Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Duyên phận lần thứ ba 3

“Anh biết rõ tôi rất muốn che giấu nó không để lộ ra, hận không thể che giấu vĩnh viễn, cũng sẽ không để người nhìn thấy. Trong ba năm này, tôi đã từng cùng nó trốn tránh. Tại sao mỗi lần gặp thì mỗi lần anh lại mở nó ra, anh biết tôi rất khó chịu không? Ở trước mặt của anh, để lộ ra vết sẹo của mình, tôi khó chịu biết bao nhiêu, anh biết không? Anh bóc trần tự ái của tôi, có phải cảm giác rất sảng khoái hay không? Rốt cuộc ba năm trước đây, anh hận tôi đến độ nào?” Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, chậm rãi buông lỏng thân thể của cô, ngồi dậy, nhìn xe lái vào con đường lớn cây Mộc Lan, Nhã Tuệ mặc quần áo thể thao tay ngắn màu trắng, đang đứng ở trước một tiệm đèn điện nhỏ nào đó, không ngừng nhìn nghiêng, giống như đang chờ người nào, anh liền lạnh lùng nói: “Dừng xe.”

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước mặt của Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ Nhất sững sờ, ngạc nhiên khom người xuống muốn nhìn rõ chiếc xe khi nhìn thấy biển số xe, mới phát hiện là xe của Tổng Giám đốc, cô nhất thời giật mình, sau đó cửa xe mở ra, cô nhìn thấy Đường Khả Hinh chậm rãi xuống xe, cô trừng lớn con ngươi, có chút không tin nhìn Đường Khả Hinh, lại nhìn Tổng Giám đốc ngồi sau xe, lạnh lùng căng thẳng, nhất thời đại não cô tê dại, hoảng sợ đứng thẳng người, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe khom lưng chào.

Đường Khả Hinh cũng xách theo bánh bao và sữa đậu nành, xoay người, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe, hơi gấp eo.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nhìn cô, nói: “Lái xe.”

“Dạ!” Tài xế nói xong, cầm tay lái, chậm rãi cho xe chạy thẳng về phía trước một khoảng không xa, rồi chuyển hướng, chạy thẳng.

Nhã Tuệ cẩn thận đứng ở một bên, nhìn thấy xe của Tưởng Thiên Lỗi đã chạy thẳng, lập tức kích động đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, kêu to: “Này! Cô lại có chuyện gì nữa?”

Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Rất xin lỗi.”

“Hôm nay tôi về nhà đang ngủ ngon giấc, hơn bảy giờ thức dậy làm bữa ăn tối, liền nhận được điện thoại của Mạn Hồng nả vào đầu, mắng cô xối xả, thuận tiện mắng luôn cả tôi, tôi mới biết cô lại chõ mõm vào việc của người khác rồi ! Cô bảo tôi làm sao với cô bây giờ? Thề cũng không được. Cô muốn hiến thân cho Khách sạn Á Châu sao? Được rồi, thật vất vả, chuyện Nhâm tiểu thư đã qua, sau đó đảo mắt cô để cho Tổng Giám đốc đưa cô về? Không phải tôi hoa mắt chứ?” Nhã Tuệ càng nói càng bất đắc dĩ, càng nói càng kích động.

“Nhã Tuệ. . . . . .” Khả Hinh cũng rất bất đắc dĩ đi lên trước, nhẹ nắm tay bạn, vẻ mặt đau khổ nói: “Đừng tức giận mà…, hôm nay tôi rất xin lỗi, tôi không biết sẽ xảy ra những chuyện này. Nhưng mà tôi đã rất cẩn thận rất cẩn thận rồi. Mới vừa rồi Tổng Giám đốc đưa tôi trở lại, chỉ là chuyện trùng hợp, ngay cả tôi cũng không biết tại sao lại. . . . . . Xui xẻo như vậy!”

Nhã Tuệ trừng lớn con ngươi nghi ngờ nhìn Khả Hinh, không lên tiếng.

“Thật mà! !” Khả Hinh kích động khẳng định nói.

Nhã Tuệ cố ý nhìn cô một cái, thở dài, biết truy hỏi cũng vô ích, liền hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Khả Hinh nuốt cổ họng khát khô, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi đã đói bụng đến nổi ruột muốn đứt từng khúc, sau đó ở trên đường mua mấy bánh bao ăn, sau đó nước thịt trong bánh bao bắn tới trên người của Tổng Giám đốc, cho nên tôi không dám ăn nữa. Hiện tại tôi đói bụng đến nổi có thể nuốt hết một con trâu.”

Nhã Tuệ bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn cô nói: “Ai bảo cô! Cho dù anh ấy nói muốn đưa cô đi …Cô cũng phải từ chối chứ!”

“Tôi không có cách nào từ chối.” Cô khẽ thở dài, liền cùng Nhã Tuệ đi đến bên dưới một căn lầu nhỏ mà bọn họ thuê, mở mật mã khóa, đi qua cầu thang tối, lúc đi về phía trước vẫn khổ não nói: “Không phải tôi đạp trúng môn thần chứ? Hôm nay gặp anh ấy rất nhiều lần, tôi nghĩ tới cũng sợ”

Nhã Tuệ a một tiếng, cũng cười khổ đi lên tới lầu hai, dùng chìa khóa mở cửa, nhất thời thấy một phòng khách nhỏ màu hồng xinh đẹp, trang bị ghế sa lon, ti vi LCD, bàn ăn nhỏ, cùng một cái tủ lạnh lớn, bên trái là ban công, phía bên phải là phòng bếp, nhìn phía bên trong là một gian phòng lớn treo bức rèm hạt pha lê, có hai giường nệm nhỏ phủ drap giường màu xanh dương, bề ngang đặt bàn máy vi tính, còn có một kệ sách.

Khả Hinh cởi giày đi vào phòng, đem túi xách đặt ở trên ghế sa lon, ngồi xuống, thở mạnh một hơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Nhã Tuệ nhìn cô một cái, cũng đi tới, đi qua một cái tủ lỗi thời, đem chìa khóa đặt xuống đầu tủ, có một chai rượu nho đỏ rất cũ kỹ khóa ở trong tủ kính, thời gian đã qua ba năm, nó vẫn nguyên vẹn, được bảo vệ rất tốt.

“Nghe nói, trong một ngày, nếu không có trải qua tình huống sắp đặt, có thể có duyên gặp gỡ ba lần, tương lai rất có thể sẽ phát triển trở thành người yêu.” Nhã Tuệ thấy Khả Hinh trở về cũng có chút yên tâm, liền ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô nói đùa.

Đường Khả Hinh nhất thời quay mặt sang nhìn bạn thân, rất nghiêm túc nói: “Ai nói những lời vô trách nhiệm như vậy! ! ?”

Nhã Tuệ tựa vào trên ghế sa lon, cười nói: “Vậy cô nói xem, có phải hai người các người rất khéo hay không? Buổi sáng vô cớ gặp nhau, buổi chiều vô cớ gặp nhau, buổi tối lại vô cớ gặp nhau!”

“Hàng ngày tôi gặp con trai của bà chủ tiệm bánh bao, qua lại gặp mặt mười lần, chẳng lẽ tôi và anh ấy là người yêu trời định mấy ngàn đời?” Đường Khả Hinh cố ý lườm cô một cái, đứng lên nói: “Tôi đói quá! Tôi muốn ăn cơm, cô nói xong, liền muốn đi qua phòng bếp, lại đi qua cái tủ lỗi thời thì nhìn thấy chai rượu đỏ, đặt thật yên ổn, không biết vì sao a, hôm nay cô đặc biệt xúc động khi nhìn thấy nó, qua nhiều năm như vậy, khi mình có tâm sự, hoặc lúc tâm trạng không tốt đều đứng ở trước mặt của nó, từ từ ngưng mắt nhìn nó, nhìn nó đứng ở trong tủ kính thật yên tĩnh, cô cũng cảm thấy được an ủi.

“Lại nhìn nó ngẩn người!” Nhã Tuệ cũng đứng lên, đi tới trước chai rượu đỏ kia, nhìn chai rượu đỏ này đã trải qua bao nhiêu năm, cô vẫn muốn biết bí mật của chai rượu đỏ này nhưng Khả Hinh vẫn không chịu nói với mình.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm mặt kính thủy tinh này, ngón tay xẹt qua vị trí chai rượu đỏ, sâu kín nói: “Tôi cũng không biết tại sao, cứ có cảm giác nó rất quan trọng với cuộc đời của tôi, tôi cũng không hận nó, cũng không trách nó, cảm thấy nó giống như máu ở trong sinh mệnh của tôi, chống đỡ để tôi tiếp tục sống sót. . . . . .”

Nhã Tuệ thở dài, nói: “Trong ba năm này, mỗi ngày cô đều nhìn chai rượu đỏ, nói lời linh tinh, cho dù tôi cũng nghe không hiểu một câu nào. Tôi chỉ biết mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm cô coi chừng một chai rượu như vậy, đã làm cho tôi rất buồn bực, rất buồn bực, một ngày nào đó, tâm trạng của tôi không tốt, sẽ mở ra uống nó!”

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu lại, nghiêm túc căng thẳng nhìn bạn thân.

Nhã Tuệ không nhịn được cười.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được cười, hai người xúc động cùng nhau cười, sau đó lại kêu đói ầm ĩ, đi khỏi chai rượu đỏ kia.

Ở trong kính thủy tinh, chai rượu đỏ lóe lên màu sắc âm trầm u ám, nó trải qua một thế kỷ gió mưa, xoay chuyển vận mạng của một cô gái nhỏ trở nên bi thảm, giờ phút này vẫn bình yên nằm ở bên trong sao? Vạn Vật trong đất trời, tồn tại ở trong thế giới này đều có lý do và duyên phận khác nhau, nếu như bạn đã từng vì nó mà cố gắng, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ từ trong vũ trụ này, thoát ra, đi tới trước mặt của bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK