Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1020: VÕ SĨ GIÁC ĐẤU

Một đoàn bóng đen nhanh chóng tập trung trước căn hộ nhỏ, Đỗ Uy và Khương Vĩ như con báo, ngón tay bám thân cây trước nhà, vèo một tiếng, nhanh, chuẩn, hung ác xông thẳng vào trong cửa sổ gian phòng, hai chân mới chạm đất, lập tức nhìn thấy Đường Khả Hinh một mình mặc quần áo ở nhà, đứng ở một bên thở hổn hển, đôi song sinh cũng đã nghiêm túc lạnh lẽo, ngưng mặt nhìn con chim cú mèo chết trên sàn, Nhã Tuệ cùng đám người Thơ Ngữ xông tới cuối cùng, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, cũng đã thấy chim cú mèo đầy máu trên sàn, tất cả đều hoảng sợ! !

“Trời ạ! ! Tại sao có thể có chim cú mèo ở chỗ này?” Thơ Ngữ nói xong, người đã nhanh chóng đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, đôi tay đỡ cánh tay của cô, lo lắng cô bị hù dọa kinh sợ!

“Khả Hinh! Cô không sao chứ?” Nhã Tuệ cũng vội đi tới trước mặt cô, lo lắng hỏi.

Đường Khả Hinh vẫn cảm giác trái tim của mình nhảy thình thịch, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi, cả người lạnh lẽo nhìn con chim cú mèo chết trên sàn, cảm thấy nó dữ tợn và đáng sợ, mình cũng có chút sợ hãi dời mắt đi, thở dốc nói: “Không có việc gì, chỉ đang chăm chú xem đọc sách, trong lúc bất chợt bị thứ như vậy bay vào, dọa tôi giật mình! Lúc này, chim cú mèo ở đâu tới vậy?”

Đỗ Uy nghe nói như vậy, người chậm rãi tiến lên, cất bước đi về phía con chim cú mèo đã chết, hơi cau mày, mượn ánh đèn thủy tinh mới vừa mở lên, nhìn cánh chim của nó màu đen chấm trắng, trầm giọng nói: “Giống chim cú mèo đa số đến từ khu vực Châu Phi và Châu Âu, khu vực Châu Á, Ấn Độ cũng có, chim cú mèo là loại thú dữ đáng sợ nhất ban đêm, còn gọi là cú đại bàng, không giống với loài chim cú khác, nó là chim cú mèo hoạt động cả ngày, ban đêm và ban ngày hành động nhất trí! Nhưng loại này tương đối ít thấy ở Châu Á! Không biết tại sao nhào tới nơi đây! Sức tấn công của nó rất mạnh!”

Tiểu Vi cũng gật đầu, nói: “Chúng tôi canh giữ ở bên ngoài, chim cú mèo này xông vào, đụng phải cửa sổ tia tử ngoại, tôi liền chạy vào, thấy nó đang giương móng muốn nhào tới Đường tiểu thư, tôi xuất ra đoản đao giải quyết, có một điều rất quỷ dị, lúc thân thể của nó bị thương, ánh mắt như bị thuần dưỡng, không giống chim muông hoang dại!”

Hai tròng mắt Khương Vĩ  thâm trầm chợt lóe, bước lên trước, ngồi xổm xuống nhìn con chim, săn chắc có thịt, anh chậm rãi duỗi ngón tay ra, chạm vào vết máu kia. . . . . .

Mấy người Thơ Ngữ, Khả Hinh, Nhã Tuệ tất cả đều quay đầu đi chỗ khác, luôn có cảm giác hoảng sợ đến nghẹt thở. . . . . .

“Đúng là bị thuần dưỡng !” Khương Vĩ lạnh lùng trực tiếp nói rất chắc chắn: “Chim cú mèo được thuần dưỡng, bắp thịt hai cánh đến xương sườn, có thể săn chắc hơn so với bộ vị khác, bởi vì được huấn luyện lâu dài! Xem ra có người biết mình không vào được, muốn mượn chim muông cầm thú tới làm việc!”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, ánh mắt trợn lên, cả người nổi lên cảm giác khó khăn và căng thẳng khó hiểu!

“Cố ý?” Nhã Tuệ cảm giác trái tim lạnh lẽo, lập tức vươn tay ôm bả vai Đường Khả Hinh, lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Người chúng ta còn đề phòng được, con chim này bay trên trời, đề phòng thế nào?”

“Dù sao cầm thú vẫn là cầm thú! Muốn giết một người không dễ dàng! Đoán chừng là muốn mượn chim cú mèo đến thăm hư thật! Đừng hốt hoảng! Chúng ta sẽ có biện pháp đối phó!” Khương Vĩ đứng lên, gần như nói rất chắc chắn.

Mọi người nghe nói như vậy, cũng chậm thở phào nhẹ nhõm, Đường Khả Hinh cũng hơi thở gấp, đứng ở một bên, sắc mặt nặng nề, hiểu cuộc thi đấu này có lẽ diễn ra không thuận lợi như vậy. . . .

Một loạt tiếng bước chân, từ dưới lầu nhanh chóng truyền đến, trong bóng đêm, có vẻ trầm ổn lại bí ẩn.

Mọi người cùng nhau im lặng, theo bản năng lắng nghe âm thanh dưới lầu, Khương Vĩ đi tới bên cửa sổ, dùng ngón tay đẩy rèm cửa sổ ra một chút, nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy một bóng dáng dịu dàng màu đen dẫn đầu, nhanh chóng đi vào bên trong nhà, mấy vệ sĩ đi theo phía sau, bước chân trầm ổn nhịp nhàng, ngoài nhà bảo vệ chặt chẽ, là ai vậy ? Anh nhíu mày!
Tiếng bước chân nhanh chóng đi lên trên lầu.

Cuối cùng, cửa phòng vừa mở ra, Tịnh Kỳ đã dẫn mấy vệ sĩ, dịu dàng nở nụ cười, hết sức nhẹ nhõm bình tĩnh đi tới, giống như mới vừa rồi cũng không có xảy ra chuyện gì, chỉ cung kính gọi một tiếng: “Đường tiểu thư!”

“Tịnh Kỳ tiểu thư?” Đường Khả Hinh nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc kêu lên.

Đôi song sinh nhìn thấy cô, lập tức cung kính gật đầu.

Tịnh Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, lại nở nụ cười dịu dàng, hết sức lễ độ, nhẹ nhàng nói: “Thật sự xin lỗi, đột nhiên mạo muội tới đây quấy rầy như vậy, bởi vì tối nay lúc Thủ tướng chúng tôi đang viết thư pháp, đột nhiên hết sức nhớ nhung Đường tiểu thư khéo léo và lanh lợi, nói mời cô đến trong phủ Thủ tướng ở hai ngày trò chuyện với ông ấy, không biết cô có muốn hay không?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hơi giật mình kinh ngạc, nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Mọi người lại im lặng, đều hiểu ý tứ trong lời mời của Thủ tướng.

Ngược lại Nhã Tuệ hết sức lo lắng vấn đề an toàn của Đường Khả Hinh, lập tức kéo nhẹ bả vai của cô, gấp gáp nói: “Chuyện tối nay, tôi cảm giác vẫn có chút đáng sợ, nếu như cô không có việc gì, thì đến chỗ của Thủ tướng ở hai ngày đi! Hả?”

Đường Khả Hinh nghe xong, vẫn có chút do dự, dù sao đi đến nhà Thủ tướng, vẫn có chút áp lực.

Tịnh Kỳ im lặng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh do dự như vậy, liền nữa dịu dàng nói: “Thủ tướng cũng biết Đường tiểu thư sắp thi đấu chuyên gia hầu rượu, cho nên tối nay cũng đã cố ý sai người dọn trống một gian phòng khách tốt nhất kế bên phòng đọc sách của ông ấy, cho Đường tiểu thư nghỉ ngơi, căn phòng kia bày trí trang nhã, cũng không có quá xa hoa, tránh cho người rơi vào trong dung tục, ngược lại đầy tinh thần, ngoài cửa sổ là ban công thật lớn, cùng với rất nhiều trúc xanh sương mờ quanh quẩn, nhất định có thể yên tĩnh ổn định tâm thần. Hơn nữa ông ấy đã căn dặn, không cho người ngoài quấy rầy cô. Trong khoảng thời gian này ông bà chủ Tô của chúng tôi, vừa vặn đi du lịch Châu Âu, trong nhà chỉ có Tô tiểu thư và cậu chủ Tô làm bạn, nhưng Thủ tướng chúng tôi vẫn luôn ngại hai người cháu, một người nói quá nhiều, một người nói quá ít, vẫn không bì kịp Đường tiểu thư thông minh nhanh nhạy, hiểu lòng người.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mình cũng có chút xấu hổ nở nụ cười, biết Thủ tướng khách sáo.

“Đường tiểu thư, cô chấp nhận tối nay theo tôi đến Phủ Thủ tướng không?” Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tịnh Kỳ, cũng biết mình an nguy quan hệ trọng đại, đành phải gật đầu một cái.

Tịnh Kỳ nghe xong lời này, liền mỉm cười, lại nói: “Cám ơn Đường tiểu thư thông cảm, mời lập tức chuẩn bị một chút quần áo, sẽ đi phủ Thủ tướng. Mấy vị tiểu thư kia chăm sóc cô, cũng cùng đi theo, để cho cô không quá căng thẳng, cũng có bạn nói chuyện.”

Mấy người Thơ Ngữ, Tiên Nhi, Lạp Lạp nghe xong, lập tức gật đầu.

“Vậy nhanh lên một chút, thời gian cũng không sớm, qua bên kia, nghỉ ngơi thật tốt.” Nhã Tuệ nói xong, ngay lập tức xoay người đi vào trong tủ áo bên kia, cùng Thơ Ngữ, kéo ra một cái rương màu hồng, từ trong ngăn tủ chọn một chút quần áo Đường Khả Hinh thường mặc, Tiên Nhi và Lạp Lạp cũng lập tức đi tới trước bàn đọc sách, dọn dẹp các loại tài liệu sách vỡ cô thường xem, Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh mặc bạch T-shirt đơn giản và quần short màu đen, mặc dù đơn giản, lại hết sức đơn thuần động lòng người, liền thuận tay cầm một cái áo khoác màu đen, khoác lên trên người của cô, tự mình kéo cô xoay người bên ra bên ngoài, lúc xoay người sắp, ánh mắt lại quét đến con chim cú mèo đầy máu trên đất, ngay sau đó vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Nếu như không có chuyện gì, sớm dọn dẹp vật bẩn này đi, nhìn thấy rất khó chịu.”

Đôi song sinh đứng ở một bên, ngay sau đó gật đầu đáp: “Vâng!”

Tịnh Kỳ nghe xong, mặt liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đỡ Đường Khả Hinh im lặng đi ra bên ngoài.

Vào thu rồi, sương mù hơi nặng, theo gió lớn, từng đoàn bao phủ ở trong bóng đêm, trăng sáng đã sớm không biết ở nơi nào, chiếc xe chuyên dụng của chính phủ dừng ở trước căn hộ nhỏ, bên ngoài chung cư nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát, tất cả lặng lẽ không tiếng động, diễn ra long trọng, nhưng khiêm tốn, rất nhiều vệ sĩ chờ đợi hai bên đoàn xe, nghiêm cẩn giống như quân đội, nhìn Tịnh Kỳ đỡ Đường Khả Hinh đi ra, người cầm đầu lập tức mở cửa xe. . . . . .

“Đến Thủ tướng nhà, cô nhất định phải ngoan ngoãn, đừng bướng bỉnh, không nên chọc ông ấy tức giận, ông ấy khác với thầy giáo hoặc cấp trên của cô!” Nhã Tuệ vừa kéo Đường Khả Hinh đi tới chuyên dụng chính phủ, vừa có chút lo sợ nói.

“Em biết rồi.” Đường Khả Hinh vừa bước đi, vừa vừa lo lắng quay đầu, nhìn Nhã Tuệ, đỡ tay của cô, lo lắng và nhớ thương nói: “Chị ở nhà cũng cẩn thận, em ở hai ngày sẽ trở về !”

“Tốt!” Nhã Tuệ cười dìu cô ngồi vào bên trong xe, thuận tiện đóng cửa xe cho cô.

Tịnh Kỳ khẽ gật đầu một cái với Nhã Tuệ, liền xoay người ngồi vào bên trong xe, căn dặn tài xế lái xe.

Cứ như vậy, đoàn xe khí thế hừng hực, nhanh chóng chạy tới phía trước.

Nhã Mộng và Thần Phong mới đi vào chung cư, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng đứng lại, nhìn chiếc xe Đường Khả Hinh ngồi, dần dần chạy ra chung cư, ánh mắt bọn họ chợt lóe, xoay người nhìn chiếc xe kia chậm rãi lái ra. . . . . .

Bệnh viện! !

Một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm cấp tốc dừng ở trước bệnh viện, Tiêu Đồng lập tức đội mưa phùn nho nhỏ, tay cầm một phần tài liệu, vội vàng đi vào bên trong bệnh viện ! !.

Phía chân trời màu đen, gió lốc càng ngày càng mãnh liệt, vỗ cửa sổ sát đất phòng bệnh lộ ra ánh đèn trắng vang lên ầm ầm, toàn bộ chim muông lẫn mất xa xa, chỉ còn lại một chút cây cối sợ hãi phát ra “ào ào”, còn có tiếng gió “O o”, khắp nơi một mùi máu tanh nồng đậm, Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, sắc mặt nặng nề nhìn cây cối lay động trước mặt, hai mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt sắc bén, giống như vua sư tử rình mồi.

Lý Oánh dẫn vệ sĩ, cứ một khoảng cách hai bước, đứng ở sau lưng anh nghiêm chỉnh chờ đợi, nhìn bóng lưng của anh thật chặt, cũng không nói một câu!
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến! !

Anh hơi nghiêng mặt, hơi thu lại ánh sáng sắc bén, yên lặng chờ đợi. . . . . .

Lý Oánh dẫn vệ sĩ, cứ hai bước đứng một khoảng, nghiêm chỉnh chờ đợi, bảo vệ ở một bên, cũng nghe đến tiếng bước chân, nhanh chóng quay đầu nhìn tới trước.

Nhã Mộng và Thần Phong bước nhanh hành lang quanh co uốn lượn, trong cơn gió khổng lồ, cùng bước đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn anh cung kính nói: “Tổng Giám đốc! ! Chúng tôi mới vừa nghe căn dặn của anh, đi nhà trọ xem Đường tiểu thư, nhưng người mới vừa đến, cũng đã thấy Tịnh Kỳ của Phủ Thủ tướng dẫn Đường tiểu thư đi rồi, nói gần đây bởi vì thân thể của Thủ tướng bị bệnh nhẹ, ở trong nhà rỗi rãnh vô sự, muốn mời Đường tiểu thư đến trong phủ ở mấy ngày, giải buồn!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói lời này, hai mắt hơi nhanh chóng xoay tròn, trầm ngâm một lúc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. . . . . .

Lúc này, Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt, hai người từ phòng bệnh nặng đi ra, vừa vặn nghe nói như thế, cũng im lặng đi tới, nói: “Thời gian gần đây Thủ tướng vẫn tuyên bố với bên ngoài thân thể bị bệnh nhẹ, tránh một số tai mắt thị phi, hôm nay xem ra, ông ấy hết sức thương yêu Khả Hinh, thậm chí mở cửa dẫn đường cho chúng ta, tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?”

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, sắc mặt nặng nề nhìn cây cối lay động trước mặt, lạnh lùng nói: “Trong rừng rậm, sở dĩ dã thú dũng mãnh là bởi vì nó ẩn núp tốt, mà dũng sĩ giác đấu trong bờ tường mãi mãi thắng là loài người!”

“Lão đại! ! Tài liệu đến!” lúc này Tiêu Đồng tay cầm một phần tài liệu, nhanh chóng vòng qua hành lang bước nhanh tới ! !”

Chú thích (*): Võ sĩ giác đấu hay đấu sĩ (La Mã), tiếng Latinh: “Gladiator” nghĩa là “kiếm sĩ”, từ gốc: Gladius nghĩa là “thanh kiếm”) là những chiến binh được đào tạo để mua vui cho người La Mã cổ đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK