Chương 1044: HÔM NAY CHIA TAY, NGÀY MAI TÌNH YÊU KHẮC SÂU
Gió thật to! !
Cành trúc lay động, truyền ra âm thanh “Xào xạc” bí ẩn, nhất là bóng dáng trên cành lá chiếu xuống mặt đất va chạm vào nhau, có chút căng thẳng! !
Con cú mèo vẫn đậu trên cành trúc, đón gió đung đưa trái phải, nghe âm thanh nhưng vẫn rất oai phong không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào con vẹt này, ánh mắt tròn vo của nó, kết hợp với vẻ mặt quỷ dị của nó, hết sức chuẩn bị tấn công, con vẹt cũng bình tĩnh nhìn chằm chằm con chim cú mèo kia, con mắt xoay xoay, chớp chớp, vẫn còn đang nghĩ con súc sinh này làm thế nào chui vào tới nơi đây! ?
Cứ như vậy! !
Mày nhìn tao, tao nhìn mày! !
Con cú mèo dường như cảm thấy mình là khách không mời mà đến, cho nên vẻ mặt quỷ dị mang theo tấn công càng lúc càng nặng, bộ lông chậm rãi theo gió phất lên, trừng mắt nhìn chòng chọc vào con vẹt, lập tức muốn như mũi tên nhào về phía con vẹt này, muốn dùng mỏ cắn đầu của nó, con vẹt lập tức nhanh chóng bay lên, thoải mái xoay người trên không trung, két két quát to một tiếng: “Làm thịt mày!”
Không nói hai lời, nó liền tức tốc xoay người lại, cưỡi trên người của con chim cú mèo, mười móng vuốt bấu chặt bộ lông trên người con chim cú, không đếm xỉa con cú mèo ở trên nhánh trúc đập cánh loạn xạ, lập tức hung hăng dùng cái mỏ bén bén của nó, ra sức cắn đứt con chim khốn khổ bị mình kiềm chặt, liều mạng mổ mạnh trên đầu con cú mèo, thậm chí mổ từng sợi lông của nó rớt xuống ! !
Con cú mèo kêu lên một tiếng thê lương của loài chim, âm thanh gọi hồn trong truyền thuyết, làm cho khắp rừng trúc truyền đến từng trận không khí quỷ dị !
Đường Khả Hinh ngồi ở trên bàn sách trước bệ cửa sổ, không khỏi nghe được âm thanh này, theo bản năng liền ngẩng đầu lên, muốn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. . . . . .
Cành trúc vẫn theo cơn gió mạnh vang lên từng trận “Xào xạc”, chỉ là cảm giác rừng trúc có chút khác thường, rồi lại không có phát hiện cái gì, nhưng cô nghe được âm thanh này, trong lòng vẫn có chút buồn phiền, liền theo bản năng đứng lên, thò tay ra ngoài cửa sổ, thật cẩn thận muốn đóng khung cửa sổ lại. . . . . .
Con cú mèo bị con vẹt kiềm chế thật chặt ở trong rừng trúc rậm rạp, mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh sắp sửa đóng cửa sổ, nó lập tức như mũi tên nhanh chóng bay lên không trung, trong tiếng gió vù vù mãnh liệt, quỷ dị muốn quay cái đầu của nó gần như có thể quay 360 độ, nhưng đầu mới vừa quay tới, con vẹt lập tức giơ móng vuốt, nhắm ngay con ngươi của nó đâm qua, một móng vuốt đâm mù một đôi mắt! !
Lại một âm thanh thê lương truyền đến! !
Con cú mèo hoàn toàn nổi giận, bắt đầu phát điên mạnh mẽ xoay người, sau một lúc xốc xếch bay múa ở trên không trung, giương cánh muốn hất con vẹt này ra, con vẹt phát huy công phu đeo bám quyết liệt, cưỡi trên người con cú mèo, giống như Harry Potter cưỡi cây chổi, móng bấu thật chặt người con chim cú mèo, ra sức chết mổ lông nó một lần nữa, từ lông đầu trượt đến lông trắng đen trên thân thể, vừa mổ trong miệng vừa không ngừng kêu: “Mày từ nơi nào tới?”.
Con chim cú mèo kia nhanh chóng xoay tròn thân thể, cấp tốc muốn thoát khỏi con vẹt đeo bám, hai súc sinh cứ như vậy ở không trung không ngừng bay loạn, lông vũ rơi xuống từng hồi khắp nơi, làm cho hai người giúp việc mới vừa muốn đi vào phủ Thủ tướng, không nhịn được ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng đen chớp động, bầu trời xanh vẫn trong sáng, vẻ mặt liền lộ ra ngạc nhiên, xoay người đi vào phủ Thủ tướng.
“Vèo . . . . . . ” Hai bóng dáng lại hiện ra trên bầu trời! ! Con cú mèo lại lung tung xoay loạn 360 độ, tính xoay cho con vẹt ngất đi, bất đắc dĩ con vẹt này không chút nào choáng váng đầu, thậm chí càng xoay càng hăng, hăng đến nổi lông cũng xù lên, móng vuốt bấu chặt người con chim cú mèo kia, uy phong lẫm liệt ngẩng mặt, đang hưởng thụ cảm giác bay lên cao thì con ngươi trừng to, lập tức thấy con cú mèo đã muốn xông vào cửa sổ phòng Tô Thụy Kỳ, nó không kịp phản ứng, chỉ nghe bốp một tiếng, hai con súc sinh cùng nhau vọt vào cửa sổ, đổ chậu cá vàng nhỏ Tô Thụy Kỳ mới vừa mua về! ! !
“Soảng . . . . . ” Chậu cá vàng nện mạnh ở mặt sàn, toàn bộ vỡ nát, thủy tinh và nước bắn tung tóe đầy sàn ! !
Tô Thụy Kỳ lập tức từ trên giường ngồi dậy, đi trực cả buổi tối, mới vừa ngủ không đến bao lâu, lại nghe được tiếng vỡ vụn kinh khủng này, trong lòng anh khó nén cảm giác khiếp sợ, vội vàng nuốt cổ họng, hai mắt lim dim mở ra, chân trần đi xuống giường, đi qua một bình phong hoa văn sợi, lập tức kinh ngạc phát hiện chậu cá vàng toàn bộ vỡ vụn trên mặt sàn, thậm chí nước bắn tung tóe ướt tấm thảm mẹ mới vừa tự mình thiết kế sai 12 người thêu, ba con cá vàng đỏ, đen, trắng ở trên sàn nhà nhảy lên thật đáng thương, con vẹt đáng chết kia, thân thể ướt đẫm, biết mình làm sai, liền đứng ở bên cạnh một con cá vàng nào đó, rúc đầu, không dám nói chuyện! !
“. . . . . . . . . . . .” Tô Thụy Kỳ lập tức ngẩng mặt, cắn chặt răng, nhìn con vật nhỏ này, một đốm lửa đang muốn cháy hừng hực, kêu to: “Này! !”
Anh không dám gọi tên của nó! !
Tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên, mấy người giúp việc lo lắng đứng ở ngoài cửa hỏi: “Cậu chủ, cậu có chuyện gì ?”
Tô Thụy Kỳ không có thời gian để ý tới người giúp việc, vẻ mặt cứng ngắc đi nhanh tới, một phát muốn bắt được con vẹt, nhổ sạch lông nó, kho tàu ăn hết! !
Con vẹt lập tức trốn tránh Tô Thụy Kỳ, từ thảm bên này chui tới bình phong hoa văn sợi bên kia, Tô Thụy Kỳ tức giận cũng đi chân trần theo nó tới bình phong bên kia, nhưng bởi vì quá tức giận, không có lưu ý, chân không cẩn thận đạp đến một miểng thủy tinh nho nhỏ, anh kêu một tiếng ôi chao, vừa đau chân đi tới, vừa hung tợn gọi: “Mày đứng lại đó cho tao, con súc sinh đáng chết này! ! Tao bắt được mày . . . . .”
“Nhổ sạch lông để kho tàu!” Con vẹt thật đáng yêu bắt chước lời của Tô Thụy Kỳ, vẫn vỗ cánh bay đến bên giường của anh, dùng mỏ nhọn không ngừng mổ một cuốn sổ nhỏ bên cạnh đèn! !
“Mày còn biết muốn kho tàu?” Tô Thụy Kỳ tựa tại trước tấm bình phong, nhấc chân lên, đau quá, rút miểng thủy tinh ra, ngẩng đầu lên trong nháy mắt không ngờ nhìn thấy con vẹt, con súc sinh chết tiệt, từ trong quyển sách kẹp ra mười tấm hình của Đường Khả Hinh, bay lên không trung, trái tim của anh lập tức bị rét lạnh, cơn giận cũng lập tức ngưng kết, chân đạp mặt sàn bằng phẳng, đầu tiên đe dọa chỉ vào nó, có chút căng thẳng nói: “Mày muốn làm gì? Mày xuống cho tao! !”
Con vẹt đáng yêu thần bí, giơ lên bộ lông xinh đẹp của nó, không ngừng quạt trên không trung, mười tấm hình này đều là hình chụp Đường Khả Hinh từ ba năm trước tới đến nay, còn có một tấm là hình Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh cùng nhau chụp ở phòng ăn ngự tôn, không biết thân mật và yêu thương đến dường nào! !
“Được rồi! !” Tô Thụy Kỳ hoảng sợ, anh quá hiểu tính tình con súc sinh này, không thể làm gì khác hơn, căng thẳng nói: “Mày xuống đây, tao không xử lý mày! ! Mau! ! Trả hình cho tao, nếu không, mày bay ra ngoài, mày mãi mãi đừng trở lại nữa! !”
Con vẹt nghe xong lời này, lập tức thừa dịp dì Tinh bởi vì lo lắng cho Tô Thụy Kỳ, liền cùng Tịnh Kỳ đẩy cửa đi tới, lập tức như mũi tên bay ra ngoài . . . . . .
“Này . . . . . . . ” Tô Thụy Kỳ căng thẳng đến sắc mặt trắng bệch, cũng không tâm tâm chân trần đau đớn, liền nhanh chóng theo sát con súc sinh này đi ra ngoài! ! !
Con vẹt cũng không để ý Tô Thụy Kỳ kêu la, không nói hai lời liền giương cánh, trải qua hành lang thật dài bay ra ngoài, bay về phía phòng của Đường Khả Hinh. . . . . .
Thật khéo, thật sự quá khéo !
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Khả Hinh cũng nghe tiếng thủy tinh vỡ tan đáng sợ, người mặc quần áo thể thao màu trắng cô quen mặc, chải tóc đuôi ngựa thật cao, đeo mắt kính viền đen đi ra, không ngờ cô mới vừa đứng ở hành lang thật dài, liền nhìn thấy con vật nhỏ đáng yêu đang ở trên không trung, giơ lên cánh bay tới mình, vừa bay vừa rào rào ném hình giống như bông tuyết. . . . .
“Súc sinh . . . . . .” Tô Thụy Kỳ nhìn từng tấm hình rơi xuống, anh cảm giác mất mất mặt gào khóc!
Đường Khả Hinh cũng kinh ngạc quái lạ trợn to hai mắt, nhìn từng tấm hình tự nhiên bay trên không trung, là hình khuôn mặt mình bị phá hủy trước kia, còn có hình mình đứng trước hồ sen, mặc quần áo thể thao có đội mũ đội đầu, còn có hình sau khi khôi phục khuôn mặt, mặc váy dài màu đen, khoác quàng cổ màu đen khăn, ngồi ở băng ghế thiết kế trước biệt thự trên đỉnh núi, khi đó, mùa đông gió rét tiêu điều, tóc rũ xuống, lướt qua mí mắt bi thương của mình. . . . . .
Chuyện cũ rõ ràng ngoái đầu nhìn lại, giống như một bộ phim, hết sức xúc động quay về.
Đường Khả Hinh đứng ở trong hành lang, vẫn dịu dàng xem từng tấm hình, trong lòng cũng hơi cảm thấy rối loạn không biết mùi vị gì, cô không nhịn được lại nhìn Tô Thụy Kỳ, hai mắt thoáng qua một chút cảm động và đau lòng. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở hành lang bên này, im lặng nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới lúc ban đầu quen biết cô, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ trong lòng không khỏi xúc động, vì sao để cho Trang Hạo Nhiên phát hiện trước vẻ đẹp của cô. . . . . . Tim của anh chợt hiện lên mấy phần mất mát, vẫn cảm thấy có chút lúng túng và ngượng ngùng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh dáng vẻ như vậy, trầm ngưng trong chốc lát, rốt cuộc chậm rãi mỉm cười.
Tô Thụy Kỳ đưa mắt nhìn cô nở nụ cười, mình cũng có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
***
Bên hồ sen, sương mờ quanh quẩn, lượn lờ bay lên, chợt cảm thấy khung cảnh mảnh yên tĩnh và tao nhã.
Đường Khả Hinh vẫn như trước kia, đứng ở bên hồ sen, chăm chú nhìn lá sen đã héo tàn, đột nhiên nhớ tới Lâm Đại Ngọc thích nhất câu nói: sen tàn nghe tiếng mưa thu, có lẽ một người không trọn vẹn, có thể sẽ phát hiện vẻ đẹp không trọn vẹn, kể từ sau khi khuôn mặt cô bị phá hủy, phát hiện nhịp độ cuộc sống của mình, đi thật chậm thật chậm. . . . . Chậm đến nổi có thể dừng lại, xem từng đóa hoa từng ngọn cỏ, một chút phong cảnh bên cạnh. . . . . .
Khi đó, nhìn cái gì cũng bi thương, khi đó, nhìn cái gì cũng không có hi vọng, khi đó, nhìn cái gì cũng không có màu sắc.
Cô gái này rất dịu dàng chăm chú nhìn hồ sen trước mặt, lại có thể cảm thấy sen tàn cũng có vẻ đẹp tự nhiên của nó, có lẽ thật nên biết ơn khoảng thời gian đã từng dừng lại, mặc dù trải qua bi thương và không có hi vọng, cuối cùng cũng để cho cô hiểu được, có một số người, mặc dù cuộc sống đi có chút chậm rãi, chỉ cần bạn chấp nhận đi, thời gian sẽ giúp bạn chữa lành một chút vết thương, một chút vết sẹo, thậm chí bạn có một chút mơ ước, một chút tốt đẹp. . . . . . . . Quan trọng nhất là, bạn phải tin tưởng mình, tin tưởng thế giới này!
Khuôn mặt cô lộ ra nụ cười, quay đầu dịu dàng nhìn Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở trước hồ sen, đôi tay cắm túi quần, chăm chú nhìn lá sen héo tàn, thở dốc một hơi.
Đường Khả Hinh nhìn chăm chú nửa khuôn mặt của anh, phát hiện từ quá khứ đến nay, anh vẫn luôn không có đổi, vẫn luôn nhàn nhạt, nho nhã ấm áp, khéo hiểu lòng người xuất hiện trong cuộc đời mình, cho mình tình yêu và bao dung lớn nhất, giống như một chút ánh mặt trời ngày mùa đông, mới chưa bao lâu, nhớ lại lúc anh mới gặp gỡ mình vẫn luôn có một tia nắng sáng lạn, thật ra cô vẫn cảm thấy, tia nắng mặt trời đầu tiên trong cuộc đời mình là anh cho mình. . . . . .
Không nhịn được. . . . . .
Đường Khả Hinh chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ cánh tay Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Hai tròng mắt Tô Thụy Kỳ hơi chớp động, chậm rãi quay đầu, hai mắt lóe ra một chút ánh sáng nóng bỏng và bi thương nhìn Đường Khả Hinh, không che giấu chút nào. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng nhìn chằm chằm vào anh thật sâu, ánh mắt lộ ra một chút vội vàng và lo lắng, quan tâm gọi: “Tô Thụy Kỳ. . . . . .”
Cô muốn nói gì đó, anh biết cô muốn nói cái gì. . . . . .
Tô Thụy Kỳ chăm chú nhìn cô, nhìn cô vẫn mặc quần áo thể thao màu trắng giống như trước kia, lại tóc dài rồi, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, cặp mắt to linh hoạt, vẫn lóe ra ánh sáng dịu dàng mang theo một chút bi thương, lỗ mũi cao nhọn hếch lên, bị đau đến có chút đỏ bừng, cánh môi vẫn hồng giống như trước kia, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trơn mềm ửng hồng như lúc ban đầu. . . . . .
Trong lòng anh lập tức tràn lên kích động, hai mắt ẩn nhẫn lóe ra một chút tình ý, rồi lại chỉ đón gió lạnh, hơi cười cười, sau khi do dự một lúc, mới hơi xoay người đứng ở trước mặt của cô, cúi xuống nhìn dáng vẻ cô rất dịu dàng, sau khi dừng lại một lúc, mới vươn tay chậm rãi đặt lên bả vai cô, kéo cái mũ áo thể thao của cô lên cao, đội lên cái đầu nho nhỏ của cô, nhìn chăm chú khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô, gần kề và ấm áp, anh mới an ủi nở nụ cười. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh lại không nhịn được tràn lệ, đau lòng nhìn Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào nói: “Anh đừng như vậy, em sẽ hối hận xuất hiện trong cuộc đời anh, bởi vì em biết, tình cảm là khoản nợ đáng sợ nhất trong cuộc đời này. . . . . .”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn được ứa lệ, vẻ mặt lộ ra thâm tình, thật sâu nhìn Đường Khả Hinh rất dịu dàng bi thương, anh lại chậm rãi vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cho lòng bàn tay lạnh lẽo của mình, tiếp xúc được nhiệt độ của cô, trong lòng lại cảm giác mênh mông, chăm chú nhìn cô gái trước mặt, dáng vẻ mềm mại như hoa, anh không khỏi nhớ tới ba năm trước đây, buổi tối bi thương đó, mình ngồi ở bên trong buồng xe, lần đầu tiên rơi lệ, cô gái dịu dàng này cũng không nói gì, chỉ im lặng rơi lệ cùng mình, dịu dàng làm cho người khác tan nát cõi lòng. . . . . .
Hai mắt anh không nhịn được rưng rưng, không nhịn được buông thả cảm xúc của mình, âm thanh khàn khàn và khẩn cầu nói: “Em không cần cố gắng nghĩ đến tình yêu của anh . . . . . Bởi vì cho tới bây giờ anh cũng không có cố ý muốn nhớ lại nó. . . . . .”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ hồi tưởng lại hình ảnh ở hồ sen sau tiệc sinh nhật, hai tay anh lại vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng xúc động, kích động nói: “Anh đã từng nói, tình yêu là bầu trời xanh, áng mây trắng, cơn mưa phùn dịu dàng, là Xuân Hạ Thu Đông. . . . . . Nơi nào cũng có nó, căn bản không cần quên, cũng không cần cố ý đi tìm, cuối cùng có một ngày nó sẽ đến, cuối cùng nó cũng sẽ đi qua . . . . . Nếu như hôm nay cáo biệt, có lẽ ngày mai vẫn còn tình yêu khắc sâu. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, đau lòng nhìn anh.
Đôi mắt Tô Thụy Kỳ đầy nước mắt, gượng cười, thật lòng nghẹn ngào nói: “Hãy để cho tình yêu này bay đi. . . . . . Bay tới nơi nào chưa từng có. . . . . . kiếp sau sẽ có một ngày, biến thành một cơn gió, rơi vào trên cửa sổ phòng em, làm bạn với em trong một lúc cô đơn. . . . . . Anh yêu em. . . . . . Khả Hinh. . . . . .”
Đường Khả Hinh không nhịn được đau lòng bật khóc, khóc thật khổ sở, khóc mình không cách nào thành toàn trọn vẹn thâm tình của người đàn ông này. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn vì bỏ lỡ duyên phận này mà đau lòng muốn chết, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhìn hai mắt cô bi thương rơi lệ, giống như trải qua trong buồng xe ba năm trước, trong lòng chợt động, không nhịn được ngón cái trượt nhẹ qua ngón cái của cô, cúi xuống nhìn cô, thâm tình nghẹn ngào nói: “Anh yêu em, Khả Hinh. . . . . . Hôm nay anh cáo biệt cùng em. . . . . . Mặc kệ ngày mai có còn yêu hay không. . . . . . Anh hứa với em, hôm nay anh cáo biệt cùng em. . . . . .”
Anh nói xong, trong lòng đau nhói, ngón cái đặt nhẹ ở trên môi ngọt cô gái này, cúi đầu cách này ngón cái, giống như nếm nhẹ một chút ngọt ngào, chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt trượt ra mí mắt. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng đau lòng, không nhúc nhích, mím chặt môi, hai mắt nhắm lại, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống. . . . . .
Một cơn gió thu ngọt ngào quét tới, mang theo tháng năm dịu dàng xanh biếc, cuộc sống khó được có những ngày tháng tốt đẹp giống như mối tình đầu, cuộc sống khó được có những ngày tháng tốt đẹp trân quý giống như vàng, trong thời gian kia, mặc dù khắp nơi hiện đầy bi thương, nhưng vẫn trong sáng và hiền lành, nhẹ nhàng. . . . . .
Hai người cách nhau một ngón tay hôn nhau, đó là an ủi, đó là vì cáo biệt, đó càng là một loại đau lòng thương tiếc và chúc mừng, khó được, dù đau xé lòng nhưng tâm hồn hiền lành rơi xuống vẫn chất đầy kim cương, chiếu lấp lánh! !