Lâm Sở Nhai, mỉm cười chờ đợi.

Không đến bao lâu, cửa nhẹ nhàng mở ra.

Nhã Tuệ mỉm cười mới vừa muốn nói chuyện, nhưng lập tức bị một bóng dáng mạnh mẽ ôm chặt bên hông của mình, buộc mình ngã vào trong ngực của anh, cả người hoảng sợ đến mặt hoa biến sắc, ah một tiếng, lao về phía trước. . . . . . Cửa phịch một tiếng đóng! !

“Ưmh. . . . . .”

Bên trong phòng khách mờ tối, truyền đến âm thanh mãnh liệt mập mờ.

Lâm Sở Nhai áp chặt Nhã Tuệ ở trên tường, cuồng nhiệt triền miên hôn lên môi ngọt ngào của cô, đôi tay nhanh chóng vuốt ve ở eo cô. . . . . .

Nhã Tuệ vừa đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt, vừa mắc cỡ đỏ mặt, đôi tay nắm nhẹ cánh tay của anh, muốn tránh thoát nhiệt tình của anh, quay mặt đi, nụ hôn của anh rơi trên môi của mình, lên vành tai, cô có chút không nhịn được, bị trêu ghẹo cả người nóng lên sôi trào, nhưng vẫn nuốt cổ họng, thở gấp gáp nói: “Sở Nhai. . . . . . Đừng. . . . . . Em còn có việc bận. . . . . .”

“Tại sao buổi sáng hôm đó, anh mở mắt ra không thấy em. . . . .” Lâm Sở Nhai vừa nói vừa hôn trên môi ngọt ngào của cô, đôi tay đã mạnh mẽ, bá đạo cởi bỏ cúc áo đồng phục trước ngực cô, tay nắm chặt bộ ngực đầy đặn của cô, càng không ngừng xoa nắn.

“Ưmh. . . . . . Đừng. . . . . .” Nhã Tuệ muốn tránh thoát, bởi vì mình thật sự rất bận.

Lâm Sở Nhai lại không nói hai lời, vừa hôn cổ của cô, vừa cởi bỏ áo khoác đồng phục của cô ném xuống sàn, ngay lập tức bế ngang cả người cô đi lên lầu hai, mập mờ cúi xuống, khẽ cắn môi dưới của cô, mới nói: “Phạt em không chào anh một tiếng đã bỏ đi! ! Làm hại anh nhớ em bao lâu! !”

Ánh chiều tà thoáng qua phòng.

Lâm Sở Nhai ôm lấy Nhã Tuệ nằm ở trên giường, vừa triền miên cuồng nhiệt hôn cô, vừa cởi bỏ tất cả cúc áo sơ mi của cô, kéo áo lót khêu gợi màu trắng của cô xuống, nhìn bộ ngực no tròn, lộ ra trước, anh không nhịn được rên một tiếng, lại cúi xuống ngậm mạnh đốm nhỏ màu hồng.

“A. . . . . .” Nhã Tuệ thở nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, cuộn tròn hai chân hưởng thụ anh mút kích thích làm người ta tiêu hồn.

Lâm Sở Nhai vừa cắn mút bộ ngực đầy đặn, tay vừa kéo dây khóa váy ngắn đồng phục hấp dẫn của cô, gạt quần lót ren màu trắng của cô, ngón tay hướng giữa hai chân của cô tìm tòi.

“A!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Tuệ đỏ lên, kêu khẽ một tiếng.

Lâm Sở Nhai lại nhanh chóng hôn lên môi đỏ mọng của cô, lập tức vội vàng cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình, không nói hai lời liền tách ra hai chân của cô, vật kiêu ngạo của đàn ông mạnh mẽ nhanh chóng tiến vào!

“A!” Nhã Tuệ ngẩng mặt nặng nề thở gấp, kêu một tiếng.

Lâm Sở Nhai trượt vào giữa hai chân cô, hưởng thụ cảm giác khít khao, lập tức không cách nào thoát ra, ngẩng đầu thở một tiếng, hai tay chống giường nệm mềm mại, nhanh chóng từng hồi tiến vào! !

“A, a, a. . . . . .” Nhã Tuệ nắm chặt ga giường trắng tinh, cả người bị căng cứng đến mặt đỏ bừng, hưởng thụ từng trận kích thích ra vào, khó nén kêu lên.

Hoàng hôn, ánh mặt trời vẫn lộ ra nóng bức.

Hai bóng người trên giường, rất triền miên dán chung một chỗ, lúc nào cũng truyền đến tiếng hôn hít cuồng nhiệt.

Thời gian trôi qua một chút, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh giày cao gót đi lại của nhân viên làm việc.

Lâm Sở Nhai cởi trần nửa người trên, từ phía sau lưng ôm lấy thân thể tiêu hồn của Nhã Tuệ, khó nhịn cúi đầu, mỉm cười hôn nhẹ ở trên vai của cô.

Nhã Tuệ nằm nghiêng ở trên giường nệm, hưởng thụ lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông này, khẽ mỉm cười.

Lâm Sở Nhai nắm nhẹ tay cánh tay trắng tinh của cô, lại hôn nhẹ vành tai và khuôn mặt của cô, mới sâu kín khàn khàn nói: “Gả cho anh . . . . .”

Nhã Tuệ Nhất giật mình, nằm ở trên giường, ánh mắt hơi xoay tròn, giống như có chút kinh ngạc kêu nhỏ: “À?”

“Gả cho anh . . . . . Như vậy chúng ta  có thể ngày ngày ở chung một chỗ, buổi tối không cần luôn khát vọng em, giống như khát vọng cái gì đó. . . . . . Nếu như đến lúc đó anh trở về nước Anh, chúng ta cùng đi. . . . . .” Lâm Sở Nhai ôm chặt lấy hông của cô, cúi mặt hôn nhẹ vành tai của cô, tay thò vào chăn, khát vọng phủ bộ ngực của cô, nắm đốm nhỏ màu hồng của cô . . . . . .

Nhã Tuệ lập tức quây lấy chăn, có chút xấu hổ cầm đồ lót của mình mặc vào.

Lâm Sở Nhai nhìn động tác của cô, đột nhiên có chút ngạc nhiên mỉm cười, hơi đứng dậy ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ cổ của cô, mới nói: “Không muốn gả cho anh sao? Người của em và trái tim của em đều là của anh . . . . .”.

Nhã Tuệ vừa cài dây áo lót, vừa nhanh chóng cầm quần lót mặc vào, mới đỏ mặt nói: “Không phải. . . . . .”

“Vậy chúng ta mau sớm tổ chức hôn lễ. . . . . .” Tay của Lâm Sở Nhai cách áo lót, phủ chặt bộ ngực đầy đặn, cái giống đực lại bị trêu chọc dựng lên.

“À. . . . . .” Nhã Tuệ mặc đồ lót xong, lại gấp gáp cầm áo sơ mi lên mặc vào, mới nói: “Đến lúc đó nói đi. . . . . . Hiện tại tạm thời không cần. . . . . .”

Lâm Sở Nhai nhất thời giật mình ngẩng đầu, xoay người của cô, nhìn cô cài cúc áo, dáng vẻ lúng túng, không khỏi được nghi ngờ nói: “Tại sao? Hiện tại không cần? Hiện tại không thể gả cho anh sao?”

Nhã Tuệ lộ ra mấy phần ẩn nhẫn nhìn Lâm Sở Nhai.

Lâm Sở Nhai nhìn vẻ mặt cô, cũng có chút lo sợ, lập tức hỏi: “Nói cho anh biết nguyên nhân! ! Rốt cuộc tại sao hiện tại không chịu gả cho anh?”

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, khẽ cắn môi dưới không lên tiếng.

“Nói mau . . . . . .” Lâm Sở Nhai cũng vội muốn chết, nhìn cô.

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, có chút khó khăn nhìn anh, nói: “Em . . . . . em . . . . . Em muốn chờ Khả Hinh và Tổng Giám đốc Trang có kết quả, chúng ta mới ở chung một chỗ. . . . . .”

“Cái gì?” Con ngươi Lâm Sở Nhai cũng muốn rớt xuống, không thể tin nổi nhìn Nhã Tuệ, bật cười hắc một tiếng, kinh ngạc nói: “Anh không có nghe lầm chứ? Em muốn chờ hai người bọn họ có kết quả, chúng ta mới ở chung một chỗ? Vậy đối với đôi uyên ương cả đời cũng không thể có kết quả, chẳng lẽ muốn anh chờ cả đời? Ngày hôm qua cha mẹ anh gọi điện thoại tới hỏi anh, rốt cuộc lúc nào cưới vợ, sau đó anh thật vất vả tu tâm dưỡng tính tìm được một người trong lòng, muốn cùng cô ấy qua một đời, sau đó em nói cho anh biết, muốn Khả Hinh và Hạo Nhiên hạnh phúc, chúng ta mới có thể hạnh phúc?”

“Ôi, anh đừng nói như vậy!” Nhã Tuệ vừa nhanh chóng mặc váy ngắn vào, đứng lên kéo dây khóa xong, mới có chút gấp gáp nói: “Em cảm thấy hai người bọn họ rất nhanh sẽ có kết quả!”

“Ngày đó em đi đốt pháo hoa, không nhìn thấy bọn họ khóc đến sanh ly tử biệt sao? Lúc ấy anh vẫn còn cảm thán, thật may tình yêu của chúng ta không có trải qua nhiều trắc trở như vậy, nếu như trải qua nhiều chuyện như vậy, anh sẽ chết sớm! ! Anh còn không có vượt qua 24h may mắn, bây giờ em nói cho anh phải đợi hai người bọn họ có kết quả tốt?” Lâm Sở Nhai thật sự tức giận không chịu nổi nhìn Nhã Tuệ, nói: “Anh cho em biết! ! Em luôn đặt Khả Hinh ở vị trí hàng đầu, điều này đối với anh không công bằng!”.

“Sở Nhai?” Nhã Tuệ  bất đắc dĩ gọi anh.

“Anh không phục!” Lâm Sở Nhai tức giận quay đầu đi! !

Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ anh như vậy, không thể làm gì khác hơn,có chút đau lòng nghẹn ngào  thẳng thắn, nói: “Anh không biết, em và Khả Hinh từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, còn thân hơn thân chị em ruột, hiện tại cô ấy trải qua chuyện như vậy, em làm sao có thể nói lập gia đình liền gả người chứ? Khi còn bé chúng tôi có hẹn ước, muốn kết hôn, phải cùng kết hôn. . . . .”

Lâm Sở Nhai nhất thời tuyệt vọng ngẩng đầu lên, không nói nên lời nhìn Nhã Tuệ.

“Anh thông cảm cho em một chút đi, em không nở bỏ Khả Hinh. . . . . . Em thật sự lo lắng cho cô ấy. . . . . .” Nhã Tuệ nói xong, liền nhanh chóng cất bước, chuẩn bị ra khỏi phòng. . . . . .

“Em ra khỏi cánh cửa này, sau này hai chúng ta xong rồi!” Lâm Sở Nhai tức giận nói.

Cửa phịch một tiếng, đóng lại! !

Lâm Sở Nhai khiếp sợ nhìn cánh cửa kia bị đóng lại, anh lại phát điên nằm ở trên giường, quát to một tiếng! !

Nhã Tuệ mới đi ra khỏi biệt thự, liền nghe được Lâm Sở Nhai ở trên lầu tức giận quát lên, cô gấp đến cả khuôn mặt đỏ bừng, hơi sửa sang lại mái tóc, liền nhanh chóng bước đi. . . . . .

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Nhã Tuệ vội vàng cầm điện thoại lên, thấy biểu hiện gọi tới, cô liền khẽ mỉm cười, nhấn nghe máy, mới đáp nhẹ: “Khả Hinh?”

Khả Hinh xách theo cặp công văn của mình, đang muốn cất bước đi xuống dưới cầu thang Hoàn Cầu, cầm điện thoại di động nghe tiếng của Nhã Tuệ, liền mỉm cười nói: “Khi nào chị tan việc?”

“Tối nay có thể nghỉ ngơi ở khách sạn, bởi vì tiệc từ thiện, có đống lớn chuyện phải làm. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười nói.

“Ồ! Vậy em về nhà trước nhé! Hôm nay chị vất vả rồi!” Đường Khả Hinh mỉm cười nói dứt lời, mới vừa muốn cầm điện thoại di động đi xuống dưới lầu, không ngờ ngẩng đầu lên, cũng đã thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở dưới cầu thang, cô đang sững sờ, liền nhìn thấy tài xế nhanh chóng đi xuống xe, sau đó cung kính mở cửa xe, Tưởng Tuyết Nhi mặc một chiếc váy ngắn tơ tằm màu vàng nhạt cổ lá sen, chải hai bím tóc đáng yêu, trong tay ôm một búp bê đáng yêu, thật vui vẻ đi xuống xe, mặt lộ ra nụ cười thuần khiết mơ mộng, đang muốn đi lên bậc thang. . . . .

“Tuyết Nhi?” Đường Khả Hinh nhất thời vui mừng nhìn Tưởng Tuyết Nhi, lại thật sự giống như nhìn thấy em gái của mình, vui vẻ gọi: “Cô từ Nhật Bản đã về rồi?”

“Khả Hinh!” Tưởng Tuyết Nhi thấy Đường Khả Hinh, lập tức rất thân thiết vui vẻ cười. Nói: “Ừm! Em mới vừa trở về, hiện tại đi tìm cha!”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh đáp lời, lập tức nhớ tới ba mươi triệu, rất biết ơn, nhìn cô cười nói: “Đã mấy ngày không gặp! Gần đây tôi trúng số, còn muốn tự mình cám ơn cô !”

“Đây là chị nên được! Thật ra chị có rất nhiều rất nhiều tiền” Tưởng Tuyết Nhi nheo mắt cười nói.

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe lời nói có chút ngây ngô này, không thể làm gì khác hơn là cười theo: “Thật sao? Hi vọng quá. . . . . .”

“Thật!” Tưởng Tuyết Nhi rất nghiêm túc nhìn cô.

“Tốt. . . . . . Tương lai tôi có tiền, cùng Tuyết Nhi tiêu xài!” Đường Khả Hinh nói xong, liền vươn tay vỗ vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: “Cô mau đi lên đi! Chắc Chủ tịch đang chờ cô. . . . . .”

“Ừm! Ba mươi triệu này chị quyên góp hết cho Viện mồ côi, thật tốt!” Tuyết Nhi ôm búp bê của mình, thật vui vẻ đi lên bậc thang ! !

“Chờ một chút…! !” Đường Khả Hinh không thể tin nổi xoay người, nhìn Tưởng Tuyết Nhi nói: “Làm sao cô biết tôi góp ba mươi triệu cho Viện mồ côi?”

“Em chính là biết nha!” Tưởng Tuyết Nhi lại nheo mắt cười nói.

“Cô. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời có chút khiếp sợ nhìn cô.

“Tiểu thư! Chủ tịch đang đợi cô. . . . . .” Tài xế nhắc nhỡ cô.

“Biết rồi ! Khả Hinh gặp lại! Có thời gian, chị đến nhà em, chúng ta cùng nhau chơi xích đu!” Tưởng Tuyết Nhi nghe xong, chỉ đành phải đáp lời, cười híp mắt, ôm lấy búp bê đi lên bậc thang.

Đường Khả Hinh vẫn còn khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Tưởng Tuyết Nhi, nghĩ tới hôm nay mình đi đổi giải thưởng, quyên góp ba mươi triệu này cho Viện mồ côi bất quá chỉ mới ba giờ. . . . . . Cô nhất thời có chút khiếp sợ nhìn bóng lưng Tuyết Nhi, nhìn cô sắp biến mất ở trước cửa đại sảnh, mình cũng chậm rãi xoay người, vẫn còn ở kinh ngạc cảm thán, mới chịu lên xe, nhưng lập tức dừng ở cửa xe bên cạnh, lập tức xoay người, nhìn đại sảnh, ánh mắt sáng lên! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK