Chương 773: TIN LẦM
Phía sau vườn hoa! !
Trong lòng Nhã Tuệ căng thẳng nắm tờ báo, sải bước đi về phía trước. . . . . .
“Nhã Tuệ, cô hãy nghe tôi nói! Tối hôm qua thật là một sự hiểu lầm! !” Lâm Sở Nhai rất gấp gáp từ phía sau đuổi theo, lại nắm chặt cổ tay của cô, xoay người của cô lại, tựa vào thân cây tương tư, mới thở dốc gấp gáp nói: “Cô phải tin tưởng tôi ! Tôi và Lạc Hoành khẳng định không có việc gì! ! Suy nghĩ một chút xem, trước kia tôi ôm bao nhiêu phụ nữ chơi bời trăng hoa! ! Tôi làm sao có thể làm chuyện đó chứ!”
Nhã Tuệ mắc cỡ, mặt đỏ tới mang tai, sau lưng dán chặt vào gốc cây to, theo bản năng tránh xa Lâm Sở Nhai một chút, mới lẩm bẩm càu nhàu nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi biết rõ. . . . . . Anh có hứng thú đối với phụ nữ !”
“Vậy là sao!” Lâm Sở Nhai kêu to một tiếng!
“Nhưng anh cũng có hứng thú đối với đàn ông. . . . . .” Nhã Tuệ nói xong, lại buồn nôn.
“Không có! !” Lâm Sở Nhai lại gấp chết người, giải thích: “Cô hãy nghe tôi nói! Ngày hôm qua thật sự có nguyên nhân, chúng tôi vì giúp lão đại, mới cố ý đóng kịch như vậy! !”
Nhã Tuệ nghe lời này, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sở Nhai, trong lòng lay động, căng thẳng hỏi: “Anh nói anh và Phó tổng Tô ở chung một chỗ, chỉ vì đóng kịch?”
“Đúng vậy! !” Lâm Sở Nhai liền vội vàng gật đầu nói.
Nhã Tuệ hết sức không hiểu, nghẹn ngào nói: “Nhưng nếu như có một ngày, tôi và Khả Hinh ở chung một chỗ, vì cứu người nào, ở trong một căn phòng, làm chuyện khác cũng được! ! Tại sao nhất định phải ôm nhau, cởi quần áo, hôn môi vậy?”
“. . . . . . .” Lâm Sở Nhai nhất thời im lặng, giống như nuốt một cái trứng đà điểu thật lớn, nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ nói tới chỗ này, mặt cũng đỏ lên, vốn là một cô gái có nội tâm mềm yếu, cúi đầu không nhịn được nhìn xung quanh, mới lúng túng chỉ ra: “Lý do các anh làm như vậy là bởi vì bản thân các anh có khuynh hướng như vậy, có loại ý tưởng như vậy, có loại kích thích như vậy. . . . . .”
“Không có mà! !” Lâm Sở Nhai thật muốn nhảy sông Hoàng Hà, anh gần như dậm chân kêu to: “Không phải gần đây chúng tôi luôn có thói quen đùa như vậy sao? Cô thấy tôi và Tào Anh Kiệt cũng không phải đùa như vậy sao? Chẳng lẽ tôi và Tào Anh Kiệt cũng có một tay à?”
“Chuyện này. . . . . . Chuyện này cũng không chính xác! !” Nhã Tuệ đỏ mặt nói dứt lời, đẩy anh ra, lập tức chạy trốn! !
“Này! !” Lâm Sở Nhai cảm giác bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Nhã Tuệ chạy trốn, vẻ mặt nóng nảy bất đắc dĩ.
Trần Mạn Hồng núp ở một góc cái nào đấy phía sau vườn hoa, nhìn Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai, hai người gây gổ, cô lập tức che miệng, hoảng sợ đến không lịch sự, kêu lên: “Mẹ ơi! ! Không thể nào?”
“Vợ! Em làm gì ở nơi này?” Lúc này Tào Anh Kiệt mới vừa đi làm, nhìn vợ núp ló đứng ở chỗ này, liền ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Mạn Hồng nhất thời căng thẳng nhìn Tào Anh Kiệt, tức giận nói: “Anh nói xem! ! Lúc anh cưới bà cô đây, có phải bởi vì anh thích đàn ông hay không? Vì tìm cơ hội cùng với bọn họ, đúng không?”
“. . . .” Tào Anh Kiệt sững sờ nhìn Trần Mạn Hồng, hoảng sợ đến đầu cũng nghệch ra, kêu lên: “Em lại phát điên sao? Ở đâu ra loại ý nghĩ này?”
“Cái gì gọi là điên sao? Anh cảm thấy em thường điên sao? Em lớn hơn anh mấy tuổi thì thế nào hả ? Như vậy anh có thể tùy tiện đùa bỡn cảm tình của em? Nói! ! Rốt cuộc anh léng phéng với Tô Lạc Hoành hay léng phéng với Sở Nhai?” Trần Mạn Hồng căng thẳng vươn tay, chỉ vào chồng, kêu lên: “Chẳng lẽ đều dính cả hai?”
Tào Anh Kiệt nghe lời này, thật không chịu nổi, nhảy dựng lên nói: “Đừng làm rộn! ! Mỗi tối, anh phục vụ em rất tốt, anh làm sao có thể thích đàn ông hả?”
“Anh thích đàn ông, anh bị quẹo cũng không ưa thích được! !” Trần Mạn Hồng hận miệng lưỡi, nói một câu: “Thích đàn ông, càng thêm mạnh mẽ ! ! Em cảnh cáo anh! ! Lập tức nói thật với em, là cùng Lâm Sở Nhai hay Tô Lạc Hoành! !”
“Không có! ! Đùa gì thế? Anh giống như phụ nữ, phải phục vụ cho vợ, còn phải bị đàn ông chơi sao?” Tào Anh Kiệt cảm thấy tức giận xoay người, đi vào bên trong công ty! !
“Anh đứng lại đó cho em ! Đi hơn hai mét, ly hôn! !” Trần Mạn Hồng nhìn theo bóng lưng anh kêu to! !
“Anh đi hai trăm mét! ! Xem em có thể làm gì anh?” Tào Anh Kiệt bị chọc tức rồi, sải bước đi tới công ty, không ngờ vẫn chưa đi đến đại sảnh, liền nghe được Tô Lạc Hoành gấp gáp gọi: “Này! Cô nghe tôi giải thích!”
“Lại giải thích?” Tào Anh Kiệt nghe nói như thế, đau cả đầu, nhìn tới trước, rốt cuộc là ai vậy?
Tiêu Đồng cảm thấy tức giận đi về phía trước, khuôn mặt căng thẳng, bộ dáng muốn giết người! !
Tô Lạc Hoành nhanh chóng đi tới, lập tức nắm được tay Tiêu Đồng, vội vã giải thích: “Ôi chao, bà cô của tôi ơi, ngay cả tôi, cô cũng không tin phải không? Ngày hôm qua tôi thật không phải cố ý, cũng vì chuyện khẩn cấp mà? Cô cũng biết . . . . . .”
“Chuyện khẩn cấp?” Tiêu Đồng lập tức hất tay của anh ra, xoay người, tức giận nhìn anh, kêu lên nói: “Chuyện khẩn cấp, anh có thể nói tôi tránh ra! Là ai nói tối hôm qua lạt miệng, muốn tôi đi nấu một chút chè cho anh ăn? Kể từ khi tôi vào Hoàn Á, tôi liền giống như đầy tớ của mấy người, thứ hai hầu hạ người này, thứ ba hầu hạ người kia, ngày thứ bảy còn phải chơi cùng mọi người! ! Thật coi tôi không có cha sinh, không có mẹ nuôi! ! Các người cho tôi bú sữa sao?
“Tôi không có ngực, làm sao cho cô bú chứ!” Tô Lạc Hoành gấp đến độ lời này cũng nói ra được! !
“Anh không có sao?” Tiêu Đồng vươn tay, lập tức chỉ vào lồng ngực trái rắn chắc của Tô Lạc Hoành, tức giận đến kêu to: “Tuyến vú của anh bị viêm à? Không có ngực! ! ?”
“Ôi chao! Không nên tức giận mà! ! Cô luôn phóng khoáng mà! !” Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nói: “Tiêu Đồng tốt, cô tha thứ cho tôi đi! Chúng ta không phải là “Anh em” sao?”
Tiêu Đồng nghe xong lời này liền nổi giận, tiến lên một bước nhìn anh kêu to: “Cũng bởi vì là anh em, mới tức giận! ! Các người ngày ngày nói phụ nữ như quần áo, anh em là tay chân! ! Vậy tôi tính là gì? Tôi không là cái gì cả! Tức giận, liền đẩy tôi ngã xuống đất, làm cho cả chén chè và bánh ngọt rơi trên người tôi! Tôi thật sự là hèn mới làm anh em với các người! ! Không có người nào xem tôi như phụ nữ! ! Chỉ có Lãnh Mặc Hàn thỉnh thoảng nhớ tới, ngày hai mươi tám mỗi tháng tôi đến kinh nguyệt! !”
Tiêu Đồng càng nói càng uất ức, ô một tiếng bật khóc, che mặt lại! ! !
“Tiêu Đồng! !” Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ gọi cô, nói: “Không nên tức giận mà!”
“Các người có chuyện gì vậy? Tôi không chịu nổi” Tào Anh Kiệt không nhịn được tức giận đi tới, nhìn Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Đừng nói nữa! !” Tô Lạc Hoành thở hổn hển xoay người, nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, anh đột nhiên sững sờ, suy nghĩ: “Lão đại đâu?”
“Tôi cũng không biết.” Tào Anh Kiệt cũng ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ. . . . . . Đã xảy ra chuyện?”
“Không thể nào!” Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nói: “Tối hôm qua tôi rõ ràng nhìn thấy anh ấy an toàn đi khỏi, tôi mới tắt máy vi tính! Liều chết làm chuyện này ! Anh ấy làm sao có thể xảy ra chuyện? Không phải là ở nhà cùng Khả Hinh. . . . . .”
“Sẽ không! Hôm nay còn có cuộc họp quan trọng, lão đại chưa bao giờ vì chuyện riêng, mà vắng mặt một cuộc họp quan trọng như vậy. . . . . .” Tào Anh Kiệt mới vừa dứt lời, cũng đã thấy phía trước, thư kí trưởng lo lắng đi ra, căn dặn trợ lý nói: “Nhanh thông báo cho lãnh đạo cấp cao các bộ phận và lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Á Châu, nói chủ tịch phu nhân đột nhiên ngất xỉu, cho nên kéo dài nửa giờ họp!”
“Vâng!” Thư ký nghe, lập tức xoay người đi về phía trước!
“Dì Trang xảy ra chuyện gì?” Tào Anh Kiệt nghe lời này, sững sờ hỏi.
Tô Lạc Hoành cũng không hiểu, lắc lắc đầu.
‘phòng tổng thống’!
Lúc Trang Tĩnh Vũ lo lắng đi vào, cũng đã nhìn thấy phòng khách xa hoa, bình thường rực rỡ, vật dụng trong nhà quý giá và tranh cổ, toàn bộ dán lên giấy báo hình ảnh Trang Hạo Nhiên và Jenny thân mật đánh cuộc tối hôm qua, có một số hình in ra từ máy vi tính, ông sững sờ nhìn những tờ báo to, từng tờ nhìn mà phát hoảng̣, giống như thiếu nợ phải trả tiền, chỉ thiếu chút nữa dội tương ớt, giết người phóng hỏa, ông lại nhìn thấy dì Chu và chị Lý, mọi người cũng căng thẳng nhìn mình, kêu lên: “Ông chủ, ông mau vào đi xem bà chủ một chút đi!”
“Tên súc sinh này! !” Trang Tĩnh Vũ cắn răng nghiến lợi suy nghĩ một chút, liền xoay người nhanh chóng đi vào phòng ngủ. . . . . .
Ân Nguyệt Dung mặc váy dài ren mỏng trắng như tuyết, trên trán giống người phát sốt, trùm khăn lông, bộ dạng bệnh hoạn, nấc nghẹn như muốn chết, nói: “Súc sinh đáng chết này! Đối với tôi như vậy. . . . . .”
“Bà xã. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ lập tức đi tới, đau lòng ngồi ở bên giường, tay cầm bàn tay nhỏ bé của Ân Nguyệt Dung, nhìn bà khó được bệnh một lần, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lo lắng, đau lòng nói: “Em làm sao vậy? Không nên tức giận. . . . . . Bác sĩ đã nói nếu em tức giận nghẽn mạch máu tim, sẽ gặp chuyện không may. . . . . .”
“Súc sinh đáng chết này . . . . .” Khuôn mặt xinh đẹp của Ân Nguyệt Dung tràn đầy u ám và bệnh hoạn, thở hổn hển không ngừng, hai mắt chất chứa oán hận thật sâu, nói: “Thật sự là nuôi súc sinh này phí cơm! Làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ, nếu như bởi vì chuyện này, Khả Hinh không chịu tha thứ cho nó, em cũng tuyệt đối. . . . . . không tha thứ cho nó! !”
“Bà xã. . . . . Em đừng tức giận, tên súc sinh này, anh sẽ dạy dỗ, trước tiên em nghỉ ngơi thật tốt. . . . . Ôi!” Trang Tĩnh Vũ đau lòng vì vợ, rất đau lòng hơn bất cứ ai.
Ngay cả thở Ân Nguyệt Dung cũng khó chịu thở gấp, đột nhiên ngẩng đầu lên, nuốt cổ họng khô rát, suy yếu lại tức giận gọi: “Dì Chu!”
“Vâng! Bà chủ, bà có căn dặn gì?” Dì Chu lập tức căng thẳng đi tới, nhìn Ân Nguyệt Dung hỏi.
“Mang cây gậy bóng chày lúc trước tôi và nữ hoàng thường chơi đưa cho Khả Hinh! Nói tôi cho cô ấy xử phạt tên súc sinh đó! ! Đánh chết, cũng không cần nói cho tôi biết!” Ân Nguyệt Dung nói xong, cũng đã ngã xuống giường, vẻ mặt tức giận đến muốn chết! !
***
Một chiếc xe hơi màu đen thắng gấp ở trước cửa khách sạn! !
Đường Khả Hinh tức giận đùng đùng, mặc áo sơ mi ren cao cổ màu đen, dài tay, váy ngắn màu đỏ thẫm, mang một đôi giày cao gót Italy màu đen đính kim cương, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, ầm một tiếng đóng cửa lại! !
Nhân viên tiếp tân không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài.
Đường Khả Hinh cắn răng vang lên canh cách, ôm tài liệu bước nhanh vào đại sảnh khách sạn, hôm nay Hoàn Cầu có cuộc họp quan trọng, mình muốn dùng thân phận thư ký của Trang Hạo Nhiên ở phòng kinh doanh rượu tham gia cuộc họp, hai mắt cô vừa mãnh liệt xoay tròn đi về phía trước, vừa tức giận muốn nổ phổi nghĩ tới tên đê tiện Trang Hạo Nhiên, mình mới vừa tiện tay, không cẩn thận nhấn xuống số di động của anh một cái, lại tắt máy! ! ! !
Tắt máy! !
Đường Khả Hinh nghĩ tới đây, lại hung hăng, bước đi như gió, vừa đi vừa thở hổn hển suy nghĩ: “Trang Hạo Nhiên! ! Tôi nói với anh một câu nữa, tôi không phải là người! !”
Mặc kệ thời gian thay đổi thế nào có một số người, có một số việc, đã nói, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.
Phòng số một Hoàn Á!
Cứ nghe vợ của Chủ tịch đã xảy ra chuyện, Chủ tịch Trang phải tạm thời đi khỏi, xem vợ một chút, cuộc họp kéo dài thêm 30 phút.
Tất cả mọi người đang rối rít bàn tán chuyện này.
Phòng nghỉ ngơi VIP.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, tay cầm tờ báo, nhìn hình của Trang Hạo Nhiên và Jenny, hai mắt lóe lên nụ cười, cuối cùng không nhịn được cúi đầu, thở dài một cái, mặc niệm dùm cho người này.
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngồi trên ghế sa lon ở một bên khác, trầm mặt nói: “Con không biết dạy, lỗi của cha. . . . . . Nhưng từ trước đến giờ, Tĩnh Vũ đều là người thật thà, làm sao lại nuôi ra đứa con trai này?”
“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chỉ nhìn hình trên tờ báo, mỉm cười không nói lời nào.
“Bây giờ cha càng ngày càng hài lòng đối với con bé Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc lạnh nhạt nói: “Nhưng nếu, con đã không cố gắng hết sức cũng đừng thừa dịp này làm cho nước đục . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn cha.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Thư ký nhanh chóng đi tới, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc, Chủ tịch, cuộc họp sắp bắt đầu, Tổng Giám đốc Trang vẫn chưa có mặt. . . . . . Chủ tịch Trang nói không chờ anh ấy nữa. . . . . .”
“Vốn là không nên chờ. . . . . . Nhà bọn họ rất bận rộn. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng lên, đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi lại liếc mắt nhìn nội dung tờ báo, liền tiện tay để xuống, người cũng đứng lên đi khỏi.
Cửa thang máy mở ra!
Đường Khả Hinh bước nhanh đi ra ngoài, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đông đảo lãnh đạo cấp cao rối rít đi vào phòng họp, vẫn còn cười nói bàn về tán xì căng đan của Trang Hạo Nhiên, sắc mặt của cô tối sầm lại, lập tức ôm tài liệu đi tới, lại chạm mặt Tưởng Thiên Lỗi đi tới, cô lập tức dừng bước, cung kính cúi đầu gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt cô bình tĩnh, do dự một chút, vẫn hỏi: “Còn tốt đó chứ?”
“À. . . . . .” Mặc dù Đường Khả Hinh có mấy phần nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Tốt. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô một cái, mới gật đầu, xoay người đi vào phòng họp.
Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng đi vào phòng họp, ngẩng đầu lên nhìn hai ghế ngồi Tổng Giám đốc, chỉ có một mình Tưởng Thiên Lỗi ngồi, cô lập tức cắn răng phẫn uất mắng người đàn ông kia một câu, mới ôm tài liệu đi tới, ngồi xuống, lại phát hiện Tiêu Đồng vừa mở máy vi tính ra sắp xếp tài liệu, vừa hút đỏ bừng lỗ mũi, rất khổ sở, cô nghi ngờ để máy vi tính của mình xuống, để tài liệu xuống, rút bút máy, hỏi: “Tiêu Đồng? Chị làm sao vậy?”
“Không có việc gì! ! Tin lầm đàn ông! !” Tiêu Đồng nói xong, nặng nề mở máy vi tính ra, đột nhiên thấy trên tài liệu word xuất hiện ba chữ to “Đơn từ chức”! !
Đường Khả Hinh nhìn ba chữ to này, lập tức kinh hãi.
Phòng họp dần dần ổn định lại, Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vị trí Tổng Giám đốc của con trai mình trống không, lạnh lùng nói: “Không đợi súc sinh này nữa! Bắt đầu họp đi! ! Qua hôm nay, dừng tất cả vốn lưu động của nó lại cho tôi !”
“. . . . . . . . . . . .” Thư kí trưởng nhìn ông một cái, chỉ đành phải gật đầu nói: “Vâng . . . . . họp xong, tôi lập tức sắp xếp. . . . . .”
Cô nói xong, liền hơi đứng lên, nhìn mọi người nói: “Xin lỗi các vị, bởi vì Tổng Giám đốc Trang có chuyện quan trọng, cho nên không thể. . . . . .”
Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra, truyền đến tiếng cười nói: “Thật xin lỗi các vị, tôi tới chậm”
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên!
Trang Hạo Nhiên đã mặc tây trang màu xám bạc, áo sơ mi màu xanh nhạt, vạt áo trước cài nơ hoa màu xanh nhạt, phong độ tao nhã đi vào, nở nụ cười nói với mọi người: “Các vị, chào buổi sáng! !”
Đường Khả Hinh nhìn thấy anh trong nháy mắt, lập tức cắn răng nghiến lợi, bút máy trong tay cong lại, rắc một tiếng, gãy hai đoạn! ! !