Chương 391: THIÊN SỨ ĐANG HÁT
Đường Khả Hinh một mình nặng nề lặng lẽ đi trở về phòng thư kí, nghĩ tới lúc đi khỏi Trang Hạo Nhiên nói câu: Trên thế giới này, xung quanh của chúng ta không có ai, trái đất vẫn quay như thường. Trong lòng hơi căng thẳng, cô có chút áy náy ngồi tại chỗ, có chút yếu mềm không còn hơi sức mở tài liệu ra. . . . . .
Tiêu Đồng ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, có chút mất mát, nở nụ cười.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Thư ký Ti Lan nhìn về phía Khả Hinh, cười nói: “Khả Hinh? Laurence tiên sinh tìm cô ở lầu một.”
Đường Khả Hinh nghe xong, biết là chuyện hầu rượu, ngay lập tức đứng lên, nói: “Tốt! Tôi lập tức đến ngay!”
“Cố lên!” Ti Lan nói xong, liền cười đi trở về chỗ ngồi.
Đường Khả Hinh đóng sách lại, chỉnh sửa đồng phục một chút, ngay lập tức đi ra ngoài.
“Lão đại của chúng ta, đối với Khả Hinh thật rất tốt.” Có một thư ký nhìn về phía bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh biến mất ở cửa, mới có chút hâm mộ cười nói.
Ti Lan mở tài liệu ra, mỉm cười nói: “Cô hâm mộ cũng không được, cô có thiên phú rượu đỏ sao? Cô có thể một người một ngựa giải quyết Ủy viên Trương và Thủ tướng sao? Con bé này là thật rất chịu khó, ngay cả tôi có lúc cũng không thể không bội phục dũng khí của cô ấy, lão đại giao cho cô ấy tất cả công việc, cô đều có thể yên lặng hoàn thành thật tốt, giống như không cần ngủ, không cần nghỉ ngơi, không cần ăn cơm.”
Lúc này Nhã Ny mới cầm bút lông chim màu hồng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng, tò mò hỏi: “Tiêu Đồng? Lão đại của chúng ta không phải ngồi máy bay tư nhân, trở về Anh quốc sao?”
“Ừ.” Tiêu Đồng lại mở tài liệu ra, chuẩn bị làm việc.
“Vậy làm sao mua hai cái rương?” Cô cười hỏi tiếp: “Anh luôn đi xa nhất, cũng chỉ có một túi hành lý.”
Tiêu Đồng nghe lời này, không biết làm sao trả lời.
“Cô không biết à?” Ti Lan nhìn Nhã Ny cười nói: “Đó là chuẩn bị cho Khả Hinh, tôi hôm nay đi ra ngoài, chính là nhanh chóng làm thị thực cho Khả Hinh, lúc trước đã làm vẫn chưa xong.”
“Lão đại muốn cùng Khả Hinh trở về Anh quốc?” Nhã Ny lập tức kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này. . . . . .” Tiêu Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Chuyện này đã qua, hành trình của Khả Hinh đã hủy bỏ, lão đại tiếp tục trở về Anh quốc, nhưng tôi không hy vọng mọi người nhắc ở trước mặt của Khả Hinh, bọn họ có lý do, được không?”
Mọi người nhìn nhau, đồng thời mỉm cười xoay người, tiếp tục công việc.
Tiêu Đồng nhìn tất cả đồng nghiệp, rất nghe lời, liền khẽ mỉm cười, tiếp tục công việc.
Đại sảnh Hoàn Á, bởi vì đồng nghiệp đi làm, chỉ có vài người khách Trung Quốc đang nhanh chóng đi lên về phía trước.
Đường Khả Hinh đi ra thang máy, cất bước nhanh thêm một chút, mới vừa muốn đi về phía trước, vẫn không tự chủ bị bóng lưng một người đàn ông phương tây hấp dẫn, nhìn sang, người đàn ông tuổi chừng 50, người mặc tây trang màu đen của chuyên gia hầu rượu đẳng cấp cao nhất, đang đưa lưng về phía mình, ngẩng đầu lên nhìn đài phun nước, giống như bức tượng, giống như sẽ không động. . . . . .
Ông ấy tới tìm mình.
Khả Hinh dừng bước chân, nhìn bóng lưng kia, liền có loại cảm giác này.
Quả nhiên.
Người đàn ông trước mặt, trong chớp mắt, xoay người lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt sáng ngời có hồn, phát ra ánh sáng mãnh liệt, trên khuôn mặt uy nghiêm không lộ ra hiền hòa và thân thiện.
Trái tim của Đường Khả Hinh không nhịn được run lên, dừng bước chân nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nhất thời không nói ra lời.
Ông ta nhìn về phía Đường Khả Hinh, cô gái nhỏ nhắn dừng ở trong hành lang, không chút nào thu hút sự chú ý, trạng thái tinh thần giống như sợ hãi, không trang điểm, một cơn gió lất phất thổi đến, tóc ngắn lướt nhẹ, thậm chí thấy nơi khóe miệng có vết sẹo màu hồng, hai mắt thâm thúy của công khẽ nheo một cái, lại dùng giọng nói hết sức không vui, chậm rãi gọi: “Đường Khả Hinh?”
Âm thanh này phát ra một luồng lạnh lẽo, xuyên vào trái tim của người ta
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng nhấp nháy, bước nhanh đi về phía người đàn ông kia, rất cung kính gật đầu, đáp: “Vâng, tôi là Khả Hinh. Xin chào, tôi mới vừa nhận được thông báo của Laurence tiên sinh, gọi tôi xuống cùng đi hầu rượu. . . . . .”
Người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nhìn về phía cô, im lặng không lên tiếng.
Lúc này, rốt cuộc có một cô gái Trung Quốc vẻ mặt dịu dàng từ bên trong vườn hoa đi vào, người mặc đồng phục Hoàn Cầu màu bạc, nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Thư ký Đường, chào cô, tôi là Hứa Linh thuộc bộ phận rượu của Hoàn Cầu, vị này là Vitas tiên sinh, là giám khảo cuộc so tài của chúng ta lần này, cũng là giáo sư trường học Bordeaux Red nổi tiếng, hôm nay ông ấy đích thân dẫn cô đi hầu rượu.”
Đường Khả Hinh nhất thời khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông.
Vitas nhanh chóng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy lại bắn ra một chút ánh sáng không vui, dùng giọng nói hết sức cứng rắn, lại nhanh chóng khẳng định, nói: “Cô! ! Không xứng làm một chuyên gia hầu rượu! Bài học hôm nay, hủy bỏ!”
“À?” Đường Khả Hinh lập tức, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông, có chút hoảng sợ nói: “Tại sao?”
“Không có lý do gì!” Trong chớp mắt Vitas xoay người, sải bước đi vào vườn hoa.
Đường Khả Hinh kinh hãi, lập tức thật căng thẳng đuổi theo Vitas, ông ngẩng đầu, bước chân nhanh chóng đi về phía trước, cũng chạy về phía trước, đi tới trước mặt của ông, gấp gáp hỏi: “Xin ngài chờ một chút.”
Vitas dừng bước lại, nhìn cô, trên mặt vẫn không có biểu lộ gì.
“Tại sao? Tại sao ngài cảm thấy tôi không xứng làm một chuyên gia hầu rượu?” Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn ông, hỏi: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi làm không đủ tốt ở điểm nào? Xin ngài chỉ điểm một chút. . . . . .”
Vitas nhìn thái độ của Đường Khả Hinh, liền ngửa mặt nhìn cô, hỏi: “Nói cho tôi biết, Ở trong mắt cô, vườn nho Bordeaux như thế nào?”
Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, hồi tưởng các kiến thức học được từ trên sách vở, cùng hình ảnh xem ở trên sách giáo khoa, ngay lập tức thật căng thẳng nhìn ông nói: “Là . . . . . vào mùa hè cây nho xanh biên biếc, kiểu ruộng bậc thang, hoặc kiểu từng nhánh đường nhỏ, nối thẳng về phương xa, lộ ra sức sống mạnh mẽ, vào mùa đông, tuyết rơi đầy trời, tất cả cây nho sẽ trổi dậy mạnh mẽ để bảo vệ rễ cây, mùa thu. . . . . . Xuân. . . . . . Mùa xuân. . . . . .”
Lúc cô nói chuyện, trán toát mồ hôi lạnh, nhưng không có từ ngữ để nói tiếp. . . . . .
Vitas lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Không nói ra?”
Đường Khả Hinh không có chủ ý, ngẩng đầu lên nhìn ông, đỏ mặt nói: “Tôi . . . . . Tôi bởi vì chưa từng đi vườn nho, cho nên. . . . . .”
Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cho nên, cô hiểu bất quá cũng chỉ là một đống rác rưởi người khác ném ra ngoài cửa lớn.”
Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, có cảm giác rất thất bại nhìn ông.
“Một cô gái 23 tuổi như cô, dựa vào cái gì mà tranh vị trí với chuyên gia hầu rượu Pháp 60 tuổi trở lên?” Ông lạnh lùng nói xong, cũng đã sải bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nghĩ đến câu nói mới vừa rồi của ông: cô hiểu, cũng chỉ là một đống rác rưởi người khác ném ở ngoài cửa lớn. . . . . . Hai tròng mắt của cô mãnh liệt chớp lóe, đột nhiên mặt lộ vẻ tức giận bất bình, bước nhanh đuổi kịp Vitas, lập tức đi tới trước người của ông, ngẩng đầu lên nhìn ông, cắn chặt răng nói: “Tại sao ngài nói như vậy?”
Vitas cúi xuống, im lặng nhìn cô.
Hứa Linh cùng đi phía sau, nghe Đường Khả Hinh hỏi câu nói này, cô lập tức thật căng thẳng nhắc nhở nói: “Thư ký Đường, không thể nói chuyện vô lễ!”
Đường Khả Hinh lại buồn bực một hơi, ngẩng đầu lên, cũng nghiêm túc nhìn ông, nói: “Tất cả kiến thức tôi đã học trước đây đều rất chăm chỉ, không phải là rác rưởi tôi nhặt ở trên đường! ! Cho dù là người dạy tôi, hay sách dạy tôi, bọn họ cũng rất chân thành và nghiêm túc, tôi cũng rất chân thành và nghiêm túc! Tại sao nói tôi học được là những thứ rác rưởi người khác ném ở ngoài cửa lớn ?”
Hứa Linh có chút căng thẳng nhìn về phía Vitas.
Vitas nghe Đường Khả Hinh nói vậy, hai mắt lại hiện lên một chút không sao cả.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của ông, lại căng thẳng gấp gáp nói: “Mỗi người đều có ý kiến và suy nghĩ của riêng mình, tôi không thể nói ra ý kiến và suy nghĩ của mình sao?”
Vitas trầm ngâm trong chốc lát, mới nhàn nhạt nhìn cô nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, cô hiểu được được kiến thức do người ta dạy và sách vỡ dạy cho cô sao?”
“Tôi . . . . .” Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh không biết nói sao.
“Ngay cả kiến thức cơ bản nhất cô cũng không có học được!” Vitas nói xong, người đã bước đi.
“Rốt cuộc kiến thức cơ bản nhất là cái gì?” Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về phía Vitas, kêu to: “Tôi muốn biết!”
Vitas nhưng không có để ý tới cô nữa, chỉ bước đi về phía trước. . . . . .
Đường Khả Hinh còn muốn theo đuổi, Hứa Linh lại cầm cổ tay của cô.
Đường Khả Hinh gấp gáp nhìn cô, nói: “Tôi muốn biết, nguyên nhân ông ấy từ chối tôi là cái gì? lý do hôm nay ông ấy tới tìm tôi là cái gì? Tôi đều muốn biết!”
Hứa Linh nghiêm túc nhìn cô, nói: “Hôm nay ông ấy phụ trách tới chỉ dẫn cho cô, không phải đã nói rồi sao?”
“Nhưng ông ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh thở gấp gáp, nhìn cô nói: “Nhưng ông ấy gần như không biết tôi, tại sao lại đột nhiên đưa ra kết luận như vậy?”
Hứa Linh mỉm cười nói: “Ông ấy không biết, một người phải đi dạy một học trò không biết, học trò của ông ấy trải rộng toàn thế giới, khác với Laurence tiên sinh, Laurence tiên sinh vẫn phục vụ ở trong ngành khách sạn, nhưng ông ấy gần như dốc hết kiến thức cả đời, giảng giải cho học trò của ông ấy, học trò của ông ấy, không chỉ là chuyên gia hầu rượu, hoặc thợ nấu rượu, còn có phòng ăn nổi tiếng, thậm chí là ông trùm của tất cả khách sạn Âu châu, châu Mỹ, Á Châu, ông ấy cũng sẽ tự mình chỉ dạy. Bởi vì đêm qua Laurence tiên sinh và ông ấy bình phẩm rượu thì có đề cập đến cô, thỉnh cầu ông ấy ra mặt đích thân chỉ điểm cho cô, hôm nay ông ấy mới tới. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn cô, đột nhiên sững sờ, nói: “Nhưng. . . . . . Tại sao ông ấy tới, lại không để ý tới tôi?”
Hứa Linh cũng có chút không hiểu nhìn cô, cười nói: “Tôi cũng không rõ, ông ấy là người có chút cổ quái, lời nói, việc làm đều khác với mọi người, nhưng ông ấy cũng giống như Laurence tiên sinh, nhìn thấu chỗ sâu nhất của linh hồn rượu đỏ.”
“Sâu nhất linh hồn?” Đường Khả Hinh nghĩ đến mấy chữ này, đột nhiên có chút gấp gáp nghĩ: “Chẳng lẽ tôi không có sao?”
“Trước tiên cô bình tĩnh, đừng căng thẳng. . . . . .” Hứa Linh cười nói: “Mặc dù ông ấy cứ đi như vậy, nhưng ngày mai, cô có thể tự mình đi tìm ông ấy.”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Linh, hỏi: “Ngày mai? Tôi còn có thể đi tìm ông ấy sao? Không phải ông ấy đã hủy bỏ tôi sao?”
Hứa Linh nhìn bộ dáng khéo léo đáng yêu của Khả Hinh, liền mỉm cười nhắc nhở cô: “Ở trong mắt cô, trường học rượu đỏ là như thế nào?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại không trả lời được, chỉ ngây ngốc nhìn Hứa Linh.
Hứa Linh nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: “Có thể ở trong mắt cô, thầy giáo nói thế nào, học sinh nghe thế ấy chứ?”
Đường Khả Hinh nhìn cô.
Hứa Linh nhìn Khả Hinh rất dễ thương, hiền lành, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm bả vai cô, mới chân thành nói: “Thử dùng cách của mình, mở ra cách học của cô, đi tìm ông ấy, xem có phát hiện mới hay không?”
“Ông ấy đuổi tôi ra ngoài thì làm thế nào?” Đường Khả Hinh có chút lo sợ.
Hứa Linh không nhịn được cười, nói: “Nếu như cô không đi làm như vậy, có thể tương lai, cô sẽ thật buồn bực, bởi vì đây là một lỗ hỏng khổng lồ.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, không lên tiếng.
“Cố lên.” Hứa Linh cười cười, đi khỏi.
“Tôi làm sao tìm được ông ấy?” Đường Khả Hinh hỏi tiếp.
“Dùng cách của mình.” Hứa Linh cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, nhìn về phía bóng dáng lạnh nhạt của Hứa Linh, chỉ đành phải khẽ cắn răng, mang theo tâm tình thấp thỏm lo lắng đi vào đại sảnh, suy nghĩ phải dùng phương pháp gì đi tìm ông ấy? Cô đang suy nghĩ, ngay lập tức đi vào thang máy, nhấn tầng lầu Tổng Giám đốc. . . . . .
***
Văn phòng Tổng Giám đốc.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc, mở tài liệu ra, đang chăm chú xem sản phẩm rượu đỏ đoạt huy chương vàng trên thế giới, hai mắt lộ ra một chút tán thưởng và vui vẻ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Anh vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, chăm chú xem tài liệu sản phẩm rượu đỏ đoạt huy chương vàng lần này. . . . .
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục xem thành phần chưng cất sản phẩm rượu đỏ đoạt huy chương vàng, lạnh nhạt đáp: “Vào đi”.
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liếc về phía Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, sau đó nhìn thấy hai rương lớn vẫn mở ra ở đó, hết sức rõ ràng, cô có chút ngượng ngùng đi vào, nhàn nhạt đi tới trước mặt của anh, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khả Hinh, liền lộ ra nụ cười, yên lặng nhìn về phía cô.
“Mới vừa rồi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi đi gặp Vitas tiên sinh. . . . . .” Đường Khả Hinh yếu ớt nói những lời này.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, nhìn về phía cô, có chút kinh ngạc nói: “Ông ấy tới?”
“Phải . . . . .” Đường Khả Hinh có chút lo lắng nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô như vậy, liền hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh thở dài một cái, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh nói: “Nhưng ông ấy vừa nhìn thấy được tôi, ngay lập tức từ chối tôi..tôi không hiểu lý do bị ông ấy từ chối ba lần. . . . . . Tôi rất không hiểu. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, chớp mắt một cái, mới cười nhìn Đường Khả Hinh.
“Tôi . . . . . Tôi làm thế nào?” Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngây ngốc hỏi.
Trang Hạo Nhiên trầm tĩnh nhìn về phía cô, nói: “Khả Hinh. . . . . . mỗi người chúng ta đều đang không ngừng bị phủ nhận để phát triển.”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
“Không nên hỏi tôi làm thế nào, tự cô nghĩ biện pháp một chút, bởi vì Vitas. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vô lực cười nói: “Tôi thật không còn cách nào với ông ấy, ông ấy là một người rất kì lạ, trao đổi vô cùng khó khăn. . . . . . Người bình thường cũng nói với ông ấy không được mấy câu, bình thường Tổng Giám đốc Tưởng cũng lười lên tiếng, bởi vì chuyện của Hoàn Cầu, tôi có thể tán gẫu hai câu, nhưng chỉ là hai câu. . . . . .”
“À?” Đường Khả Hinh muốn khóc nói: “Vậy tôi . . . . .”
“Vậy cô phải cố gắng lên!” Trang Hạo Nhiên cười nói: “Cô biết có bao nhiêu người, muốn tôn ông ấy làm thầy không? Học trò của ông ấy, tất cả đều là nhân vật có xuất than lợi hại.”
Đường Khả Hinh cúi đầu, chán nản nói: “Tôi làm sao có thể làm học trò của ông ấy?”
“Dũng cảm một chút, tự suy nghĩ biện pháp đi. Hôm nay tôi rất bận, cô đi ra ngoài trước đi.” Trang Hạo Nhiên lại xem tài liệu chai rượu gin này.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn thái độ anh có chút lạnh nhạt, cũng không biết có phải do tối nay mình không có giúp anh hay không? Đoán chừng cũng không phải vậy, hay là. . . . . . Cô lại ngẩng lên đầu nhìn về phía anh, liền lầu bầu hỏi: “Hứa tiểu thư bảo tôi ngày mai đi. . . . . . Tìm ông ấy một chút. . . . . .”
“Ừ.” Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên.
“Vậy làm sao tìm được? Phòng làm việc của ông ấy ở nơi nào? Nhà của ông ấy ở nơi nào? Ông ấy sẽ không tức giận tôi đi tìm ông ấy sao?” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng hỏi.
Lúc này Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía cô nói: “Tôi đột nhiên rất hâm mộ cô.”
“À?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn về phía anh, có chút không còn hơi sức suy nghĩ hôm nay tại sao mọi người nói chuyện với mình đều kì quái như vậy?
“Cô không hâm mộ mình sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, chớp hai mắt.
“Trong thế giới của cô có rất nhiều câu hỏi, mà một số câu hỏi đang chờ cô mở ra, trong quá trình mở ra, cô có thể thu hoạch rất nhiều, tôi cũng đã từng giống như cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhớ lại năm tháng còn trẻ, tựa vào trên ghế da đen bóng, nhìn trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, nói: “Tò mò rất mạnh, dấu chấm hỏi rất nhiều, sau đó tôi rất hưng phấn, bởi vì tôi biết, tôi sẽ luôn chiến thắng bọn chúng, thời gian thử thách trôi qua, thoải mái tràn đầy sinh lực. . . . . . Nhưng thời gian càng lâu, vị trí càng cao, phải gánh vác cái gì không giống nhau, cái loại hiểu rõ hương vị cuộc sống có rất nhiều dấu chấm hỏi, liền có chút biến chất, ban đầu còn thèm muốn đi trên đường đón lấy ánh mặt trời, nhiệt tình khiêu chiến, có lẽ người trẻ tuổi có rất nhiều dấu chấm hỏi. . . . . . Nhìn thế nào, tôi cũng cảm thấy bọn họ đáng yêu. . . . . .”
Có chút tịch mịch.
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn Trang Hạo Nhiên nói lời này, hai mắt lộ ra một chút tiếc nuối.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ kỹ một lát, mới quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Phải quý trọng dấu chấm hỏi trong thế giới của cô đi, cố gắng lên, lần này tôi không giúp cô được.”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, có chút điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên học bộ dáng cô, hơi nheo mắt lại, cũng điềm đạm đáng yêu nhìn cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, cúi đầu.
“Bà cô ơi, tôi thật sự rất bận.” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, cười nói.
Đường Khả Hinh gật đầu một cái, im lặng xoay người, nhưng không có đi ra ngoài, mà đi tới trước cái rương, khom gười xuống, kéo nắp một cái rương, đóng lại, kéo dây kéo lên, nhấc nó lên, để qua một bên, lại kéo một cái khác. . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cất hai cái rương xong, mới xoay người, nhìn về phía anh, nheo mắt mỉm cười, có chút tinh nghịch nói: “Thật ra mới vừa tôi đi vào thấy hai rương lớn, tôi thoáng có cảm giác, cho rằng anh muốn dẫn tôi đi Anh quốc?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười một cái.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, kéo nhẹ cửa ra. . . . . . .
Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng mặt muốn mở miệng gọi cô. . . . . .
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trang Hạo Nhiên nhìn cánh cửa kia, đột nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục xem tài liệu.
Đường Khả Hinh yên lặng đi trở về phòng thư kí, nghĩ tới lời của Trang Hạo Nhiên nói lúc nảy, liền ngồi trở lại vị trí của mình, mở máy vi tính ra, nhanh chóng gõ tên trường học rượu đỏ – Vitas, trong máy vi tính lập tức nhảy ra ngoài một đống tài liệu, cô mở một cột phía trên nhất, lập tức thấy Vitas nghiêng người đứng ở trước một cây nho, mặc áo bành tô màu đen, rất long trọng cung kính nhìn về phía trước. . . . . .
Cô nhìn ánh mắt thâm thúy của ông, nhớ câu nói của ông hôm nay, trong lòng tự nhiên có chút tức giận bất bình, nhưng vẫn vô cùng không cam lòng, nghĩ: “Rốt cuộc. . . . . . Ông có yêu thích tôi không?”
Cô khó hiểu nhìn người trong máy vi tính, chậm rãi xem sơ yếu lý lịch cá nhân của ông, một giáo sư rượu đỏ đẳng cấp, đồng thời là chủ của ba trang trại nho ở Bordeaux, ở các nơi trên thế giới, có rượu đỏ trường học của mình, mà bản thân ông vẫn nhận chức giảng dạy uy tín lâu năm hơn 20 năm qua có, chưa từng đi khỏi. . . . . .
Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, lại mở trang trại nho nổi tiếng trong máy vi tính, mỗi lâu đài, vườn nho, cây nho, các nơi không khỏi lộ ra vẻ trang nghiêm, không khí cũng trang nghiêm, phát hiện có chút không ổn, cô lại quay trở lại xem hình của Vitas, cảm giác có chút không giống với những trang viên khác.
“Đang xem cái gì?” Tiêu Đồng vừa muốn cầm tài liệu mới đưa vào cho Trang Hạo Nhiên ký, nhìn Khả Hinh đi ra ngoài một lát, lại trở lại, nhìn về phía cô, tò mò hỏi.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn hình trong máy vi tính, còn có bộ dáng phong độ của Vitas nói: “Đang xem trai già.”
“Chậc!” Tiêu Đồng cười nói: “Trai già, Văn phòng Tổng Giám đốc chúng ta có một người.”
“Tổng Giám đốc chúng ta mới không già, rất đẹp trai!” Đường Khả Hinh nói xong, đưa mắt nhìn chằm chằm Vitas trong màn hình. . . . . .
Thời gian từng giờ trôi qua.
Cuối mùa thu bầu trời xanh. . . . . . càng xanh hơn, nhưng theo trái đất chuyển động, trời chiều nhanh tới sớm, cũng sáng rất sớm, ngoài cửa sổ sóng biển thẳng xô bờ, trời chiều dần dần buông xuống mặt biển, quét qua vệt sáng vàng cuối cùng chiếu sáng khắp cả vùng đất, lập tức mờ đi.
Đường Khả Hinh xem tài liệu, dần dần nhập thần, lại quên mất thời gian.
Đồng hồ treo trên tường, đã sáu giờ 30′ rồi.
Mọi người biết cá tính của cô, cũng không có gọi cô, đi khỏi trước, cô vẫn ngồi ở trong phòng làm việc u ám quên mở đèn, nhìn nội dung và tài liệu trên màn hình, đang chăm chú thì điện thoại di động trên bàn vang lên.
Cô không có nghe được, tiếp tục xem tài liệu trang viên.
Điện thoại di động tiếp tục vang.
Vẫn không có ai nghe.
“Reng reng reng. . . . . .” Điện thoại bàn đột nhiên vang lên thật ồn ào.
Đường Khả Hinh giật mình, nhìn điện thoại bàn, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy xung quanh phòng làm việc đều tối om, cô thở dài một hơi, mới cầm điện thoại lên, đáp: “Alô. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không nói nên lời, đứng ở nơi đại sảnh, cầm điện thoại di động, thở dài một cái, mới vừa rồi mình còn căng thẳng, bật cười nói: “Anh nói. . . . . . Em vẫn còn ở phòng làm việc?”
Đường Khả Hinh nghe tiếng Tưởng Thiên Lỗi, lập tức từ đất nước xa xôi, quay về thực tế, ngây ngô đáp: “Đúng vậy. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe giọng nói ngây ngô, không nhịn được cười nói: “Không phải em. . . . . . Quên mất ước hẹn của chúng ta, cho nên vẫn còn ở phòng làm việc chứ?”
Đường Khả Hinh chợt nhớ tới mình có hẹn với Tưởng Thiên Lỗi, lập tức xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em . . . . . em xem tài liệu quá nhập tâm, rất xin lỗi. . . . . .”
“Đây là báo ứng sao?” Tưởng Thiên Lỗi nghe lời cô, đột nhiên cười hỏi.
“Cái gì. . . . . .” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì anh thất hẹn với em rất nhiều lần, cho nên hôm nay em cố ý thất hẹn với anh?” Tưởng Thiên Lỗi hỏi.
“Không phải! Thật sự là quên mất mà! Không nên tức giận, anh ăn cơm rồi sao?” Đường Khả Hinh vội vàng hỏi.
“Dĩ nhiên chưa ăn! Anh đang ở đại sảnh chờ em 2 tiếng rồi! Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi hơi tức giận, anh chưa bao giờ chờ người.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cầm điện thoại, không nhịn được cười.
“Còn không xuống cho anh!” Tưởng Thiên Lỗi uy hiếp nói: “Không xuống, anh không đưa em đi ăn cơm!”
Đường Khả Hinh không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng tại chỗ, cúi đầu mỉm cười một lát, dịu dàng nói: “Xuống đây đi, anh rất đói bụng.”
“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh lên tiếng trả lời, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì nói: “Nhưng. . . . . . anh phải ở đại sảnh chờ em sao?”
“Nếu không thì thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động hỏi.
“Không được, người ta nhìn thấy không tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh nhanh chóng trả lời.
Tưởng Thiên Lỗi không nói nên lời, cầm điện thoại di động, không lên tiếng.
“Anh nói địa điểm phòng ăn ở nơi nào, em tự đón xe đi qua.” Đường Khả Hinh vừa dọn dẹp tài liệu, vừa nói.
“Em nghe đây!” Tưởng Thiên Lỗi mạnh mẽ nói: “Chúng ta không thể làm mấy cái chuyện: mấy giờ, ở đâu v..v.., sau đó một trong hai người không đến đúng giờ! Quá giày vò người. Em trực tiếp đến cửa sau của khách sạn, xe của anh ở bên kia chờ em, cứ như vậy!”
Điện thoại cúp máy.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại, hơi dừng lại một lát, nghĩ tới lời nói của anh…, đột nhiên mỉm cười, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhắc túi xách, cầm điện thoại di động lên, chạy như bay ra bên ngoài.
Trời chiều ơi, mi núp ở chỗ sâu biển khơi, làm sao biết, sinh linh trên địa cầu đang vì tình cảm mà bỏ ra bao nhiêu?
Có một cô gái, nhân lúc bầu trời còn một chút màu xanh, mặc áo len cổ lọ màu đen, dương quần jean màu xanh, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, xách theo túi xách, hướng đường lá phong đỏ thật dài, chạy như bay, cô vừa đón gió lạnh, thở hổn hển chạy, vừa căng thẳng suy nghĩ, nếu anh có chuyện gì, không đợi mình, hoặc điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt duyên phận giữa bọn họ. . . . . .
Trong lòng của cô xẹt qua một chút khủng hoảng, nắm túi xách chạy thật nhanh về phía trước, ở lá phong bay xuống, đi hết con đường này, thấy hàng rào sau khách sạn đang ở phía trước, cô đột nhiên mỉm cười, thở phù một luồng khí trắng, chạy bay về phía trước, đi ra cửa sau, nhìn xung quanh, không nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu bạc. . . . . . Lòng của cô hoảng hốt, khuôn mặt lập tức tái nhợt, không nhịn được nghẹn ngào gọi to: “Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . . . . . . ”
Xung quanh đều là xe cộ lui tới, ánh đèn đường chiếu sáng lối đi bộ vắng vẻ.
“Anh lừa em ! !” Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng kêu to!
Trước mặt xe cộ vẫn nhanh chóng, di chuyển hai bên, phương hướng ngược lại lái tới mang đến mang đi từng trận gió lạnh.
Đường Khả Hinh xách theo túi xách, vẻ mặt đau lòng mất mát ngã tại chỗ, hai mắt nổi lên nước mắt, vừa muốn nức nở khóc rống, lại thấy phía trước mặt một chiếc xe hơi lái khỏi đường cái, nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, liền thấy đối diện đường cái, một người đàn ông mặc tây trang màu đen kẻ sọc, áo sơ mi màu xanh nhạt, vạt áo trước cài kim cài màu vàng, phát ra ánh sáng tôn quý và bá đạo, anh hai mắt nhìn mình, khuôn mặt dịu dàng đau lòng.
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh không thể tin nổi, đón giá rét gió, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đường cái đối diện, đang mỉm cười nhìn mình, cô đột nhiên sững sờ, vội vàng run rẩy đứng lên, lau khô nước mắt, không có nằm mơ, nhìn người nọ ở phía đối diện, trong lúc bất chợt cô không chú ý điều gì, nhắc túi xách xông về phía trước thật nhanh . . . . . .
Vừa lúc đó, một chiếc xe giống như cổ máy thời gian chạy như bay tới, ánh đèn màu vàng lóe sáng, nhấn còi tin tin tin tin.
Đường Khả Hinh cũng không chú ý, bay về phía trước chạy.
“Đường Khả Hinh . . . . . . cẩn thận! !” Bởi vì lo lắng cho cô, Tưởng Thiên Lỗi muốn chạy thẳng tới phía trước, lại thấy một chiếc xe thể thao lái tới, anh lập tức dừng bước chân, cũng đã nghe được âm thanh thắng gấp cùng tiếng chửi rủa, lại căng thẳng quay đầu, cũng đã thấy Khả Hinh kích động ở trong dòng xe cộ xe thắng gấp ở bên chân, rơi lệ chạy tới mình. . . . . .
“Cô không muốn sống hả! !” Rất nhiều tài xế thò đầu ra mắng! !
Đường Khả Hinh vẫn không để ý chút nào, chỉ kích động chạy về phía trước! !
Trái tim đang mềm mại.
Anh đau lòng đứng tại chỗ, nhìn cô gái ngốc này. . . . . .
Đường Khả Hinh chạy đến đường cái đối diện, lập tức nhào vào trong ngực của anh, ôm cổ của anh, khóc nói: “Em cho rằng. . . . . . anh sẽ không tới.”
Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt cô gái trong ngực, nghĩ tới mới vừa cô bất chấp tất cả xe cộ lui tới, nhào về phía mình, trong lòng đau nhói, hôn nhẹ tóc cô, mới thở dài một cái, muốn trách cứ, lại không đành lòng nói: “Tại sao không đến? Không nhìn thấy người, thì chậm chút, em đừng gấp gáp, mới vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, em biết không?”
Đường Khả Hinh lập tức buông lỏng Tưởng Thiên Lỗi ra, nhìn anh, nước mắt lăn xuống, nói: “Em mặc kệ! Em sợ chậm một giây, lại không nhìn thấy anh!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đột nhiên thở dài một hơi, xúc động, nâng mặt của cô, kích động hôn trên môi của cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười, lại nhào vào trong ngực của anh, hưởng thụ lồng ngực ấm áp của anh tỏa ra hơi nóng.
“Lạnh không?” Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, nhìn cô.
“Ừm.” Đường Khả Hinh gật đầu một cái.
“Vậy đi thôi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ Đường Khả Hinh, đi về phía trước.
“Xe của anh đâu?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, dịu dàng hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng, cúi đầu hôn nhẹ môi mềm mại của cô, mới nói: “Đi hẹn hò, muốn xe làm gì?”
Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức mừng rỡ cười ngọt ngào, ngẩng đầu lên nhìn anh, rất vui vẻ nói: “Chính thức. . . . . . Ước hẹn sao? Không phải. . . . . . Chỉ ăn cơm sao?”
“Đó là đương nhiên. Hẹn thư ký Đường rất khó khăn, anh đợi hai tiếng, còn chưa có ai để cho anh đợi hai tiếng, lá gan của em thật ghê gớm. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vừa đi về phía trước, vừa véo nhẹ cằm của cô, lại hôn nhẹ trên môi của cô, dịu dàng cảm tính nói.
Trong lòng của Đường Khả Hinh giống như rót mật, cười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô vui vẻ như vậy, tim của mình cũng lập tức tràn đầy, liền nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đang nhau, nắm chặt đi về phía trước.
“Chờ một chút! !” Đường Khả Hinh đột nhiên làm nũng dừng lại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn cô.
“Điện thoại di động! Giao ra đây! ! Em rất sợ nó reo!” Đường Khả Hinh vươn tay về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, thật sâu nói: “Nhanh như vậy, muốn tuyên bố quyền sở hữu với anh rồi hả ?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh gật đầu.
“Không cho. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi trêu chọc cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Em muốn! !” Đường Khả Hinh lập tức nhào tới trước, từ trong túi anh móc ra điện thoại di động màu đen màn hình lớn, vui vẻ nắm ở trong tay.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười quay đầu, lập tức ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ trên môi của cô, cảm xúc dâng trào, không kiềm chế được xông vào đầu lưỡi, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi nho nhỏ của cô, mới cảm tính nói khẽ: “Nếu cầm điện thoại đi, cũng đem người đi đi.”
“Em không muốn. . . . . .” Đường Khả Hinh rất ngọt ngào đáp.
“Không muốn? Vậy buổi tối hôm nay không để cho em về nhà. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại hôn trên môi của cô, trêu chọc cô, cười nói.