Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 936: KHÁT NƯỚC

Văn phòng Tổng Giám đốc! !

Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi đứng lên, sắc mặt hơi lộ ra hốc hác, ho khan, hai mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt tức giận, nhìn Thẩm Quân Dụ và Đông Anh, lặp lại điều mình mới vừa nghe được, nói nhanh: “Mọi người nói gì! ? Mọi người nói, Như Mạt được cứu đi? Thậm chí giết chết tất cả vệ sĩ của tôi ?”

Thẩm Quân Dụ đứng ở một bên, sắc mặt trầm trọng nhìn anh, gật đầu nói: “Đúng vậy! Chuyện này, chính xác là chúng ta sơ sót, không ngờ tới sẽ có người cứu cô ấy qui mô lớn như vậy! Nghe nói tình huống hiện trường, có không ít người đã mai phục ở tòa nhà và trước giáo đường, thậm chí dùng đến vũ khí đạn ria rất tàn nhẫn, trong đó còn làm tổn thương tới hơn mười vị hành khách xe buýt công cộng ! Thậm chí phần lưng và khuôn mặt của tài xế bị tổn thương nghiêm trọng!”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người, hai quả đấm nắm vang lên canh cách, nhớ tới khuôn mặt Như Mạt bình thường dịu dàng, không ngờ cô có thể độc ác như thế, lại đồng thời đưa ra nghi vấn của mình, nói: “Chuyện này kì lạ! Mặc dù Như Mạt và tập đoàn sát thủ kia có liên lạc, nhưng cô ấy gặp chuyện không may, có thể dùng quy mô lớn như thế để cứu cô ấy, thậm chí không sợ cảnh sát thành phố, thậm chí xem thường lực lượng cảnh sát, chuyện này là thế thế?”

Trần Tuấn Nam cũng ngồi ở trước ghế Tổng Giám đốc, nhíu chặt mày, nói nhanh: “Nghe nói bí mật rượu đỏ, liên quan đến vấn đề của quan chức chính phủ, có thể tập đoàn sát thủ kia cấu kết với chính phủ hay không? Thậm chí thân thế của Như Mạt tiểu thư, không có đơn giản như vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi cau chặt mày, nhìn Trần Tuấn Nam! !

Tống Lạc Trạch luôn chủ trì sự vụ của khách sạn tại Nhật Bản và Hàn Quốc, rất ít trở về nước, nhìn cả người anh mặc tây trang kẻ sọc thẳng màu xanh dương, kết hợp áo sơ mi màu tím đậm, dáng vẻ rất thời trang, vén hai chân ngồi ở trên ghế khách màu đen, hơi ngẩng đầu lên, sắc bén  phân tích nói: “Suy nghĩ một chút Như Mạt tiểu thư lớn lên ở cô nhi viện, về sau đi theo nhà họ Tần, chuyện này hiện nay xem ra, có quá nhiều trùng hợp! ! Hoàn Cầu Chúng ta bình an vô sự nhiều năm như vậy, cũng bởi vì chúng ta cùng nhà họ Tần vẫn hợp tác rất tốt, sau khi ông Tần vứt bỏ chính trị và thương trường, có lợi cho cả đôi bên, nhưng kể từ sau khi Như Mạt tiểu thư và Thị Trưởng Tần ly hôn, chuyện tiếp xảy ra! ! Thậm chí còn dính dáng đến ám sát, trúng độc, và một số tình huống khác! ! Chúng ta giả thiết, nếu quả thật chuyện này có liên quan đến Như Mạt tiểu thư, như vậy bất cứ lúc nào cô ấy có thể điều động thế lực tội ác, hoàn toàn không thể nào chỉ là quan hệ hợp tác bình thường! Tôi mới vừa xuống máy bay, trực tiếp đến cục cảnh sát, điều tra cameras khu vực này, vừa vặn thành phố không có trang bị cameras khu vực này, sau đó tôi liền đến hiện trường điều tra, vừa lúc nhìn thấy camera trước cửa một siêu thị, rõ ràng ghi chép tình huống liên quan, tôi phát hiện một chuyện, chính là phương hướng tấn công đạn ria, còn có mấy tay ám sát, súng trường bắn tỉa, ngược lại không giống như kẻ lỗ mãng!”

Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, nhìn anh nói: “Ý của cậu là. . . . . .”

Tiếu Nại, mặc tây trang màu xanh dương nhạt, kết hợp áo sơ mi trắng, chiều cao gần 1m89, ngồi tại chỗ, khẽ mỉm cười, mang theo thói quen ngạo mạn, nói: “Quân nhân! ! Giống như quân nhân giải ngũ!”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, trầm ngâm nghĩ tới chuyện này! !

“Bọn họ cứu Như Mạt tiểu thư! Chỉ có hai tình huống! !” Thẩm Quân Dụ nhanh chóng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Một là trên người của cô ấy có bí mật, có lợi dụng giá trị! ! Nhưng tôi nhìn tình huống không giống! ! Bởi vì lúc có giá trị lợi dụng, cứu người không thể nào để ý cẩn thận như vậy, mà tràn đầy cung kính! ! Như vậy chỉ còn lại một khả năng!”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Thẩm Quân Dụ! !

Vẻ mặt Thẩm Quân Dụ cũng nhàn nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói nhanh: “Vô cùng có khả năng, cô ấy và dạ hành nhân có lẽ có liên hệ máu mủ, coi như không phải cha con, cũng có khả năng là người thân ! !”

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi nặng nề, lặng lẽ lẩm nhẩm câu này. . . . . .”Người thân! !”

“Nếu như giả thiết vấn đề có thể thành lập! !” Thẩm Quân Dụ lại nhanh chóng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Vậy rất nhiều nghi ngờ của chúng ta cũng có thể thông suốt ! !”

“. . . . . . . .” Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn một điểm nào đó ở phía trước, tay không nhịn được nắm bút máy.

Đúng lúc này, Tiếu Nại quay đầu nhìn Trần Tuấn Nam, hơi nở nụ cười, nói: “Nếu như Như Mạt tiểu thư là con gái của tập đoàn sát thủ ! ! Như vậy hiện tại Như Mạt tiểu thư mang theo bí mật nhà họ Tưởng, thật là giúp cho một số quan chức chính phủ một cái ơn lớn! ! Thậm chí tương lai, cô ấy là một nhân vật quan trọng hủy diệt Tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta! !”

Vào lúc này, Tống Lạc Trạch cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, phong cách xử sự quen mạnh mẽ vang dội, nói: “Hôm nay là lúc Hoàn Cầu nguy cơ, đầu tiên chúng ta phải nhanh chóng tìm được chai rượu đỏ kia, hiểu rõ bí mật trong đó, mới có thể tháo gỡ từng vấn đề! !”

“Vậy rốt cuộc. . . . . . . .” Tiếu Nại cau mày nhìn mấy vị Phó Tổng, cười nói: “Rốt cuộc chai rượu đỏ kia, nó ở đâu? Có thể. . . . . . Vẫn còn ở chỗ Tổng Giám đốc Trang hay không?”

“100% ở đó !” Thẩm Quân Dụ gần như có thể khẳng định, nói: “Tính tình của Lãnh Mặc Hàn tôi hiểu rõ nhất, lần trước lúc thao túng thị trường chứng khoán, anh ấy ngấm ngầm ra chiêu ! ! Tôi ghét nhất anh ấy và Tô Lạc Hoành! !”

“Bọn họ cầm rượu đỏ, là muốn làm gì?” Tiếu Nại cau mày nói.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Hiện tại quan trọng nhất, không phải bọn họ cầm rượu đỏ có ý đồ gì! Là rốt cuộc chai rượu đỏ ở nơi nào! Cùng với chuyện này, chúng ta còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm!”

Bốn Phó tổng đều nhìn anh! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên ánh sáng mãnh liệt sắc bén, nói: “Bắt được Như Mạt! !”.

Thẩm Quân Dụ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói nhanh: “Bắt được Như Mạt tiểu thư, chúng ta không làm, nhưng Tổng Giám đốc Trang cũng sẽ phái người tìm được cô ấy! Chỉ là, tôi đã sớm cũng đã phái ra người của chúng ta lục tìm khắp nơi, tin tưởng sẽ rất nhanh có kết quả! Hiện tại tôi lo lắng một chuyện!”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh.

Thẩm Quân Dụ cũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt sắc bén chợt lóe, mới sâu kín nói: “Rốt cuộc cô ấy hợp tác với người nào trong chính phủ? Kế tiếp còn sẽ có hành động gì?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai mắt lóe lên, ngay lập tức nhanh chóng cầm lên một phần tài liệu, mở ra, rút bút máy màu đen, ở phía trên viết vài hàng chữ, sau đó nhanh chóng khép lại phần tài liệu này, đưa cho Đông Anh nói: “cô lập tức mang phần tài liệu này bí mật đưa đến trong phủ Thủ tướng! Nhất định phải tự mình đưa tới ! !”

Đông Anh lập tức đưa tay nhận lấy tài liệu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nặng nề gật đầu, nói: “Vâng! !”

“Cô phải chú ý! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đông Anh, lại nghiêm túc căn dặn, nói: “Lưu ý, ánh mắt và vẻ mặt của Thủ tướng sau khi mở tài liệu, sau khi trở về, nói cho tôi biết từ đầu đến cuối ! !”

Trong lòng Đông Anh không khỏi cảm thấy bị áp lực mãnh liệt, nhưng vẫn khẽ gật đầu, nói: “Vâng! !”

“Đi đi! !” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, sắc mặt khẽ lộ ra một chút mệt mỏi và hốc hác, hơi cúi đầu ho khan một tiếng.

Tống Lạc Trạch ngẩng đầu lên, có vẻ hơi quan tâm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh không phải thoải mái? Muốn đi gặp bác sĩ hay không?”

“Không cần! ! Hiện tại tôi muốn đi một chỗ! ! Tìm một người! !” Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm một chút, mới híp mắt nhìn tới trước, ánh mắt bắn ra ánh sáng mạnh mẽ! !

***

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra Hoàn Cầu, sau đó cầm điện thoại di động lên, vừa đi xuống cầu thang, vừa bấm điện thoại của Tiêu Đồng, căn dặn: “Cô có thời gian, lập tức trở về Hoàn Á, tìm điện thoại của Lệ Na ở Anh, nếu như cô ấy đã nghỉ phép trở lại, nói cho cô biết, tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy! Bảo cô mau gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng! !” Tiêu Đồng nói xong, lập tức cúp điện thoại, đi tìm người! !

Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cất điện thoại di động, cảm giác thời tiết nóng bức, liền nhanh chóng cởi bỏ cà vạt, buông lỏng cúc áo, vừa cởi tây trang xuống, vừa ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce của mình, mới căn dặn tài xế trở về bệnh viện, lại lập tức ngẩn ra, quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi rất lạnh lẽo, nhưng vẫn hết sức đẹp trai ngồi ở bên cạnh mình, nét mặt của anh lộ ra cười như không cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Thân ái! Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?”

Thẩm Quân Dụ ngồi ở ghế lái phụ, giận tái mặt, đôi tay đặt ở đầu gối trước, co ngón tay.

Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt căng thẳng.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay mặt sang nhìn Trang Hạo Nhiên, lộ ra một chút mập mờ khó được, nói: “Không có gì, nhớ cậu !”

Da gà nổi lên đầy người.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được vươn tay, cài cúc áo trước ngực mình, che cơ ngực hấp dẫn mê người của mình, mới thở dài một hơi, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: “Cho dù anh nhớ tới tôi, một cuộc điện thoại tôi đến ngay! Ngồi vào xe của tôi, làm mập mờ như vậy, muốn kết hôn với tôi à?”

Lần này Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới anh nói gì, chỉ hững hờ nói: “Tôi chỉ là . . . . . Đột nhiên cảm thấy khát nước, muốn đến nhà của cậu uống một ly nước!”

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, hai mắt mãnh liệt lóe lên, nhìn anh.

Lúc này nét mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra một chút cười như không cười, nhìn anh.

“Nếu như anh không có mất trí nhớ. . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không nhịn được bày ra khổ nhục kế, nhìn anh có chút khó chịu nói: “Tôi còn bị thương! Mới vừa muốn trở về nằm bệnh viện! Ngày hôm qua tôi còn mặc kệ hiềm khích lúc trước, để Khả Hinh đi an ủi anh! ! Anh là thứ vong ân phụ nghĩa!”.

Anh có thù với người nào đều không tính, nhưng nhớ Thiên Lỗi đấy! !

“Cho nên tôi biết ơn cậu ! Đến nhà cậu uống một ly nước, thuận tiện thăm Truy Phong nhà cậu một chút!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, lạnh nhạt nói.

Sau đó Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Truy Phong nhà tôi không thích anh! Anh cũng không phải không biết! Huống chi, vết thương của nó chưa lành, không thể gặp khách!”

“Thật sao?” Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lạnh nhạt nói: “Tôi mới vừa cho người mang một rương ong độc, đang muốn đi cho Truy Phong nhà cậu ăn! ! Nếu như cậu không muốn trở về, có thể phải cực kỳ lâu, thậm chí mãi mãi nó cũng không tiếp khách!”

“Mẹ nó ! !” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn anh, tức giận nói: “Os¬car nhà anh, tôi còn không có ác như vậy! ! Vì uống một ly nước, về phần anh sao? Tôi và anh hôn lưỡi được chưa?”

“Vậy chúng ta về nhà hôn lưỡi! !” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, ngưng mặt nhìn anh một cái, nhanh chóng căn dặn tài xế, nói: “Trở về nhà họ Trang!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK