Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 905: CÁM ƠN SINH MẠNG

Sáng sớm hôm sau.

Mưa buồn bã vẫn từng giọt tí tách rơi xuống, rừng trúc theo gió lay động xạc xào, lá xanh nhỏ xuống từng giọt nước trong suốt như giọt lệ. . . . . .

Đêm qua Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, nằm ở trên giường, lập tức nắm chặt chăn trắng tinh thức giấc, thoáng chốc ngẩng đầu lên, nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, còn có không khí lạnh lẽo, “Soạt! !” Anh chợt ngồi ở trên giường nệm mềm mại, mở to hai mắt lim dim, vội vàng nhìn khắp nơi, xác định cô gái đêm qua bởi vì mệt mỏi nằm ở bên cạnh mình, đã đi khỏi gian phòng này! !

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên có chút dự cảm chẳng lành khó hiểu, lập tức ngồi dậy, thở dốc, vừa nhanh chóng đi ra ngoài, vừa cao giọng gọi: “Khả Hinh! !”

Không có ai đáp lại! !

“Đường Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng đi xuống lầu, vừa chịu đựng trái tim đau đớn, sắc mặt tái nhợt, nhìn khắp cả phòng khách, nhưng vẫn không có một người nào.

Lúc này Quản gia đi tới, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên có vẻ hơi kinh ngạc.

“Nhìn thấy Khả Hinh không?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được đưa tay đè chặt ngực, đêm qua ôm cô gái này ngủ cả đêm, cảm giác đau đớn trong lòng giống như chợt biến mất, đè nén đau đớn, nửa đêm phun ra búng máu, cũng không có làm cho cô vui vẻ.

“Đường tiểu thư đã đi rồi.” Lão quản gia nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi lộ ra chút kinh ngạc nói: “Cậu không biết? Cô ấy nói đã nói cho cậu biết rồi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, lúc này mới nhớ lại lúc vừa ngồi dậy, bên cạnh dằn một phong thư màu xanh dương, anh lập tức chạy lên lầu thật nhanh, chạy như điên đến cuối hành lang thật dài, xông vào phòng, quả nhiên nhìn thấy tủ trước giường đặt phong thư màu xanh, phía trên để một sợi dây chuyền bạch kim, phía trên treo một chiếc nhẫn Phong Tín Tử nho nhỏ, anh lập tức cầm sợi dây chuyền lên, nắm chiếc nhẫn ở trong lòng bàn tay, nhìn rất thâm tình, ánh mắt vội vã xem chữ viết xinh đẹp ở trên lá thư màu xanh:

“Anh trai lớn, từ nhỏ cha cũng đã dạy em, con người khi còn sống phải tôn trọng lời hứa, từ lúc còn bé, buổi sáng sớm em thường thích chạy đến bên ban công, xem cây hoa sao em trồng, theo giọt sương sớm nở ra đỏ thắm, từng đóa hoa nho nhỏ thường lay động theo cơn gió, em luôn hỏi cha, tại sao bông hoa nhỏ cứ nở theo mùa? Khi đó, cha mỉm cười nói cho em biết, bởi vì nó và thế giới này đã có ước hẹn rồi, đến thời gian nhất định, nó sẽ mang theo mùi hoa đi tới thế giới này, khi đó, em khờ dại hỏi cha, từ trước đến giờ hoa cũng không có thất hẹn sao? Nó có thể nở muộn hay không, có thể nở sớm hay không, có thể. . . . . . Không nở hay không?”

Trang Hạo Nhiên đọc tới đoạn này, hai mắt không khỏi đỏ bừng, tay run rẩy nắm lá thư, vẻ mặt kích động nhìn xuống. . . . . .

“Cha nghe lời nói ngây thơ của em, liền cười em, nói sẽ không, bởi vì vạn vật trên đời đều cần lẫn nhau, cho lẫn nhau, thể hiện lẫn nhau, đừng xem từng ngọn cây cọng cỏ giống như không có tình, nhưng tất cả đều có trái tim Bồ Tát. . . . . . Lúc ấy em liền suy nghĩ, hoa nhỏ và cỏ non trên thế giới này cũng rất xem trọng cam kết, đến thời gian ước hẹn với thế giới này, cũng rất hồn nhiên nguyên thủy mang theo một chút mùi hoa đi tới, huống chi con người? Cho nên, em vẫn cảm thấy xem trọng cam kết là chuyện quan trọng nhất trên thế giới này, nó mang theo sứ mạng cảm giác, ý thức trách nhiệm, còn có trái tim nhân ái. Mỗi sinh linh của thế giới này đều mang theo sứ mạng cảm giác và cam kết thần thánh mà đến, cho nên cuộc sống nghiêm túc, không thể xâm phạm, càng cần được hiểu thấu và bảo vệ, mỗi người chúng ta sẽ đến lúc trăng đi sao dời, yêu gió, sương, mưa tuyết, lẽ ra hiểu được suy nghĩ biết ơn, mà không phải lúc trải qua trăm núi ngàn sông thì mệt mỏi và hiểu sai về cuộc đời và thế giới. Điều quan trọng nhất là một người trải qua tất cả đau khổ, đã từng bị ma quỷ hung hăng cắn nuốt và xé rách, còn có thể giữ được tâm trí của mình, không để cho trái tim bị nhiễm bẩn, bởi vì chúng ta không thể vì một chút bóng tối, mà dâng ra linh hồn quý giá của mình !”

Thân thể Trang Hạo Nhiên không khỏi run rẩy, kích động ứa nước mắt.

“Em đã từng nhận được tình thương yêu của người cha mẹ vĩ đại nhất trên thế giới này, lớn lên trong thế giới trong sáng, cám ơn bọn họ bảo vệ để cho ánh mắt em trở nên tinh khiết như tuyết, nhìn thấy được cam kết thú vị của bông hoa nhỏ và cỏ non, hiểu thấu được sự sôi trào giữa hoa nho và rượu đỏ, hiểu thật sâu, cam kết là sự ràng buộc tốt đẹp nhất giữa người và người, anh đã từng nói, đừng dễ dàng cam kết, bởi vì anh cảm thấy cam kết là phản bội, nhưng anh luôn dùng tình yêu và sự nhiệt tình trong cuộc đời, lặng lẽ bỏ ra như vậy, làm ra chuyện còn quan trọng hơn cam kết. Sinh mạng có lúc nhẹ tựa lông hồng, có lúc nặng như núi Thái Sơn, em luôn nhớ tới lúc mới quen biết anh, cùng anh lên núi, nhìn anh mặc dù mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, thở dốc, mắt nhìn cảnh núi rừng nơi xa, lại yên lặng giả ngu. Nhưng đến bây này, em mới có thể hiểu rõ, tại sao trong mắt anh lộ ra một chút cảm giác cô đơn? Anh là người đứng ở trên đỉnh núi, trong lòng của anh chất chứa hào tình vạn trượng, còn có một trái tim xả thân vì người! Chính vì như vậy, không có bao nhiêu người có thể hiểu được anh, có thể hiểu anh…..anh cố chấp đi về phía trước, để cho cuộc đời chồng chất tình yêu và hy sinh. Giống như trong thế giới của anh không có mệt mỏi, nhưng đêm qua, em vuốt nhẹ khóe miệng của anh bị thương tràn máu, mới biết một lần nữa anh lại lặng lẽ vì em, thiếu chút nữa dâng ra sinh mạng?”

Hai tròng mắt kiên định của Trang Hạo Nhiên run rẩy ứa lệ, từng viên rơi vào lá thư xanh, rơi vào trên nét chữ xinh đẹp mềm mại đáng yêu. . . . . .

“Anh trai lớn thân thương nhất của em, em mang theo cam kết đi đến thế giới này, có phải em nên giữ đúng cam kết rời khỏi hay không, đối với tình yêu của cha mẹ, tình yêu giữa bạn bè, tình yêu giữa đồng nghiệp, tình yêu giữa anh và em, em đều không thẹn với lòng . . . . . Nhưng đối mặt với thế giới này thì sao? Chúng ta chỉ là thế giới nhỏ, thế giới lớn kia ở đâu? Thế giới kia là một bức tranh thiên nhiên xinh đẹp, một chút sức sống của lá, một chút hoa đào nở rộ, không ngừng chảy vào trong cuộc sống chúng ta. . . . . . Nếu chúng ta biết ơn, nên hiểu, tất cả mọi thứ xung quanh, tạo nên cuộc sống của chúng ta. Chúng ta không thể xem thường. . . . . người đàn ông yêu dấu của em, em không thể coi thường. . . . . .”

Lời nói rất nghẹn ngào. . . . . .

Toàn bộ thế giới Trang Hạo Nhiên đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, anh lập tức nắm chặt lá thư, rất vội vàng nhìn xuống. . . . . .

“Lúc mười chín tuổi, trong lòng em ấp ủ giấc mơ thanh xuân, ở trong một cái hẻm nhỏ tối đen, em lặng lẽ lẩm bẩm đọc loại rượu vang của nước ta, Cabernet Sauvignon, Cabernet Gernischt. . . . . .”

Thân thể Trang Hạo Nhiên chấn động mạnh một cái, máu toàn thân nhanh chóng đảo ngược, toàn bộ xông lên não của mình, mọi thứ trong cuộc đời, giống như biển rộng mênh mông, nhanh chóng, mãnh liệt kích động dâng trào, trong đầu nhớ lại lúc bị thương, trong con hẻm nhỏ tối đen, kéo cổ tay một cô gái nhỏ gầy yếu, chạy vào trong không gian tối, tay bưng chặt miệng của cô, không nhìn thấy rõ mặt của cô, chỉ thấy hai tròng mắt của cô lóe ra ánh sáng trong suốt như viên pha lê tinh khiết. . . . . .

“Đột nhiên ở trong bóng tối, xuất hiện một người, đưa ra bàn tay giống như móng vuốt chim ưng, kéo em vào sau bếp quán bar, em còn chưa kịp la lên, anh ấy liền bưng chặt miệng của em, rất căng thẳng nói em đừng lên tiếng, anh nói anh biết em là người yêu rượu, thời gian đã không kịp nữa, tánh mạng của anh ấy sẽ mất, em trở thành canh bạc duy nhất của anh ấy, hi vọng em mang chai rượu đỏ còn quan trọng hơn sinh mạng của anh ấy, giao vào trong tay ông cụ Tưởng, khi đó em vẫn là cô gái mơ hồ không biết gì, nhưng không nhịn được ôm lấy chai rượu đỏ anh kín đáo đưa cho em, nhìn ánh mắt anh sắc bén như ưng, còn có vào lúc cuối cùng lộ ra ánh sáng kiên định, dâng hiến, trong lòng của em không khỏi bị chấn động, anh ấy cứ như vậy ra đi, để lại cho em chai rượu đỏ làm thay đổi tương lai cả đời em, ngã vào trong vũng máu, lúc đó em đã khóc và suy nghĩ, một người như thế nào, chấp nhận bỏ ra sinh mạng để bảo vệ một chai rượu đỏ?”

Toàn bộ thế giới Trang Hạo Nhiên giống như ngột ngạt, khuôn mặt kích động xung huyết, hai tròng mắt run rẩy kích động chảy nước mắt, nhìn từng dòng chữ viết xinh đẹp, giống như thấy được một linh hồn kiên định, ở trong một cuộn phim kéo qua từng trận đen thẫm. . . . . . . . .

“Có lẽ giống như lời anh nói, kiếp trước là hoa nho, nhất định phải vì rượu đỏ, dâng ra sinh mạng để cám ơn . . . . . Đêm đó, em ôm chai rượu đỏ, hết lần này đến lần khác chạy trốn đuổi giết, cuối cùng em không thể chạy khỏi vận rủi, má trái bị phá hủy. . . . . .”

Nước mắt Trang Hạo Nhiên từng viên rơi xuống, đau lòng nhớ tới lúc mới gặp gỡ cô gái này, má trái không trọn vẹn, ánh mắt lộ ra buồn bã giống như đến từ trong cuộc đời, rất hèn mọn đáng thương, cả người anh cảm thấy không còn hơi sức, thất thần, ngã trên mặt sàn, lá thư cũng nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, theo cơn thống khổ của người đàn ông này ôm đầu hổ thẹn hối hận, không nói nên lời, trong không trung tiếp tục vang lên âm thanh dịu dàng của cô. . . . .

“Em đã từng sống không bằng chết, em đã từng muốn tự sát, em đã từng bỏ qua thế giới này, nhưng em vẫn ôm chai rượu đỏ, cam kết duy nhất, sống đầu đường xó chợ, bởi vì đây là chai rượu đỏ của một người dùng tánh mạng giao cho em, em mang theo cam kết nặng nề, làm sao em có thể chết? Trong ba năm đáng sợ kia, em cũng đã từng hối hận, đã từng khổ sở, đã từng đấu tranh, nhưng em cứ như vậy đi tới, nhìn trong kho hàng rơi xuống một chút ánh mặt trời, để cho em hiểu, sinh mạng chỉ là tia sáng nho nhỏ, quan trọng nhất là mình có thể cắn chặt răng đi kéo dài hay không. . . . Sinh mạng là sự thiêng liêng và bí ẩn đến cỡ nào? Nó cứ như vậy mang theo em đi qua cuộc sống đáng sợ và khổ sở, hèn mọn, trăn trở, đi tới hôm nay, đi tới trước mặt của anh. . . .”

Trang Hạo Nhiên ngã trên sàn, đôi tay chống mạnh cái trán, kích động cúi đầu nức nở, từng giọt nước mắt hối hận đau đớn, nhanh chóng chảy xuống. . . . . .

“Thật ra đến nay em không hối hận đã nhận lấy chai rượu đỏ trong tay anh ấy! ! Bởi vì em hiểu, đây có lẽ là ý chỉ của thượng đế, lúc nào em cũng suy nghĩ, người đàn ông giao cho em chai rượu đỏ, anh ấy rơi xuống nụ hôn trên môi em, cắn rỉ máu, có thể đã lên thiên đường rồi hay không. . . . . . Bởi vì em muốn hỏi với anh ấy, anh ở trên thiên đường có khỏe không? Phải chăng anh ấy ở trên thiên đường nhìn em hay không, phải chăng cũng có đau đớn ba năm qua em bị khổ sở và hành hạ, phải chăng cũng có thương tiếc trái tim em mang mơ ước bất diệt, giúp em đi vào Hoàn Cầu, giúp em từng bước từng bước kiên trì đi tới đây, trải qua đoạn tình yêu chết cũng muốn yêu, chịu đựng khổ sở moi tim, vượt qua biên giới, cắn răng buông tha bảy cây củi đốt ấm áp. . . . . . Cám ơn anh ấy, cám ơn anh ấy đã dùng tánh mạng ở trước mặt của em, viết một bài thơ tuyệt vời, để cho em không hối hận tiến về phía trước! ! Em nghĩ, ở bóng tối em sinh ra xúc động với anh ấy như vậy, hi vọng anh ấy mang theo máu của em đi đến thiên đường, không còn cô đơn, bởi vì mùi hương là thứ không thể biến mất trên thế giới này. . . . . . Cám ơn anh ấy để cho em tìm được người đàn ông yêu nhất trong cuộc đời! Cám ơn anh ấy đã cùng em và anh nắm tay nhau, cùng đi qua cuộc sống có lý tưởng! ! Cám ơn anh! !”

“Khả Hinh. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên kích động ôm đầu co quắp, không thốt nên lời, chỉ khổ sở hít thở không thông, hối hận rơi lệ! !

“Trang Hạo Nhiên. . . . . . em đi nha. . . . . . Chúng ta mang theo cam kết đi đến, em cũng phải mang theo cam kết đi khỏi, là anh để cho em tìm được dũng cảm và chân lý tuyệt đối trong cuộc đời, em quyết định phải dùng máu và sinh mạng để báo đáp lại anh làm tất cả vì em. Lúc anh nhìn thấy lá thư này, có thể em đã mang theo chai rượu đỏ kia cùng bí mật của Hoàn Cầu đi khỏi thế giới này, chỉ mong trong chai rượu kia có oxi hóa chì, có thể để cho tánh mạng của em sớm đi lên thiên đường, giao trả cho anh ấy một tiếng cuối cùng, em đã thực hiện cam kết cuối cùng anh ấy để lại cho em. . . . . . Hi vọng lũ ma quỷ coi thường sinh linh trong thế giới, vào lúc này bị trừng phạt, mới không uổng phí em đã hy sinh tất cả. . . . . . Cuối cùng muốn nói với anh một tiếng. . . . . Em yêu anh. . . . . . Chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại. . . . . . Kiếp sau tiếp tục làm hoa nho cho anh, vì anh tiếp tục cám ơn sinh mạng. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ rơi lệ nắm lá thư này, xem câu nói cuối cùng, trái tim của anh chợt đau nhói, phun ra một ngụm máu, bắn tung tóe trên lá thư xanh, anh bi phẫn thét to: “Khả Hinh. . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK