Chương 701: CÓ TỚI HAY KHÔNG
Phòng ăn ngự tôn.
Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Hào Oánh ngồi ở vị trí trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh biển, trò chuyện vui vẻ, Trần Mạn Hồng cũng mỉm cười đi tới tự mình phục vụ, dọn xong đồ ăn, lại dùng bình inox rót nước đá, nước ấm và nước nguội, thật cẩn thận bưng lên chậu thủy tinh và tai bèo nhỏ. . . . . . Xoay người lại nhận lấy khăn thêu Hoa mẫu đơn nhân viên phục vụ đưa tới, đặt nhẹ ở trước mặt hai vị khách quý. . . . . .
Trưởng kíp lại cầm hai menu bằng điện tử mỏng, thật cẩn thận đặt ở trước mặt hai người.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn menu điện tử trên bàn ăn, mỉm cười hỏi: “Khách sạn đã hoàn toàn khởi động thực đơn điện tử rồi hả?”
“Vâng. Sáng sớm hôm nay chính thức khởi động, tiết kiệm rất nhiều thời gian thay đổi thực đơn và hao tổn nhân lực và vật lực.” Trần Mạn Hồng mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười cầm menu điện tử của phòng ăn, nhấn nhẹ mặt chữ phòng ăn ngự tôn, liền tự động nhảy ra hàng loạt món ăn, có bữa ăn chính, bữa ăn phụ, còn có trái cây, bánh ngọt. . . . . . Anh khẽ gật đầu, mỉm cười chọn mấy món cho Tiêu Hào Oánh, sau đó tự động nhấn nút gửi đi, thông tin này trực tiếp gửi đến trung tâm tiếp nhận của phòng bếp, anh mới mỉm cười giao menu điện tử cho Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: “Cực khổ.”.
“Không khổ cực. . . . . .” Trần Mạn Hồng thật cẩn thận nhận lấy điện tử thực đơn, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi hai vị cần rượu gì?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói: “Chuyên gia hầu rượu sẽ tới ngay.”
Trần Mạn Hồng hơi sững sờ nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, nói: “Vâng . . . . .”
Cô nói xong, liền dẫn cả đám nhân viên phục vụ xoay người im lặng đi khỏi.
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: “Tiêu tiểu thư mới vừa nói với tôi vấn đề liên quan đến rượu đỏ, tôi vô cùng kì lạ, bởi vì từ trước đến giờ tôi cũng không có nghe nói qua. Nhưng tôi lại muốn biết, lúc nảy cô nói là suy luận hay có căn cứ sự thật, có người làm chứng?”
“Suy luận!” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn anh nói.
Trang Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn cô, có chút kinh ngạc cười nói: “Suy luận?”
“Tôi cũng không xem tiểu thuyết trinh thám.” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: “Tiểu thuyết trinh thám xem nhiều, người trở nên ngu ngốc, bởi vì có quá nhiều manh mối, chính là vì để che mắt của người ta”
Trang Hạo Nhiên tán thành, gật gật đầu nói: “Cô nói đúng. Tôi cũng không xem tiểu thuyết trinh thám. Nhưng cô nói những chi tiết kia, từ trong suy luận, tình huống có chút rõ ràng.”
Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tổng Giám đốc Trang, ngài biết, tôi là phóng viên, chuyện mà phóng viên phát hiện, độ nhạy cảm cực kỳ cao, hơn nữa có một số người cũng không hiểu, vạn vật sinh ra, nó có định tính và logic, chúng ta chính là loại người nắm giữ vận mạng định tính và Logic rất tốt. Tôi nói cho ngài biết bí mật rượu đỏ, nó không thể tách rời quan hệ định tính và logic của mình.”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, nhìn Tiêu Hào Oánh nói tiếp: “Vậy cô cảm thấy, chai rượu đỏ kia hiện đang ở đâu?”
Tiêu Hào Oánh quyến rũ cố ý nhìn anh một cái, mỉm cười nói: “Nhanh như vậy liền muốn hỏi thăm tin tức rung động rồi?”
Trang Hạo Nhiên lập tức cảm thấy có chút oan uổng, ngồi thẳng người, nhìn Tiêu Hào Oánh cười nói: “Hôm nay cô tới đây, khó được chia sẻ chuyện xưa thú vị với tôi, tôi rất sợ một ngày nào đó, cô sẽ không nhớ ra tôi . . . . .”
“Nói bậy!” Tiêu Hào Oánh nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Nếu ngài có ý định này, đặt tôi ở trong lòng, những bí mật này đều là của ngài!”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên để tay ở trên khăn trải bàn trắng như tuyết, ngón tay trượt nhẹ mép chén, mỉm cười suy nghĩ vấn đề này một chút.
“Chính là thích thái độ có nguyên tắc của ngài. Bao nhiêu công ty nhờ vả ngòi bút sắc bén của tôi, làm cho một số việc chết đi sống lại, nhưng cho tới bây giờ ngài cũng không có cầu xin tôi . . . . . Nhưng tôi vẫn tìm đến ngài, bởi vì tôi biết, mặc dù Tổng Giám đốc Trang đối với tình cảm có nguyên tắc cực mạnh, nhưng vẫn có thể xem là một người thông suốt, tôi cung cấp bí mật cho anh, tự nhiên anh sẽ cho tôi thứ tôi muốn. . . . . . Đúng không?” Tiêu Hào Oánh chậm rãi nghiêng người tới trước, vươn tay quét nhẹ qua mu bàn tay Trang Hạo Nhiên, quyến rũ nhìn anh.
Đường Khả Hinh thở hổn hển đi vào phòng ăn ngự tôn, cũng không kịp đi qua chào hỏi đồng nghiệp, cũng đã nhìn thấy vị trí trước cửa sổ sát đất ở đầu kia, Tiêu Hào Oánh vừa đúng có tình ý nhìn Trang Hạo Nhiên, Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn đối phương, hai mắt hấp dẫn khẽ chớp, hơi lộ ra nụ cười mập mờ. . . . . Trong lòng của cô căng thẳng, trong đầu không khỏi tê dại, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, đột nhiên không có hơi sức đi qua. . . . .
“Khả Hinh? Cô tới rồi?” Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên nở nụ cười.
“Vâng . . . . .” Trong đầu Đường Khả Hinh cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn cắn chặt răng, chậm rãi mà quy củ đi về phía chỗ ngồi trước cửa sổ sát đất, hơi khom lưng gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc Trang, Tiêu tiểu thư. . . . . .”
Tiêu Hào Oánh chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng thu tay, nhìn cô dịu dàng cười nói: “Cô tới rồi?”
Trang Hạo Nhiên không có nhìn cô, chỉ đưa mắt nhìn phía trước, lồng ngực phập phồng.
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh lấy thái độ chuyên gia hầu rượu, hết sức cung kính lễ phép nhìn đối phương, khom lưng nói: “Xin hỏi hai vị đã chọn món ăn rồi sao?”
“Chọn rồi.” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói.
“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, sau đó cầm thực đơn điện tử đặt trên bàn, nhìn thoáng qua món ăn tây của hai người chọn, đùi cừu Úc không xương nướng vỉ, khoai tây vàng nghiền, gan ngỗng sốt mơ tây, bánh ngọt khoai tây, cua sốt phomai, thịt bò Wellington . . . . . . Cô không nhịn được nhắc mí mắt, im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên một cái.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không thay đổi nhìn tới trước.
Thực đơn này căn bản không phải là bữa ăn bình thường, đây là cố ý làm khó, nào có ai dùng cơm trưa, khẩu vị phức tạp như thế? Mà còn nhấn mạnh khẩu vị ở bữa ăn tây như thế, mùi vị hỗn tạp, làm sao kết hợp rượu?
Đường Khả Hinh cảm giác trên trán mình cũng muốn đổ mồ hôi.
“Chuyên gia hầu rượu Đường cảm thấy những món ăn này có vấn đề?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Khó khăn sao? Nếu như cảm thấy khó khăn, sau này làm sao thi đấu, làm sao sắp xếp điểm tâm và tiệc thử rượu ngày mai?”
“Không khó khăn, mời ngài chờ. . . . . .” Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải hơi khom lưng, liền xoay người đi vào kho rượu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên.
“Nhắc tới chai rượu đỏ kia. . . . . .” Tiêu Hào Oánh tiếp tục mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tôi luôn rất ngạc nhiên, rốt cuộc Hoàn Cầu của các người có bao nhiêu bí mật, trao đổi với người khác, để đổi lấy cái trở mình huy hoàng ngày hôm nay, còn có. . . . . . Chuyện này, trong lúc vô hình lộ ra một tin tức, chính là người có được chai rượu đỏ sẽ thống trị toàn thế giới! !”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: “Đây chính là điều cô muốn giúp tôi?”
“Tôi biết rõ ngài và Tổng Giám đốc Tưởng vẫn bất hòa, bởi vì các người không giống chủ tịch Tưởng và Chủ tịch Trang, một cứng rắn, một mềm mại, các người như một núi chứa hai con hổ, Tổng Giám đốc Tưởng nhìn như cứng rắn, lại cơ trí hào phóng mạnh mẽ cố chấp, điểm này rất giống ngài, mà Tổng Giám đốc Trang nhìn như là người ôn hòa, lại là một người nguyên tắc cực mạnh, rất ít chuyện có thể thoát khỏi bàn tay của ngài. . . . . . Hãy chờ xem, long tranh hổ đấu là chuyện sớm hay muộn.”
Trang Hạo Nhiên cười.
“Trước mắt tôi đã điều tra chai rượu đỏ, đã rơi vào trong tay của một nhân vật chính trị bí mật, cũng hơn ba năm trước, ly kỳ mất tích. . . . . .” Tiêu Hào Oánh nói.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe! !
Đẩy cửa kho rượu ra, Đường Khả Hinh lo lắng đi vào, lại lập tức phát hiện, hai bàn tay trống trơn, cô ôi một tiếng, phát hiện không mang thực đơn điện tử đi vào, liền xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng đi ra đến phòng ăn, đi tới chỗ ngồi trước cửa sổ sát đất. . . . . .
“Thậm chí tôi còn thăm dò, vào nhiều năm trước chai rượu đỏ này bị một người bí ẩn của Hoàn Cầu trộm trở lại, đang lúc anh ta giành được chai rượu đỏ này thì trên đường bị phát hiện. . . . . .”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ, trong đầu lóe lên hình ảnh kì lạ! !
Đường Khả Hinh nhanh chóng đi tới chỗ ngồi. . . . . .
“Dường như anh ta cầm chai rượu đỏ này, người trúng vài đao, đi vào một con hẻm nhỏ, gặp một cô gái nhỏ. . . . . .”
“Soảng ! ! ! !”
Đường Khả Hinh lập tức đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên thì dừng lại, xoay người nhìn qua.
Tiêu Hào Oánh cũng đề cao cảnh giác cùng Trang Hạo Nhiên nhìn sang.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Bên kia nhân viên phục vụ không cẩn thận làm bể một cái ly, đang nhìn khách nói xin lỗi.
“Tại sao không cẩn thận như vậy! ?” Vẻ mặt Trần Mạn Hồng lộ ra bối rối, hướng khách khom người nói xin lỗi!
Trang Hạo Nhiên nhìn tình huống bên kia, vẻ mặt hơi lộ ra không vui.
“Xin lỗi, lúc nảy quên cầm thực đơn. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng mau nhanh chóng đi tới, nhẹ nhàng cầm điện tử thực đơn, lại khom người nói xin lỗi với hai người rồi đi khỏi.
Tiêu Hào Oánh nhìn cô từ từ đi khỏi, mới nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Giống như ở tại một quán bar, chai rượu đỏ này được một cô gái nhỏ cất giấu, mà người bí ẩn kia, lại trúng đạn ngã vào trong vũng máu. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng nhạt nhìn Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói: “Sau đó thì sao?”
“Không biết. . . . . .” Tiêu Hào Oánh nở nụ cười.
“Không biết?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, nói: “Còn không có tra được?”
“Đúng vậy . . . . . Còn chưa có tra được. . . . . . Rốt cuộc người bí ẩn kia là ai, tôi không biết, về phần cô gái kia, sau đó đi con đường nào, tôi cũng không rõ ràng lắm. . . . . .” Tiêu Hào Oánh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Nhưng lấy sự thông minh của ngài, đưa cho ngài những thứ này, đã đủ chứ?”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô cười nói: “Lúc nào cho tôi tin tức khác?”
“Xem đi. . . . . . Tối nay đến phòng tôi uống rượu. . . . . . Tôi sẽ cho ngài!” Tiêu Hào Oánh cố ý quyến rũ nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Có tới hay không?”