Chương 934: CHÚNG TÔI XỬ LÝ
Chiếc xe thương vụ màu đen nhanh chóng xuyên qua con đường thành phố, chạy thẳng về phía phố xá sầm uất phía trước! !
Một bóng đen chợt xuất hiện trước gác chuông tại giáo đường nào đấy, tay nâng súng bắn đạn ria hạng nặng, nhắm ngay xe thương vụ đang muốn đi qua dưới lầu, nhìn trong đó một cánh cửa sổ màu đen, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc lên đạn, lập tức nhắm ngay xe thương vụ gấp gáp vọt đến, mới nhắm ba giây, nhưng họng súng lập tức giơ thẳng về phía chiếc xe buýt to lớn đi ngược chiều, bóp cò thật mạnh! !
“Veo. . . . . .” Một ánh lửa bay lên, quả đạn pháo chợt bay ra, lập tức bắn trúng xe buýt phía trước, sau một tiếng phá hủy thân xe mảnh liệt bốc cháy, nằm ngang ở trên con đường đông đúc lao thẳng tới trước sắp lao vào xe thương vụ! !
Tài xế xe thương vụ nhìn thấy xe buýt đã bị nổ tung lên sắp lao về phía bên này, anh quát lên một tiếng, lập tức nhanh chóng đổi tay lái, quay xe gấp gáp dừng lại! !
“Ầm . . . . . .” Một quả đạn pháo lại ầm một tiếng, lập tức bắn trúng cửa xe thương vụ, sau một tiếng nổ tung, cửa xe bị bung ra, lồng ngực hai vệ sĩ lập tức cũng bị cắm miếng sắt, ngã xuống đất chết! !
Tám dạ hành nhân, ba nữ, năm nam, mặc đồ bó sát, nắm chặt súng lục, từ trong đám người hỗn loạn giống như tốc độ ánh sáng, bước nhanh tới, người đàn ông cầm đầu không nói hai lời, liền lập tức nhảy lên sườn xe, nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân đá vệ sĩ m đầu mới vừa đi ra xe thương vụ, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ vệ sĩ cầm đầu, lập tức bị đá gãy! ! Trong xe thương vụ lại nhảy ra vệ sĩ, đồng thời đứng dậy, hướng về phía dạ hành nhân kia mới vừa nâng súng lục, muốn nhanh chóng giải quyết anh ta! ! .
“Yaaaa . . . . . .” Một cô gái tóc xoăn dài, hấp dẫn, tuổi chừng hơn hai mươi, mặc áo ba lỗ màu đen, quần bó sát màu xanh lá, không nói hai lời, lúc vệ sĩ chưa kịp thực hiện ý muốn, nhấc chân đạp mạnh ba vệ sĩ kia, lúc cô rơi xuống đất đã nhanh chóng vung châm nhọn, đâm mạnh hướng phía cổ của ba vệ sĩ kia, dạ hành nhân còn lại đồng thời vội ùa lên, muốn nhảy vào xe thương vụ . . . . .
“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng! !” Bên trong xe, một bóng đen, bỗng nhiên xuất hiện, xông tới dạ hành nhân tốc độ giống như tia chớp, đá mạnh ra năm cái, anh tên Trương Khải, vệ sĩ của Tưởng Thiên Lỗi, chỉ thấy thân thể anh bay lên, nhảy xuống xe, vừa cùng mấy dạ hành nhân nhanh giống như tia chớp, nhanh chóng đánh nhau, vừa rống giận, kêu tài xế bên trong xe: “Lập tức mang cô ta đi! !”
Tài xế lập tức nổ máy xe, để hai đồng bạn kiềm chế Như Mạt, lập tức nổ máy xe, muốn quay thân xe đi khỏi! !
“Yaaa . . . . . .”Lúc sườn xe quay đi trong thoáng chốc, một cô gái khác chợt từ một sườn xe khác bay vọt đến, đôi tay đập mạnh vào cửa sổ xe, rầm một tiếng, thủy tinh vỡ vụn, thân hình của cô ta nhanh chống xông vào bên trong xe, mới vừa muốn tìm vị trí Như Mạt, liền nhìn thấy hai vệ sĩ thân thủ cực nhanh móc súng lục ra, muốn bóp cò, cô lập tức xoay người, ở trong không gian hẹp của buồng xe, tránh thoát hai viên đạn, cũng đồng thời ném ra mũi tên sắc bén về phía vệ sĩ! !
Hai vệ sĩ mới tránh đạn, một người nắm chặt Như Mạt, không để cho cô nhân cơ hội chạy thoát, một người nhanh chóng tiến lên đánh nhau với cô gái kia ! !
Một đám người ở tại tòa nhà sớm có chuẩn bị, cầm súng trường bắn tỉa, nhắm ngay bóng dáng Trương Khải cùng đồng bọn của mình đang mãnh liệt đánh nhau, anh ta lập tức bóp cò, ầm một tiếng, người Trương Khải trúng đạn, miệng phun máu, nằm trên mặt đất, mặt vừa tràn máu, vừa không vững run rẩy xoay người, nhìn xe thương vụ! !
Ba dạ hành nhân đã nhanh chóng giải quyết vệ sĩ, cùng hộ tống Như Mạt đi khỏi xe thương vụ, chân trước mới vừa đi khỏi, một quả đạn pháo ầm một tiếng, bắn trúng xe thương vụ, sườn xe nhanh chóng nổ tung lên, ánh lửa nổi lên bốn phía! !
Cả người Trương Khải cũng theo sườn xe nổ tung, bị lực chấn động của đạn pháo, nện vào rào chắn ven đường, lại phun một búng máu!
Một nữ dạ hành nhân cầm đầu, vừa chậm rãi đỡ Như Mạt đi về phía trước, vừa tàn nhẫn nhìn Trương Khải một cái, không nói hai lời liền nâng súng về phía anh, ầm một tiếng, đạn bắn thẳng trái tim của anh, xác nhận anh đã chết, mới sẽ tiếp tục đỡ Như Mạt bước đi! !
Máy tay bắn tỉa tại giáo đường và một tòa nhà trước mặt, lập tức bắn rầm rầm rầm, làm cho đường phố lại nổi lửa bốn phía, mở đường cho bọn họ ! !
Tiêu Yến và Giang Thành dẫn cả đám người áo đen, nhanh chóng chạy đến hiện trường xảy ra chuyện trước đồng bọn, mới vừa muốn nâng súng . . . . . .
Một dạ hành nhân lập tức nắm lên một bé trai mấy tuổi khóc chạy qua, không nói hai lời, ném nó lên cao, thân thể bay lên không trung, oa một tiếng, đứa bé trai kêu khóc, Giang Thành và Tiêu Yến thấy thế, lập tức tung người lên, chụp được đứa bé trai. . . . . . một tay súng bắn tỉa trước gác chuông lập tức khom người xuống, ống kính nhắm ngay Giang Thành và Tiêu Yến, bắn ra, phụt một tiếng.
“A! !” Cánh tay Giang Thành trúng đạn, ôm đứa bé trai rơi xuống trên mặt đất chợt lăn lộn! !
Đám dạ hành nhân thu súng, lại nhanh chóng đỡ Như Mạt khuôn mặt tiều tụy, người bị thương nặng đi khỏi hiện trường! !
***
“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên lập tức từ trên ghế sa lon trong phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn, chợt đứng lên, nhìn Tiêu Yến, không thể tin nổi kêu lên nói: “Như Mạt được cứu đi?”
“Vâng! !” Tiêu Yến thở dốc, vịn cánh tay của mình, người bị một vết thương, bất đắc dĩ nói: “Lúc chúng tôi chạy đến, đã chết một đám, muốn đuổi bắt qua, không ngờ bọn họ sớm có chuẩn bị, mai phục tay súng bắn tỉa ở các tòa nhà, bắt đầu tấn công chúng tôi, không ngờ tới điều này, toàn bộ vệ sĩ nhà họ Tưởng cũng chết hết! ! Ngay cả Trương Khải cũng đã chết! !”
“. . . . . . . . .” Lồng ngực Trang Hạo Nhiên nhất thời thở gấp, đôi tay chợt nắm chặt quả đấm, sáng nay anh mới biết được, thì ra ba năm trước đây người phá hủy má trái của Đường Khả Hinh chính là Như Mạt, từ đó tới nay, lúc nào cô cũng muốn đưa Khả Hinh vào chỗ chết! ! Quả đấm dần dần siết chặt, vang lên tiếng lách cách, trong thân thể đột nhiên cuộn trào như giao long, mãnh hổ, hai tròng mắt nhanh chóng lóe ra ánh sáng mãnh liệt ! !
Lãnh Mặc Hàn cũng nửa nằm ở trên giường bệnh, hai mắt giật mạnh một cái, nói nhanh: “Lần này Như Mạt được quy mô lớn như thế cứu đi, sau lưng khẳng định còn có người ủng hộ! Hơn nữa cô ấy rất có thể sẽ gặp mặt với người đứng đầu dạ hành nhân! Tôi vẫn nghi ngờ thân phận của cô ấy, có thể cô ấy là con gái của dạ hành nhân! Nghe nói cô ấy biết không ít bí mật của nhà họ Tưởng, lần này đàm phán thất bại với Tổng Giám đốc Tưởng, rất có thể sẽ phản pháo ngược lại! !”
Lúc này Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng phân tích nói: “Lần này Hoàn Cầu chúng ta cùng chính phủ đối kháng quy mô lớn thế này! Nhất định sẽ xúc phạm người trong bóng tối, ông ta cũng có thể là thủ phạm năm đó hại chết hơn ba trăm thôn dân! Phải biết lật đổ Hoàn Cầu có bao nhiêu người được lợi? Mặc kệ là công ty hay người trong chính phủ!”
“Lão đại! !” Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Chai rượu đỏ. . . . . . Trên tay anh. . . . . .”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt lóe lên.
Mọi người hiểu ý của anh, cũng không dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cười xoay người, nhìn mấy người bọn họ, mang theo một chút rất nhẹ nhõm, hai mắt lại thoáng qua một chút sắc bén cực nhanh, nói: “Khi còn bé chúng ta không hiểu rõ tại sao có một số người vì chiến tranh trục lợi, mà khơi lên giết chóc tàn nhẫn! Trong này có bao nhiêu người vì thế mà đổ máu? Trên thế giới này, không có chuyện gì dư thừa! ! Mặc kệ là âm mưu hay ám toán! ! Nếu chúng ta càng e ngại chiến tranh, ưa chuộng hòa bình, thì càng sẽ có thể trở thành đối tượng để người khác giết chóc! Yên ổn thời gian quá dài, ngay cả hoàng đế cũng không nhìn nổi!”
“Hiểu!” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp căn dặn Tiêu Yến: “Lập tức cho người của chúng ta, nhanh chóng điều chế thuốc bột, sau đó lên đường đến chỗ Từ Văn Huyền! Lần này tôi nhất định phải dọn sạch sào huyệt của bọn họ! !”
“Vâng! !” Tiêu Yến lập tức gật đầu.
“Chúng ta có nên xin Thủ tướng hỗ trợ hay không?” Tô Lạc Hoành ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Không cần !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đáp lời, hai mắt xoay tròn, tự có tính toán, đúng lúc này gọi Điệp Y tới! !
Điệp Y lạnh lùng lãnh đi vào, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Tìm ra Như Mạt ! ! Tôi nhất định muốn đích thân tra hỏi cô ấy! !” Trang Hạo Nhiên dừng lại ngẩng mặt lên, thâm thúy hai mắt lộ ra sát khí, âm thầm nắm chặt quả đấm, nói: “Tìm ra. . . . . . cô ấy cho tôi! !”
Điệp Y lập tức gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài!
Đúng lúc này tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên.
Tiêu Đồng bước nhanh vào, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói nhanh: “Chủ tịch Tưởng có chuyện tìm anh!”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn Tiêu Đồng, nhíu chặt mày.
Tiêu Đồng dừng lại một chút, nói tiếp: “Ông ấy nói muốn lập tức gặp anh! ! Mời anh lập tức đến Hoàn Cầu.”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút.
Có lẽ Lãnh Mặc Hàn đoán được mấy phần, Tô Lạc Hoành cùng đám người Lâm Sở Nhai cũng đoán được mấy phần, tất cả đều im lặng nhìn anh, nói: “Có một số chuyện rốt cuộc cũng không lừa được. . . . . .”
“. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, trên mặt lướt qua từng hồi khí thế nghiêm nghị, xoay người đi ra ngoài!
Đường Khả Hinh mới vừa được Bác Dịch và Bác Phúc châm cứu ấm cho mình, để bảo đảm giữ vững lực cầm cổ tay, đi ra phòng bệnh, lại thấy Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài, người có vẻ hết sức nặng nề, hai tròng mắt của cô chợt thoáng một chút sầu lo, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Gấp gáp như vậy?”
Tiểu Hà cũng nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, hơi lộ ra mấy phân lo âu nói: “Nghe nói Như Mạt tiểu thư đang bị cưỡng chế đưa về Khách sạn Á Châu thì được cứu đi, trong đó còn tử thương rất nhiều vệ sĩ và người đi đường!”
“A! !” Đường Khả Hinh không thể tin nổi quay đầu, nhìn Tiểu Hà, đáy lòng chợt run lên, nói: “Có chuyện này?”
“Ừm!” Tiểu Vi cũng gật đầu một cái, từ nhạy cảm nghề nghiệp, tay của cô không nhịn được nắm chặt cánh tay Khả Hinh, thề nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô!
***
Một biệt thự yên tĩnh trên đỉnh núi, truyền đến từng trận tiếng kêu khổ sở! !
Cả người Như Mạt đầy máu nằm ở trên giường, để cho bác sĩ cầm kềm phẫu thuật, gắp ra từng mảnh thủy tinh trên người của mình, mỗi kềm gắp ra, liền đầm đìa máu tươi, cô từng hồi khổ sở khàn giọng rơi lệ gào thét, tay đầy máu, nắm chặt ga giường, hai mắt run rẩy ánh sáng căm hận, nhìn trần nhà cũ kỹ, cảm thấy lửa giận ngút trời, cắn răng nghiến lợi nói: “Đường Khả Hinh! ! Hôm nay tôi chịu những nổi khổ này, đều do cô! ! Đều do cô tạo thành! ! Cô đoạt đi Thiên Lỗi! ! Cô còn muốn đưa tôi vào chỗ chết! ! Tôi nhất định không tha cho cô! ! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! !”
Mười dạ hành nhân im lặng đứng ở một bên, ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, giống như lập lời thề vậy nói: “Tiểu thư, cô yên tâm! ! Chúng tôi nhất định sẽ giết cô ta, trả thù cho cô !”
Con mắt sắc nhọn rưng rưng di động! !
Cô cắn răng nghiến lợi, để cho bác sĩ gắp hết thủy tinh trên cánh tay của mình, lại căm giận nói: “Đám rác rưởi các người! ! Tôi cũng không tin vào các người nữa ! Hết lần này đến lần khác hành động thất bại! ! Như vậy chúng ta làm sao ăn nói với Ủy viên Lưu! ? Thậm chí còn vuột mất Uyển Thanh! ! Ngay cả một người cũng không có! ! Vô dụng! ! Vô dụng! ! Chờ tôi cha đến xử lý từng người các người !”
Mười dạ hành nhân, tất cả đều im lặng đứng tại chỗ, cúi đầu, không lên tiếng! !
Bác sĩ lấy thêm kềm phẫu thuật bén nhọn, thật cẩn thận từ hông của Như Mạt, nhẹ nhàng rút ra một khối thủy tinh dài bằng ngón tay!
“A . . . . . .” Như Mạt lại đổ mồ hôi, chảy nước mắt, ngẩng đầu tức giận kêu to: “Đường Khả Hinh! ! Tôi nhất định muốn cô sống không bằng chết! !”
Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng tại trước biệt thự khác, cửa mở ra, một đám người đàn ông vạm vỡ giống như quân nhân đi ra, thân hình bọn họ cường tráng, vẻ mặt lộ ra cứng rắn như sắt, , đằng đằng sát khí, cùng nhau tập trung đi vào biệt thự, có dạ hành nhân muốn ngăn cản, hai tay của bọn họ như gió nâng súng lục, lấy tốc độ như sấm sét, lên đạn, nhắm ngay trước mặt người . . . . . .
Dạ hành nhân biết thân phận của bọn họ, liền không lên tiếng, để cho bọn họ lách mình vào bên trong! !
Như Mạt tiếp tục trong từng trận khổ sở, đổ mồ hôi gào thét, ngón tay giống như ma quỷ nắm chặt giường nệm, thân thể run rẩy kêu to.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên! !
Đám dạ hành nhân lập tức rút súng lục ra, nhắm ngay cửa vào phòng ngủ. . . . . .
Mười người đàn ông mặc tây trang màu đen, lạnh lùng đi vào, cũng không sợ hãi súng lục, chỉ nhìn Như Mạt nằm ở trong vũng máu, dáng vẻ rất khổ sở, nói: “Ủy viên Lưu chúng tôi vô cùng thất vọng đối với hành động lần này của dạ hành nhân các người ! ! Nhưng vì từ lâu tới nay, cũng cùng hợp tác vui vẻ, tuyệt đối không thể bởi vì một hai sự kiện, sẽ cắt đứt quan hệ hợp tác! Dù sao, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần dựa vào cha cô !”
Như Mạt nằm ở trên giường, đau đến thở hổn hển, đầy mồ hôi nhìn tới trước một chút, không lên tiếng.
“Cho nên lần này chúng tôi đặc biệt. . . . . . Vì Như Mạt tiểu thư mang theo một phần quà tặng tới đây!” Người đàn ông cầm đầu nói tiếp.
Như Mạt nghe nói như vậy, hai mắt nhấp nháy, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia. . . . . .
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Như Mạt thật lâu, thật lâu, khuôn mặt âm trầm giống như hóa đá, đưa mắt nhìn thật lâu, rốt cuộc mới nói: “Nghe nói Như Mạt tiểu thư hết sức căm ghét quản lý phòng kinh doanh rượu của Hoàn Cầu, Đường Khả Hinh, cũng nghe nói cô ta là cô gái lấy được chai rượu đỏ! Chúng tôi sẽ dốc toàn lực hủy diệt cô ta, trút giận cho cô.”
Rốt cuộc sắc mặt của Như Mạt dịu lại, nhưng vẫn mang một chút nghi ngờ nói: “Vệ sĩ bên cạnh cô ta, ai cũng lợi hại, các người có thể động tới cô ta?”
Người đàn ông cầm đầu nghe nói như vậy, cũng chỉ lạnh lẽo nói: “Như Mạt tiểu thư, cô chỉ cần chuyển lời cho cha của cô, nhất định không thể quên hợp tác ban đầu của chúng ta, dốc sức tìm được chai rượu đỏ kia! ! Còn lại chuyện, chúng tôi xử lý! !”