Chương 509: CÔ RẤT HẠNH PHÚC
Sáng sớm.
Buổi sáng Luân Đôn nước Anh, giống như kí ức cô gái đã đi qua, không khí tản ra hương thơm lặng lẽ.
Các loại kiến trúc, ở dưới ánh mặt trời buổi sáng, lộ ra nét trang nhã đặc biệt, thành cửa sổ treo đầy hoa, đèn đường cổ kính, rất yên lặng, lại làm cho người ta phát hiện, thành phố này của nước Anh là một thành phố chú trọng tỉ mỉ.
Đường Khả Hinh mặc áo lông cổ lọ màu trắng, quần dài màu xám tro bó sát người, mang giày đáy bằng màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, kéo hành lý, từ một khách sạn nho nhỏ đi ra, đứng ở trước cánh cửa giăng hoa xanh biếc, quay đầu, mỉm cười nhìn quản lý khách sạn hơn 50 tuổi, giơ giơ bản đồ trong tay, ngọt ngào nói một câu: “Thank you. . . . . .”
“Bye. . . . . .” Quản lý khách sạn mặc đồng phục màu đen, hướng về phía Đường Khả Hinh vẫy tay.
Đường Khả Hinh nhìn ông ta một cái, mới kéo hành lý xoay người đi ra khỏi khách sạn, nhìn ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuống đường phố Luân Đôn, không khí mát mẻ trong lành, rải rác trên đường phố phong cách độc đáo, chậm rãi phát ra ánh sáng thân thiện, đêm qua mình đi đoạn đường thật dài mới tìm được khách sạn này, có lẽ lúc tới rớt mất ví tiền, để cho cô sinh ra mấy phần đề phòng và địch ý đối với thành phố này, nhưng cả đêm dùng tiếng anh thật sự nát trò chuyện với quản lý khách sạn, cô phát hiện người trong thành phố này có quá nhiều phẩm chất tốt đẹp.
Ngày hôm qua, quản lý khách sạn dùng từ điển, hết sức khó khăn nói với mình làm sao ngồi xe buýt đến trạm tàu điện ngầm Kingscross, hơn nữa còn để lại tờ giấy tiếng anh cho mình, nếu mình không hiểu đi như thế nào, đưa tờ giấy này cho tài xế, hoặc đưa cho tài xế tắc xi.
Đường Khả Hinh vừa lôi kéo cái rương đi bước đi, vừa mỉm cười nắm tờ giấy nhỏ màu xanh dương bay ra mùi Lavender, người Anh thật kì lạ, vô luận bọn họ làm chuyện lớn hay chuyện nhỏ, lại muốn làm hết sức nghiêm túc, ví dụ như viết một tờ giấy cho bạn, bọn họ sẽ không tuỳ tiện xé một trang giấy lấy ra dùng, mà sẽ dùng hình thức hết sức tôn trọng, dùng tờ giấy nhỏ viết thứ tiếng của bọn họ, sau đó cô không nhịn được nhớ tới đêm qua quản lý có chút không khiêm tốn cười nói với mình: được rồi, chúng tôi không lãng mạn bằng người Pháp. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, trải qua gặp gỡ tất cả mọi chuyện cả ngày hôm qua, đêm qua đến ngày hôm nay, thật để cho cô như tắm gió xuân, hơn nữa còn có một chuyện để cho cô hết sức hết sức cao hứng, dừng bước lại, tựa vào một trước cột đèn đường cổ kính màu đen, cô ngẩng đầu lên nhìn đường phố phía trước mặt, khắp nơi là cửa hàng đắt tiền, thậm chí phía trước còn có tiệm nail hết sức sang trọng ở trong nước nhưng ở nước Anh thoạt nhìn quá bình thường, còn có các loại hương liệu ở trong nước cũng không tìm được, toàn bộ bài biện đặc biệt tinh xảo, giống như bất cứ lúc nào cũng chờ đợi người thưởng thức nghệ thuật xuất hiện. . . . . . Chờ một chút! Tất cả đều không phải trọng điểm, trọng điểm là . . . . .
Đường Khả Hinh không thể nhịn, trên mặt lộ ra nụ cười, hai mắt sáng ngời nhìn cửa hàng muôn màu rực rỡ, lúc nào cũng có thể có rất nhiều người tìm đến cửa hàng, cảm giác những tờ bảng Anh hết sức căng phồng bên trong túi áo khoác ngoài của mình, ngày hôm qua móc ví tiền của Trang Hạo Nhiên thì phát hiện bên trong có một xấp tiền, cô cũng bất chấp tất cả móc ra hết, cũng không kịp đếm, cho đến sau khi cô đi tới khách sạn nhỏ, mới trốn vào toilet ngồi trên bồn cầu đếm, một tờ tiền, chính là 50 pound, hình Nữ Hoàng Anh, vô cùng uy phong, không đúng, lúc này, có thể nói là hết sức nhân từ. . . . . . Mọi người đoán một chút, rốt cuộc cô đếm bao nhiêu tờ tiền giấy, cô đếm toàn bộ hai mươi tờ. . . . . .
Hai mươi tờ 50 pound, tổng cộng là bao nhiêu tiền? 1000 pound! ! ! ! .
Ôi trời ơi!!! Người đàn ông này có thể đem 1000 pound bỏ trong ví tiền! Tại sao ?
Đường Khả Hinh vui vẻ cười híp mắt, trải qua một ngày, cô bắt đầu có chút thích nghi thành phố này, rốt cuộc cũng hiểu rõ, trên thế giới này, có lẽ tiền không phải vạn năng, nhưng nó thật có thể giải quyết rất nhiều vấn đề! Cô nghĩ xong, mắt lại sáng long lanh, cười như hoa, cầm hơn 30 pound còn lại ở khách sạn, ngọt ngào hưng phấn đi về phía trước, nghĩ tới, nếu tôi đi mệt, vậy tôi không ngồi xe buýt hai tầng, tôi có thể ngồi tắc xi, ha ha ha. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như cô gái ngốc, chỉ cần có người đối với cô tốt một chút, cũng đã thõa mãn không biết đến cỡ nào, lôi kéo cái rương bước đi, vẫn đắm chìm trong tờ giấy nhỏ quản lý khách sạn nhỏ đưa cho mình, mình cũng âm thầm nói: sau này tôi trở về nước, nếu có người hỏi thăm đường xá với tôi, tôi cũng nhất định phải dùng giấy viết thư rất đẹp, viết tên đường cho người khác, loại tôn trọng thật sâu này, thật sự là cảm giác lãng mạn. . . . . .
Cô bắt đầu có chút hiểu Trang Hạo Nhiên có được tao nhã tỉ mỉ từ đâu.
Đường Khả Hinh nhét tờ giấy màu xanh dương vào trong túi áo khoác của mình, lại kéo rương hành lý đi về phía trước, liền nhìn thấy một gian cakeshop ở cua quẹo một góc đường, thiết kế màu cà phê, vô cùng cá tính, bên trong cửa sổ hình tròn, có mấy cái người ngoại quốc đang cầm hot dog ngồi tại chỗ, vừa cắn hot dog, vừa xem báo, hết sức hết sức nhàn nhã, cô đột nhiên mỉm cười, vội vàng kéo rương hành lý đi lên trước.
“Good morning. . . . . .” Đường Khả Hinh lôi kéo hành lý, cười rất ngọt ngào, rất khéo léo đẩy cửa, đi vào cakeshop.
“Good morning. . . . . .” Ông chủ người Anh đẹp trai, hơn ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo len màu xanh dương, quần dài màu nâu, tóc xoăn hết sức cá tính đẹp trai, đang đưa cà phê cho một người khách, nghe tiếng kêu, anh mỉm cười quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng cười cười, đi về phía trước tủ kính, mắt to lấp lánh nhìn bánh mì trong quầy kính, đủ loại kiểu dáng đều có, có số đã gặp ở trong nước, có một số chưa từng thấy qua, cô nghe nói nước Anh nổi tiếng nhất chính là bánh mì hot dog, lập tức chỉ một cái bánh hot dog trong quầy thủy tinh nhìn như thơm ngát, nói một câu: “This!”
“Ok!” Ông chủ biết cô gái phương Đông vẻ mặt luôn vui vẻ khả ái, không hiểu tiếng anh, cũng không nhiều lời, liền mỉm cười lấy ra một cái bánh hot dog, đặt ở khay trong. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức móc ra một đống bảng anh, bày ở trong tay rất nhiệt tình nhìn anh.
Ông chủ nhìn động tác đáng yêu của cô, mỉm cười, sau đó từ trong một đống bảng anh, rút ra hai bảng anh. . . . . .
Đằng trước, hai ông già to béo hơn sáu mươi tuổi, vừa cắn hot dog, vừa nhìn tới, cười kêu một tiếng: “Ồ. . . . . .”
Mọi người nở nụ cười.
Đường Khả Hinh không hiểu nhìn bọn họ, không hiểu.
Thật ra đây là một tiệm bánh mì lâu năm, hot dog nổi tiếng gần xa, bình thường là bốn pound một cái.
Người đàn ông đẹp trai người anh ngượng ngùng, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.
Mặc dù Đường Khả Hinh không hiểu, nhưng cảm thấy là một chuyện rất vui vẻ và ngọt ngào, không nghĩ ngợi vươn tay, cầm lấy hot dog trong tay, nói một câu thank you, liền cười kéo hành lý, vừa đi ra khỏi tiệm, vừa cắn chiếc hot dog, ánh mắt của cô sáng lên, không thể tin nổi há to mồm, cho tới bây giờ cũng không có ăn hot dog đậm đặc chất lỏng, lại mang theo vô hạn hương vị giòn tan ngon miệng, hơn nữa bánh mì dùng kỹ thuật hạng nhất, phối hợp hương vị hết sức nồng, ngay cả có thể vừa ăn vừa nặn ra sữa tươi, mùi sữa trơn mà vị cực kỳ lãng mạn, cô thật sự rất vui vẻ cầm hot dog, kéo rương hành lý, lại vọt vào tiệm bánh mì, nhìn ông chủ tiệm, vui vẻ kêu lên: “It’s very very de¬li¬cious! !” (bánh mì này thật sự rất ngon!)
“Ha ha. . . . . .” Người đàn ông đẹp trai người anh, nhìn Đường Khả Hinh thật lòng đánh giá như vậy, cười sảng khoái! !
“Thank you! !” Đường Khả Hinh là một người nhiệt tình yêu thích thức ăn ngon, cô cảm thấy người làm được thức ăn ngon, đều là Nghệ Thuật Gia để cho người ta kính nể, hơn nữa cô phát hiện mất đi thiên phú, để cho cô nếm ra mùi vị bình thường rất hấp dẫn, thậm chí cô cảm nhận được mùi vị truyền thống lịch sử của tiệm bánh mì này, đây mới là truyền thống chính thức của thành phố này! ! Truyền thống không phải phóng đại, mà là chắt lọc!
Đường Khả Hinh rất vui vẻ, vừa ăn hot dog, vừa kéo hành lý tiếp tục thoải mái vui vẻ bước đi về phía trước, bởi vì thường bị thương, cho nên năng lực khỏi bệnh càng ngày càng tốt rồi !
Trên đường dần dần náo nhiệt, thời tiết hơi ấm áp, đêm qua gió, mưa tuyết đảo qua, Luân Đôn tối tăm, rốt cuộc nghênh đón thời tiết trong sáng.
Nghe nói trạm xe lửa Kingscross cách nơi này còn một đoạn đường, Đường Khả Hinh mỉm cười kéo hành lý, cầm hot dog thật thơm, quẹo cua xông vào trong con đường nhỏ, chuẩn bị ngồi xe buýt hai tầng một một lần.
Xoay người trong chớp mắt.
Một chiếc xe Lamborghini thắng gấp ở trước tiệm bánh mì! !
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, khoác áo len màu trắng, kết hợp cà vạt màu bạc, tháo mắt kính xuống, nghiêng mặt nhìn ông chủ đẹp trai bên trong tiệm bánh bao, Jackson, người bạn thân của mình, đang bận bận bịu chọn đưa bao cho khách sạn, muốn đi vào hỏi thăm một chút, Đường Khả Hinh đói bụng, có thể đi vào ăn hot dog hay không, có lẽ bởi vì quá nóng nảy, cảm thấy rất không có khả năng, liền lái xe chạy tới phía trước! !
Tại một khách sạn nhỏ màu xanh lá cây, bởi vì hôm nay rất tốt, bà chủ mỉm cười đem hai giỏ hoa hồng đỏ thẫm, treo bên cạnh chùm đèn màu trắng, lấy bình phun, tưới lên giọt nước xinh đẹp.
“Hi! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đi xuống xe, nhìn bà chủ lộ nụ cười hấp dẫn, liền đi vào.
“Hi!” Bà chủ nhìn thấy người đàn ông phương Đông rất đẹp trai, cũng cười rực rỡ, nhiệt tình chào hỏi.
Trang Hạo Nhiên bước vào, nhìn thấy quản lý khách sạn mặc đồng phục màu đen, anh lập tức mỉm cười lấy điện thoại di động ra, mở hình Đường Khả Hinh ngọt ngào khả ái, đưa tới quản lý khách sạn, có chút áy náy lại căng thẳng hỏi: “Exuse me! Did the girl live here last¬night?” (Quấy rầy, cô gái này tối hôm qua có dừng chân ở nơi này không?)
Quản lý khách sạn mỉm cười cúi đầu, liếc mắt nhìn hình trên điện thoại, lập tức vui vẻ nói: “Yes ! She did !!! She is very cute and sweet!” (Vâng, có chứ, tối hôm qua chính xác cô ấy dừng chân ở chỗ này, cô thật sự rất đáng yêu và ngọt ngào.)
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, ngay lập tức kích động vui mừng cười nói: “Re¬aly?” (Có thật không?)
“Yes!” Quản lý khách sạn mỉm cười nhìn anh.
“Is she still here?” Trang Hạo Nhiên lại kích động nhìn quản lý! (Bây giờ cô ấy còn ở đây chứ?)
“No! she al¬ready left!” Quản lý khách sạn mỉm cười nói. (không, cô ấy đã đi khỏi rồi. . . . . .)
Trang Hạo Nhiên lập tức thất vọng nhìn anh, lại căng thẳng hỏi: “Did you know where she is going?” (Xin hỏi anh có biết cô ấy đi đâu không?)
“Sorry, it’s customer privacy, we can not disclose it” (Đây là sự riêng tư của khách hàng, chúng tôi không thể trả lời)
Trang Hạo Nhiên nghe xong, lập tức sốt ruột lấy danh thiếp của mình, nói: I’ m the ceo of sislor hotel, this girl… girl….” (Tôi là Tổng Giám đốc khách sạn Heathrow, cô gái này. . . . . . Cô gái này. . . . . .)
Anh cầm điện thoại di động, hơi sửng sốt, nhìn Quản lý khách sạn, nhớ tới Đường Khả Hinh gọi mình bằng anh trai, dưới tình thế cấp bách, chỉ đành phải giải thích: This girl is my little sister, she left me, due to some misunderstandings, now I want find her, she is in uk on her own, she doesn’t no English at all. I’m very worried about her, please…” (Cô gái này là em gái của tôi, bởi vì cô ấy có một chút hiểu lầm, rời khỏi tôi, hiện tại tôi muốn tìm được cô ấy, bởi vì cô ấy một mình ở nước Anh, không biết tiếng anh, tôi hết sức lo lắng, cầu xin anh!)
Quản lý đứng ở một bên, cầm hình Trang Hạo Nhiên, nhìn một chút, vẫn có chút do dự.
“Please! I have been looking for her the whole night, please…” (Ngày hôm qua tôi tìm cô ấy một buổi tối. . . . . . Làm ơn!”
Anh nói xong, lại gấp gáp mở chụp ảnh chung của mình và Đường Khả Hinh ở trong hôn lễ cho điếm Quản lý khách sạn nhìn!
Quản lý hơi nghiêng người tới trước, nhìn hình một đám người trong hôn lễ, quả thực nhìn thấy đôi tay Đường Khả Hinh cất vào trong khuỷu tay Trang Hạo Nhiên, đầu tựa vào trên bả vai của anh, cười rất ngọt đẹp, thật hạnh phúc, anh liền cười khẽ, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Your little sister must like you so much, she looks happy in photo” (Em gái của anh khẳng định hết sức thích anh, xem hình nở nụ cười, cô ấy rất hạnh phúc. . . . . .)
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, hai mắt trở nên có một chút ướt át, nhớ lại vào lúc cô bất lực và mất mát nhất, mình ném cho cô một thanh dao sắc bén lạnh lẽo, để cho cô rất cô độc lựa chọn cuộc sống của mình, thật ra không phải là một loại buông tay sao?
“Ok!” Quản lý khách sạn mỉm cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: “She going to Kingscross” (Cô ấy đã đi Kingscross!)